Khó Nhịn
← Ch.088 | Ch.090 → |
Cô gái mặc váy dài, chất liệu mỏng manh dễ dàng bị vén lên, anh ta đang nắm lấy mắt cá chân mảnh mai của cô và kéo người cô về phía mình.
Còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì đột nhiên nhận một đòn trời giáng trúng huyệt thái dương, Hà Tụng hoa mắt, cả người nghiêng ngả ngã về phía tường, mạch ⓜ*á*⛎ trên đầu như muốn ⓝ·ổ 𝐭·υ·𝓃·🌀, đau điếng, anh ta ôm đầu, trợn mắt, loạng choạng rơi vào trạng thái hô*𝖓 mê, trong miệng không ngừng trào ra bọt trắng.
Khóe mắt Hạ Diệp đẫm lệ, cố gắng che lấy bộ 𝐧🌀ự_𝖈 của mình, cả người co quắp dưới chân giường, vô cùng khó chịu, bên trong ngứa ngáy cồn cào...
Hà Minh Thịnh đi tới đỡ cô dậy, ôm lấy vai cô hỏi: "Cô không sao chứ?"
Hạ Diệp cau mày, mở to đôi mắt ư*ớ*t á*𝐭, bờ môi mỏng 𝖗υ_𝓃 𝐫ẩ_🍸: "Hà Minh Thịnh?"
"Là tôi, cô vẫn ổn chứ?" Anh ta lo lắng hỏi.
Hạ Diệp nó.ⓝ.ℊ 🅱.ừ.𝐧.g cả người, làn da trần đỏ bừng như tôm luộc, bàn tay cô nắm chặt lấy váy, như thể đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Hà Minh Thịnh đỡ Hạ Diệp dậy, nhưng cô lại gần như mềm nhũn trong lòng anh ta, miệng chỉ lẩm bẩm một câu "rất nóng".
Làn da của anh ta mát lạnh, khiến cô không nhịn được mà tiến gần lại, Hà Minh Thịnh thấy vậy, yết hầu khẽ cuộn, anh ta đã uống rượu, đồng thời cũng là một người đàn ông, khi nhìn thấy cảnh tượng này, bụng dưới đột nhiên vô thức trở nên căng thẳng.
Hai khối 𝐦-ề-ɱ 𝐦-ạ-ı trước 𝖓🌀●ự●𝐜 Hạ Diệp lộ ra phân nửa, các ngón tay mảnh mai đang bám chặt lấy cánh tay anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: "Ngứa..." Hạ Diệp khó chịu bật khóc nức nở, cơ bản là không thể đi được.
Hà Minh Thịnh buông cô ra, đỡ cô trở lại giường, anh ta dùng lòng bàn tay thô ráp xoa xoa bắp chân cô, m_ơ_п ✞_𝓇_ớ_ռ trên làn da non nớt...
Hạ Diệp chịu đựng cơn giày vò trong lòng, 𝐭·♓·â·ռ t𝒽·ể trống rỗng khiến cô gần như phát điên, cuối cùng cô ş𝒾ế_† 𝐜♓_ặ_🌴 lòng bàn tay, mang theo chút lý trí cuối cùng, cắm chặt móng tay vào lòng bàn tay, cơn đau dần dần truyền đến đại não, khiến cô lấy lại chút tỉnh táo, cảm nhận được bàn tay đang lang thang dọc trên đùi mình, khi sắp chạm đến đó, Hạ Diệp dùng sức khép chặt đầu gối, ngăn cản bàn tay đang muốn tiếp tục của anh ta.
"Đừng chạm vào tôi, cầu xin anh..." Cô r*ê*n 𝓇*ỉ cầu xin.
Hà Minh Thịnh rút tay ra, bế cô xuống lầu, gương mặt người đàn ông đỏ bừng, vừa rồi bản thân mình đã làm gì vậy?
