← Ch.08 | Ch.10 → |
CHƯƠNG 9
Vào giữa trưa, trà lâu tử điếm cũng bớt huyên náo mà trên đường cũng không còn tiếng rao bán hàng, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa tiểm điếm. Khi xa phu nhấc màn xe lên, người trên xe bước xuống, trong nháy mắt cả tiểu điếm như bừng sáng. Nam thì tao nhã, tuấn mỹ, trên người lại có khí chất ôn nhuận làm người khác tín nhiệm. Nữ thì xinh đẹp lại có khí chất như nắng thu ấm áp rơi xuống nhân gian. Người như thế dù đi đến đâu cũng dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Nhìn hai người rất xứng đôi, đến nỗi ai nhìn thấy cũng phải khen "quả là một đôi kim đồng ngọc nữ trời đất tạo nên "
"Khách quan, xin mời vào bên trong. Người uống rượu hay là dùng cơm?"
"mang chút đồ chay nhẹ, rượu thì không cần"
"Xin khách quan chờ tiểu nhân một lát, trước xin mời hai vị uống trà, đồ ăn sẽ lập tức được mang ra" vừa nhìn đã biết là khách có thân phận không tầm thường, hầu hạ tốt chắc là sẽ có thưởng.
"Thu nhi, uống một ngụm trà cho thấm giọng đi."
Vong Thu cũng không thèm để ý nam nhân bên cạnh, coi như không nghe thấy. Nhưng ly trà đã lập tức đưa đến bên môi, rất có ý tứ nàng không uống thì sẽ không chịu ngừng lại. Vì thế nàng đành uống một ngụm lấy lệ, sau lại trừng to mắt nhìn người nào đó đem chỗ có son môi của nàng in trên chén mà uống một hơi cạn sạch.
Thì ra, nỗi khổ lớn nhất của nàng chính là nam nhân này nha, là kẻ có tên gọi Cốc Lưu Phong này. Bịnh tật, đao thương, thậm chí là cái chết cũng không làm nàng sờn lòng nhưng chỉ có hắn đã buộc nàng đầu hàng vô điều kiện.
Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, mà hắn là khắc tinh của nàng.
Lão bản khoảng hơn năm mươi tuổi nhìn đôi nam nữ mỉm cười, ai cũng có một thời tuổi trẻ mà. Cho dù chỉ có bốn món một canh đối với hai người cũng đã là quá nhiều, quán rượu này tuy nhỏ nhưng món ăn lại rất tinh xảo, có đầy đủ sắc hương vị làm cho người ta thấy thèm.
Hắn giúp nàng gắp một chén đầy đồ ăn.
Vong Thu nhíu mày, nhìn chén cơm đầy đồ ăn
"Ngươi rất gầy, ngày sau còn phải để cho ngươi kiêng rượu"
Nàng như là lấy rượu làm cơm, eo nhỏ như nắm tay, ban đêm ôm nàng cảm thấy thương tiếc cùng lo lắng. Sợ dùng sức quá mức sẽ làm đau nàng, càng sợ nàng không nhận được nhiều vui thích. Người không vì mình trời tru đất diệt. Chuyện tình thú chốn khuê phòng là trên hết cho nên vị thần y cho rằng ý kiến của mình là đúng, nên vì chính mình giành phúc lợi lớn nhất.
"Nhiều chuyện." Vong Thu đáp lại.
"Ăn đi, ít nhất là phải ăn hết chén này, tốt xấu gì cũng nên nể tình đầu bếp nha"
Vì muốn ép nàng mỗi ngày ăn nhiều hơn một chút, nam nhân này dường như lý do gì cũng đem ra dùng. Giống như ngày hôm trước, hắn kiên trì nói sau khi mưa xong trời sẽ lạnh, uống thêm một chén súp để sưởi ấm là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu không là làm trái ý trời, có lỗi với thuốc bổ.
Trong lòng thở dài, nàng ăn miếng có miếng không, thái độ rất là có lệ. Hắn lại kiên trì những món ăn nhẹ với nàng rất có lợi, nhưng nàng lại không tăng được cảm giác thèm ăn, mặc dù những món ăn này rất ngon miệng nhưng khẩu vị lại thật nhