Truyện:Bánh Xe Định Mệnh - Chương 36

Bánh Xe Định Mệnh
Trọn bộ 42 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mấy người đứng đấy nói chuyện xong, Chu Diệp Chương bế Khổng Vạn Tường, dẫn Khổng Lập Thanh đi về phía phòng nghỉ, nhìn thấy anh cất bước, Martha lúc đầu lùi lại tránh đường bỗng lại vượt lên chặn anh, chị nhìn Chu Diệp Chương, mặt nghiêm trọng, giọng nói có phần khó xử: "Cậu Chu, nhị tiểu thư về rồi."

Chu Diệp Chương dừng bước, lông mày nhíu chặt; "Cô ấy về từ khi nào?"

"Ba ngày trước." Martha trả lời ngắn gọn.

Chu Diệp Chương hỏi Martha xong, lông mày hơi nhăn, sau đó quay lại nhìn Khổng Lập Thanh ở sau. Khổng Lập Thanh thấy anh định nói gì đó, lại dường như đang phân vân, cô liền chủ động hỏi trước; "Chuyện gì thế?"

Chu Diệp Chương im lặng cân nhắc một lúc rồi nói: "Xin lỗi. Lập Thanh, lát nữa em sẽ gặp một người, cô ấy rất nhiều năm rồi không về Hồng Kông, anh tưởng là chúng ta sau này mới gặp, cho nên hôm qua chưa nói với em. Cô ấy còn ít tuổi hơn cả em nhưng thân phận lại là bề trên, là con nuôi của bà nội." Chu Diệp Chương nói đến đây thì dừng lại một chút, đoạn sau anh nói nhanh hơn, nội dung cũng là tóm lượt lướt qua: "Cô ấy rất nổi loạn, em không cần bận tâm nhiều, ngày một ngày hai anh sẽ thu xếp cho cô ấy rời đi."

Khổng Lập Thanh hơi kinh ngạc khi nghe Chu Diệp Chương nói những lời này. Chu Diệp Chương khiến cô tưởng rằng anh luôn điềm tĩnh trong mọi việc, hóa ra cũng có người khiến anh khó xử, hơn nữa dường như còn là khó ứng phó, không biết nhị tiểu thư nhỏ tuổi này là người thế nào? Cô vô cùng khó chịu nhận ra, cửa nhà họ Chu không dễ vào.

Trên thế giới có một số chuyện khi bạn chưa đối mặt bạn sẽ thấy thấp thỏm không yên, nhưng khi đã vào cuộc bạn sẽ thấy nó thực ra không đáng sợ như mình nghĩ. Khổng Lập Thanh nhìn cánh cửa lớn mở rộng trước cô hai mét, hít sâu một hơi, cất bước đi thẳng. Cô bị cuộc sống dồn đuổi mãi rồi, từ xưa đến nay đã rõ thế giới này không tồn tại một cuộc sống khiến người ta thật sự hài lòng.

Sau cánh cửa này sẽ là người phụ nữ như thế nào? Thiên kim tiểu thư xinh đẹp? Sẽ nhìn cô khinh miệt hay bỏ đi không thèm nhìn? Khổng Lập Thanh nghĩ ngợi vẩn vơ, bước vào phòng khách.

Trần phòng khách rất cao, bên trong lấy màu đen, trắng và hồ đào làm gam màu trang trí chủ đạo, màu trầm, không gian rộng rãi. Nhị tiểu thư đứng ở khu vực trung tâm căn phòng, vẻ ngoài của cô ấy hoàn toàn phá đổ hình dung về một thiên kim tiểu thư vừa xong Khổng Lập Thanh tự vẽ ra.

Nhị tiểu thư người rất cao, tóc xoăn lọn to, sóng dài, nhuộm màu vang đỏ, tóc tai rất model nhưng quần áo lại rất khác thường, một bộ váy bò liền thân màu xanh rất dài, rất rộng. Bộ váy bò này có vẻ là trang phục lao động của cô ấy, trên đó còn dính một ít màu trắng và chút gì như bùn đất.

Lúc Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh đi vào, nhị tiểu thư đang uống nước, tư thế chẳng có chút gì dịu dàng của một tiểu thư cần có, thậm chí hành động mở chai nước đưa thẳng lên miệng tu một hơi còn có phần thô lỗ, đoàn người bọn họ đều dừng lại ở cửa.

