Vay nóng Homecredit

Truyện:Bánh Xe Định Mệnh - Chương 09

Bánh Xe Định Mệnh
Trọn bộ 42 chương
Chương 09
Trưởng thành từ những nỗi đau
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)

Siêu sale Shopee


Nhìn hai cánh cửa thang máy khép lại trước mắt, lòng Khổng Lập Thanh dâng trào một nỗi thê lương. Cảm giác ở lòng bàn tay kéo cô về với thực tại, Khổng Vạn Tường đang kéo cô, khuôn mặt đáng yêu hếch lên gọi khẽ: "Mẹ."

Trẻ con tâm hồn còn non nớt, cho dù người lớn có tâm sự gì cũng không nên để lộ với chúng. Khổng Lập Thanh biết cuộc nói chuyện vừa xong của cô và Âu Hành Thư có khả năng Khổng Vạn Tường còn chưa hiểu được. Nhưng chắc chắn cậu bé đủ nhạy cảm để nhận ra tâm trạng cô đang bất an. Cô ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé, nhìn sâu vào mắt nó: "Vạn Tường, con nghe kỹ lời mẹ nói này, mẹ con mình sẽ ở đây một thời gian, chùng ta chỉ đến đây chơi, mẹ đảm bảo nếu con không thích ở đây, mẹ sẽ đưa con đi khỏi ngay, được không?" Đúng vậy, cô cũng phải có giới hạn của mình, giới hạn của cô trên đời này chính là Khổng Vạn Tường. Trước đây cô vốn chẳng bao giờ bận tâm đến bất cứ ai, nhưng từ giây phút đứa trẻ này ngập ngừng gọi cô là "mẹ", cô đã có một sợi dây ràng buộc với thế giới này. Không phải vì quan hệ máu mủ, cũng không phải vì trách nhiệm, mà chỉ bởi trên đời này, duy nhất Khổng Vạn Tường gắn bó với cô, tin tưởng cô, yêu thương cô.

Khổng Vạn Tường ngây ngô nhìn Khổng Lập Thanh, tâm trí non nớt của thằng bé hiện tại còn chưa thể hiểu câu chuyện xảy ra hôm nay.

Khổng Lập Thanh lại một lần nữa nhẹ nhàng giải thích cho Khổng Vạn Tường hiểu rõ: "Mẹ con mình đến đây chơi, mẹ sẽ luôn ở bên con, nếu con thấy chơi ở đây không vui, mẹ con mình sẽ về nhà ngay."

Khổng Vạn Tường nhăn mày, thì thầm: "Vậy mẹ sẽ kết hôn à? Sẽ sinh em bé chứ?"

Chỉ cần ở bên nhau như cũ, kỳ thực Khổng Vạn Tường cũng không mấy quan tâm đến chuyện chuyển nhà, cậu bé chính là đang lo sợ có người cướp đi tình yêu của Khổng Lập Thanh dành cho mình.

Khổng Lập Thanh không thấy lời nói của Khổng Vạn Tường có gì lạ, cô thực ra cũng hiểu tâm tư của thằng bé, bèn nghiêng người ôm nó vào lòng, nói: "Chừng nào con chưa đồng ý mẹ sẽ không kết hôn, không sinh em bé."

Khổng Lập Thanh ôm gọn thằng bé vào lòng, mắt ngân ngấn nước. Cô biết đứa bé trong vòng tay mình lúc này sẽ dần dần lớn lên, cuối cùng sẽ có một ngày nó bước ra khỏi thế giới của cô, đợi khi nó trưởng thành rồi có lẽ cô sẽ thành người cô độc, nhưng cô không cam tâm để Khổng Vạn Tường chịu ấm ức. Suốt thời thơ ấu, bản thân cô đã vì dục vọng của người lớn mà chịu bao tủi cực, cô không thể nào nhẫn tâm để Khổng Vạn Tường giống mình.

Khổng Vạn Tường ôm chặt lấy cổ Khổng Lập Thanh thì thầm: "Mẹ, con yêu mẹ." Khổng Lập Thanh nhắm chặt hai mắt: Thế là đủ rồi, trên thế giới này đã có một người toàn tâm toàn ý yêu cô, cho dù nó là một đứa trẻ, thì thế là quá đủ.

