Truyện:Bánh Xe Định Mệnh - Chương 37

Bánh Xe Định Mệnh
Trọn bộ 42 chương
Chương 37
Nhà họ Chu
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mỹ nhân xinh đẹp, lạnh lùng, cao ngạo, hơn nữa còn rất cao. Khổng Lập Thanh phải ngửa cổ mới nhìn được cô ấy, đâm ra có vài phần yếu thế. Chu Diệp Chương và mỹ nhân đều đang đứng trước mặt cô, Khổng Lập Thanh vô thức muốn đứng lên, nhưng Chu Diệp Chương động tác nhanh hơn đã ngồi xuống cạnh cô, tay còn ấn vai ý bảo cô ngồi yên.

"Cô ấy là Lâm Diên, mấy ngày tới cô ấy sẽ đến dạy em vài thứ."

Chu Diệp Chương ngồi xuống bên Khổng Lập Thanh, chân anh vắt chéo lên nhau, ngữ điệu có phần lạnh nhạt, anh hơi ngửa cổ nhìn cô gái trước mặt: "Đây là người cô cần hướng dẫn, cô ấy là Khổng Lập Thanh."

Lâm Diên vừa vặn chuyển mắt đến khuôn mặt Khổng Lập Thanh, cô khẽ cười, giọng khách khí như với khách hàng: "Cô Khổng, chào cô."

Khổng Lập Thanh yên lặng nhìn Lâm Diên một lát mới nói: "Cô Lâm, chào cô."

"Mấy ngày này phiền cô." Là tiếng Chu Diệp Chương bên cạnh.

"Bắt đầu từ ngày mai, hàng chiều cô Khổng sẽ đến chỗ tôi học." Lâm Diên đã quay sang Chu Diệp Chương, chậm rãi thông báo công việc.

Chu Diệp Chương hỏi lại: "Sao lại phải đến chỗ cô, học ở đây không được à?"

Lâm Diên cười: "Hãy tin tôi, đến chỗ tôi là hợp lý nhất."

Chu Diệp Chương ngừng tranh cãi, anh gật đầu: "Cũng được."

Lâm Diên lại cười: "Vậy tôi đi trước đây, chiều mai tôi sẽ đến đón cô Khổng."

Chu Diệp Chương đồng ý: "Để tài xế đưa cô Lâm về."

Lâm Diên hướng về phía Chu Diệp Chương rồi Khổng Lập Thanh chào cáo biệt, sau đó uyển chuyển đi ra, giày cao gót gõ trên nền đá nhịp nhàng, rõ nét.

Lâm Diên ra khỏi phòng, Chu Diệp Chương đem chân đang vắt chéo bỏ xuống. Khổng Lập Thanh tư thế không đổi, hai người ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, nhất thời im lặng.

Sau một hồi im lặng, Chu Diệp Chương khàn khàn hỏi: "Em quen chưa?"

Khổng Lập Thanh đáp lại rất nhẹ: "Cũng quen."

Lại sau một hồi im lặng nữa, Chu Diệp Chương nói vô cùng khẽ, gần như thì thầm: "Đây là nhà của chúng ta." Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Khổng Lập Thanh cũng thì thầm: "Vâng."

Chu Diệp Chương nói to hơn một chút: "Ở đây không như ở trong nước, anh sợ có lúc không chăm sóc cho em được."

"Em biết, anh không cần lo lắng." Khổng Lập Thanh ghé sát vào, tựa đầu lên vai anh. Cô biết, anh muốn cô được ngạo nghễ trước người đời nhưng lại sợ khí chất cô chưa được rèn luyện, nên mới tìm người đến hướng dẫn.

"Ai dám bắt nạt em, anh sẽ khiến họ phải trả giá." Chu Diệp Chương nhẹ nhàng nói ra câu này, không giống như lời hứa, giống như một lời an ủi hơn.

Khổng Lập Thanh thở nhẹ ra một hơi, căn bản muốn ngăn anh lại, nhưng lời ra tới miệng lại bị nuốt xuống. Thế giới của Chu Diệp Chương đầy rẫy những cuộc chiến khốc liệt, khác hẳn thế giới của cô. Huống hồ mấy năm nay cô không ngừng nhẫn nhịn lùi bước để cầu sống yên ổn, cuối cùng cũng thất bại. Nghĩ cho cùng kiểu sống hèn nhát muốn yên thân như cô cũng không hẳn hay, nhưng nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau là vì anh bị thương, cô ái ngại không nói gì, nắm lấy bàn tay anh.