Nhị tiểu thư uống thỏa cơn khát, nho nhã đóng nắp chai nước nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, sau đó quay ra cửa nhìn bọn họ, trước khi lên tiếng nhị tiểu thư còn đưa tay lên lau miệng. Khổng Lập Thanh nhìn thấy dòng nước dây lên mu bàn tay nhị tiểu thư, sau đó bị cô ấy vẩy cho rơi thẳng xuống nền nhà, dần dần mất dấu trên tấm thảm.

"Về rồi à?" Nhị tiểu thư lên tiếng hỏi Chu Diệp Chương trước.

Chu Diệp Chương chưa vội trả lời, anh một tay bế Khổng Vạn Tường, một tay dắt Khổng Lập Thanh đi đến chỗ cô ta.

"Chu Bảo Châu, con gái nuôi của bà nội." Chu Diệp Chương nói với Khổng Lập Thanh, sau đó anh quay về phía Chu Bảo Châu giới thiệu: "Đây là Khổng Lập Thanh."

Khổng Lập Thanh trong phương diện giao tiếp cùng người khác luôn chậm nửa nhịp, Chu Bảo Châu có ý thức chủ nhà, chủ động giơ tay rất lịch sự nói: "Cô Khổng, xin chào!"

"Xin chào, cô Chu." Khổng Lập Thanh bắt tay Chu Bảo Châu giống như bạn tốt lâu năm gặp lại.

Chu Bảo Châu sau khi thu tay lại, đột nhiên giơ hai tay ôm lên ngực, đối diện với Chu Diệp Chương, ngón cái tay phải chỉ chỉ về phía Khổng Lập Thanh: "Bạn gái à?"

"Ừm." Chu Diệp Chương mặt không biểu cảm.

"Muốn kết hôn?"

"Sắp tới."

Hai người đứng đối diện, một hỏi một đáp như thể xung quanh không có người. Hỏi đáp xong, Chu Bảo Châu lại đưa tay phải lên vê cằm, nhìn Chu Diệp Chương không biết tưởng tượng những gì. Sau cùng cô ta chỉ tay vào Khổng Vạn Tường đang được Chu Diệp Chương bế hỏi: "Con trai à?"

"Ừm."

Hai người lại tiếp tục đối đáp.

"Ngoài giá thú?" Chu Bảo Châu tư thế không đổi, tay vẫn vê cằm. Khổng Lập Thanh thấy mặt Chu Diệp Chương biến sắc, nhìn có vẻ như bất đắc dĩ cho qua. Anh không trả lời Chu Bảo Châu ngay mà bế Vạn Tường đến ngồi lên sofa rồi mới quay lại nói: "Sao cô không về nhà cũ? Bà nội biết cô về chưa?"

Chu Bảo Châu nhún nhún vai, đi qua Chu Diệp Chương ngồi xổm xuống trước mặt Khổng Vạn Tường, không quay đầu lại đáp: "Khẳng định là biết rồi, à, nhưng năm nay tôi xin học thạc sĩ liên kết ở đại học Hồng Kông, có mấy tác phẩm cần hoàn thành gấp, mẹ nhìn thấy tôi cả ngày người ngợm dính bùn chắc chắn sẽ nổi điên. Mà chắc chắn mẹ không cho tôi mang bùn về nhà, thế nên tôi tới đây, mượn tạm tầng hầm nhà cậu."

Chu Diệp Chương kéo Khổng Lập Thanh bên cạnh ngồi xuống sofa, tay vò đầu như thể gặp chuyện khó nghĩ. Chu Bảo Châu bên cạnh đối diện Khổng Vạn Tường, hai cặp mắt một lớn một nhỏ nhìn vào nhau hồi lâu, Chu Bảo Châu đột ngột đưa tay ra vuốt vuốt má cậu bé: "Ta là bà cô của cháu, gọi một tiếng bà trẻ ta nghe xem sao. Ba cháu từ xưa tới nay không gọi ta là cô, cháu gọi thử ta nghe xem nào?"

Khổng Vạn Tường co chân ngồi trên sofa, có phần không hiểu tình cảnh trước mắt, cậu quay sang nhìn Khổng Lập Thanh bên cạnh cầu cứu, Khổng Lập Thanh cũng ngô nghê nhìn lại con, chẳng thể cho cậu câu trả lời.

Chu Diệp Chương bỏ tay khỏi trán xen vào: "Cô định ở đây bao lâu?"

"Có lẽ nửa tháng." Chu Bảo Châu đáp tự nhiên mà tùy tiện, nói xong lại quay về chủ đề cũ, hỏi lại Vạn Tường: "Ngoan, gọi ta một câu bà cô đi."