Cố ngăn nước mắt, Khổng Lập Thanh khẽ vươn tay tách người thằng bé ra xa, cười cười lên giọng: "Nào, chúng ta cùng đi thám hiểm, xem thử phòng ở đây thế nào, có vẻ to hơn hẳn nhà chúng ta."

Vạn Tường cũng cười, mắt lấp lánh, mặt hân hoan: "Mẹ, ở đây còn có đàn dương cầm, to lắm."

Khổng Lập Thanh khẽ xoa đầu thằng bé: "Đi, mẹ con mình cùng đi thăm quan." Cô đứng dậy dắt tay Khổng Vạn Tường nhằm hướng phòng bên cạnh cây đàn dương cầm đi tới, nhưng Khổng Vạn Tường lại chuồi khỏi tay cô, chỉ mấy bước đã chạy vượt lên phía trước mặt, hướng thẳng đến phía cây dương cầm, bản tính hiếu động cuối cùng đã trở lại với thằng bé.

Căn nhà này rộng đến mức Khổng Lập Thanh có cảm giác nếu cô đứng ở phòng khách nói chuyện sẽ có thể nghe được cả tiếng vọng. Thừa lúc Khổng Vạn Tường mê mải với cây dương cầm ở dưới lầu, Khổng Lập Thanh mang hành lý lên trên.

Căn nhà này không có người ở, Khổng Lập Thanh thân phận như vậy, lần đầu tiên đến đây không tránh khỏi hết sức ý tứ. Cô đẩy cửa từng căn phòng để quan sát, nhưng cũng không dám dừng lại lâu, xem một chút rồi lại khép cửa đi ra.

Tầng này có hai phòng ngủ, gian lớn hơn là phòng ngủ chính, gian bên cạnh có lẽ trước đây là phòng khách, nhưng hiện tại bài trí nhiều đồ nội thất dành cho trẻ con, rõ ràng là mới tính đến chuyện Vạn Tường chuyển đến nên đã vội vã mua về. Khổng Lập Thanh nhìn phòng dánh cho trẻ con ấy lòng không khỏi nghĩ đến một chuyện: Xem chừng từ nay Khổng Vạn Tường phải ngủ riêng rồi. Từ khi nhận nuôi Khổng Vạn Tường, ngày nào cô cũng ngủ cùng cậu bé, cho dù cô cũng biết con trai đã lớn thì không nên ngủ chung với mẹ, nhưng dùng cách này để tách thằng bé ra thì cô thấy hơi đau đầu khi không biết phải tìm cách nào để giải thích cho nó hiểu.

Đi vào phòng ngủ chính, Khổng Lập Thanh nhìn về phía chiếc giường sang trọng mà thấy lòng như lửa đốt. Trước đây mà nói, chưa nhìn thấy cô còn có thể tự lừa mình, tránh không nghĩ đến chuyện này. Giờ chứng kiến phòng trẻ con đã bài trí đâu vào đấy như vậy, lại nhìn thấy cả chiếc giường lớn lộng lẫy thế này, chuyện cô không muốn đối mặt, cuối cùng đã bày ra trước mắt rồi. Khổng Lập Thanh vứt cả va ly hành lý trong tay, ngồi bệt xuống đất, nhìn vào chiếc giường đôi lòng đầy tuyệt vọng.

Khổng Lập Thanh nói cho cùng vẫn còn là một cô gái trẻ thuần lương, cuộc sống của cô cho dù khổ nạn trùng trùng thì cũng vẫn có những khao khát yêu đương như bao người khác. Giờ phải làm tình nhân của người ta, cô không khỏi cảm thấy đau đớn, chưa kể chuyện này có thể thành vết nhơ trong cuộc đời cô. Rồi còn Khổng Vạn Tường lớn lên sớm muộn cũng sẽ rõ hết những chuyện đã trải qua, lúc đó ai dám chắc thằng bé sẽ hiểu được tình thế của cô ngày hôm nay.

Khổng Lập Thanh tay ôm chân, co ro ngồi dưới nền nhà, mặt vùi trên đầu gối, lòng nghẹn ngào chết lặng.

"Mẹ!" Khổng Vạn Tường nghi hoặc gọi từ phía sau.

