1: Thất Nghiệp
Ch.002 → |
Khốn kiếp, tên khốn này đi chết điiiiiiiii!
Khả Ni thấy tên công tử vô lại họ Vu xem thường phụ nữ thì không chịu nổi nữa.
Cô lao đến đấm cho hắn không trượt phát nào, vừa đấm vào cái bản mặt hợm hĩnh vừa chửi:
- Mẹ kiếp bà đây mất việc cũng được!
****
Khả Ni là một nhân viên marketing cho một tập đoàn lớn trong nước khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Cứ nghĩ mọi việc cứ thế ổn định êm xuôi qua ngày, bỗng một năm khủng hoảng kinh tế, lạm phát leo thang khiến cô từ đỉnh cao rơi bốp xuống nền đất cứng xơ xác.
Như mọi ngày, trước khi đi làm, Khả Ni sẽ check mail để sắp xếp công việc, thì cô nhận được thông báo nghỉ việc.
Cô không tin một nhân viên kỳ cựu như mình mới thăng chức lên phó phòng lại bị nghỉ việc không một lời báo trước như vậy.
Thế là cô mang một tâm trạng vừa lo lắng vừa hi vọng tới công ty.
Có lẽ chỉ là nhầm lẫn thôi.
Cô đã tự trấn an mình rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Thế mà tới nơi cô chỉ nhận được một câu dửng dưng của trưởng phòng:
" Các tập đoàn hàng đầu còn cắt giảm nhân sự nữa là."
Khả Ni ôm đống đồ đứng dưới chân toà nhà đồ sộ, cô không hề nản mà tự tin với kinh nghiệm của mình có thể dễ dàng xin vào công ty khác.
Vậy mà nguyên một tháng đi rải CV, đến một công ty nhỏ hơn chỗ làm cũ cũng không có một cuộc gọi nào hẹn cô phỏng vấn đi làm cả.
Cô dần dần nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, không thể ăn không ngồi rồi mãi được.
Trong lúc đợi biết đâu sẽ có nơi nào đó tuyển mình, Khả Ni dự định làm tạm một công việc khác.
Lên web tuyển dụng, không bưng bê quán cafe thì bán hàng ở siêu thị, các ngành nghề tốt hơn thì đều yêu cầu chuyên ngành hoặc không hợp.
Có một tin lọt vào mắt cô: trợ lý cho người có sức ảnh hưởng trên mạng xã hội.
Khả Ni hình dung đây có thể là một hot KOL nào đó, phần mô tả công việc không chi tiết, chỉ yêu cầu ngoại hình và độ tuổi.
Khả Ni cũng thử gửi mail xem sao, vừa hay độ tuổi 27 và ngoại hình 1m72 của mình nên cô khá tự tin và có chút hồi hộp mong chờ.
Cứ ngỡ tạch rồi, ai dè chục ngày sau, Khả Ni được gọi đi phỏng vấn.
Địa điểm là một biệt thự lớn trong khu nhà giàu là cô há hốc mồm.
Một quản gia nhưng nhìn khá trẻ đưa cô tiến vào, đi tới chỗ bể bơi có một đôi nam nữ đang ăn mặc gợi cảm, không ngừng thân mật với nhau.
Khả Ni thấy có điềm rồi.
Cô nghĩ mình sẽ được phỏng vấn ở một studio nên đã ăn mặc chỉnh tề kèm theo CV của mình.
- Cậu Vu, ứng viên tới rồi.
Vch, Khả Ni nhìn cái người được gọi là cậu Vu kia, anh ta chỉ mặc mỗi cái quần bơi nhìn vô cùng... !nhức mắt, tóc tẩy trắng như... !tóc người già.
Hạ kính râm xuống, Vu Thần nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, cười thích thú:
- Wo!
-??? Xin chào tôi là....
- Cô xoay một vòng đi!
Oppppsss, kì quặc vậy, cô có thì show tuyển mẫu đâu mà anh ta yêu cầu cô xoay gì chứ.
Nhưng cô cần công việc, nên vẫn miễn cưỡng xoay một vòng.
- Ok, cô cứ về đi.
Có gì quản gia Phan sẽ báo cô.
Khả Ni còn chưa kịp giới thiệu bản thân hay kinh nghiệm gì thì quản gia đã mời cô đi lối ra về.
Đi bộ trên con đường toàn tường cao vây quanh chả có mấy chiếc xe qua lại, cô nghĩ lần này tạch chắc rồi.
Tối nay, cô đang ở trong căn hộ vẫn còn trả góp đau đầu vì sắp đến hạn đóng tiền, thì bất ngờ có số lạ gọi:
- Cô Khả Ni?
- Vâng, là tôi! Xin hỏi anh là ai?
- Chúng ta đã gặp hồi sáng, tôi là Phan Anh.
- À, quản gia Phan gọi tôi là có kết quả phỏng vấn rồi sao?
Khả Ni đang rất hồi hộp, không dám thở mạnh dù đây không hẳn là công việc lý tưởng mà cô nhắm tới.
- Đúng vậy, sáng mai cô có thể vào việc luôn không?
- Được được, được mà.
Tôi luôn trong trạng thái sẵn sàng.
- Tốt, vậy hẹn mai gặp cô tại biệt thự.
- Tôi... cần chuẩn bị gì không?
- Không, cô chỉ cần mang một tâm lý vững vàng là được.
Khả Ni gật đầu lia lịa, có chút khó tin khi đùng cái lại đi làm.
Cơ mà câu nói của quản gia Phan khiến cô cứ cảm giác sao sao ấy.
Chắc cô nghĩ nhiều rồi, anh ta động viên cô chăng?.
Ch. 002 → |