Vạn Tường là đứa trẻ biết lễ phép, cho dù rất không thích bị người ta vuốt má, cũng không tìm được câu trả lời từ mẹ bên cạnh, nhưng vẫn lễ phép chào một câu khe khẽ: "Bà cô."

Chu Bảo Châu nghe được câu chào mong muốn cuối cùng cũng hài lòng, cô ta vỗ nhẹ vào má Vạn Tường: "Cậu bé ngoan, đáng yêu hơn ba." Chu Bảo Châu đứng lên vừa lòng mãn ý vỗ tay, nói với hai người lớn ngồi trên sofa: "Được rồi, tôi đi có việc, cơm tối không cần chờ." Nói xong chẳng đợi ai đáp lại, Chu Bảo Châu xắn tay áo thoăn thoắt bỏ đi.

Ba người ngồi nguyên tại chỗ nhìn Chu Bảo Châu biến mất sau cầu thang, Vạn Tường quay sang hỏi Khổng Lập Thanh: "Mẹ, đấy là ai?"

Khổng Lập Thanh quay sang nhìn Chu Diệp Chương, kỳ thực cô cũng rất muốn hỏi: "Đấy là ai?"

Câu hỏi này của Khổng Lập Thanh cho đến buổi tối lên giường mới được Chu Diệp Chương giải đáp. Theo lời Chu Diệp Chương, Chu Bảo Châu là "con cừu đen" trong nhà họ Chu. Trong một lần ra ngoài đột nhiên bà nội Chu Diệp Chương đưa Chu Bảo Châu về nuôi, lúc đó Chu Bảo Châu mười tuổi. Đến bây giờ Chu Diệp Chương vẫn thực sự không biết cơ duyên cụ thể của chuyện nhận nuôi này. Lúc Chu Bảo Châu về nhà họ Chu, ông nội Chu Diệp Chương vừa mới mất, Chu Bảo Châu nhỏ tuổi lại ngoan ngoãn nghe lời trở thành chỗ dựa tinh thần cho bà nội anh. Bà nội Chu Diệp Chương dốc lòng dốc sức mong muốn dạy dỗ Chu Bảo Châu thành một thục nữ mười phân vẹn mười, từ đầu đã tìm đủ loại thầy về dạy dỗ, mà Bảo Châu từ nhỏ đã xinh đẹp, thông minh, nghe lời, lớn một chút đã nói được mấy ngoại ngữ, chơi đàn dương cầm, vẽ tranh sơn dầu, thành thạo lễ nghi phép tắc, tất cả đều hoàn hảo, cứ như vậy tiến lên, Bảo Châu dưới sự dạy dỗ của bà nội sắp trở thành cực phẩm.

Nhưng, trên thế giới luôn tồn tại chữ nhưng này, Bảo Châu năm mười lăm mười sáu tuổi đột nhiên nổi loạn, có lẽ tính cách Bảo Châu thực sự không hợp với lối giáo dục của lão phu nhân. Bị gò ép một thời gian dài, đến lúc nổi loạn là cô nổi loạn đến tận cùng, hút thuốc uống rượu, đi đến nửa đêm không về vẫn còn là chuyện nhỏ, sau này còn gia nhập băng nhóm thanh niên càn quấy, cắn thuốc, đua xe, chẳng chuyện gì Bảo Châu không dám làm. Nhà họ Chu ở Hồng Kông cũng có tiếng tăm, Chu Bảo Châu gây không ít họa, nhiều lần lên báo làm lão phu nhân tức ngất mấy phen.

Những năm đó chính là mấy năm Chu Diệp Chương gây dựng cơ đồ, cũng có dây dưa với thế giới ngầm, sợ Chu Bảo Châu không hiểu chuyện bị liên lụy, mà lúc đó Chu Bảo Châu làm loạn đến nỗi không thể cùng lão phu nhân ở cùng một nhà, cuối cùng cực chẳng đã, mười sáu tuổi Chu Bảo Châu bị tống đi du học.

Sau khi đi du học, tình hình của Chu Bảo Châu càng tệ hơn, mấy lần Chu Diệp Chương đi tìm cô, phát hiện cô đã đến mức hết thuốc chữa. Vì chuyện của Bảo Châu mà anh đã phải đau đầu mấy năm, nguyên nhân khiến Chu Bảo Châu đến mức này là sự xuất hiện của một cậu thanh niên.

