Nuôi dưỡng kế hoạch
← Ch.086 | Ch.088 → |
Sự thật đã chứng minh, đúng là thuận đường. Chẳng qua chỉ là Bách Hoa cung ở bên trong kinh thành, Hộ Quốc tự ở ngoài thành.
Sau khi Thuần Vu San San được thả ra khỏi thiên lao, ta đi lại trên đường phố cũng không bị vây ẩu nữa. Nhưng mà, khi ta ra khỏi cửa vẫn còn phải cẩn cẩn thận thận nhìn nhìn phải, sau đó chạy một phen thật nhanh lên xe ngựa. CÙng với Hậu Huyền và Viễn Trần đối mặt mà ngồi
Hậu Huyền thấy bộ dáng lén lút của ta, lập tức buông lời giễu cợt: "Mấy ngày trước đây ngươi mặc bộ quần áo thái giám trông thật hợp nha."
Ta liếc hắn một cái thờ ơ nói: "Nếu như ngươi thấy đẹp mắt thì ta không ngại cho ngươi mượn mặc hai ngày đấy."
"Như vậy sao được! Ta đây phong hoa tuyệt đại..."
"Độc nhất vô nhị nghiêng nước nghiêng thành cười một tiếng Thiên quân đổ nghiêng ngả, ta nói này, ngươi đại khái là dựa vào cái này mà nói đúng hay không a."
Vẻ mặt Hậu Huyền kinh ngạc: "Làm sao ngươi biết?"
Phốc —- trong lòng ói ra một đống máu, Hậu Huyền a thực sự quá .... Tiểu Bạch rồi.
Viễn Trần chỉ ung dung ngồi một bên nhẹ nhàng cười, bọn ta phát hiện trong xe ngựa có nhiều hơn một vị hòa thượng cho nên không khí nhất thời có chút xấu hổ, nếu chỉ có ta và Hậu Huyền thì có thể nói là hai người nói chuyện khá hài hòa.
"Dù sao mẹ ta đã nói rằng, người đã sinh ra ta có bộ dáng tốt đẹp như thế này là giúp cho nhân loại có được tiến hóa, cho nên ta không thể thành thái giám được, ta có trách nhiệm trọng yếu."
"Phốc!" Ta rốt cục không nhịn được từ mà muốn phun hết, "Ngươi a vẫn còn là đồng tử đó nha ... ngươi thực sự muốn làm một con ngựa đực sao?"
Gương mặt Hậu Huyền liền đỏ bừng: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì đó, cái gì mà ngựa đực..."
"Không phải ngươi nói rằng muốn Tiến Hóa thế hệ con người sao, ý của mẹ ngươi không phải ý chỉ là ngươi phải cố gắng tạo người à, ta xem là ta nên làm một việc tốt a, để cho nguyện vọng này của mẹ ngươi cố gắng sớm ngày đạt thành."
"Ngươi. Ngươi, ngươi, ngươi..." Hậu Huyền chỉa vào người của ta rồi bắt đầu nói lắp, đôi mắt trong veo như nước bây giờ trợn to sắp thành trứng gà rồi.
"Yên tâm, không phải là ta muốn dùng thân mình. Ta đây là giúp ngươi lập một cái đại hội ném tú cầu, sau đó, ngươi ở đó tung tú cầu nha, cô nương nào được tú cầu, ngươi liền ôm liền nhập động phòng, ngày hôm sau ta lại làm cho ngươi một lần nữa, cuối cùng mỗi ngày ngươi có thể thay đổi một vị thiếu nữ trẻ đẹp, cố gắng gieo thật nhiều giống, đến năm mới. Cả cái kinh thành này đều là tiểu hài tử của ngươi, ngươi có hài lòng không a."
"Ngươi —-" Bộ dáng của Hậu Huyền thật giống như sắp bị nhồi máu cơ tim.
"Ta còn chưa có nói xong đâu, ngươi cố gắng thì phải luôn một phen, muốn sinh liền sinh hắn ba năm, nhưng cũng không thể một ngày làm quá nhiều, đối với thân thể ngươi như vậy không tốt, đối với đời sau cũng không tốt nha, cho nên tính cho ngươi một ngày một lần, một năm chính là ba trăm sáu mươi lăm lần, cũng là ba trăm sáu mươi lăm tieu hài tử. Ba năm chính là một ngàn lẻ chín mươi lăm tiểu hài tử, lại trừ đi một chút sự việc ngoài ý muốn, tiểu hài tử bị chết non linh tinh các loại, xóa đi cho ngươi cái số lẻ chính là một ngàn tiểu hài tử. Hậu Huyền, vậy hai mươi năm sau, toàn bộ Kinh thành này đều là tiểu hài tử của ngươi! Muốn đoạt thiên hạ này cũng không có vấn đề gì, Hiên Viên Vương triều liền đổi qua thanh họ Hậu rồi, ha ha ha..." Ta cười đến ngửa tới ngửa lui, Hậu Huyền mặt từ đỏ chuyển thành đen, sau đó, hắn mãnh liệt thở một hơi thật mạnh. Hướng sang bên người Viễn Trần mà đổ xuống.
