Truyện:Bánh Xe Định Mệnh - Chương 23

Bánh Xe Định Mệnh
Trọn bộ 42 chương
Chương 23
Anh quay lại rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cuối tháng Mười hai có hai kỳ nghỉ nối tiếp nhau là Giáng Sinh và năm mới, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất của tháng. Nhưng kỳ nghỉ này của Khổng Lập Thanh lại khá buồn tẻ, trong nhà chỉ có một già và một trẻ, đều không phải tuýp người ưa nào nhiệt thành ra cô cũng nhập bọn cùng hai người, hai kỳ nghỉ cứ thế bình bình qua đi.

Năm nay Tết Âm lịch cũng đến sớm, trung tuần tháng Một Dương lịch là đã nghỉ Tết Nguyên Đán. Có dì Thanh ở đây, việc nhà căn bản đều không có gì cần Khổng Lập Thanh bận tâm, dì Thanh bản tính cũng là người cẩn thận chu đáo, một tuần trước đêm Giao Thừa đã không còn nơi nào trong ngôi nhà không sạch sẽ gọn gàng, đồ dùng Tết cũng đã sớm được mua sắm xong.

Ngày Ba mươi Tết, sau khi ăn tối một lúc, Khổng Lập Thanh đưa Khổng Vạn Tường đi tắm, thay quần áo mới cho cậu bé từ trong ra ngoài. Thật ra Khổng Lập Thanh cũng không hiểu phong tục tắm nước lá đêm giao thừa gì đó, cô chỉ tin rằng trong đêm Giao Thừa nếu tắm gội sạch sẽ, thay quần áo mới xua đuổi hết tà khí thì sang năm mới sẽ gặp nhiều may mắn.

Hai mẹ con chuẩn bị xong xuôi mới dắt tay nhau xuống lầu, bàn trà trong phòng khách dì Thanh đã bày đầy thứ bột, nhân và dụng cụ làm món bánh chẻo, tivi cũng mở, đèn bật sáng trưng, không khí đã có phần náo nhiệt đặc trưng ngày Tết. Dì Thanh hôm nay không mặc bộ đồ người giúp việc của nhà quyền quý Hồng Kông như mọi khi mà mặc một chiếc sườn xám màu đen, bên ngoài là áo khoác lông cừu dài màu xám nhạt, tóc búi sau gáy, rất có phong vị của một phụ nữ trung niên hiền hậu.

Bộ quần áo dì Thanh mặc hôm nay là do Khổng Lập Thanh mới tặng. Cô chưa từng đối xử với dì Thanh như bà chủ và người giúp việc, cũng biết dì thực lòng yêu quý nên mới chăm sóc chu đáo cho Khổng Vạn Tường. Ngược lại cô đối với dì cũng là tình cảm biết ơn chân thành, sâu sắc. Cho nên chiều Ba mươi Tết Khổng Lập Thanh đặc biệt về sớm, đi siêu thị chọn mua cho dì Thanh bộ đồ này. Lúc nhận quà dì Thanh cũng chỉ khẽ cười, cám ơn cô, nói buổi tối sẽ mặc nó đón năm mới, thái độ đúng mực, không khách khí cũng không xiểm nịnh khi nhận quà của dì Thanh khiến Khổng Lập Thanh vô cùng hài lòng.

Khổng Lập Thanh dắt Khổng Vạn Tường đi về phía sofa để cậu bé yên vị bên cạnh mình, rồi cũng sắn tay áo phụ giúp dì Thanh gói bánh chẻo. Khổng Lập Thanh đã sống bao nhiêu năm nhưng dường như chưa từng nghiên cứu phong tục ngày Tết, tất cả đều tuỳ dì Thanh chuẩn bị. Bữa cơm tối cuối cùng của năm cũ, dì chọn làm mấy món ăn cầu kỳ, thơm ngon và tinh tế nhưng lại hơi ít hơn mọi khi, thành ra bọn họ cùng có một bữa cơm Tất Niên long trọng mà không lãng phí. Làm bánh chẻo đêm Giao Thừa là phong tục của người phương Bắc, nghĩ rằng Khổng Lập Thanh lớn lên ở miền Bắc nên dì Thanh muốn chuẩn bị "tiết mục" này.

