Người qua đường giúp giải quyết vấn đề khó khăn
← Ch.020 | Ch.022 → |
Giống như là đã thắng cuộc so tài, Tiểu Thiên lại lần nữa trở lại trước mặt ta, ta giơ lên ngón tay cái: "Tuyệt vời."
Phong Tuyết Âm mặt mày tươi cười: "Thật sự là thần đồng a."
Nhưng Tiểu Thiên cũng chỉ giương mắt nhìn ta, không thèm đáp lại Phong Tuyết Âm, sau đó gương mặt hắn rơi vào trầm tư, sau đó lại giương mắt nhìn ta một chút, bị mắt hắn liếc qua liếc lại, ta cảm giác được rất kỳ quái, không nhịn được liền hỏi: "Ngươi làm sao thế? Sao lại nhìn ta như thế"
Hắn lại nhìn ta lần nữa, vừa định mở miệng nói chuyện, thì những đại thần lại xúm xít lại đây tán dương:
"Tiểu công tử quả thật là rất giỏi."
"Ha ha ha, Hiên Viên vương triều của chúng ta thần đồng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Tát Khắc quốc kia làm sao mà có thể là đối thủ của chúng ta được."
"Đúng vậy đúng vậy, lần này hộ quốc phu nhân cũng chưa có ra mặt, nếu mà hộ quốc phu nhân ra mặt, chỉ sợ người có vấn đề chắc chắn là bọn họ."
"Các ngươi đang nói cái gì!" Lập tức, những người bên kia ngồi không yên, nhao nhao đứng lên, bùng lên sát khí.
"Cái gì là cái gì! Các ngươi rõ ràng là tài nghệ không bằng người khác mà!"
"Vương tử điện hạ của chúng ta vẫn còn chưa có trả lời, các ngươi không nên quá kiêu ngạo!"
"Hừ! Hiên Viên vương triều của ta, diện tích lãnh thổ bao la bát ngát nhân tài vô số, tùy tiện cũng có thể đưa ra một cái đề mục có thể cho các ngươi ngậm miệng lại ngay!"
"Bụng heo cũng rất lớn, như thế nào vẫn không thấy nó thông minh!"
"Các ngươi!"
"Các ngươi!"
Ta than thở đỡ lấy trán, bọn họ như thế nào lại giống tiểu hài tử như vậy.
"Lui ra!"bỗng nhiên, thanh âm lạnh lùng của Hiên Viên Dật Phi vang lên, các đại thần lập tức thu tiếng lại, cúi đầu rối rít lui ra, bên kia, Hoàn Vũ cũng đang hung hăng trừng mắt đám người cố vấn, bọn họ vuốt râu trừng mắt nhìn lại bên này rồi lập tức ngồi trở lại.
Hoàn Vũ tiến lên: "Tiểu công tử đã nghĩ ra được đề mục nào tốt chưa?" Trên mặt của hắn là nụ cười chân thành, bất luận như thế nào, khí thế hôm nay của hắn là không thể thua, có thể thấy được Hoàn Vũ làm rất tốt.
Tiểu Thiên gật đầu, cảm giác được thần sắc của hắn có điểm ngưng trọng.
Hắn trèo lên lại vị trí ban đầu, bốn phía lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Tiểu Thiên đứng ở trên ghế, đứng chắp tay, hai hàng lông mày nhíu lại, chậm chạp mãi không ra đề mục.
"Như thế nào? Tiểu công tử là sợ đề quá khó khăn làm cho Bổn Vương khó xử nên cố nghĩ ra một đề nào đơn giản hơn chăng?" lời nói của Hoàn Vũ nhẹ nhàng nhưng lại mang theo vài phần khích tướng.
Hai tay của Tiểu Thiên chống trên mặt bàn, trong lúc nhất thời, tất cả tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người hắn.
"Xin hỏi Hoàn Vũ điện hạ." Âm thanh non nớt của Tiểu Thiên lộ ra vài phần bình tĩnh, "Thứ gì có thể làm mòn tảng đá, di chuyển mạch nước, ăn mòn kim loại?"
Hoàn Vũ mỉm cười: "Tiểu công tử, ngươi đây là cố ý xem thường Bổn vương tử sao? Lại đưa ra cái đề mục đơn giản như vậy?"
Tiểu Thiên đứng thẳng người, mở ra tay phải: "Vậy xin mời Vương Tử điện hạ trả lời!"
"A, thứ này còn có thể làm cho người ta già yếu, hắn là..." Hoàn Vũ nhìn về phía mọi người, cất cao giọng nói, "Thời gian!"
Thở hốc vì kinh ngạc, Hoàn Vũ lại có thể trả lời được dứt khoát dễ dàng như vậy, nhìn lại Tiểu Thiên, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt, Hoàn Vũ là một đối thủ mạnh.
"Xem ra cái tên Hoàn Vũ này quả thật là một người thông minh." Phong Tuyết Âm ở bên cạnh âm thanh lạnh nhạt, trong giọng nói còn lộ rõ sự bất mãn.
Trong lòng của Tiểu Thiên bắt đầu lo lắng, hắn chết một kiểu ta chết một dạng, chúng ta bây giờ chính là đang ngồi chung trên cùng một chiếc thuyền, treo cùng trên một sợi dây, ai cũng trốn không thoát.
Bỗng nhiên, Tiểu Thiên từ trên ghế nhảy xuống.
"Tiểu công tử muốn đi đâu vậy?" Hoàn Vũ đắc ý nhìn Tiểu Thiên, Tiểu Thiên chỉ hướng ta: "Ta muốn đi tìm phu nhân tỷ tỷ hỗ trợ."