Kiều Triết đang định lên lầu, trong lòng chỉ nghĩ đến Hạ Diệp, không ngờ trên đường lại đụng phải Hà Minh Thịnh, mà cô thì đang nằm trong vòng tay anh ta.
Hà Minh Thịnh giao người con gái trong tay cho Kiều Triết: "Cô ấy bị bỏ thuốc rồi."
"Cái gì?"
"Có lẽ là loại thuốc đó, mau đưa cô ấy đến bệnh viện." Hà Minh Thịnh vội vàng giải thích.
Kiều Triết không còn quan tâm được điều gì khác, anh xoay người bước nhanh bế cô xuống lầu, dọc đường đi căng thẳng lo lắng đến tột đỉnh, cố gắng cúi đầu gọi cô: "Em sao rồi?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Diệp lẩm bẩm: "Kiều Triết..."
"Em cảm thấy thế nào?" Anh lo lắng hỏi.
"Nóng quá... Bên dưới rất ngứa..." Hạ Diệp nức nở ⓡ·ê·𝓃 𝓇·ỉ.
Kiều Triết đặt cô vào ghế phụ lái, sau đó bật GPS và chạy về hướng bệnh viện gần nhất, đồng thời không ngừng nhìn về phía người con gái đang ngồi bên cạnh.
Lúc này, mặt trời đã lặn, đường cao tốc lại nằm sát bờ biển, trên đường vắng bóng xe cộ qua lại, chỉ có những dãy đèn đường đang bật sáng, cùng từng đợt sóng biển đen cuồn cuộn và vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên mặt biển.
Kiều Triết lái xe với tốc độ cực nhanh, kim đo đồng hồ trên bảng điều khiển trước mặt quay tròn một vòng, tốc độ điên cuồng như đang chạy đua với gió.
Cô gái ngồi ở ghế phụ lái đang dùng những ngón tay ⓜ.ả.n.h kⓗ.ả𝐧.𝖍 cào lên cổ, trên ռ𝖌ự-c và cổ có một mảng lớn vệt đỏ, đều là do cô gãi, phía dưới như có hàng ngàn vạn con kiến bò qua, cô khép chặt hai chân, nhịn không được bắt đầu ru-п 𝐫ẩ-𝓎.
Nhìn vết đỏ đến chói mắt, Kiều Triết thả lỏng một tay nắm lấy bàn tay đang không ngừng cào cấu của Hạ Diệp, anh vừa nhìn cô vừa nhìn đường, trong lòng vô cùng nôn nóng.
Đầu ngón tay của người đàn ông mát lạnh, đặt trên làm da п·ó·𝖓·𝐠 ⓑỏ·n·🌀 của cô gái, cảm giác có chút giật mình.
Hạ Diệp chỉ cảm thấy từng tế bào trên cơ thể đều như thiếu nước, nóng lòng muốn 𝖘.ờ 💲ⓞ.ạⓝ.𝐠, vừa chạm vào bàn tay đang vươn tới của anh, cả người cô liền dán lấy, cúi người úp mặt vào cánh tay anh.
Kiều Triết đẩy cô trở lại ghế, dặn dò: "Ngồi cho vững."
Hạ Diệp thu một tay lại, lần mò xuống phía khóa dây an toàn, ấn nút mở, ánh mắt mở mịt, xoay người chuẩn bị leo lên người anh.
Kiều Triết nhất thời không thể ngăn cản, anh đánh lái một vòng, cho xe ra khỏi đường, tiến về phía làn sóng, rồi phanh gấp, chiếc xe dừng lại trên bãi biển, những con sóng dạt dào thấm ướt bánh xe.
"Đến bệnh viện trước đã, được không?" Anh cố gắng nói chuyện với cô và giúp cô vén mái tóc lòa xòa sang hai bên.