Việc cán bột tất nhiên bị Khổng Lập Thanh giành lấy, Khổng Vạn Tường ngồi bên có vẻ nhàm chán, dì Thanh nặn cho cậu bé một con thỏ bột, Khổng Vạn Tường cảm thấy nặn bột cũng là trò chơi thú vị, bèn xắn tay áo lên, bẹo một cục bột nặn đồ chơi.

Vừa cán bột vừa tranh thủ ngẩng lên hỏi dì Thanh: "Dì Thanh, dì trước nay thường đón năm mới ở đâu?" Khổng Lập Thanh cũng chỉ là buột miệng hỏi như vậy chứ cũng không có hàm ý gì, cô cảm thấy dì Thanh lớn tuổi như vậy rồi, không biết có gia đình riêng hay không, nhưng chắc vì Chu Diệp Chương dặn dò nên mới ở lại đây đón năm mới cùng mẹ con cô. Nghĩ như vậy lòng Khổng Lập Thanh cảm thấy ít nhiều áy náy.

Dì Thanh cười hiền hoà, khẽ nói: "Trước đây hàng năm đều đón năm mới cùng bà nội cậu Chu Diệp Chương. Tôi goá bụa sớm, cũng không có con cái, ở với Chu lão phu nhân đã hơn ba mươi năm, từ lúc ngoài hai mươi tới giờ, lão phu nhân ở đâu là tôi ở đó."

Khổng Lập Thanh rõ ràng không hiểu được một mối quan hệ như thế, cuối cùng chỉ có thể nhận xét chung chung một câu: "Tình cảm hai người chắc chắn rất tốt."

Dì Thanh lại cười nhẹ, cũng không phản bác gì, chỉ khẽ nói: "Lão phu nhân là một người rất tốt, khi nào gặp sẽ thấy." Ẩn ý đàng sau câu nói này của dì Thanh, Khổng Lập Thanh cô nhận sao nổi, gia đình Chu Diệp Chương như thế, cô không nào bước vào được.

Khổng Vạn Tường rất thích ăn bánh chẻo, dì Thanh để ý biết được nên chú ý chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn, định làm dư thêm một chút cất trong tủ lạnh nấu cho cậu bé ăn dần. Bận rộn gói bánh chẻo đến sát chín giờ mới xong, dì Thanh mang bánh đã gói vào bếp cất đặt, Khổng Lập Thanh lau sạch bàn trà.

Đợi thu dọn mọi thứ xong, dì Thanh mới đi ra từ bếp, xoa hai tay vào nhau, đến bên sofa kính cẩn xin phép Khổng Lập Thanh: "Cô Khổng, tôi muốn gọi điện thoai chúc mừng năm mới lão phu nhân, có được không ạ?"

Thái độ lễ phép của dì Thanh khiến Khổng Lập Thanh luống cuống cả tay chân, vội vàng chỉ vào điện thoại, cô run run nói: "Dì, dì cứ tự nhiên, dì đừng như vậy, tôi, tôi..." Khổng Lập Thanh không nói thêm được nữa, mỗi khi bị người khác coi thường khinh khi, cô có thể không bận tâm hoặc nhẫn nhịn chịu đựng rồi cũng qua, nhưng khi được người khác đặc biệt kính trọng như thế này, cô lại không thể tiếp nhận nổi.

Dì Thanh tủm tỉm cười, hiền hậu nói: "Cô Khổng, tôi biết cô là một người bình dị, nhưng quan hệ trong đại gia tộc cũng không thể tránh khỏi có nhiều thị phi, tìm được chỗ dựa là cô phải bám chắc lấy, nếu không đến lúc đó sẽ bị người khác bắt nạt."

Khổng Lập Thanh mất tinh thần, thị phi trong quan hệ với đại gia tộc, cái đó cho dù cô có cố sức tưởng tượng thế nào cũng không thể hình dung ra một tình huống cụ thể, cô có cảm giác mình và chuyện đó chẳng liên quan gì với nhau, nhưng câu nói này của dì Thanh lại khiến cô lờ mờ nhận thấy viễn cảnh đáng sợ đó rất có thể sẽ quan hệ chặt chẽ với cuộc sống của mình sau này, tâm trạng cô có chút phức tạp, Khổng Lập Thanh cố thu mình chìm sâu vào ghế sofa, cả người bất động không nói gì.

