Vay nóng Tima

Truyện:Bát Phú Lâm Môn - Chương 076

Bát Phú Lâm Môn
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 076
Cũng có chút thu hoạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Lazada


Ta mặc nguyên y phục mà ngủ, cho nên lúc tỉnh dậy, không cần thay quần áo. Hậu Huyền nằm nghiêng trên giường của hắn vẫn còn chưa tỉnh giấc. Một ánh mặt trời theo ke cửa chiếu rọi vào trong, bất thiên bất ỷ chiếu vào trên miếng rang nanh trang sức trên ngực hắn, lấy hàm răng làm đồ trang sức, ít nhất ở kinh thành ít ai làm vậy.

Nhẹ nhàng bước xuống giường, nhưng vẫn làm kinh động đến Hậu Huyền, những người luyện võ thính giác rất tốt, dị thường nhạy bén.

"Ngươi thức dậy sớm như vậy?" Hậu Huyền duỗi người, ta không để ý tới hắn, nếu mà hắn có phản ứng gì đó chắc chắn so sánh với Đường Tăng chỉ có phiền hơn.

Mở cửa, sửng sốt, Mông Hi Ngữ đứng ở của, sau lưng nàng là những thủ hạ.

Ta nghi hoặc nhìn nàng, phía sau có người tiến lại gần, khoác tay lên cổ ta: "Yêu! Mông lão đại, ngươi thức dậy thực sự sớm đấy."

Mông Hi Ngữ đứng ở dưới nắng sớm nhàn nhạt, áo da màu đen lóe sáng, nàng đang mang vẻ mặt rất kỳ quái, như là cảm động: "Phu nhân!" bỗng nhiên nàng ôm quyền, "Người thật sự là chính nhân quân tử, những lời dồn đại bên ngoài hầu như là những lời đồn vớ vẩn thất thiệt! Phu nhân người ở nơi nào là hoa tâm nữ tử cơ chứ, rõ ràng là một nữ tử quang minh lỗi lạc!"

"Hả?"

"A?" Hậu Huyền từ sau lưng của ta đi tới trước mặt của Mông Hi Ngữ, đưa tay đánh vào đầu nàng, "Mông lão đại, ngươi say rượu vẫn chưa tỉnh lại hả."

"Không phải! Huyền Huyền, ta rất tỉnh táo, lúc đầu ta tin tưởng vào lời đồn đãi bên ngoài, cho nên mới thu xếp bốn nam nhân khác nhau để cho phu nhân lựa chọn, nhưng phu nhân lại đuổi bọn họ đi, khi đó ta còn tưởng rằng phu nhân giả vờ chính trực. Sau đó ta lại nghe được mọi người nói Hậu Huyền đi vào phòng của phu nhân, ta lúc ấy á ...trái tim ta a..." Nói đến chỗ thương tâm, Mông Hi Ngữ định vồ lấy tay của Hậu Huyền, Hậu Huyền vội vàng lui xuống, núp trở lại sau lưng của ta.

Chỉ thấy Mông Hi Ngữ tiếp tục nói: "Nhưng ta không nghĩ tới Huyền Huyền cùng phu nhân lại là phân giường mà ngủ..."

"Nào có cái giường nào đâu!" Hậu Huyền tức giận phản bác, "Cái đó mà cũng được gọi là giường hả.... làm cho xương cốt toàn thân ta đau nhức."

"Là là là, lần sau ta nhất định ở trong từng phòng một phòng nào cũng để hai cái giường." Vẻ mặt Mông Hi Ngữ dị thường khả ái.

Này cái gì cùng với cái gì a, ta cảm giác được cái thế giới này càng ngày càng khó hiểu, nếu ở lại thêm một phút nào nữa chắc chắn ta cũng sẽ bị đồng hóa.

Trước mắt lại xuất hiện hình ảnh, ta mặc quần áo tráng lệ nghiêng dựa vàonằm trên ghế vàng, cả gian phòng đều làm bằng hoàng kim sau đó, Tiểu Nhược cầm một cái Kim Bàn tử, cung kính quỳ gối trước mặt của ta, nói: "Thỉnh người lật bài tử..."

Vô ngữ, mặc dù cuộc sống của một nữ vương ta tưởng tượng không chỉ một lần, nhưng nếu thực sự thành như vậy, ta nghĩ ta cũng không cách nào tiếp nhận được, có rất nhiều thứ chỉ giới hạn được ở trong suy nghĩ.

"Phu nhân!" Mông Hi Ngữ gắt gao nắm chặt cổ tay của ta, ánh mắt của nàng rất chăm chú vẫn còn mang theo nhiều kích động"Lúc này đây, ta Mông Hi Ngữ sẽ kính trọng ngươi, chỉ cần ngươi nói một câu nói, ta cùng huynh đệ tỷ muội sẽ giúp đỡ ngươi mà không tiếc cả mạng sống!"

Ta vừa nghe, trong lòng rung động, đây là một cơ hội tốt, ta vốn vẫn đang đau đầu suy nghĩ chuyện mở lời nhờ Mông Hi Ngữ giúp đỡ, hiện tại ngược lại nàng tự mình đề cử, thật tốt. Ta lập tức nói: "Giúp bằng hữu không tiếc mạng sống ta không cần, giúp ta gánh vác nỗi oan ức đi."

"Cái gì? Oan Ức? Hảo! người đâu, đem hàng rào màu đen tất cả đều đem tới đây!" Ta vội vàng ngăn cản Mông Hi Ngữ, nữ nhân này thật đúng là nóng nảy.