Hạ Diệp chịu đựng cảm giác nóng rát nơi cổ họng, lắc đầu, cả người leo lên người anh, trong miệng ⓟ·♓·á·𝖙 𝐫·a â·ɱ ✞·♓𝖆ռ·♓ mỏng manh: "Em rất khó chịu..."
Cô gần như hoảng loạn đưa tay xuống cởi thắt lưng của anh, nước mắt trào ra, nhỏ giọt trên mu bàn tay Kiều Triết, khiến anh đau lòng không biết phải làm sao.
"Làm em..." Hạ Diệp van xin.
Người con gái nắm lấy tay anh, đưa xuống s.ờ 𝐬.0ạ.𝐧.ⓖ phía dưới sớm đã lầy lội bật kham của mình, chiếc quần lót chữ T bị kẹp giữa hai vách hoa huyệt dính đầy chất nhờn, ướt nhẹp.
Kiều Triết chỉ cảm thấy gân xanh trên đầu mình nhảy dựng, đầu ngón tay chạm vào khe hở, lớp vải mỏng chắn ngang đầu ngón tay, anh không biết phải làm thế nào mới phải, một mặt vừa lo lắng cho cô, một mặt lại phải đè nén tiếng dụ●c ⓥọ●п●ℊ đang gào thét trong cơ thể, có trời mới biết lúc này cô ℊợ.𝐢 𝐜.ả.ⓜ mê người đến nhường nào.
Dây váy trượt xuống vai, cả người Hạ Diệp đỏ bừng, nhất là hai má, nước mắt giàn giụa, mái tóc đen vương vãi, gương mặt lộ rõ ԁ.ụ.🌜 ☑️ọ.ⓝ.🌀, tay còn nắm lấy tay anh đến xoa nắn hạ thể, tư thế vô cùng ◗â·ⓜ mỹ, gợi tình.
Cô tiến đến 𝐡*ô*𝐧 anh, ⓛ·iế·m láp đôi môi mát lạnh của anh, nước bọt của anh như thể thuốc giải, làm ẩm cổ họng, khiến cô không còn khô khốc nữa, nụ 𝐡ô_ռ mãnh liệt, đầu lưỡi gần như ⅼ-ïế-m tới tận trọng cổ họng anh, tuy bị hàm răng va chạm đến phát đau nhưng lại chỉ muốn tiến vào sâu hơn.
Rơi vào đường cùng, Kiều Triết không thể quan tâm đến nhiều chuyện như vậy nữa, anh kéo khóa chiếc quần tây, lấy ra vật khổng lồ từ bên trong, đồng thời đưa đẩy hông cô, nhắm chuẩn, một tay vén chiếc quần lót chữ T sang một bên, "ọp" một tiếng, đ·â·〽️ thẳng vào trong.
Hạ Diệp kêu lên một tiếng, cơn ngứa ngáy đã dần thuyên giảm, cô trước sau di chuyển bờ 𝖒_ôռ_ℊ, gấp gáp đến không thể dừng lại.
Kiều triết một tay nắm lấy dây váy, lột nó xuống, làn da trắng hồng như trái đào của người con gái 𝖒ề·Ⓜ️ ⓜ·ạ·ı đến mức khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng, muốn nhìn chất lỏng của cô bán ra xung quanh.
Anh giật chiếc áo lót dạng dán của Hạ Diệp ra, nắm lấy một bên ռ●🌀ự●🌜 nhào nặn, đường hầm bên dưới trơn trượt, độ nóng như thiêu đốt, quấn chặt lấy anh.
Anh giữ lấy vòng e·𝖔 ✝️·ⓗⓞ·𝓃 thả của cô, đẩy người lên xuống, bởi vì không gian chật hẹp, nên khoảng cách giữa mỗi động tác không thể kéo giãn quá nhiều.
Cơ thể Hạ Diệp tê dại đến tận xương cốt, hai đầu gối chống xuống ghế, cố gắng nâng hông lên, sau đó lại khó khăn ngồi xuống, lúc này cô còn gấp gáp hơn anh gấp bội.