Dì Thanh rất tỉnh, lập tức nhận thấy Khổng Lập Thanh tuy ngồi đó nhưng không biết suy nghĩ miên man chạy tới tận đâu, cho nên cũng không nói gì thêm, miệng khẽ cười, ngồi xuống sofa nhấc điện thoại lên.

Dì Thanh từ khi còn trẻ đã đi theo Chu lão phu nhân, lúc mới đến giúp việc, lão phu nhân cũng vừa goá bụa, hai người ở bên nhau mấy chục năm, tình cảm thậm chí còn thân thiết hơn cả chị em gái, điện thoại vừa thông đã thấy lão phu nhân trực tiếp trả lời: "A Thanh à, ta sớm biết là chị sẽ gọi điện thoại cho ta, ta ngồi đây đợi chị cũng được một lúc rồi." Giọng lão phu nhân đã tám mươi tuổi truyền qua điện thoại nghe vẫn rõ ràng, câu chữ lưu loát.

"Vâng, lão phu nhân có khoẻ không ạ? A Thanh gọi điện chúc mừng năm mới lão phu nhân." Dì Thanh nói mà khoé mắt ươn ướt, Khổng Lập Thanh nhìn thấy thế liền ý nhị chuyển ánh mắt đi chỗ khác, cô không muốn làm dì Thanh cảm thấy ngượng ngùng, thật ra cô có ý lịch sự tránh đi nhưng cũng là lo lắng thừa, bọn họ nói tiếng Quảng Đông, cô có nghe cũng không hiểu, nhưng lúc này đứng lên đi chỗ khác không khéo lại làm dì Thanh hiểu nhầm mình có thành kiến, cho nên cô ngồi im trên sofa.

Trong điện thoại đang là lão phu nhân lên tiếng đáp lại: "Ừ, ta rất khỏe, con cháu đều đang quây quần hết ở đây, trong nhà ầm ĩ lắm, năm nay chỉ thiếu có mình chị thôi."

"Vâng, A Thanh cũng nhớ lão phu nhân lắm, có điều bên này một mẹ một con bọn họ cũng không dễ dàng gì, thiếu gia để A Thanh ở lại chăm sóc họ cũng là điều nên làm ạ."

"Ha ha, Diệp Chương luôn chăm chút cho người của mình, chị ở đó lâu nay, chị thấy cô gái đó như thế nào?"

Dì Thanh ngẩng đầu lên nhìn Khổng Lập Thanh đang chăm chú xem tivi, khẽ cười: "Một cô gái rất tốt, rất phù hợp với thiếu gia nhà ta."

Bên kia điện thoại lão phu nhân lại cười "ha ha" một tiếng: "Người do Diệp Chương chọn là ta yên tâm rồi."

"Vâng ạ, thiếu gia đích thân chọn xưa nay đều là những người không tầm thường, lão phu nhân thật có phúc." Dì Thanh tự nhiên nói ra những lời khen khiến lão phu nhân vui vẻ.

Quả nhiên đầu kia điện thoại lão phu nhân lại cười sảng khoái: "Diệp Chương cũng là một tay chị chăm lo từ nhỏ, hồi xưa bé bỏng như vậy mà giờ trưởng thành thế này rồi, đã biết tìm cháu dâu về cho ta." Hai người cùng cười trong điện thoại, dông dài nhớ lại những chuyện ngàu xửa ngày xưa.

Hai người trò chuyện điện thoại cả nửa giờ mới xong, lão phu nhân bên đó cúp máy rồi mà trong mắt vẫn còn có ý chưa thoả mãn, ánh mắt vô tình quét quanh lại chạm phải A Thần đang ngồi xếp bằng trên đất trước mặt, bà lại mỉm cười, trong mắt tràn ngập hồi ức ấm áp.

A Thần ngồi dưới đất say sưa chơi trò chơi trên màn hình lớn, nghe thấy lão phu nhân gác điện thoại mới ngẩng lên nhìn lão phu nhân cười một cái, nụ cười của A Thần rất thuần khiết, cư xử cũng giống như một đứa trẻ, lão phu nhân âu yếm đưa ngón tay dí dí váo trán cậu ta, đáp lại một nụ cười hiền hậu. Hai người già trẻ cách nhau ba thế hệ không dùng lời mà chỉ qua hành động cũng đủ trao cho nhau những tình cảm yêu thương ấm áp.