Viễn Trần xiết chặt lông mày, trong tay vê chuỗi Phật Châu, sắc mặt có chút trở nên trắng, mà ngay cả Hậu Huyền ngã vào trên người của hắn, hắn cũng không biết.
Chờ ta cười đến mức không thể cười nổi nữa, Hậu Huyền mới hòa hoãn lại gương mặt. Lắc đầu vào cái cho tỉnh lại. Hai tay ôm ngực, khóe mắt nheo lại âm trầm: "Dám coi ta là ngựa đực à. Ngươi, được lắm!"
Ta ngẩn ra, mãnh liệt chỉ hướng phía sau cửa sổ của: "Oa! Kia không phải là Hàn Tư Ức hay sao!"
Ánh mắt âm trầm của Hậu Huyền bỗng chốc thay đổi trở nên rụt rè, cả cơ thể của hắn nằm vật xuống, ôm đầu hỏi ta: "Nàng đã đi hay chưa, đi hay chưa a?"
Trả lời hắn đương nhiên là một tràng cười to của ta..
"Ai..." Viễn Trần tựa hồ rốt cục cũng không nhẫn nại chịu đựng được chuyện đùa cợt của ta, thở dài thật sâu, vỗ vỗ y phục của Hậu Huyền, "Thê chủ lừa ngươi đó."
"Ngươi!" Hậu Huyền lại nổi giận đùng đùng chỉ hướng ta, nghẹn đỏ mặt trợn mắt nhìn ta hồi lâu, vẫn không nói ra được một lời một chữ, ngược lại là càng ngày càng kỳ quái, đến cuối cùng, một tay hắn vuốt cằm, nhíu được lông mày đánh giá ta: "Này! Sao ngươi lại không tức giận? Ngươi rốt cuộc có phải là thê chủ hay không a?"
"Phải thì sao, không phải thì sao? Ngươi có thể hỏi Viễn Trần a, rốt cuộc cái gì gọi là sắc tức là không, không tức là sắc?" Hậu Huyền nghe lời nhìn về phía Viễn Trần, Viễn Trần nhàn nhạt nhíu mi, trong ánh mắt trầm tĩnh cũng cuồn cuộn nổi lên một mảnh thâm trầm.
Ta cười nói: "Phải hay không phải, tất cả đều không trọng yếu, chỉ cần ngươi biết rằng hiện tại trước mặt ngươi chính là Hộ Quốc phu nhân: Phong Thanh Nhã. Như vậy là đủ rồi. A! đến Bách Hoa cung, ban ngày không biết có thể dạo được kỹ viện hay không a...." Nói xong, Ta nhin Hậu Huyền, cùng với Viễn Trần đang trầm tư suy nghĩ, liền cười xuống xe.
"Lão Lý, ngươi hôm nay đi theo Viễn Trần quan nhân đi."
"Dạ, phu nhân."
"A? Chúng ta đây làm sao bây giờ?" Hậu Huyền nhảy xuống xe. Ta xoay người nhìn lên Bách Hoa cung: "Chúng ta hôm nay liền ở tại Bách Hoa cung."
"Cái gì? Thê chủ, này Bách Hoa cung không tiếp khách nữ."
"Ha chỉ cần là đã mở cửa buôn bán cầm theo bạc bọn họ chắc chắn sẽ không khó dễ ngươi."
Hậu Huyền lộ ra vẻ mặt trầm tư khó có được: "Cũng đúng, nữ nhân tiếp đãi nữ nhân, có cái gì hại đâu."
Lúc này vẫn còn sớm, mà ngay cả người dẫn đường cũng không đi làm. Hậu Huyền không hổ là khách quen của Bách Hoa cung, không cần người dẫn đường liền một mạch thông suốt, chạy thẳng tới viện của Hoa Liễu.
"Đốc đốc đốc." Ta gõ lên cửa viên đóng chặt, trong viên hương hoa tràn ngập.
Trong phút chốc cửa liền mở ra, Hậu Huyền liên cứng ngắc xoay người lại, ta cười hì hì nhìn trước nữ nhân trước mặt cao hơn ta hăn nửa cái đầu, nhìn nàng tản ra vài phần lười biếng, vài phần phủ mị yêu khí. Mãi tóc dài đen như mực để tùy ý, ánh mắt diêm dúa lẳng lơ khe rãnh nửa che che đậy đạy, ánh mắt vài phần tùy ý, vài phần mê ly, vài phần khinh miệt cùng vài phần khinh thường.
Nàng chỉ mặc váy mỏng, bên ngoài khoác một kiện áo lụa mỏng manh, bộ ngực tròn đầy trắng noãn hấp dẫn ánh mắt của ta.