Chu Bảo Châu thực sự là mỹ nữ, mà mỹ nữ có bao giờ thiếu tình yêu. Anh chàng đó Chu Diệp Chương đã gặp qua, một du học sinh người Đài Loan, đẹp trai phong nhã, là một cậu chàng rất được, chí ít cậu ta dễ dàng qua cửa Chu Diệp Chương. Lúc đó Chu Bảo Châu ngạo mạn, ấu trĩ, ngang ngược phách lối, cậu kia cũng không chê trách tính xấu của cô, chịu đựng rất giỏi. Bảo Châu cũng được thể bắt nạt cậu ta không ít.

Sau khi yêu cậu du học sinh Đài Loan, Chu Bảo Châu dần dần thay đổi, sau đó còn tự mình thi đỗ vào khoa điêu khắc của một trường đại học danh tiếng. Bảo Châu không quậy phá mấy năm, quan hệ giữa cô và lão phu nhân cũng được cải thiện ít nhiều. Chu Diệp Chương những tưởng đã có thể yên tâm về cô, không ngờ ba năm trước Bảo Châu bất ngờ xảy ra chuyện. Lúc Chu Diệp Chương cấp tốc chạy đến, Chu Bảo Châu đã bị đưa vào trại an dưỡng mà cậu du học sinh Đài Loan kia không thấy mặt đâu. Chu Diệp Chương lúc đó không biết Chu Bảo Châu đã xảy ra chuyện gì, sau này cho điều tra anh mới biết, cũng là chuyện cãi nhau đòi chia tay như bao người khác. Là người từng trải anh biết, chuyện giữa những người yêu nhau người ngoài nhìn vào tưởng đơn giản, nhưng với người trong cuộc thì không như thế, có điều anh không hỏi được gì từ Chu Bảo Châu.

Tình cảnh Chu Bảo Châu lúc đó rất xấu, cả ngày chỉ nghĩ chuyện tuyệt thực, có khuynh hướng tự tử rất cao. Chu Diệp Chương không dám nói thật tình trạng của Chu Bảo Châu với bà nội, tự thu xếp chỗ cho Bảo Châu tĩnh dưỡng. Chu Bảo Châu nghỉ học hai năm, năm ngoái mới đi học lại, mấy năm nay vì trị bệnh, Bảo Châu không về Hồng Kông.

Bảo Châu từ sau chuyện đó dường như biến thành một người khác. Trước đây cô là người sôi nổi, giờ đây dù không quậy phá gây chuyện nhưng biến thành người yếu đuối, bất chợt lại phát bệnh, phát bệnh là không ăn uống. Chu Diệp Chương trông mặt lạnh lùng vậy nhưng anh lại là người cực có trách nhiệm, cũng nuông chiều người thân, cho nên anh không dám tùy tiện chọc giận Chu Bảo Châu.

Khổng Lập Thanh nghe Chu Diệp Chương kể đến tận nửa đêm mới hết câu chuyện của Bảo Châu. Câu chuyện trọn vẹn về con đường trưởng thành đầy bão tố của một thiên kim tiểu thư. Khổng Lập Thanh không phải không biết nhìn nhận, nghe Chu Diệp Chương kể, cô chỉ cảm thấy Bảo Châu là một công chúa nổi loạn, có lẽ quá giàu có cũng không phải chuyện tốt, đổi lại, nếu Bảo Châu ở trong hoàn cảnh nhà nghèo chạy ăn từng bữa xem cô có dám nổi loạn thế này không? Cho nên nghe hết câu chuyện Khổng Lập Thanh chủ động vỗ vỗ xuống gối ra lệnh ngược lại cho Chu Diệp Chương: "Ngủ thôi."

Hai người nằm cạnh nhau, Chu Diệp Chương dịch qua, nhìn vào mắt Khổng Lập Thanh nói: "Bảo Châu không hiểu chuyện, em đừng chấp cô ấy, em phải nhớ, xảy ra chuyện gì anh cũng bên em."

Khổng Lập Thanh mắt long lanh nhìn lại anh: "Em thấy Bảo Châu rất tốt."

Khổng Lập Thanh không nói dối. Trong nhìn nhận của cô, Chu Bảo Châu cô gặp lúc chiều không có gì không tốt cả. Khổng Lập Thanh có khả năng nhìn người qua trực giác, Bảo Châu này, cô cảm thấy không phải là một người đúng mực nhưng cũng không phải người gian ngoan, cho dù tính tình cổ quái nhưng bản chất là người tốt. Theo Khổng Lập Thanh chuyện Chu Bảo Châu nổi loạn cũng có liên quan tới phương pháp giáo dục của bà nội Chu Diệp Chương. Ai cũng có thời tuổi trẻ bồng bột, lúc đó rất nhiều chuyện không hiểu, vì không hiểu nên không biết sợ, lại vì không biết sợ nên mới phạm sai lầm, trẻ tuổi làm sai cũng không phải chuyện gì ghê gớm, chỉ cần có một người định hướng tốt là được, đáng tiếc Chu Bảo Châu không có người định hướng.

