← Ch.094 | Ch.096 → |
Edit: SwanBeauty
"Hi Dương" cuộc sống kỳ thật thật là vô cùng "hớn hở", mỗi ngày không phải Nhân Sâm ninh cháo gà, chính hạnh nhân nấu gạo nếp, cái này cùng với nuôi heo khác gì nhau đâu.
Mà cái thế giới này cũng cũng không có bởi vì sự biến mất của ta mà sinh ra biến hóa gì khác. Không biết rằng khi Nam Cung Thu Nguyệt phát hiện rằng ta đã rời khỏi thân thể của Phong Thanh Nhã liệu hắn có phát điên hay không? Aiz, nghĩ đến hắn làm cái gì cơ chứ, thật mất hứng.
Mà từ phía ngoài nhìn vào, Phong Thanh Nhã có thể trở về thân thể của mìnhđây đúng là một tin tức tốt. Còn có một tin tức tốt nữa chính là Ninh Tiểu Điệp sau khi đại náo Bách Hoa cung, chuyện Cổ Minh Khải trộm cắp quan lương đã bị phát giác, đương kim thiên tử Hiên Viên Dật Phi lập tức đăng điện thẩm vấn vụ án quan lương Thanh Châu, cũng đã tra ra rằng Cổ Minh Khải không chỉ muốn hại Thuần Vu gia và Phong gia, hơn nữa hắn cũng đã cùng đám thương gia thương lượng thỏa thuận, đem này một lượng lớn lương thực này bán lậu sang nước láng giềng.
Cả nhà Cổ Minh Khải bị bắt sung quân, tất cả gia sản tịch thu sung công quỹ, có thể nói lòng người thoải mái. Nếu như ta còn là Phong Thanh Nhã, liền có thể tự bản thân minh đứng trên đại điện trải qua lần thẩm án này rồi, thật sự là đáng tiếc.
Nhưng, không nghĩ rằng chuyện không chỉ có như vậy, điều mà ta tiếc nuối nhất đã tới, Hiên Viên Dật Phi khen ngợi Hộ Quốc phu nhân phá án có công, phần thưởng là hoàng kim vạn lượng, ý gì đây chứ, hoàng kim vạn lượng đó vốn thuộc về ta cơ mà!!! Mà điều càng làm cho ta đau lòng chính là Hiên Viên Dật Phi cũng nhiệm vụ tịch biên gia sản giao cho Phong Thanh Nhã, trời ạ, Hiên Viên Dật Phi, Phong Thanh Nhã kia không phải là ta! Cho nên nàng không có lòng tham như vậy đâu a!
"Càng nghĩ càng bi thương, càng xem càng đau lòng, lòng đau máu chảy ròng ròng, một mảnh máu chảy đầm đìa..." Ta hiện tại một chút bạc vụn cũng không có....
"Tại sao lại đối xử với ta như vậy?"
"Hiện tại là buổi tối... Cô nương gào như vậy thật giống như là ma quỷ đang khóc vậy..." Nàng dè dặt nói chuyện với ta. Ta thở dài một tiếng: "Đã biết, ngươi đã đem bạc với tiền mã đốt cho Bé Mập chưa."
"Mập, Bé Mập nào? Không phải là cô nương đó chứ?"
"Ta muốn cùng đốt cho bé mập của bản thân ta trước đây." Ta miễn cưỡng trả lời Nguyệt Nguyệt.
"..." Nguyệt Nguyệt nhìn kia đống bạc giả kia thì run lên.
Con người luôn muốn đối mặt với thực tế, hiện tại thực tế của ta chính là thành cô nương của Bách Hoa cung. Cho nên hàng đầu nhiệm vụ là hẳn là phải nghĩ biện pháp thoát khỏi vận mệnh làm kỹ nữ, ngồi đây than khóc thì không có có ích lợi gì. Oán trời trách đất, không bằng ưỡn ngực làm người.
Ngày hôm sau, ta đứng ở trước mặt Hồng Nương, Bách Hoa cung vẫn đông khách nườm nượp giống như là chưa hề xảy ra vụ xô xát của Cổ Thiếu Hoa ở đây hay là bị vụ án quan lương làm ảnh hưởng, cuộc đời vẫn cứ tiếp diễn không chờ một ai, đáng tiếc bắt đầu từ nay, ta chính là Hi Dương. Không phải là Phong Thanh Nhã.
Dưới chiều mùa hạ nóng bức, làm cho con người lười nhác ngay cả Hồng Nương danh tiếng Bach Hoa cung nay cũng ngồi trên ghế, vung vẩy chân, gãi gãi cái lổ tai: "Thật sự là nóng muốn chết, tốt lắm, Hỉ Dương, ngươi muốn làm cái gì?"
Ta suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Như vậy cũng phải xem Hồng Nương ngài định sắp xếp cho ta như thế nào."