"Hư" ta không nhịn được thổi ra một tiếng. Lập tức bị nàng lườm, nàng lấy tay xoa xoa mặt: "Ai là ai sớm như vậy dám gõ của viện của lão nương?"
"Ôi! Hoa tỷ tỷ, không còn sớm nữa đâu nhé, xế chiều rồi."
"Huyền Huyền?" Hoa Liễu liên lập tức vén hết tóc tai đang toán loạn trước mặt ra, lập tức, một đôi mắt thoáng hiện ra trước mắt ta, tròng mắt sáng rực rỡ to tròn, yêu mị giống như nữ hoàng Ai Cập.
"Hoa Liễu, ta..." Ta còn chưa nói xong, Hoa Liễu liền trực tiếp đẩy ta ra túm lấy Hậu Huyền đang đứng tựa vào của, hưng phấn mà ôm lấy hắn, "Huyền Huyền, sớm như vậy đã nghĩ đến tỷ tỷ ta a?"
"Hoa tỷ tỷ, Hoa tỷ tỷ, bình tĩnh một chút." Hậu Huyền liền đẩy Hoa Liễu ở trong ngực ra, đỏ mặt trốn ở phía sau của ta, "Hoa tỷ tỷ, vị...này chính Hộ Quốc phu nhân."
"Ta nhìn ra—-" Tâm tình của Hoa Liễu bỗng nhiên bị ta cắt ngang, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thướt tha xoay người đi vào, "Các ngươi đều vào đi."
Gian phòng của Hoa Liễu vẫn còn mang theo một cổ mùi thơm đặc trung của nữ nhân, gương mặt của Hậu Huyền vẫn một mực đỏ chói lọi như vậy. Hoa Liễu buông xuống sa trướng gian ngoài cùng trong phòng, sau đó, Trong màn trướng trong suốt đó lờ mờ hiện ra thân thể của nàng đang thay đồ. Hậu Huyền lập tức xoay người đi, ta cười cười lắc đầu.
"Ta lần trước ở tiệc mừng thọ Cổ Minh Khải đã từng gặp qua người, thật sự là rất thương tâm đó, Huyền Huyền có ngươi liền ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn ta, thì ra hắn thích những nữ nhân u sầu e lệ a."
Nàng thu hồi lại màn trướng, kéo mái tóc dài đi hướng bên cửa sổ: "Ai... Ai bảo chúng ta chỉ là phong trần nữ tử đây." Nàng đẩy cửa sổ ra, ánh mặt trời với không khí từ bên ngoài tràn vào phòng, cũng mang theo tiếng ồn ào của các cô nương khác.
Lúc nàng xoay người lại, ta xuất ra một trăm hai mươi tờ ngân phiếu, Hoa Liễu híp mẳ lại, liền khinh miệt phát ra một tiếng cười khẽ: "Hừ!Người nghĩ có tiền liền rất giỏi sao?"
"Không phải, ta là đánh cuộc."
"Đánh cuộc?"
Hoa Liễu uốn vòng eo vài cái, lộ ra vẻ hứng thú, ngón tay mềm mại lướt qua đôi môi của mình, liếm liếm, âm thanh say lòng người: "Ta thích đánh cuộc."
"Ôi đây không phải Hậu Huyền công tử à, hôm nay sớm như vậy đã tới rồi?" Ngoài cửa đi vào phụ nhân trung niên, nàng đi vào không có nhìn bất luận kẻ nào, chỉ nhìn thấy xấp ngân phiếu trong tay ta.
"Ôi, cô nương, chúng ta nơi này có tiếp khách nữ nha"
"Nàng là Hoa Nương ở nơi này." Hậu Huyền ở bên tai ta nhỏ giọng giới thiệu. Ta liền giơ cao tay, Hoa nương ý muốn với lấy xấp ngân phiễu cũng phải kiễng mũi chân: "Đương nhiên, mọi việc cũng có ngoại lệ."
Ta đem xấp ngân phiếu để trong lòng, lại đem ra mười hai nén bạc, sau một khắc, bạc liền nằm trong tay hoa nương.
"Ngươi đâu, mang cho hai vị khách quý trà và điểm tâm."
Hoa Liễu bay tới trước mặt của ta, lời nói nhỏ nhẹ mềm nhũn: "Các ngươi ngồi xuống trước, ta rửa mặt xong sẽ trở lại đánh cuộc với ngươi."
"Đươc." Nữ nhân này ta thích, nàng xoay người đi tới cửa, quay người lại quăng một cái mị nhãn: "Khi ta không có ở đây, người đừng có mà trêu chọc tiểu Huyền Huyền đó."
Hậu Huyền ở bên cạnh ta run run, ôm chặt lấy cánh tay của ta.
← Ch. 086 | Ch. 088 → |