Khổng Lập Thanh hồi tỉnh ngay lập tức: Cô còn có Vạn Tường không phải sao, cuộc sống này cho dù có vất vả đến thế nào, vì tương lai thằng bé, có gì mà cô không thể chịu được? Cuộc sống trước đây cũng bao nhiêu điều tưởng chừng khiến cô quỵ ngã, cô vẫn nhẫn nhịn đi qua được đó thôi. Hiện tại cứ coi như lại lần nữa nhẫn nhịn, cùng lắm nhẫn nhịn đến tê liệt là xong, chí ít lúc này cô cũng còn có việc làm, Khổng Lập Thanh chỉ có thể tự an ủi bản thân như thế.

Khổng Lập Thanh gượng cười quay lại hỏi: "Sao thế con?"

Khổng Vạn Tường nhìn thấy mẹ cười, yên tâm trở lại, bước mấy bước tới trước mặt Khổng Lập Thanh, nũng nịu nói: "Mẹ, con đói rồi."

Khổng Lập Thanh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên ngang đỉnh, đúng là đã tới giờ bữa trưa. Cô nắm tay Vạn Tường đứng lên: "Đi, mẹ con mình xem dưới bếp có gì ăn được không?"

Phòng ngủ trải thảm lông màu be, từ cửa vào đến đây lúc này đầy những dấu chân nhỏ, Khổng Lập Thanh cúi nhìn xuống chân mình rồi lại nhìn sang đôi chân nhỏ vẫn còn đi dép của Khổng Vạn Tường, quay đầu dặn dò: "Con yêu, chúng ta đến đây làm khách, phải lịch sự, không nên làm loạn nhà người ta."

Vạn Tường ngoan ngoãn gật đâu: "Mẹ, con hiểu rồi." Khổng Lập Thanh hài lòng xoa đầu thằng bé, dắt tay bó xuống lầu.

Phòng bếp bên dưới rất gọn gàng sạch sẽ, nền bếp lát đá cẩm thạch đen bóng, bệ bếp cũng sáng bóng không tì vết, chỗ này quá sạch sẽ nhưng cũng thiếu hơi lửa. Khổng Lập Thanh mở hai cánh cửa tủ lạnh cỡ đại, thật trái với suy nghĩ của cô, bên trong đầy ắp hoa quả, sữa tươi và đồ ăn chưa chế biến.

Nhìn tủ lạnh đồ ăn thức uống muôn màu, Khổng Lập Thanh hơi choáng váng, nghĩ một lát cô lấy hộp sữa tươi đưa cho Khổng Vạn Tường: "Con uống tạm sữa trước, mẹ sẽ nấu cơm ngay."

"Mẹ, con có được xem tivi không?" Vạn Tường nhận lấy hộp sữa.

"Được." Khổng Lập Thanh đồng ý, cậu bé vui vẻ chạy đi.

Nhà bếp trang bị đầy đủ dụng cụ nấu nướng, lò nướng, máy rửa bát, chậu rửa đủ loại hình dáng, kích cỡ, bộ dao đa năng, máy pha café, bộ đồ ăn tinh xảo... có vài thứ Khổng Lập Thanh còn chưa từng nhìn thấy, cũng coi như là được mở rộng tầm mắt. Nhưng đây không phải nhà cô, Khổng Lập Thanh rất thận trọng, không dám tùy tiện sử dụng đồ ở đây, chỉ làm mấy món đơn giản gọi Khổng Vạn Tường vào ăn, sau đó cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ một lượt, không để lại dấu tích gì.

Thời gian buổi chiều, Khổng Lập Thanh dẫn Khổng Vạn Tường đi dạo lòng vòng, bữa tối hai mẹ con cũng giải quyết luôn trong tiệm gà KFC. Về nhà cùng thằng bé xem tivi một lúc, coi như xong một ngày biến động.

Đến giờ đi ngủ, Khổng Lập Thanh do dự một chút, cuối cùng quyết định bế Khổng Vạn Tường đã ngủ thiếp đi vào chiếc giường lớn của phòng ngủ chính cùng ngủ. Cô có chút trốn tránh thực tại, định giả như người đàn ông đó sẽ không về ngủ, mọi chuyện cứ để đến lúc buộc phải đối mặt rồi tính.