Hai người không nhìn nhau nữa, Chu Diệp Chương phóng tầm mắt ra phía trước nói chậm rãi mà nghiêm túc: "Nhà họ Chu kiến nghiệp từ ngành vận tải biển, đời ông nội anh làm ăn phát đạt nhất, nhưng ông lại mất sớm. Bố anh tiếp quản lại vội vàng, hơn hai mươi năm trước công việc làm ăn bị thua lỗ nghiêm trọng, cơ nghiệp tổ tiên dường như mất trắng, bố anh bất đắc dĩ phải hợp tác với xã hội đen, tham gia buôn lậu, cho dù giữ được sản nghiệp gia tộc nhưng không giữ được mạng bố và mẹ. Lúc anh mới tiếp quản cũng không tránh khỏi phải tiếp tục dây dưa, nhưng mấy năm nay đã dứt khoát không quan hệ, em đừng lo lắng."

Đây là lần đầu tiên Chu Diệp Chương kể cho Khổng Lập Thanh nghe chuyện nhà mình, giọng đều đều có chút trầm đặc khi nhớ đến chuyện đau lòng. Anh muốn cô yên tâm, không phải sống trong sợ hãi, Khổng Lập Thanh cũng hiểu tâm ý của anh.

Căn phòng này trần cao hơn bình thường, bên ngoài là tán cây mát rượi, dù mặt trời đã chiếu quá nửa phòng nhưng ngồi đây vẫn cảm thấy mát mẻ. Khổng Lập Thanh gối đầu trên đùi Chu Diệp Chương lòng bình yên, hai người hàn huyên vài chuyện tầm phào, không khí ấm áp mà lãng mạn.

Khổng Lập Thanh hơi lười biếng, đó là một loại lười biếng từ nội tâm đến thân thể, cô xoay người, rúc đầu vào lòng Chu Diệp Chương, thở phào nghĩ: "Chúng ta coi như người một nhà, Khổng Lập Thanh em có nhà rồi."

Khổng Lập Thanh xoay lật làm loạn trên người Chu Diệp Chương, Chu Diệp Chương vuốt tóc cô, tóc Khổng Lập Thanh khá dài, Chu Diệp Chương lùa tay vào đó, dùng ngón tay quấn tóc cô vài vòng, giống như trêu đùa thú cưng vậy.

Anh biết Khổng Lập Thanh đã yên tâm trở lại, anh thích cô, đau lòng vì cô, muốn cho cô những gì tốt nhất: "Để Vạn Tường làm con anh nhé?" Trong bầu không khí thân mật thư thái, anh nói như vậy.

"Sao?" Khổng Lập Thanh đột ngột ngẩng đầu.

"Nhân lúc chúng ta còn chưa kết hôn, trước hết nhập hộ khẩu cho Vạn Tường, để Vạn Tường là thành viên của nhà họ Chu, gọi bố hay không tùy thằng bé, nhưng họ thì nên đổi thành họ Chu."

Khổng Lập Thanh ngửa người nhìn lên trần nhà, bắt đầu động não: Gia đình Chu Diệp Chương như vậy, bọn họ kết hôn thân phận Vạn Tường đương nhiên là khó tính. Chu Diệp Chương thu xếp này, đối với địa vị của Khổng Vạn Tường ở nhà họ Chu sau này chỉ có lợi không có hại. Vạn Tường hiện nay thích nghi rất tốt với cuộc sống mới, cũng đón nhận Chu Diệp Chương, bọn họ nói muốn kết hôn, Vạn Tường cũng không phản đối. Nhưng bảo cậu bé thay đổi cách xưng hô với anh lại là chuyện khó. Cuối cùng, Khổng Lập Thanh buồn phiền nhìn Chu Diệp Chương, nói: "Vạn Tường hình như thân A Thần hơn."

