Truyện:Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn - Chương 041

Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn
Trọn bộ 100 chương
Chương 041
Trên Xe
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Thấy cô không nói lời nào, anh lặp lại: "Sao thế? Em khó chịu ở đâu à?"

Hạ Diệp không trả lời, chỉ cầm tay anh lướt qua má mình, rồi ngang đôi môi, cuối cùng đáp xuống khuôn ⓝ●🌀ự●𝖈 đang 𝖓𝐡.ấ.🅿️ n.ⓗ.ô phập phồng, ánh mắt vẫn bất động nhìn anh chằm chằm, đôi mắt hơi đỏ, không rõ là do nóng hay do mệt mỏi.

Kiều Triết nhất thời không biết phải làm thế nào, thu tay lại cũng không được, mà không thu cũng chẳng xong, dưới bàn tay là cảm giác 𝐦·ề·Ⓜ️ mạ·❗, kích thước quen thuộc.

Hạ Diệp nắm lấy tay anh lắc hai cái, cảm giác ngứa ngày lan khắp cơ thể, khiến cô không khỏi r*ê*𝐧 ⓡ*ỉ, mắt nhìn về hướng đũng quần anh, ý tứ rõ ràng.

Lúc này, Kiều Triết chỉ đang lo lắng không biết cô có làm sao hay không, làm gì còn tâm tư vào việc đó, đành thử hỏi: "Lên nhà làm nhé?"

Đáy mắt Hạ Diệp 🌀●ợ●п 💰ó●𝓃●𝖌, cô chậm rãi leo lên người anh rồi ngồi xuống, tiếp đến là tìm kiếm đôi môi anh 𝐡·ô·n lấy.

Kiều Triết thấy bộ dạng như vậy của cô, có chút muốn cười, nhưng khi nhìn đến ánh mắt mê ly lại nghiêm túc của cô, lập tức kìm không nổi, anh giữ đầu cô trước, rồi ấn "cạnh" một tiếng, bốn cửa xe khóa chặt.

Hạ Diệp vươn đầu lưỡi 👢ℹ️ế*m môi anh, 𝒽ô-ռ một cách tỉ mỉ hơn bao giờ hết, như thể trong mắt cô chỉ còn lại việc làm lúc này.

Giữa môi và lưỡi là mùi rượu thoang thoảng, ngọt ngọt khiến người ta ɱ-ê đắ-ɱ.

Một tay Kiều Triết giữ lấy vòng e_⭕ 𝐭_♓0_𝖓 thả của cô, ở đó νⓤố●т ν●𝑒 lên xuống dọc theo đ_ườ𝖓_g ↪️0n_g, chất liệu vải của chiếc váy mịn màng chẳng thua kém gì làn da cô.

Cuối cùng, sau nụ 𝖍_ô_𝐧 kéo dài gần mười phút, rốt cuộc Kiều Triết cũng nhịn không được mà bất giác thô bạo xông vào miệng Hạ Diệp, mạnh mẽ 𝐦-ú-𝐭 lấy đầu lưỡi cô, như thể muốn đem cô hút vào bụng vậy.

Sự 𝖙·♓·â·〽️ 𝐧·h·ậ·𝖕 đột ngột không kịp phòng bị, khiến Hạ Diệp rên lên một tiếng, nụ ⓗô-𝖓 thô bạo khiến cô lấy lại vài phần tỉnh táo, đột nhiên cô thấy dưới hông có một khối phồng lên, còn tưởng đó là quần áo nên vươn tay xuống 𝐬*ờ ş*⭕ạ*𝖓*ℊ vị trí váy tiếp giáp giữa hai người, sau đó ngồi xuống lại phát hiện cảm giác va chạm giữa khe đùi mình ngày một rõ ràng hơn.

Hạ Diệp khó chịu lắc 𝐦·ôռ·ℊ, nhưng ngược lại Kiều Triết lại có chút đau, anh nâng Ⓜ️-ô𝐧-🌀 cô lên, bảo cô ngồi về phía sau một chút.

Hạ Diệp cảm thấy cơ thể mình trống rỗng, muốn được tận hưởng cảm giác lấp đầy, trong mắt chỉ còn lại 🅓-ụ-𝒸 𝖛ọⓝ-𝖌.

Kiều Triết buông đôi môi đã sưng đỏ của hạ Diệp ra, nghiêng đầu thì thầm vào tai cô: "Làm nhé, bảo bối.

" Anh nói xong liền kéo tay Hạ Diệp xuống dưới, cùng cô vỗ về, chơi đùa vật cương cứng đang ngẩng cao đầu, đôi môi đỏ thắm của anh khẽ 𝖙ⓗ●ở 𝖉●ố●ⓒ như Lucifer trong vườn địa đàng, sẵn sàng phả ra lời lẽ mê hoặc cùng cô đi ăn trái cấm.

Hạ Diệp duỗi ngón tay, kéo khóa quần tây của anh xuống, rồi thò tay vào trong quần lấy ra vật đang sưng tấy, cứ thế νц·ố·ⓣ ν·𝑒 lên xuống, cũng không biết giữa nó và bàn tay cô cái nào nóng hơn.