A Thần là trường hợp khác biệt trong nhà họ Chu. Thuở thiếu thời cậu ta đã một mình lưu lạc bên ngoài, đến khi tìm được cậu về, cả lão phu nhân và Chu Diệp Chương, hai người nắm quyền cao nhất trong nhà họ Chu đều cưng chiều, mặc cho cậu bé A Thần này luôn tỏ ra xa cách mọi người. Như bao gia tộc danh giá khác, trong đại gia đình nhà họ Chu cũng khó tránh khỏi những chuyện đấu đá tranh giành, mưu hèn kế bẩn, nhưng nhìn chung không ai dám động đến cậu ta. Phòng ngủ của Chu lão phu nhân là không gian riêng tư tuyệt mật, nơi này cấm người khác ra vào, chỉ có A Thần mới dám ngồi đây chơi trò chơi ầm ĩ.

Lão phu nhân ngồi phía sau A Thần tủm tỉm cười xem cậu chơi điện tử, tâm tư bà có vẻ rất vui, người giúp việc mấy lần định vào tìm, đều bị lão phu nhân vẫy tay đuổi ra.

A Thần sau một hồi cuồng loạn đánh chiếm, cuối cùng chiến thắng, nhưng thắng cuộc rồi, niềm thoả mãn cũng phút chốc vụt qua, cậu vứt điều khiển sang một bên, nhanh chóng cảm thấy thật nhàm chán.

A Thần quay lại nhìn lão phu nhân, lão phu nhân cũng cười nhìn lại. A Thần nhìn lão phu nhân không chủ định lại quét đến chỗ đặt điện thoại bên cạnh bà, đột nhiên cậu ta cười thành tiếng rồi đứng dậy lao đến cầm điện thoại hối hả lục tìm danh sách cuộc gọi vừa nhận.

Lão phu nhân thấy A Thần động tác vội vã, trìu mến nhìn cậu, nheo mắt cười hỏi một câu: "A Thần khi nào mới tìm cháu dâu về cho bà cố?"

A Thần nhấc điện thoại nheo mắt nhìn lão phu nhân rồi khẽ cười: "Cháu vẫn còn nhỏ ạ."

Lão phu nhân nhận thấy A Thần có ý muốn lảng chuyện, bèn cười ha ha hai tiếng.

Cùng lúc đó, bên này điện thoại nhà Khổng Lập Thanh đột ngột đổ chuông, dì Thanh vẫn còn đứng bên điện thoại bèn nhanh nhẹn nhấc máy. Dì đặt ống nghe bên tai, nghe tiếng bên kia liến cười rồi mới trả lời: "Ha ha, A Thần à? Ồ, được, cậu đợi máy nhé, tôi đi gọi thằng bé."

Dì Thanh quay sang Khổng Vạn Tường bên cạnh, khẽ nói: "Tiểu Vạn Tường, A Thần tìm cháu."

Khổng Vạn Tường vốn chẳng thiết tha gì chương trình Chào Xuân của đài truyền hình trung ương đang chiếu trên tivi lúc này. Nhưng hôm nay là đêm Giao Thừa, cậu bé cũng biết mẹ sẽ không nuông chiều để mặc mình độc chiếm tivi xem kênh hoạt hình, nên đành quay sang chơi với con thỏ bằng bột mà dì Thanh nặn cho. Lúc này nghe nói A Thần gọi điện đến tìm, nhất thời không kiềm chế được vui sướng, vội vã vứt ngay con thỏ bột đã bị bóp dẹt trên tay, không may lại vướng nỗi còn cách xa điện thoại, thế là nửa lăn nửa bám lấy Khổng Lập Thanh, trườn đến bên dì Thanh, chộp lấy điện thoại trên tay dì, phấn khích reo lên: "A Thần, đang ở đâu? Khi nào mới trở lại đây?"

A Thần qua điện thoại nghe được giọng nói phấn khích của Vạn Tường, không hiểu sao tâm trạng cũng hưng phấn thêm mấy phần, cậu nhếch mép cười: "Hà hà, cậu nhờ anh rồi hả?"

"Hì hì." Vạn Tường cười có chút xấu hổ.

Sau khi dừng lời một lát, Khổng Vạn Tường tiếp tục truy hỏi lần nữa: "A Thần, khi nào thì về nhà?"

"Chưa biết, nhưng chắc là sắp rồi." A Thần ngồi dưới đất, người dựa vào chân lão phu nhân buông dưới ghế, uể oải trả lời.