"Nhanh... một chút... Cho em..." Cô rê_n r_ỉ.
✝️ⓗ_â_𝐧 t_ⓗ_ể bị đâ●ɱ thọc, bên trong được anh 𝒸*ọ ✖️á*✝️, cơn ngứa ngáy dần được gột sạch, nhưng Hạ Diệp lại chỉ muốn thêm nữa, từng đợt 🎋.♓𝐨á.𝐢 ↪️.ả.𝐦 như cách một tầng vải mỏng, bất luận thế nào cũng không chịu ập đến, cô liều mạng s·𝒾ế·ⓣ ⓒ𝖍·ặ·𝐭 cơ thể, cố gắng bắt lấy cơn tê dại lờ mờ ấy.
Dịch thể nơi đường hầm tiết ra thấm ướt quần âu của anh, từng nếp gấp trên gậy thịt đều được kéo căng, 𝐜·ọ 𝖝á·✝️, chật chội, anh mãnh liệt ռⓖ.♓.ⓘ.ế.𝖓 гă.п.𝖌, phun t●1ⓝ●h ԁ●ị●ⓒ●𝒽 nóng hổi vào thẳng cơ thể cô...
Nhưng Hạ Diệp lại không đạt tới 𝒸_ự_↪️ κ_hoá_❗, gương mặt vẫn đỏ bừng, hai hàng lông mi ướ-✝️ á-𝖙 dính vào nhau, vòng eo không ngừng vặn vẹo, bắt đầu nức nở nghẹn ngào: "Mau cho em... Tại sao em không tới được..." Cô nói trong khi thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Vật rắn chắc bên dưới của Kiều Triết bị Hạ Diệp bóp chặt, cảm giác tê ngứa truyền đến trái tim, nghe thấy tiếng khóc của cô, anh đang tự hỏi tại sao cơ thể cô lại không phản ứng: "Sao thế?"
"Em không có cách nào để..." Hạ Diệp dùng sức đung đưa bờ Ⓜ️.ô.𝐧.🌀, hai hàng lông mày cau chặt, xem ra không hề thoải mái chút nào.
"Không có cảm giác hay là...?" Anh hỏi.
"Không... Không phải, chỉ có điều, không thể, không thể đạt đến cao trào..." Cô nức nở giải thích.
Kiều Triết chỉ hơi ngẫm nghĩ một chút, thời khắc này chẳng còn biện pháp nào khác, anh hạ ghế xuống, lật người cô lại, đổi sang tư thế truyền thống.
Sau đó, ấn éo cô, rồi h●ⓤ●п●ɢ hă●ռ●🌀 đẩy vật dưới thân mình vào, mỗi lần đi vào sâu bên trong, gậy thịt như bị vô số cái miệng nhỏ hút lấy, phần đầu nấm gần như có thể cảm nhận được từng điểm gồ nhỏ bên trong đang lõm xuống.
Cuối cùng Hạ Diệp đã không còn chỉ thấy những 𝐜_ả_𝖒 ɢ_ï_á_𝒸 ⓣ_ê d_ạ_𝐢 lờ mờ nữa, κ·𝐡ο·á·ℹ️ ↪️·ả·ⓜ đã thực sự truyền đến đại não, từng đợt từng đợt, đôi chân mảnh mai vòng qua eo anh: "Ưm... Á, ưm... Chính là chỗ đó... Bên trong..."
Một tay Kiều triết giữ lấy chân cô, bắt đầu thâm thọc kịch liệt, mỗi một cú thúc đều khiến người cô bị đẩy lên trên, anh thậm chí còn lo lắng liệu mình có làm hỏng cô luôn không.
"Mạnh hơn một chút... Nhanh lên..." Hạ Diệp nức nở cầu xin và không ngừng tự nâng hông mình lên để đón lấy từng đợt công kích của anh.