Hồng Nương liền nhíu mi: "Yêu! Không nghĩ tới ngươi nha... Bé Mập thật là hiểu chuyện đây, ân, không tệ không tệ." Hồng Nương liền đứng lên. Bắt đầu đi vòng quanh ta, "Tư sắc coi như là thượng thừa, cái mông đủ căng."
"A!" Cái mông bị người vỗ một cái.
"Xúc cảm cũng không sai chút nào, Tào đại phu y thuật không tệ. Cái cần giảm thì đều đã giảm, cái không nên giảm một điểm cũng không giảm. Cái này..."
Ta lập tức che trước ngực: "Hồng Nương ngài yên tâm đi, tuyệt đối không có giảm, không có giảm chút nào hết."
Hồng Nương cười gật đầu: "Biết ăn nói, khéo léo, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, nhưng bởi vì ngươi lại có đôi mắt sáng rỡ linh khí bức người, nha đầu. Nếu như ngươi không có đôi mắt này, thì bộ dạng của ngươi so với Hồng Nương ta cũng như nhau thôi, tacũng định để cho ngươi ở đại sảnh tiếp khách, nhưng hiện tại, xem ra ngươi thực sự có thể làm một cái cây rụng tiền nha."
"Ma Ma anh minh!" Lúc này Hi Dương ta chỉ có thể khuất phục, hiện tại bản thân ta không có võ công. Lại không có bạc. Càng không có thân phận miễn tử là Hộ Quốc Phu Nhân, nói tóm lại ta hiện giờ chỉ là một con tép. Cho nên ta hiện tại chỉ có thể nhẫn nhục mà sống tạm bợ. Ta bây giờ có thể nói, bản thân ngươi không có quyền không có tiền không có thế, ngươi đòi hỏi cái rắm a! Hiện tại chỉ có hai chữ mà thôi: thức thời.
"Vậy ngươi muốn làm cái gì?"Hồng Nương kéo thật dài âm cuối, miễn cưỡng ngồi trở lại ghế đá.
Ta ưỡn bụng, nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi có muốn nghe một câu chuyện cười hay không."
"Chuyện cười sao? Vậy ngươi nói thử một chút coi" âm thanh vẫn kéo thật dài.
"Có một bánh bao thịt tại trên đường đi a đi, kết quả là bị đói bụng, sau đó lại tự ngắt chính mình để ăn, ha hả, buồn cười chứ."
"Hưu!" Một trận gió lạnh thổi qua, thổi bay một chiếc lá, Hồng Nương đứng hình, ta nhún nhún vai: "Đây là... chuyện cười lạnh nha, hiện tại là mùa hè, ta giúp đỡ Hồng Nương người hạ chút nhiệt độ."
Hồng Nương lập tức rùng mình một cái, sờ sờ cánh tay, điều chỉnh lai tư thế ngồi một phen: "Bắt đầu từ ngày mai, ngươi bắt đầu học cầm kỳ thư họa, trong vòng một tháng nếu ngươi học không được, sẽ đem ngươi khai bao tiếp khách, hừ, đừng tưởng rằng nương ta dễ lừa gạt gẫm, ở Bách Hoa Cung này cách duy nhất có thể không bắt tiếp khách ngươi chỉ có thể thành Hoa Liễu thứ hai, như vậy mới có thể giữ được trong sạch, còn muốn làm được hay không chính là do tạo hóa của ngươi."
"Dạ phải" ta khiêm tốn thụ giáo.
"Ân, nha đầu không tệ." Hồng Nương đứng lên, sờ mặt thăm dò của ta, "Tư chất ngươi vốn rất tốt, cũng rất thông minh, nếu như được dạy dỗ một chút chắc chắn sẽ thành một đại nhân vật."
Tại sao người nào cũng muốn dạy dỗ ta? Đương nhiên, ta hiện tại cũng không có phản kháng, như cúi thấp người như trước: "Hi Dương vốn thiếu dạy dỗ ạ." Mẹ nó, cố gắng phải hạ thấp chính mình.
Hồng Nương hung hăng vỗ vào mông ta một phen, "Đáng tiếc mệnh ngươi không tốt, bị bán vào nơi này, nếu không bằng vào tư cách hiện tại của ngươi chắc chắn có thể làm được đại quan. Được rồi, vài ngày nữa ngươi hãy đến chỗ Hoa Liễu mà học hỏi."
"Vâng, thưa Hồng Nương." Hồng Nương miễn cưỡng vẫy tay, ta bước ra khỏi tiểu viện tinh mỹ của nàng, quay đầu lại nhìn lén nàng một chút, nàng còn đang cười trộm, giống như nhặt dược bảo vật mà cười trộm vậy.
Có người cho rằng ta là loại người khéo đưa đẩy, có người lại khinh thường ta là loại người tham sống sợ chết, có người lại cảm giác được ta là sử dụng mưu kế, có người lại phản cảm nói ta là không có tôn nghiêm là tiểu nhân. Tất cả những điều này, đều bởi vì nơi ta ở hiện tại, phải làm cái ghề này, phải nói rằng đây chính là nghề mà ông trời cho ta, chỉ có một người mới có thể trở thành kỹ nghệ mà thôi, còn đại bộ phận chỉ có thể là trực tiếp ném tới trên giường của nam nhân mời bọn họ ăn no.