"Ôi..." Khổng Vạn Tường thở dài thất vọng thấy rõ.

"Muốn nhận lì xì chứ gì? Quay lại anh sẽ mua cho cậu." A Thần có ý dỗ dành Vạn Tường.

Vạn Tường mắt đảo một vòng, vẫn chưa nghĩ ra là thích quà gì, cuối cùng thành thực trả lời: "Không nghĩ ra thích gì."

"Vậy cứ từ từ nghĩ tiếp đi, nghĩ ra rồi thì gọi điện bảo anh, dì Thanh có số của anh, bảo dì ấy bấm cho là được."

"Ừm, biết rồi."

"Lại đánh nhau với bạn ở lớp mẫu giáo à? Hay có ai bắt nạt?" A Thần nghiêng người một chút nhưng không thay đổi tư thế, trong lòng cũng cảm thấy quái lạ, từ khi nào mình bắt đầu nói nhiều, hỏi nhiều như thế này.

"Không phải, lớp Taekwondo có một bạn mới chuyển đến, lợi hại hơn, em đấu không lại cậu ta." Vạn Tường đột nhiên nói nhỏ hẳn đi.

"Cậu tự tìm cách chiến thắng thằng nhãi kia đi, anh sẽ thưởng cho cậu một con Husky." A Thần bên kia tuy ngữ khí không quá kẻ cả nhưng cũng ngồi thẳng người lên như thể có việc nghiêm trọng.

"Husky là cái gì?" Khổng Vạn Tường thắc mắc hỏi.

"Là một giống chó, nuôi lớn lên sẽ có bộ lông trắng như chó sói." A Thần quảng cáo phần thưởng có chút phóng đại.

"Thật thế ư?" Khổng Vạn Tường từ trước tới giờ chưa được nuôi con vật nào, không kiềm được bắt đầu tò mò.

"Thật!" A Thần lại dựa vào ghế, có vẻ hơi mất kiên nhẫn, bĩu môi coi thường.

Khổng Vạn Tường bên này bật cười sảng khoái, hai người hào hứng nói chuyện hồi lâu rồi bỗng nhiên im bặt, qua một lúc yên lặng, cậu bé đột nhiên nói, điệu bộ rất trịnh trọng: "A Thần, chúc mừng năm mới."

Một loại cảm xúc kỳ lạ trào lên trong lòng A Thần, cậu ta ngớ ra một lúc rồi bỗng nhiên hung hăng nạt lại Vạn Tường: "Đồ ngốc này, giờ mà là năm mới à? Đã qua mười hai giờ đâu? Thôi, không nói chuyện với cậu nữa. Cúp máy đây."

A Thần bên đó chẳng để ý tới cảm xúc của Vạn Tường, nói cúp máy là liền cúp máy, khiến cho Vạn Tường bên này thẫn thờ ôm điện thoại, buồn buồn.

Khổng Lập Thanh cầm lấy ống nghe trên tay Vạn Tường đặt lại vị trí cũ. Vạn Tường khẽ dựa đầu vào bên tay cô im lặng một lúc, Khổng Lập Thanh thấy cậu bé không vui mới định nói vài câu an ủi, nhưng cô chưa kịp nói gì thì cậu bé đã ngẩng đầu lên nhìn cô cười: "A Thần nói sẽ mua cho con một chú chó lông trắng to."

Cậu bé Vạn Tường này luôn rất biết cư xử, luôn yêu quý người thân, kiểu quan tâm lẫn nhau của mẹ con cô có hơi khác biệt, nhưng có lẽ là phù hợp nhất. Khổng Lập Thanh không nói gì thêm, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, bầu trời phía xa thi thoảng có mấy quả pháo bông được bắn lên khoe màu rực rỡ, kèm theo sắc pháo là mấy tiếng nổ lép tép vang đến. Tết Nguyên Đán là kỳ nghỉ lớn nhất của người dân Trung Quốc, trong đó đêm Giao Thừa lại là thời khắc đặc biệt nhất của cả kỳ nghỉ lễ. Ngày đặc biệt này bên cạnh cô đã có hai người một già một trẻ mà cô yêu quý, nhưng trái tim vẫn cảm thấy cô quạnh, cảm giác không có điểm tựa, người đó, chẳng có chút tin tức nào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)