Chu Diệp Chương vốn là kiểu đàn ông lạnh lùng phóng khoáng, hôm nay vì cô mà cũng bắt đầu nhiều chuyện, suy tính thiệt hơn như vậy khiến Khổng Lập Thanh có chút buồn cười. Chu Diệp Chương nghĩ cô yếu đuối cần bảo vệ, còn cô chỉ sợ anh càng chăm sóc càng khiến cô bị ghen ghét. Từ khi cô phải đến sở cảnh sát, thái độ của anh với cô không phải là dịu dàng hơn chỉ một chút, anh cảm thấy có lỗi với cô, cô hiểu hết.

Khổng Lập Thanh vỗ nhẹ bàn tay Chu Diệp Chương dưới chăn: "Ngủ đi, em sẽ cố gắng thích nghi, anh cứ yên tâm, không phải lo."

Hai người không nói gì nữa, yên tĩnh trở lại, ngày đầu tiên ở Hồng Kông coi như trôi qua một cách tốt đẹp. Khổng Lập Thanh yên lặng nằm trên giường, phòng ngủ của họ ở tầng hai, thiết kế xem ra hợp lý hơn phòng ngủ ở thành phố B kia. Trong phòng này còn có một phòng trẻ có nhà vệ sinh riêng, cách nhau một cánh cửa, xem chừng Chu Diệp Chương đã dặn dò người nhà chuẩn bị, anh sớm lo liệu để mẹ con cô hòa nhập vào cuộc sống của mình. Khi nhìn thấy căn phòng, Khổng Lập Thanh cũng cảm thấy yên tâm hơn mấy phần.

Đêm ấy không nói chuyện, sáng sớm hôm sau Chu Diệp Chương phải đi làm, bọn họ dậy từ rất sớm. Khổng Vạn Tường mới đến Hồng Kông, không muốn để người lạ đánh thức cậu bé, Khổng Lập Thanh tự mình đi gọi Vạn Tường dậy. Ba người vệ sinh cá nhân xong cùng xuống lầu, lại bất ngờ thấy dì Thanh ở phòng khách.

Dì Thanh ngồi bên bàn trà, trước mặt là cốc trà còn bốc khói, xem chừng dì ấy đã đến được một lúc. Mấy người chào hỏi chuyện trò xong mới biết hóa ra dì Thanh được A Thần cử đến đón Vạn Tường. A Thần sau khi gây họa trong nước bị Chu Diệp Chương đuổi về Hồng Kông ngay trong đêm, sau đó bị lão phu nhân cấm túc trong nhà. Khổng Vạn Tường vừa nghe nói được gặp A Thần liền ba chân bốn cẳng chạy đi ngay, cơm sáng cũng không cần ăn, Khổng Lập Thanh bất đắc dĩ phải để cậu bé thỏa nguyện.

Hai người chỉ có Chu Diệp Chương nhìn ra chân tướng sự tình, anh đoán dì Thanh đến đón Vạn Tường sợ là không chỉ theo ý của A Thần. Chuyện này có lẽ lão phu nhân cũng có tham gia ít nhiều, lúc dì Thanh sắp về, anh cố ý nói với Khổng Lập Thanh mấy câu, thấy dì Thanh nghe cũng cười cười.

Tiễn Vạn Tường và dì Thanh, Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương quay lại phòng khách đã thấy Chu Bảo Châu ở đó. Tinh thần Chu Bảo Châu không được tốt, ngẩng lên nhìn qua đôi tình nhân đang sóng bước về phía mình rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn bữa sáng. Chu Bảo Châu vốn dĩ là một mỹ nhân, đáng tiếc buổi sáng còn chưa sửa soạn, tóc tai chưa chải, mặt mũi phờ phạc, trên người mặc đồ ngủ rộng thùng thình, nhăn nhúm, ngồi bò ở đó không có hình tượng cũng chẳng có khí chất. Khổng Lập Thanh thấy Chu Bảo Châu mắt mũi lờ đờ còn nghi hoặc tự hỏi không biết cô nàng này đã rửa mặt chưa nữa.

