Bắn Lên Mặt
← Ch.066 | Ch.068 → |
Anh ôm lấy cô, đầu lưỡi đưa thẳng vào trong, khống chế hoàn toàn khoang miệng cô, cứ thế h●ô●𝐧 đến khi cô sắp ngạt thở mới thả ra.
Hạ Diệp nức nở, hai tay chống lên khuôn 𝓃ɢự.c 𝖓ó𝓃*ⓖ bỏ𝖓*🌀 của anh, cô bị anh ♓*ô*п đến thần ⓗô-ռ điên đảo.
Đầu lưỡi từ khóe miệng 𝖑_i_ế_ɱ láp xuống cần cổ trắng ngần, để cho cô lấy lại chút dưỡng khí.
Đầu lưỡi nóng bóng du ngoạn khắp nơi trên là da của cô, Hạ Diệp mềm nhũn như vũng nước, chỉ biết há miệng 𝐭𝐡-ở d-ố-🌜, mặc cho anh động tay động chân.
Cô cảm thấy thực sự ngứa ngáy, liền nghiêng đầu khúc khích cười: "Không muốn nữa, nhột 𝒸-h-ế-✞ đi được..."
Hạ Diệp co người lại lùi về phía sau, trượt ngồi xuống thảm, tựa người vào đầu gối anh nghỉ ngơi.
Bàn tay to lớn bên t𝖗_ê_ⓝ ռ𝖍_ẹ nhàng ν-ⓤ-ố-🌴 ν-𝑒 mái tóc cô, những sợi tóc mượt mà bị anh kéo vào nhau, anh hỏi: "Đói không? Anh đi làm chút gì đó cho em ăn?"
Hạ Diệp bị giam giữ giữa hai chân Kiều Triết, cô đặt cánh tay lên một bên đầu gối anh, tựa khuôn mặt vào đó, rồi ngẩng đầu lên nhìn: "Không đói lắm, trước khi xuống máy bay em đã ăn rồi."
Có thời gian để thở, Hạ Diệp thong thả dùng một cánh tay ν𝐮ố●т v●𝐞 bắp chân anh, ngón tay rẽ những sợi lông thô ráp trượt qua bắp chân, đến xương bánh chè, ngược chiều quần đùi của anh du ngoạn lên trên.
Yết hầu Kiều Triết khẽ cuộn, mọi xúc cảm đều tập trung vào nơi đang ngứa ngày kia, lông tơ trên đùi đều dựng đứng cả lên.
Cô thản nhiên dùng đầu ngón tay lướt trên da thịt anh, quần đùi bị vén lên, bàn tay trơn láng như không xương từ từ xuyên qua... Hạ Diệp nở nụ cười xấu xa nhìn anh, thấy đôi môi bóng loáng vừa ♓ô·𝐧 cô khẽ ⓗ*é 𝖒*ở, cô lại quay sang nhìn anh, khẽ đảo đầu lưỡi, ánh mắt đầy ái muội.
Hơi thở của Kiều Triết nhất thời ngưng đọng, anh đè lại bàn tay đang làm bậy của cô:
"Về phòng."
"Không thích."
Cách quần lót, cô xoa nắn anh, thứ đó đã cứng rồi... Hạ Diệp kéo bàn tay to lớn đang đèn lên tay mình ra, rồi quỳ xuống giữa hai đùi anh.
Năm ngón tay mề●ⓜ Ⓜ️ạ●1 và mảnh mai luôn vào trong qua khe hở rồi nắm lấy vật đang cương cứng kia, nó vừa to lớn vừa 𝖓óⓝ●ɢ ⓑỏ●n●🌀, đầu ngón tay sờ đến rãnh hở nơi đầu nấm nhẹ nhàng quét qua quét lại.
Phía trên truyền đến tiếng ⓣ·h·ở 𝐝ố·𝒸, hô hấp Kiều Triết trở nên nặng nề, đôi mắt ẩn chứa biết bao 𝒹·ụ·c ✌️·ọ·ռ·ⓖ, nhìn chằm chằm vào hành động táo bạo của cô.
Hạ Diệp kéo quần đùi của anh xuống, chiếc quần bị mắc lại, cô liền lập tức làm nũng: "Phối hợp với em đi mà."
Kiều Triết đỏ bừng hai má, anh khẽ nâng hông lên, quần đùi cùng quần lót bị cô kéo đến mắt cá chân, anh hối hận rồi...
ԁươ-п-🌀 𝐯ậ-т cương cứng lộ ra trước mặt, do khoảng cách quá gần nên suýt chút nữa va thẳng vào mặt cô.
Ánh đèn chói mắt trong phòng chiếu xuống, có thể nhìn rõ từng sợi lông nơi rừng rậm dưới gậy thịt thô to kia, đầu mũ nhếch lên, cán cân rắn chắc, có thể nhìn được cả những tia ɱá·ⓤ nổi lên xung quanh...
Tuy không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Diệp nghiêm túc quan sát như vậy, cô không khỏi thở dài cảm thán: "Lớn thật đó..."
Đôi mắt của cô quá trần trụi khiến anh muốn che chúng lại.
Cảm nhận được bàn tay đang nắm thành quyền bên cạnh, biết anh đã nhẫn nhịn tới mức nào, Hạ Diệp cầm lấy gậy thịt, 𝒽ô*𝓃 nhẹ lên phía trên, rồi vươn đầu lưỡi ra ⅼ❗ế*𝖒 láp, động tác linh hoạt xoay chuyển.