Câu nói không đầu không cuối này của cô, Chu Diệp Chương có thể hiểu, anh cười nói: "A Thần khác nào con anh, đều là người họ Chu, hai đứa quan hệ tốt càng tiện cho Vạn Tường sau này. Vạn Tường đã lớn rồi, không cần miễn cưỡng con đổi cách gọi, có tình cảm cha con là được, xưng hô không quan trọng."

Khổng Lập Thanh thấy Chu Diệp Chương nói có lý, mơ mơ màng màng "Ừm" một tiếng. Cô biết Chu Diệp Chương làm thế là vì suy nghĩ cho mẹ con cô, cũng là chuyện tốt, cho nên cô yên tâm.

Chu Diệp Chương tay không ngừng trêu đùa mái tóc Khổng Lập Thanh, tiếp tục nói: "Nhập hộ khẩu cho Vạn Tường, bà nội khẳng định chắc chắn sẽ hành động. Trẻ con nhà họ Chu, đặc biệt là con trai, được nuôi dạy rất khác với những đứa trẻ bên ngoài. Nếu bà nội có ý nhúng tay vào chuyện dạy dỗ Vạn Tường thì em nhường bà nhé?"

"Hả? Anh nói gì cơ?" Khổng Lập Thanh không nghĩ còn có chuyện này, thật sự không thể hiểu nổi.

Chu Diệp Chương xoay eo Khổng Lập Thanh lại, nhấn mạnh thêm: "Em đừng kích động, bà nội là bậc trưởng bối trong nhà. Nhà họ Chu có cách giáo dục trẻ con rất riêng, anh cũng được giáo dục theo cách đó từ nhỏ đến trưởng thành. Sáng nay dì Thanh đến đón Vạn Tường, em cho chỉ là chủ ý của A Thần?"

Khổng Lập Thanh đứng ngồi không yên, chuyện này sao quanh co phức tạp thế này. Cô rất muốn ngồi dậy nhưng Chu Diệp Chương lại không cho cử động, bối rối hồi lâu cuối cùng cô nói một câu: "Vậy sau này Vạn Tường sẽ thế nào? Em không muốn con sống quá mệt."

Chu Diệp Chương khẽ cười: "Em nghĩ nhiều quá rồi, Khổng Vạn Tường sẽ không phải sống khổ sở, anh cũng lớn lên từ tay bà nội, anh biết."

Khổng Lập Thanh yên lặng không nói, Chu Diệp Chương tiếp tục: "Nếu bà nội thích Vạn Tường, chắc chắn sẽ đưa con đến chỗ bà, mẹ con sẽ khó gặp nhau nhiều như trước đây, anh muốn em chuẩn bị tinh thần."

Khổng Lập Thanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng nghẹn ngào nói: "Nhị tiểu thư Chu Bảo Châu cũng do lão phu nhân nuôi dạy."

Chu Diệp Chương ngẩn người, lại nói: "Bảo Châu là bà nội không có kinh nghiệm. Bà nội cả đời không có con gái, cũng không có cháu gái, nuông chiều Bảo Châu hết mực, để mặc Bảo Châu muốn gì được nấy. Sau này Bảo Châu thành như vậy, bà nội cũng rất hối hận."

Khổng Lập Thanh lại im lặng, nghẹn ngào chống đối Chu Diệp Chương. Trong suy nghĩ của cô trẻ em phải được tự do trưởng thành, đặc biệt là tự do về mặt tinh thần. Cô không biết lão phu nhân là người thế nào, cũng không biết rốt cục bà nuôi dạy con cháu nhà họ Chu ra sao, nhưng đứng trước hai sản phẩm điển hình là Chu Diệp Chương và Chu Bảo Châu, một thành công một thất bại, cô rất do dự.

Chu Diệp Chương không thấy cô nói gì, biết cô không vui, chỉ đành nói: "Em cũng chưa cần vội suy nghĩ về chuyện này nhiều, đến lúc đó tính toán vẫn chưa muộn. Nếu em không muốn, Vạn Tường sẽ ở cùng chúng ta, nhưng chuyện nuôi dạy con cần có nguyên tắc, anh sẽ không nhượng bộ em."

Khổng Lập Thanh biết Chu Diệp Chương là người cực kỳ cố chấp, anh không nói thì thôi, đã nói câu gì thì người khác đừng hòng làm trái ý. Mà cô cũng chưa biết phương pháp giáo dục của nhà họ Chu thực tế thế nào, cho nên trước tiên đợi xem thế nào đã.