Ba người yên lặng ăn bữa sáng của mình, bàn ăn không có tiếng người nói, không khí yên lặng nhưng không căng thẳng. Chu Diệp Chương ăn xong đầu tiên, anh long trọng đứng lên đi đến trước mặt Chu Bảo Châu, không nói gì, trước tiên gõ gõ xuống bàn, Chu Bảo Châu ngẩng lên nhìn.

"Sống ở đây, cố gắng không gây chuyện nữa, được không?" Chu Diệp Chương đối diện với cả Khổng Lập Thanh, mặt có vẻ nghiêm trọng.

Chu Bảo Châu tay chống cằm, mắt mở to nhìn anh: "Lâu rồi tôi không gây chuyện."

Chu Diệp Chương biểu tình không đổi: "Đây là vợ tôi, không được chọc phá cô ấy, hiểu không?"

Chu Bảo Châu càng nghiêm túc: "Cô ấy cũng là cháu dâu tôi."

Chu Diệp Chương bị nghẹn, thở nhẹ một hơi, đổi giọng nói: "Cô thay quần áo đi, về thăm bà nội một chuyến, cô về đây mấy ngày không ra mặt chào hỏi, bà nội sẽ buồn."

Chu Bảo Châu bị chọc vào điểm yếu, lúc này mới mất hết khí thế cúi đầu đáp một tiếng: "Ừm."

Chu Diệp Chương ứng phó với Chu Bảo Châu xong đi đến trước mặt Khổng Lập Thanh: "Anh phải đi làm, chiều về sẽ đưa người kia về, có chuyện gì gọi cho anh, biết chưa?"

"Vâng." Khổng Lập Thanh trả lời anh.

Sau khi Chu Diệp Chương rời đi không lâu, Chu Bảo Châu cũng ngáp dài ngáp ngắn đi qua mặt Khổng Lập Thanh, bàn ăn còn lại mình cô.

Khổng Lập Thanh thấy ngày hôm nay của mình rất nhàm chán, người trong nhà đều đi cả rồi, người làm bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, cô chẳng có việc gì, ngồi đó đưa mắt nhìn xung quanh. Cô phát hiện đằng sau nhà là một hồ bơi, khiến cô vô cùng thích thú lẫn kinh ngạc. Khổng Lập Thanh nằm trên ghế bên bể bơi phơi nắng đến tận trưa mới vào nhà.

Bữa trưa có mình Khổng Lập Thanh ngồi ăn, Martha nói nhị tiểu thư vẫn đang ở tầng hầm sáng tác, không cho phép ai làm phiền.

Khổng Lập Thanh cũng không muốn quấy rầy Chu Bảo Châu, một mình ăn cơm trưa, sau đó quay lại phòng khách xem ti vi. Chương trình truyền hình của Hồng Kông phong phú hơn truyền hình trong nước, âu cũng là một cách giết thời gian thú vị.

Ăn no lại không hoạt động, ngồi xem ti vi một lúc Khổng Lập Thanh đã thấy buồn ngủ, cô nửa nằm nửa ngồi trên sofa mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy Chu Diệp Chương vừa lay vừa gọi: "Lập Thanh, tỉnh dậy đi."

Khổng Lập Thanh mở mắt nhìn, quả nhiên Chu Diệp Chương đã quay về. Giữa mùa hè nóng nực anh vẫn tây phục chỉnh tề, là bộ sáng nay mặc đi làm, mà phía sau anh còn có một cô gái, một mỹ nhân thực sự, cao ít nhất phải mét bảy, mặt mũi với những đường nét hoàn hảo, da trắng, trang điểm nhẹ, tóc ngắn gọn gàng, sơ mi lụa màu be, chân váy cùng màu, giày cao gót bảy phân, đứng thẳng ở đó.

Khổng Lập Thanh choáng váng nhìn mỹ nữ trước mặt, sau đó mới phát hiện tư thế hiện tại của mình rất khó coi, miệng hình như còn vết nước miếng.

Khổng Lập Thanh cảm thấy mất mặt, nhanh chóng ngồi dậy đưa tay lau hai bên mép, lúc nhìn lại cô phát hiện ánh mắt mỹ nhân nhìn mình dường như rất lạnh, tỏa hàn khí ra bốn phía. Khổng Lập Thanh trước nay đều hâm mộ những mỹ nữ lạnh lùng, người trước mặt khiến cô cảm thấy mấy phần thân cận nhưng trực giác vẫn mach bảo cô biết, mình đang sợ cô ấy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)