Hiên viên dật phi
← Ch.024 | Ch.026 → |
Dưới ánh mặt trời, Hiên Viên Dật Phi cùng Khâu công công với thị vệ đứng ở phía sau lưng ta.
"Tỷ phu?" vừa nói xong ta lại nghĩ đến lời của Tiểu Thiên đã nói, thấy trên mặt Hiên Viên Dật Phi không lộ vẻ gì cả, hắn giơ tay lên: "Miễn lễ." Đây là nói với Nam Cung Thu Nguyệt.
Nam Cung Thu Nguyệt đứng dậy lui sang một bên, ta cười cười sát lại gần bên người Hiên Viên Dật Phi, kéo kéo tay áo của hắn: "Tỷ phu, phần thưởng của muội đâu?"
Hắn nghiêng mặt, mí mắt vẫn cúi xuống, trái lại Khâu công công lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như là ta đang sờ mông cọp vậy.
Ta giống như một đứa bé hướng đại nhân đòi hồng bao: "Thưởng cho muội, thưởng cho muội." Ta mặt dày mày dạn đòi hỏi, vẻ mặt rực rỡ sáng lạn.
Tựa hồ tất cả mọi người đều trở nên hoảng loạn, bọn họ cẩn thận quan sát đến sắc mặt của Hiên Viên Dật Phi, bốn phía lâm vào yên tĩnh, Hiên Viên Dật Phi tựa như một bức tượng điêu khắc gỗ đứng ở trước mặt của ta, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười của ta.
"Thê chủ." Lúc này Nam Cung Thu Nguyệt nhỏ giọng gọi ta, Hiên Viên Dật Phi cười, mặc dù nụ cười kia cười giống như không cười, nhưng cái khóe miệng của hắn vẫn cong lên theo một góc độ nào đó: "Tốt." Ngữ khí của hắn vẫn rất bình thản, bình thản tựa như bình thường vẫn vậy, "Vạn lượng hoàng kim?"
Vạn lượng hoàng kim! Nhịp tim đập đã bị kích thích bắt đầu gia tốc, Hiên Viên Dật Phi hỏi theo kiểu ngược lại, giống như hắn có thể đáp ứng bất kỳ thứ gì ta yêu cầu, ta lập tức trở nên vênh váo tự đắc, trong lúc nhất thời, người chung quanh nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, không khí khẩn trương thuận tiện tiêu tan.
Ta cười cười: "Hoàng kim? Không muốn không muốn, trong phủ có quá nhiều rồi, tỷ phu trong bảo khố có gì hay không, để cho Thanh Nhã tự mình lựa chọn"Gan hùm mật gấu của ta lại làm cho tâm tình của mọi người ở đây liền khẩn trương lên, nhưng, hôm nay Hiên Viên Dật Phi tâm tình thật sự phi thường tốt.
Hắn tiếp tục nhìn ta một hồi: "Được." Lại đồng ý một lần nữa. Dứt lời, hắn đi lên trước, ta nháy nháy con mắt, có điểm không tin vào lỗ tai của mình.
Người trước mắt là Hiên Viên Dật Phi sao? Hắn không phải là cùng Phong Thanh Nhã bất hòa sao? Nhưng, cái gì cũng không nên quản, thật sự bảo bối ai mà lại không muốn, những chuyện khác để Tiểu Thiên lo đi.
"Còn không mau đi?" Hiên Viên Dật Phi dừng ở phía trước xoay người gọi, ta vội vàng đi theo.
"Thê chủ." Nghe thấy Nam Cung Thu Nguyệt gọi ta, ta xoay người xua xua tay: "Ta đi một chút sẽ trở lại." Phát hiện vẻ mặt Nam Cung có điểm ngưng trọng, xem ra hắn lo lắng về phần thưởng mà Hiên Viên Dật Phi cho ta.
Ai! Quan hệ rất phức tạp, nhưng phải đi lấy bảo vật cái đã.
"Tỷ phu tỷ phu, ngươi sẽ cho ta cái gì?"
"Thanh Nhã muốn cái gì thì cứ lấy cái đó."
"Oa tỷ phu ngươi thật tốt nha." Ta xoa xoa tay, hai mắt phóng ra kim quang. Ân? Hiên Viên Dật Phi là gọi ta là Thanh Nhã mà không phải hộ quốc phu nhân, hắc hắc, xem ra quan hệ đã xích lại gần rồi.
Ta trộm liếc Hiên Viên Dật Phi, trên mặt của hắn mặc dù không có bất cứ biểu tình gì, nhưng gương mặt hắn rất êm dịu đủ để nói rõ hắn hôm nay rất khoái trá, đó là, ta giúp hắn nhận đuợc ba năm triều cống của Tát Khắc, ta đòi hắn phần thưởng cũng không được gọi là quá phận đi.
Đương nhiên, cũng thuận tiện thử dò xét điểm mấu chốt của hắn một phen, chỉ cần nhìn thấu được điểm mấu chốt của hoàng đế, ta là có thể giống như Vi Tiểu Bảo sống như cá gặp nước vậy. Nếu như ta đúng thì Hiên Viên Dật Phi có một mặt khác mà mọi người không biết, như vậy, ta sẽ chỉ là Phong Thanh Nhã, sự việc tiếp diễn, chỉ làm một con rối mà thôi.
"Chọn đi."