Bầu không khí tranh luận trong hòa hoãn, giữa hai người buổi chiều hôm ấy cuối cùng cũng bị nhị tiểu thư chạy tới phá hỏng. Nhị tiểu thư Chu Bảo Châu này tính tình có chút quái dị nhưng những lúc bình thường cô ấy cũng là người rất hiếu động, bị nhị tiểu thư trêu chọc bọn họ cùng cười ầm ĩ, buổi chiều trôi đi trong náo nhiệt như vậy. Ăn cơm tối xong, trong nhà lại một phen ồn ào, cuối cùng Khổng Lập Thanh nhàn rỗi vô sự leo lên giường nằm. Hết ngày đầu tiên trên đất Hồng Kông mà Khổng Vạn Tường tối không được đưa về cũng chẳng thấy bên nhà cũ gọi điện đến báo một tiếng.

Hồng Kông tháng Năm trời đã bắt đầu nắng nóng, nhưng nhờ dụng cụ thiết kế nên trong nhà không mắc điều hòa cũng thấy mát mẻ. Khổng Lập Thanh cả đêm ngon giấc, sáng sớm vẫn còn ngái ngủ lại dường như nghe thấy Chu Diệp Chương bàn với cô việc gì đó. Trong cơn mơ màng cô cũng thuận miệng đồng ý với anh, đợi đến lúc mặt trời lên cao ba con sào tỉnh dậy, ngồi trên giường cả chục phút cô mới đột nhiên nhớ ra, lúc sáng sớm Chu Diệp Chương có hỏi câu gì đó, hình như là: "Sẵn sàng làm cô dâu vào tháng Sáu chứ?"

Khổng Lập Thanh đơ ra mất năm phút mới lồm cồm xuống giường, cô hơi thất vọng, Chu Diệp Chương này chuyện quan trọng thế mà dám chọn lúc cô không tỉnh táo để nói.

Vệ sinh cá nhân xong, lúc Khổng Lập Thanh xuống đến phòng khách đã là mười giờ hơn. Giờ này sớm chẳng sớm, muộn chẳng muộn, không biết trong phòng còn gì ăn không. Cô vừa đi tới bếp lại đụng ngay phải Chu Bảo Châu đang đi ra.

Chu Bảo Châu hai tay bưng bát to, mồm vẫn còn ngậm đầy mỳ, Khổng Lập Thanh bị bất ngờ, thiếu chút nữa thì đã "cụng đầu" với cô ấy.

Khổng Lập Thanh thật sự không biết phải xưng hô với Chu Bảo Châu thế nào mới được, cô ấy tuy ít tuổi hơn cô nhưng thân phận lại là cô họ của Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh do dự một chút rồi mỉm cười: "Nhị tiểu thư, chào buổi sáng."

Chu Bảo Châu bị ba từ "nhị tiểu thư" Khổng Lập Thanh gọi đó làm cho suýt chết sặc. Bảo Châu cố nuốt miếng mỳ xuống, đưa tay vỗ vai Khổng Lập Thanh nói: "Nghe này, cô còn chưa về làm dâu, đừng có xưng hô theo bề bậc thế, nghe ghê chết đi, gọi tôi Bảo Châu là được rồi."

Khổng Lập Thanh ngượng ngùng cười, cô quả thật là người vụng ăn vụng nói. Chu Bảo Châu rõ ràng cũng mới ngủ dậy, người còn mặc nguyên bộ đồ ngủ, xem chừng ngay cả mặt cũng còn chưa rửa, cô ấy cầm đũa chỉ vào trong bếp: "Không có người làm, hết giờ rồi, trong bếp không có đồ ăn nóng, cô tự mình đi xem làm cái gì đó ăn đi."

Khổng Lập Thanh nấu gói mỳ cô nhặt đại, lúc nấu, Chu Bảo Châu cũng không ra ngoài, ngồi trong phòng ăn yên lặng ăn nốt. Khổng Lập Thanh ở bếp đi ra lại thấy bát mỳ Bảo Châu mới ăn được một nửa.