Kiều Triết nhắm chặt mắt lại, anh cau mày, không thể nhìn thêm được nữa, hai hàm răng nghiến chặt, ↪️ả*𝖒 𝖌ıá*𝖈 †*ê 𝐝ạ*❗ chạy dọc sống lưng, 𝒽●𝒶●𝐦 m⛎ố●n trong tâm trí chỉ chực chờ được lao ra ngoài...
Hạ Diệp vừa ngậm vừa 𝐥❗*ế*ⓜ láp phần đầu gậy thịt, một tay không ngừng loát động lên xuống, tay còn lại đưa xuống chạm vào hai viên trứng bên dưới của anh.
Trong miệng ngập tràn mùi xạ hương, nó quá to, miệng cô phồng lên t𝖍àռ●𝒽 ♓ìп●𝖍 chữ O, đầu lưỡi uốn cong vòng quanh đầu nấm...
Chẳng mấy chốc miệng đã cảm thấy đau rát, hàng lông mày mỏng nhíu chặt, sao anh còn chưa bắn... Cô nhả gậy thịt ra để đầu lưỡi được nghỉ ngơi, sau đó ngẩng đầu nhìn anh đang ngửa đầu tựa lưng vào sofa, hai má đỏ bừng.
Cô bắt đầu nỉ non: "Anh nhìn em đi mà."
Nói xong lại ngậm lấy phần đầu 𝖓-ó-ⓝ-𝐠 ⓑ-ỏ-𝖓-g, 𝖒_ú_𝖙 mát lên xuống, lần nào cũng đâ·m tới tận sâu trong cổ họng, nước miếng chảy ra ròng ròng.
Kiều Triết nghiêng người, hai mắt như phun ra lửa, nhìn chằm chằm người con gái đang ngậm vào phun ra hạ thân của mình, toàn bộ tâm trí là bức tranh d-â-𝖒 mỹ này, anh cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi, một luồng điện đột ngột lan ra khắp cơ thể.
Kiều Triết căng cứng cơ bắp, hơi ưỡn thẳng lưng, kêu lên một tiếng, т·𝐢·n·♓ 🅓ị↪️·♓ đặc sệt bắn vào cổ họng cô, cô 𝖙𝒽●ở ♓●ổ●n ⓗ●ể●𝓃 định tránh ra ngoài, cuối cùng lại bị anh bắn cả lên mặt.
Trong miệng là thứ chất lỏng tanh, mặn, Hạ Diệp vô thức nuốt xuống.
Hành động đó đã bị Kiều Triết nhìn thấy, anh cúi người rút khăn giấy trên bàn trà vừa giúp cô lau chất lỏng màu trắng sữa trên mặt, vừa xin lỗi: "Xin lỗi em..."
Nhưng lại chỉ thấy cô cố ý 👢-ⓘ-ế-𝐦 môi.
Tai Kiều Triết đỏ đến cực điểm, anh kéo tay Hạ Diệp, lôi cô đứng dậy, cởi bỏ chiếc quần đùi jeans của cô, sau đó tiếp tục lột sạch.
Anh giữ lấy eo cô từ phía sau, bắt cô phải tự ngồi xuống.
Không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, anh chạm vào khe hở vốn đã trơn trượt, sau đó giữ lấy gậy thịt, nhắm chuẩn, một phát 𝒸ắ●𝐦 𝐯à●o.
Kiều Triết ngồi trên ghế sofa ôm cô, ra sức đâ_ⓜ cắm, Hạ Diệp ngửa đầu tựa vào vai anh ngân nga ⓡ.ê.n г.ỉ.
Phía dưới được lấp đầy, từng chút từng chút được anh mân mê, cả cơ thể ngứa ngáy không chịu nổi.
Cô ưm ưm a a, ưỡn lưng đưa Ⓜ️-ô-𝓃-ℊ áp sát vào người anh.
"Chậm...Chậm một chút..." Âm thanh bị anh làm cho đứt đoạn, vách thịt non mềm nhịn không được mà r*𝐮*𝓃 гẩ*𝓎, nhanh quá rồi.
Một tay Kiều Triết nắm lấy một bên Ⓜ️ề*𝐦 Ⓜ️*ạ*ℹ️, ngón cái và ngón trỏ ngắt nhéo nụ hoa, kíⓒ*h 🌴*𝖍*í🌜*♓ dây thần kinh của cô, tay còn lại thò xuống gợi ra chút dịch bôi trơn, rồi ấn vào hoa huyệt đang căng lên vì sung huyết, sau đó xoa nắn hết sang trái, lại sang phải.
Cô gái trong vòng tay toàn thân rⓤ.𝖓 ⓡẩ.🍸, ngay cả mười đầu ngón tay đang nắm chặt cánh tay anh cũng phải co quắp, muốn ra...
Hạ Diệp nhìn không được lắc lư cái hông, vừa định chạy trốn lại bị anh đè xuống mạnh mẽ đ*â*𝐦 ✔️*à*🔴, bên tai là hơi thở nặng nhọc của anh.
Đại não trống rỗng, tiếng ⓡ-ê-ⓝ г-ỉ ngâm nga trong cổ họng không ngừng vang lên, đến cả hai hàng lông mi cũng phải ⓡц_𝖓 𝐫ẩ_🍸...
← Ch. 066 | Ch. 068 → |