Cô hơi ưỡn Ⓜ️ô𝐧-ɢ, dùng một tay đẩy chiếc quần lót sang một bên, tay còn lại nằm chặt vật to lớn dưới thân, rồi từ từ ngồi xuống.

Kiều Triết kéo khóa váy bên hông cùng một bên vai chiếc váy của cô ra, Hạ Diệp ngoan ngoãn rút một tay ra khỏi váy, đem bộ п*𝖌*ự*𝖈 trắng mịn cho anh.

Anh chẳng ngần ngại lấy một giây mà phủ lên đó, vừa xoa nắm vừa chậm rãi ɱú-т mát cổ cô, trong chốc lát chiếc cổ trắng nõn của Hạ Diệp đã lưu lại một hàng dấu đỏ.

Hạ Diệp vòng tay qua cổ anh, ngẩng cao đầu cố gắng hấp thụ chút không khí loãng trong xe, bờ mô*п*ⓖ 𝓃-𝖍ấ-ρ 𝓃♓-ô lên xuống, mỗi lần đầu đâ*m sâu vào bên trong đều khiến cô tê dại, muốn sâu hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa.

Trong không gian nhỏ hẹp, hai người nhấm nháp hương vị của nhau, cùng nhau hưởng thụ, một bên ✝️♓.ở ⓓ.ố.c nặng nề, một bên mỏng manh 𝖗ê●n г●ỉ, kèm theo đó là tiếng nước nhớp nháp, khiến màn đêm tĩnh mịch phá lệ 𝖉_â_Ⓜ️ mỹ.

Một chú Sóc nhỏ ra ngoài kiếm ăn ban đêm, nhìn thấy chiếc xe đang không ngừng lắc lư, sợ tới mức chạy vụt vào lùm cây lẩn trốn.

Hạ Diệp ôm lấy cổ anh, bên dưới phối hợp với anh vặn vẹo, những ngón tay ɱản.h ⓚ.♓ảп.𝐡 cởi từng cúc áo trên п●🌀●ự●↪️ anh, rồi luồn vào ⓥ●ц●ố●ⓣ v●𝑒 chơi đùa bộ ⓝ𝐠-ự-↪️ rắn chắc và ɢ.ợ.𝐢 ⓒ.ả.ⓜ ấy.

Kiều Triết đỡ vòng 𝑒●🅾️ 𝖙hⓞ●𝐧 gọn của Hạ Diệp, mặc dù không tách nhau ra, nhưng anh vẫn đâ*Ⓜ️ ⓥ*à*o thật sâu, cùng cô n-♓-ấ-ρ п𝖍-ô lên xuống, từng đợt κ𝒽●ο●á●ï 𝒸ả●Ⓜ️ mãnh liệt ập tới, cùng niềm ⓗ·𝐚·𝐦 𝐦⛎ố·ⓝ bất tận trào dâng trong lòng.

Va chạm càng lúc càng nhanh, mỗi lần 🌀i@*ⓞ ♓ợ*p đều tiến vào thật sâu trong cô, vòng tay ôm quanh cổ Kiều Triết của Hạ Diệp càng lúc càng siết mạnh, hai người cứ thế dán chặt lấy nhau.

Hai bầu ⓝ𝖌ự·🌜 mẫn cảm lắc lư lên xuống, cọ sát với vải áo sơ mi, khiến cơ thể cô không tự chủ được mà tiết ra càng nhiều dịch thể, phủ khắp hạ thể anh.

Trong không gian nhỏ hẹp trên xe, tiếng ⓡê_𝖓 г_ỉ, tiếng 🌴𝖍*ở ◗ố*🌜, cùng âm thanh va đập vào hoa huyệt nhớp nháp, tất cả đều được khuếch đại khi vang vọng bên tai.

Hạ Diệp cắn chặt môi, kìm nén 🅓ụ-𝖈 v-ọ-𝓃-ℊ đang muốn gào thét ra ngoài mà 𝐭●𝒽●ở 𝒹●ố●𝖈 đứt quãng bên tai anh.

Hơi thở ấm áp của cô phả vào tai Kiều Triết khiến anh không kìm được mà 💲ïế·† 𝒸♓·ặ·† cơ bắp, đem cô ôm chặt vào 𝐧.🌀.ự.𝒸, kịch liệt đ·â·𝐦 thọc.

Cuối cùng Hạ Diệp không nhịn được nữa, thân dưới co rút mãnh liệt, gắt gao cắn chặt lấy phần đầu gậy thịt chằng chịt gân xanh của anh...

Dòng điện lan tràn khắp cơ thể, ngón chân cô duỗi thẳng, da đầu tê dại, cổ họng phát ra một tiếng 𝐫ê-ռ ⓡ-ỉ chói tai.

Kiều Triết thấy cô đang muốn thoát khỏi anh trong cơn cao trào, liền ấn chặt hông cô xuống người mình, cảm nhận cơn co rút theo nhịp điệu của cô, rồi gầm lên một tiếng bắn tất cả vào trong cô.

🎋♓𝑜·á·𝐢 ↪️·ả·𝖒 vẫn còn, là ai đã tạo ra con người, muốn dùng sự tương tác chặt chẽ này để đạt đến cực điểm 🎋𝐡·ⓞ·á·ℹ️ 𝖑ạ·𝐜 của tâm hồn...

Chương (1-100)