Cả Khổng Lập Thanh và Chu Bảo Châu đều ăn uống không mấy nhỏ nhẹ. Chu Bảo Châu ăn được một nửa cố ý ngẩng lên nhìn Khổng Lập Thanh ăn mỳ đến toát mồ hôi mặt, tuy ánh mắt có phần ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn.

Chu Bảo Châu ăn xong là đứng lên, bát đũa cũng bày bừa trên bàn ăn không định thu dọn. Khổng Lập Thanh ăn xong tiện tay thu luôn cả bát đũa của Chu Bảo Châu mang vào bếp rửa, lau dọn sạch sẽ xong từ bếp đi ra thấy bên ngoài mặt trời đã lên đỉnh đầu, nắng gắt chói chang thế này cô cũng chẳng định ra ngoài. Khỏa tay trong nước nghỉ ngơi một chút, Khổng Lập Thanh quyết định đi xem tầng hầm.

Theo cầu thang từ phòng khách đi xuống, hết cầu thang là một căn phòng giống như phòng họp với hai cánh cửa gỗ to dày khép kín, trên cửa không gắn ổ khóa, Khổng Lập Thanh đẩy cửa bước vào trong.

Bên trong không gian rất rộng, diện tích ước tính còn rộng hơn phòng khách bên trên. Chỗ này không hiểu lúc xây định thiết kế thành phòng họp hay khu vui chơi mà trang trí rất lộng lẫy, giấy dán tường màu xanh đậm, hệ thống đèn hoành tráng. Chỉ lạ là nơi đây không có thứ đồ gia dụng nào, một cái giá gỗ đơn giản bị trưng dụng thành giá đựng đồ đặt giữa phòng, trên giá cơ man là đồ, giấy nhám, dao khắc, ... bừa bộn lung tung. Trên sàn nhà không biết trước đây là cái gì, hiện đang bị một tấm vải bạt dày chiếm chỗ, bốn chỗ xung quanh tường rải rác dựng vài bức tượng điêu khắc bán thành phẩm mới tạm phác.

Trên người Chu Bảo Châu lại mặc bộ váy bò xanh đó, mái tóc xoăn dài búi gọn sau gáy, tay áo xắn cao tới khuỷu, ngón tay thanh tú cầm con dao khắc từng nét trên tảng đất nặn.

Khổng Lập Thanh mù tịt về mỹ thuật, đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, thấy mấy bức tượng đất sét, xem cũng chẳng hiểu gì. Cô đến đây hoàn toàn là vì rãnh rỗi tìm chuyện giết thời gian, thấy Chu Bảo Châu làm việc, dù không hiểu thì cũng tò mò, vậy là Khổng Lập Thanh chầm chậm đi về phía Chu Bảo Châu.

Chu Bảo Châu đứng quan sát trước khối đất hồi lâu, đột nhiên thẳng người tiến lên một bước, cánh tay cầm dao khắc đưa lên cao, liên tiếp mấy đường dao đi xuống, một khuôn mặt đàn ông hiện ra.

Khi Chu Bảo Châu cầm dao khắc, khuôn mặt hoàn toàn thờ ơ, động tác dứt khoát, ánh mắt sâu lắng, dáng vẻ hoàn toàn khác lúc bình thường, bàn tay đưa lên đưa xuống, sang trái sang phải bay bướm thanh thoát. Khổng Lập Thanh cảm thấy khi điêu khắc Chu Bảo Châu dường như già thêm mấy tuổi, xinh đẹp mà sâu sắc.

Trong lúc Khổng Lập Thanh đang mải mê thưởng thức "mỹ cảnh" lại không ngờ bị Chu Bảo Châu phát hiện. Chu Bảo Châu giơ tay cầm dao khắc xua xua về phía Khổng Lập Thanh như đuổi ruồi: "Đi đi đi, đừng có phá rối tôi làm việc, đợi tôi làm xong sẽ dẫn cô đi chơi."

Khổng Lập Thanh cười cầu hòa: "Tôi không phá rối, có thể ở lại xem chút được không?"

Chu Bảo Châu dường như cũng không bận tâm nữa, chỉ đại cái ghế bên cạnh, nói: "Đến đó ngồi đi, cấm lên tiếng."

"Được." Khổng Lập Thanh đáp một tiếng, bước đến đó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)