Hiện tại ta không dám mơ ước đến tương lại hạnh phúc xa xôi, trái lại ta lựa chọn nghe lời, ăn ngoan, uống ngoan, học hành ngoan, nếu như vận khí tốt ta sẽ gặp được Hậu Huyền nhờ hắn giúp ta.
Nguy rồi! Ta quên không nói cho Hậu Huyền kế hoạch 9527, ai, đến lúc đó làm thế nào để nhận nhau được đây, liệu hắn có thể tin tưởng vào chuyện linh hồn trọng sinh hay không? Đầu óc hắn ngờ nghệch đơn giản như vậy, ta có điểm lo lắng.
Trời hôm nay trong xanh mây trắng lượn lờ, mà trong không khí hiện tại, chính là tiếng chuông tiếng trống mừng Phong Thanh Nhã đã phá được kỳ án. Dân chúng rất dễ dàng hận một người, nhưng cũng rất dễ dàng yêu mến một người.
Khi chuyện của Thuần Vu San San xảy ra, dân chúng mỗi lần gặp Phong Thanh Nhã đều hô dánh. Mà khi chân tướng dần dần nổi lên mặt nước, thì Phong Thanh Nhã lại được khen ngợi. Khác nhau ở chỗ khi ta trong thân thể nàng thì ta bị hô đánh, mà nay, khi nàng trở lại thì lại trong cảnh được yêu thương đón nhận.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, thật sự là quá khác biệt?
"Nhìn xem, các ngươi nhìn nàng xem, cái dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng kìa, giống như là muốn chết vậy."
"Ai da, người ta chính là một người thông minh nha, biết vỗ mông ngựa Hồng Nương, có ăn có mặc, các ngươi không xem mấy người được vào cùng nàng sao, không phải khập khiễng, thì cũng là hoa dại hạng ba."
"Yêu, thật chua nha, ai mà sáng sớm đã ăn dấm rồi?"
"Thật không biết Hồng Nương nhìn trúng nàng ở điểm nào, lại muốn bồi dưỡng nàng làm đệ nhị hoa khôi."
Ai, nữ nhân a.
Miễn cưỡng chờ đến lúc đi ngang qua bọn họ, có người lại giơ chân định ngáng ta một phen, ta bước lên phía trước một bước, sau đó xoay người lại mỉm cười với bọn họ.
Không có phẫn nộ, không có khinh thường, không có cười lạnh, cái gì cũng không có, cũng chẳng phải sự bình tĩnh, mà là dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo đến vô hình. Kết quả, bởi vì ta làm như vậy, cho nên xung quanh im lặng. Tiếng cười dần dần biến mất, tất cả không khí xunh quanh lạnh lẽo, tất cả mặt bọn họ xanh lét run rẩy.
Nói thật, ta thật sự không muốn cùng bọn họ cãi nhau hoặc là lý luận, hay là thuyết giáo, bởi vì ta vừa mới trọng sinh, toàn thân cũng không khí lực, ta không nên tên là Hi Dương (hớn hở), mà là lười biếng.
"Ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn ta là sao?" Cuối cùng trong nhóm bọn họ cũng đã có người lên tiếng.
Ta miễn cưỡng nhấc cánh tay mềm nhũn lên, giơ hai ngón tay, chỉ vào hai mắt của mình, vẫn giữ nguyên bộ dáng vô tình như trước cho các nàng xem: "Các ngươi nhìn vào ánh mắt..."
Bọn họ đều nhìn về phía đôi mắt của ta, ta vẫn chăm chú như vậy, sau đó, bọn họ một đều run run, giơ khăn lên che mặt.
"Ngươi bị bệnh thần kinh a."
"Đúng là có bệnh mà."
"ĐỒ điên."
"Mau đi đi." Mấy phụ nhân sắc mặt khó coi quay đầu đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn quay đầu lại, trong mắt hiện lên chút khủng hoảng.
"Ai, nữ nhân a." Thở dài, rút...ra quạt tròn bên hông, chính bản thân mình cũng cảm thấy càng ngày mình càng khác a.
Nhớ kỹ lời các tỷ muội kia nói, sau này khi ta lười biếng, bộ dáng giống như là chó quỳ rạp trên mặt đất vậy, cũng đủ tẻ ngắt, bất kể là cãi nhau hay là vui đùa đều sẽ bị ta làm cho mất hứng.
Ví dụ như lúc nãy bọn họ đang bừng bừng khí thế soi mói, lại bị ta làm cho áp suất giảm mạnh, có bừng bừng đến đâu thì cũng lạnh ngắt.
← Ch. 094 | Ch. 096 → |