Tiếng ✝️♓*ở 🅓ố*c ngày một dồn dập trong không gian chật hẹp, 🌴-♓-â-𝐧 †𝒽-ể hai người 𝐫⛎·𝖓 𝐫ẩ·ⓨ đến cực hạn, lốp xe chìm dần vào cát, thân xe mỗi lúc một rung chuyển nhanh hơn... Kiều Triết gợi lên một chút dịch bôi trơn từ vị trí tiếp giáp của hai người, sau đó ấn đến vị trí tâm hoa đang sưng huyết của cô, phối hợp với động tác г_ú_ⓣ 𝐫_𝐚 đ*â*ⓜ 𝐯à*ο càng lúc càng nhanh...
Bọt trắng bắn tung tóe khắp mặt lông nơi rừng rậm, dịch thể liên tục trào ra từ người cô, xối xả đổ lên người anh...
Hạ Diệp ưỡn lưng, t𝐡_â_ռ 𝖙ⓗ_ể uốn cong như cung trăng, ngón chân duỗi đến vô lăng, khiến tay lái buộc phải quay nửa vòng, lốp xe theo đó tạo thành một vòng cung trên bãi biển, cuối cùng cô gái cũng thét lên một tiếng chói tai rồi dừng lại...
Một trận ⓚh_🔴_á_ℹ️ 𝐜ả_𝐦 ập lên não, hai đùi không ngừng 𝖗●υ●𝓃 𝖗ẩ●𝖞, bờ 𝖒ô𝓃·🌀 vẫn tiếp tục nghênh đón anh, dòng điện đồng thời truyền đến tứ chi, từ chân tóc cho đến từng ngón chân, Hạ Diệp có thể cảm nhận được từng sợi lông tơ trên người mình đang dựng đứng, trước mặt chỉ là một khoảng trắng mênh ⓜô_𝓃_ℊ, lúc này cô không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì khác.
Kiều Triết vùi mình trong cơ thể cô, ghé sát bên tai cô, hỏi: "Thế nào?"
Hạ Diệp ôm lấy vai anh, lồng n_ɢ_ự_ⓒ không ngừng phập phồng, cô bật khóc nức nở, cảm giác khó chịu cuối cùng cũng tan biến, cô chưa bao giờ hoảng sợ như vậy, vừa rồi khi làm chuyện đó, 🎋𝒽_o_á_1 𝒸_ả_〽️ luôn ẩn hiện trong sương mù, chỉ cảm nhận được, nhưng lại không thể tìm thấy nó, nó hành hạ cô gần như phát điên.
Kiều Triết tiếp tục di chuyển, trong những năm tháng ở quân ngũ, anh đã rèn luyện thể chất khá tốt và hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi: "Tốt hơn chút nào chưa?"
Hạ Diệp dứt khoát gật đầu, sụt sịt: "Nóng..."
Lúc này, Kiều Triết mới phát hiện ra rằng cửa sổ vẫn đóng im lìm, chẳng trách khi làm anh lại cảm thấy khó thở như vậy, dường như không khí để hô hấp không đủ.
Anh đưa tay ấn nút điều khiển, cửa sổ mở ra, luồng gió biển lập tức ùa vào, thổi bay không khí ngột ngạt bất thường trong xe.
Cả người Dạ Diệp nhễ nhại mồ hôi, lúc này được cơn gió biển ấm áp thổi lên người, khiến cô cảm thấy vô cùng sảng khoái, bụng dưới kìm không được lên cơn co giật, khiến nếp nhăn bên trong vách thịt quấn chặt lấy anh.
"Làm thêm một lần nữa được không, ra bên ngoài." Cô thổi khí vào tai anh, cơn ngứa ngáy trống rỗng vừa rồi đã vơi đi, cảm giác mệt mỏi cũng dần tan biến.
← Ch. 088 | Ch. 090 → |