Dỗ Vạn Tường ngủ xong, Khổng Lập Thanh mới đi tắm, vừa xong tắm cho Khổng Vạn Tường, cô cũng được dịp mở rộng tầm mắt. Phòng tắm này, khoan nói đến chuyện nó rộng rãi xa hoa cỡ nào, chỉ đơn giản nhìn vào đám bình bình lọ lọ Khổng Lập Thanh cũng đủ hoa mắt chóng mặt. Cô đọc kỹ từng dòng hướng dẫn sử dụng của chúng, tuy không quá rành về mỹ phẩm nhưng Khổng Lập Thanh cũng đủ nhận ra, quá nửa những chai lọ ở đây là mỹ phẩm dành cho phụ nữ, tất cả đều còn mới nguyên chưa mở nắp. Cho dù nghĩ những thứ đó là chuẩn bị cho mình nhưng Khổng Lập Thanh cũng không dám động bừa, chỉ đơn giản dùng xà phòng thơm tắm dưới vòi hoa sen mà thôi. Có điều cô không hề biết rằng, miếng xà phòng tí teo cô dùng ấy cũng có giá tới ba trăm tệ.

Tắm xong đi ra, Khổng Lập Thanh bắt đầu sắp xếp hành lý, trong phòng ngủ không có tủ quần áo, góc phòng che một tấm bình phong, xem chừng là nơi thay đồ. Khổng Lập Thanh đi vòng qua, phát hiện bên trong là hai hàng quần áo treo ngay ngắn, hàng trái nhìn qua thấy toàn quần áo trẻ con, các loại âu phục, quần áo đi chơi, bên cạnh còn có một tủ giày bày đầy những đôi giày nam cỡ nhỏ các loại. Hàng bên phải cũng thế, chỉ khác là toàn đồ nữ, tủ giày cũng là các loại giày dép của nữ. Khổng Lập Thanh nghĩ đến những đồ mỹ phẩm chưa bóc nhãn trong phòng tắm, suy nghĩ những quần áo giày dép này là chuẩn bị cho mình lại lần nữa xảy ra, nhưng cô lại không thấy cảm giác được người khác xem trọng, chỉ cảm thấy Âu Hành Thư là một thư ký lợi hại, có thể vì ông chủ mà chuẩn bị chu đáo đến thế này.

Khổng Lập Thanh cũng không động vào những thứ ở đây, đem quần áo của mình và Khổng Vạn Tường xếp gọn vào một ngăn tủ.

Sắp xếp xong vẫn còn sớm, Khổng Lập Thanh thấy Vạn Tường đã ngủ say trên giường lớn bèn mang laptop đến thư phòng định lên mạng.

Thư phòng nằm ở góc lầu, diện tích không lớn hơn nhưng bài trí rất hoàn hảo. Không sử dụng những đồ cồng kềnh, mọi thứ đều thanh nhã, ưa nhìn khiến không gian thêm thoáng đãng, gọn gàng.

Tìm được dây mạng, Khổng Lập Thanh chui xuống dưới gầm bàn để cắm vào laptop, lúc ngẩng lên mắt lại chạm phải điếu thuốc lá để trên bàn, trong lúc đợi kết nối mạng, cô cầm điếu thuốc lá lên xem xét. Giấy cuốn màu xanh lá cây, đầu lọc là giấy mạ vàng in biểu tượng chim đại bàng. Tiếng Anh của Khổng Lập Thanh khá tốt, thương hiệu thuốc lá Sobranie cô biết dịch đại khái là Thọ bách niên. Cô đã từng tìm hiểu qua loại thuốc lá này trên mạng, biết nó là loại thuốc lá hoàng gia Anh ưa chuộng. Điếu thuốc màu xanh trên tay cô là vị bạc hà, phụ nữ hút sẽ không bị viêm họng.

Khổng Lập Thanh giữ điếu thuốc trước mặt, biết cô hút thuốc chỉ có mình Chu Diệp Chương, nhất thời cô cảm thấy tình cảnh trở nên hơi phức tạp.

Khổng Lập Thanh ở căn hộ này đã ba tháng, từ tháng Bảy đến tháng Mười nhưng chưa một lần gặp chủ nhân của nó, cũng chưa từng có ai đến tìm cô. Cho dù cô sống ở đây, chẳng làm chuyện gì nhưng hàng tháng đều có tiền chuyển vào tài khoản mà Âu Hành Thư đưa cho hôm mới đến, ba tháng số tiền chuyển vào tài khoản của cô tính ra đã là mười lăm vạn tệ.