Lúc này Hiên Viên Dật Phi đối với ta nói ra hai chữ này, miệng của ta mở cũng thật to, khắp nơi, khắp nơi đều là kim quang bảo bối lấp lánh, Trân Châu, Thủy Tinh, Phỉ Thúy, bảo thạch, vàng bạc, đồ sứ tinh mỹ, còn có rất nhiều rất nhiều bảo bối không nhận ra, bảo bối lóe sáng lóe sáng, thật sự là sáng rất sáng a.
Mặc dù trong phủ khố của Phong Thanh Nhã cũng có mấy thứ này, nhưng mà tự nhiên là càng nhiều càng tốt, trong đầu óc của ta hiện giờ chỉ có tiền với tiền.
"Đi thôi." Hiên Viên Dật Phi vỗ vỗ đầu của ta, ta lập tức liền vọt vào trong, chui vào trong này đúng là rừng vàng biển bạc, từ khi đi tới cái thế giới này, hôm nay là ngày vui vẻ nhất của ta.
Đương nhiên, ta còn rất là tỉnh táo, Hiên Viên Dật Phi lại hào phóng như vậy, ta cũng không thể coi trời bằng vung.
Liếc mắt liền nhìn trúng một cái Hồ Lô Phỉ Thúy, không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể làm bình nước, ta cầm lấy, đối với Hiên Viên Dật Phi phía sau quơ quơ, hắn mặc dù không lộ vẻ gì cả, nhưng hắn lại gật đầu, ta lập tức liền ôm không buông: "Còn có thể lấy nữa không?"
"Có thể!"
Hoàng đế đã ân chuẩn, ta còn không để mắt liếc bốn phía? Quét một vòng, ta thấy được một cái tiểu gian, đó là một cái tiểu gian khác ở trong bảo khố này, ta tò mò đi lên trước, đứng ở cửa ta ngừng cước bộ.
Tại tiểu gian này có một cái bàn thờ, trên bàn thờ gỗ lim chạm trổ hoa văn kia có một cái giá, nhưng là trên cái giá vô cùng bình thường kia, có một vật hình tròn nhỏ bằng quả dưa bé màu lam, mà giờ phút này trong tiểu gian, viên cầu kia tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc.
"Dạ Minh Châu!" Ta giật mình đi tới trước bàn, ta từng đếnbảo tàng ở Thiểm Tây đã nhìn thấy một viên, đường kính có 1. 6 thước, cũng là đã trải qua gia công, nếu không thì không có được hình dạng. Mà ở thời cổ đại này, có thể có một viên Dạ Minh Châu mượt mà thế kia, kia nhất định là quốc bảo! Oa, cũng có thể là dùng để bói toán.
Ta run rẩy chạm vào viên Dạ Minh Châu kia, ngạc nhiên phát hiện ta dĩ nhiên cầm nó lên không nổi, thật nặng. Dạ Minh Châu không hẳn là hình cầu, xoay xoay quay quay, cảm giác thật tốt, sờ soạng, cọ cọ ở trên mặt rồi lại cọ, thật thích, thật lạnh, thật thoải mái. Sau đó, ta lưu luyến buông nó xuống, tâm trạng rất là mất mát đi ra cửa.
"Như thế nào không lấy sao?" Hiên Viên Dật Phi hé mắt, cặp mắt màu hổ phách kia so sánh với Dạ Minh Châu còn mê người hơn. Ta lắc lắc đàu, toàn thân đều trở nên không có khí lực: "Vật kia khẳng định là quốc bảo, ta mặc dù tham tài, nhưng có chừng mực, ta sờ qua, chạm qua là đủ rồi, thỏa mãn rồi." Nói xong lời cuối cùng giọng của ta cơ hồ muốn khóc.
Hiên Viên Dật Phi liếc mắt nhìn ta, rút tay trong ống tay áo ra, ngón tay của hắn trắng như bạch ngọc còn hơn cả ta.
Hắn đi vào, mở ra một cái ngăn kéo nhỏ ở dười bàn để viên Dạ Minh châu, ở bên trong lục lọi: "Thanh Nhã."
"Vâng?"
"Cầm lấy chơi đi." Hắn đem một đồ vật tròn tròn ném tới, ta vội vàng tiếp được, cũng là một viên Dạ Minh Châu, so với...viên kia thì nhỏ hơn rất nhiều, cầm rất vừa tay.
Trong lòng ta gào thét liếc nhìn Hiên Viên Dật Phi, hắn đi trở về trước mặt của ta, giơ tay lại vỗ vỗ đầu của ta, mặt vẫn không thay đổi chút nào, sau đó liền đem hai tay giống như bạch ngọc trở về ống tay áo, "Đi thôi."
"A? A." Ta đã nói không ra bất cứ lời gì lời nói, hắn mặc dù không có đem viên Dạ Minh Châu to kia cho ta, nhưng vẫn là cho ta một viên nhỏ, giá trị cũng là xa xỉ, hơn nữa chỉ nói bốn chữ: cầm đi chơi đi. Hiên Viên Dật Phi còn không phải hào phóng bình thường. Ta nhất định phải ôm bắp đùi hắn, để nhận được nhiều bảo bối hơn a.
*1 thước (1 xích, tchi) = 10 tấc = 0, 23 m
← Ch. 024 | Ch. 026 → |