Cái gì? Ta không nghe lầm chứ, ngoáy ngoáy lỗ tai, dụi dụi con mắt, giống như đang đối chọi lại ánh mắt của Tiểu Thiên, nhưng hắn cũng không một chút do dự hướng ta bước đến.
Trong lúc nhất thời, ta lại thành đối tượng để mọi người soi mói, chẳng lẽ Tiểu Thiên muốn dùng chiến thuật tâm lý? Dù sao hộ quốc phu nhân ở trong cảm nhận của bọn họ mới thật sự là địch nhân.
Quả nhiên, ta thấy được trong ánh mắt của Hoàn Vũ và đám người cố vấn của hắn hiện lên vẻ khẩn trương. Không sai, đây chính mưu kế của Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên chạy đến trước người của ta, ta nháy mắt, hắn ngẩng đầu lên, ta cúi thấp đầu xuống, cứ như vậy hắn cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ngươi ra đề mục đi."Tự nhiên hắn nói làm ta kinh ngạc, thế là thế nào không phải làm bộ cùng ta thảo luận sao, tạo được biểu hiện giả dối làm cho đối phương khẩn trương, giảm đi sự tự tin hay sao?
Bỗng nhiên tay bị Phong Tuyết Âm ở bên cạnh kéo: "Muội muội, ngươi cũng nên giúp Tiểu Thiên đi, hắn đã rất cố gắng rồi, dù gì hắn mới có bảy tuổi đi đấu trận này dù sao cũng đã miễn cưỡng lắm rồi, ta nhìn thấy như vậy rất là đau lòng."
Ta ngơ ngác nghe, không phải ta không muốn nghĩ mà là ta ngốc thật a, ta ở trong lòng gào thét.
Tiểu Thiên kéo kéo làn váy của ta, sau đó đi tới bên cạnh phía dưới chiếc chiêng, ta cùng với hắn ngồi xổm xuống bộ dáng cùng với kẻ trộm giống nhau như đúc.
Tiểu Thiên nhíu mày: "Làm ơn chú ý dáng vẻ của ngươi đi, ngươi là hộ quốc phu nhân, không phải là tên vô lại bên đường."
Có chút buồn bực, đổi thành quì một chân xuống, giận tái mặt: "Nói đi, mục đích của ngươi là cái gì."
"Người qua đường giáp." Mặt của Tiểu Thiên trở nên nghiêm túc, "Mặc dù ta không biết được thân phận thật sự của ngươi, nhưng mà ta đã ở cùng với ngươi được một tháng, ta có thể kết luận ngươi không phải người Hiên Viên Vương triều, thậm chí, không phải cùng ở một thế giới! "
"Không sai, ta không phải người của thế giới này." Ta không có tính toán giấu hắn.
Tiểu Thiên cả kinh: "Không phải... của thế giới này..."
" Hừ hừ, sợ rồi sao." Ta cười đến âm hiểm giảo hoạt.
Tiểu Thiên nghiêng mặt đi, nhìn thoáng qua phương hướng của Phong Tuyết Âm, sau đó quay mặt lại chăm chú nhìn ta một hồi, sau đó, hắn lại nhìn về phía Hoàn Vũ bên kia, cắn cắn môi dưới: "Như vậy rất tốt!"
"Hả?"
"Người qua đường giáp, Hoàn Vũ lần này là có chuẩn bị mà đến, nếu như dùng tri thức ở thế giới của chúng ta chỉ sợ không làm khó được hắn, ta là một người năng lực có hạn, đối phương lại mang theo một đám cố vấn, cho nên, ta sợ ta chống đỡ không được bao lâu, ta nghĩ làm một ván để quyết định thắng thua!"
"Chậm đã, chậm đã." Ta nhìn Tiểu Thiên, "Ý của ngươi là ta dùng đề mục của thế giới của ta để làm khó hắn?" Như vậy cũng quá âm hiểm đi.
"Đúng vậy." Tiểu Thiên chăm chú nhìn ta, "Nếu như cứ đánh giằng co thế này, ta nhất định sẽ thua."
Cũng đúng, Tiểu Thiên vừa phải trả lời vừa phải suy nghĩ đề mục, văn võ bá quan cũng không giúp hắn chuẩn bị, người của Hiên Viên Vương triều cũng không biết tâm tư như thế nào, nói không chừng sẽ chờ cho Tiểu Thiên thua, sau đó gả ta cho Hoàn Vũ, làm suy yếu đi thế lực của Phong gia, trừ khử đi một cánh tay của Phong Tuyết Âm.
Thật phức tạp a...
"Người qua đường giáp! Ngươi có nghe ta nói chuyện hay không thế!" Tiểu Thiên có phần lo lắng, ta cười cười: "Kỳ thật... Muốn thắng hắn không nhất định phải dùng đề mục ở chỗ của ta."
"Có ý tứ gì? Ngươi có cách gì?"
Nhìn Tiểu Thiên ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, ta yếu ớt cười: "Hắc hắc, trí tuệ người dân rất uyên thâm, muốn ta suy nghĩ đề mục cũng không khó, tại nơi đó chúng ta tuy là dân chúng, nhưng mà, người quý tộc như các ngươi chưa chắc đã có thể nghĩ ra được."
"Vấn đề gì?" Tiểu Thiên nghiêng mặt đi.
"Là thế này..." Ta cúi xuống bên tai của Tiểu Thiên...
← Ch. 020 | Ch. 022 → |