Ngay từ khi chuyển đến đây ở, Khổng Lập Thanh ngày ngày đều lo lắng không yên, lúc nào cũng nghĩ tới giao dịch với người đàn ông đó. Nó luôn khiến cô cảm tưởng có một con dao treo lơ lửng trên đầu mình mà không biết khi nào sẽ bổ xuống. Nhưng Khổng Lập Thanh cũng có cơ chế tự vệ rất tốt, thần kinh căng thẳng trong thời gian dài liền tê liệt. Mãi không gặp Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh cũng dần dần thả lỏng tâm trạng, cô dùng tài khoản kia tìm cho Khổng Vạn Tường một trường mẫu giáo tốt hơn, gặp kỳ nghỉ dài còn đưa cậu bé ra ngoài chơi mấy ngày. Cuộc sống cứ nhẹ nhàng trôi đi như vậy.

Thế rồi Chu Diệp Chương bất ngờ xuất hiện mà không hề báo trước. Đó là vào một buổi sáng không quá sớm, đang độ tháng Mười, trời sáng rất nhanh, gió mát thổi vào qua khung cửa sổ mở từ hôm qua. Khổng Lập Thanh ôm Khổng Vạn Tường ngủ sắp tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, trong lúc ý thức còn mơ hồ, cô thò tay khỏi chăn, dò dẫm trên đầu giường định tắt đồng hồ báo thức trước khi nó kêu lên một giây, "tạch" một tiếng, đồng hồ báo thức đã bị tắt đi.

Tắt đồng hồ báo thức xong Khổng Lập Thanh theo thói quen nhìn chằm chằm lên trần nhà một lát, năm phút sau, cô xoay người định ngồi dậy. Đúng lúc ngẩng lên, một đôi chân nam giới đi đôi dép trong nhà màu trắng lọt vào tầm mắt, Khổng Lập Thanh lập tức ngẩn ngơ ra đó.

Tiếng gấp sách truyền đến, ngay sau đo giọng nam trầm ấm cất lên: "Tỉnh rồi à?"

Khổng Lập Thanh bất giác hít vào một luồng khí lạnh.

Trong phòng lúc này đã khá sáng, người đàn ông ngồi trên ghế dựa, anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo vest đen, phía dưới là quần tây cùng màu áo vest, chân đi dép trắng bông. Mặt anh cũng rất trắng, ánh mắt hơi sắc lạnh, cả người nhìn đều thấy toát lên vẻ cao quý khác thường.

Một quyển sách bìa cứng đặt trên đùi Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh không biết anh đã quan sát cô ngủ trong bao lâu, cô khẽ nghiêng người, duy trì tư thế chuẩn bị xuống giường, đầu vẫn ngẩng lên nhìn thẳng vào Chu Diệp Chương ngồi đó.

Bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Khổng Lập Thanh, Chu Diệp Chương theo thói quen đưa ngón trỏ phải gõ gõ lên cằm, ánh mắt anh như thể đang nghiên cứu cô, lúc lâu sau mới lên tiếng: "Sống ở đây đã quen chưa?"

Khổng Lập Thanh ngây người nhìn anh không trả lời. Kỳ thực không phải Khổng Lập Thanh không muốn trả lời anh, chỉ là cô vẫn chưa thực sự tỉnh táo, tự nhiên bị một người đàn ông xuất hiện ở đầu giường dọa cho sợ, nhất thời không thể hoàn hồn, đợi khi bình tĩnh lại thì đã quá trễ để trả lời câu hỏi ấy. Cô cũng không tìm được cách nào làm thời gian trở lại, nên đành ngây ra ở đó.

Hai người một trên một dưới ngồi nhìn nhau, mãi không có ai lên tiếng. Chu Diệp Chương khí thế áp đảo, khuôn mặt không cười, ánh mắt nghiêm nghị khiến Khổng Lập Thanh có cảm giác bị uy hiếp. Khổng Lập Thanh bị anh nhìn đến toát mồ hôi lạnh, cô dần mất bình tĩnh, không biết phải đối đáp thế nào, hai người cứ thế nhìn nhau.

"Đi tiểu..." Cuối cùng là Khổng Vạn Tường từng bước từng bước chui ra khỏi chăn phá vỡ cục diện bế tắc của hai người lớn. Cậu bé chưa tỉnh hẳn, đôi tay nhỏ dụi mắt, ngồi dựa vào Khổng Lập Thanh nói mơ hồ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-42)