"Không phải là cái loại "Oan Ức" này." Ta cúi xuống bên tai nàng, rủ rỉ một phen, Mông Hi Ngữ tiếp gật đầu: "Ừ ừ, a a, thật tốt."

Nói xong, ta có điểm không tự nhiên nhìn Mông Hi Ngữ: "Cái...này làm cho quý trại phải chịu sự oan ức, đợi mọi chuyện tra ra manh mối cuối cùng, ta sẽ trả lại thanh danh cho quý trại."

"Haiz! Đại muội tử, ngươi khách khí cái gì! Nếu sơn trại không cướp đoạt thì gọi gì là sơn trại?" Mông Hi Ngữ nhếch mép cừoi, "Nói thật nhé trên lưng đeo một nỗi oan ức này, Ô lạp chả lẽ lại không còn nổi danh! Đến lúc đó Ô lạp sơn trại còn không trở thành lục lâm trong khôi thủ! Ta nói không chừng còn có thể đứng đầu Hắc Long, hiệu lệnh khắp thiên hạ thổ phỉ đó!"

Ta hấp háy mắt, Mông Hi Ngữ cũng muốn mượn thời cơ này làm cho mình nổi danh thiên hạ, sau đó đi tranh cử cái gì hội Hắc Long. Nghe tên giống như lão đại Hắc Bang các loại. Hắc! Ở thế giới này thứ giải trí của kẻ trộm là như vậy à.

Nếu người ta chấp nhận cao hứng như vậy, hơn nữa lại mãnh liệt yêu cầu cõng cái oan ức này, ta sao lại không thuận theo bọn họ chứ?Vì vậy ta cầm tay nàng, biểu đạt lòng cảm kích của ta.

Đám người Mông Hi Ngữ xếp thành hàng đưa ta cùng Hậu Huyền xuống núi, Hậu Huyền vừa đi vừa hỏi ta vấn đề đổ oan đó, ta lười trả lời, người này rất phiền, trả lời hắn một vấn đề, hắn sẽ tuôn ra càng nhiều vấn đề hơn.

Đi ước chừng một canh giờ, gặp được hai thợ săn một già một trẻ, bọn họ từ bên người chúng ta đi qua, truyền đến tiếng đối thoại của bọn họ: "Tiểu Tứ a, Hắc Vụ Lâm này sáng sơm rất nhiều sương mù, không thích hợp để săn thú, muốn săn cũng phải đến trưa, sương mù tản mát, mới có thể săn thú."

"A, đã biết, cha."

Thì ra nơi này gọi là Hắc Vụ Lâm.

Đang nghĩ xem sẽ nói với Tiểu Thiên thế nào về chuyện của Mông Hi Ngữ, thì Tiểu Thiên cùng Tiểu Nhược từ xa đi tới, lúc hai bên gặp nhau cũng giật mình.

"Các ngươi sớm như vậy đã xuống à?" Tiểu Nhược ôm Tiểu Thiên, Ở trước mặt của Hậu Huyền, Tiểu Thiên không thể để lộ ra quá nhiều sơ hở. Thật ra ta có cảm giác không cần phải làm như thế, Hậu Huyền đâu có tinh mắt đâu, nếu như Tiểu Thiên có thể hiện trí óc, hậu Huyền cũng chỉ nghĩ hắn là một thần đồng.

"Ân." Ta gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn Tiểu Nhược cùng Tiểu Thiên trong lòng nàng, "Ta có chuyện cần thương lượng với các ngươi." Sau đó, ta đưa bọn họ kéo đến một bên, Hậu Huyền muốn tiến tới, lại bị Long Hoàng ngăn trở.

Lập tức, ta đem kế hoạch đổ oan nói cho Tiểu Thiên nghe: "Ta nghĩ làm như vậy bên địch sẽ buông lỏng cảnh giác, như vậy, chúng ta liền từ sáng vào tối, ngươi nghĩ như thế nào?"

Đáy mắt của Tiểu Thiên xẹt qua một tia kinh ngạc, hắn cúi mặt suy nghĩ một lúc, rồi kiên định nói: "Được, vậy cứ làm theo lời ngươi nói, nhưng, chúng ta bắt đầu từ ai đây?"

"Nội tặc." Ta liếm liếm môi, "Ngươi đã nói, nếu như không phải sơn tặc chính nội tặc. Mỗi lần vận chuyển lương lơn như vậy chắc chắn có ghi chép, như vậy sẽ rút nhỏ phạm vi."

Tiểu Thiên đồng ý được gật đầu: "Không tệ, hơn nữa, ta cũng có một đối tượng hoài nghi rồi."

"Ai?"

Tiểu Thiên nhíu mi: "Là Ninh Tiểu Điệp."

"Ninh Tiểu Điệp?" Ta nghi hoặc nhướng lên mi, "Nàng là nữ nhân."

Sự nghi hoặc hiện lên càng rõ trên mặt Tiểu Thiên: "Nữ nhân thi làm sao? Hiên Viên Vương triều đâu chỉ có một nữ quan."

"A đúng đúng đúng." Ta mãnh liệt vỗ trán, cái này không giống với thế giới bình thương nên phải dùng lối suy nghĩ không bình thường, "Được rồi, ngươi nơi này tra được gì rồi?"

Vừa dứt lời, Tiểu Nhược vui mừng nói: "Có chút tiến triển, ngươi nhìn xem đây là cái gì!" Tiểu Nhược từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay, khăn tay kia được cuốn lại, hình như được bao bọc vật gì đó

Ta hoài nghi cầm lấy, mở ra nhìn thấy thì đúng là một ít gạo trắng!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-130 )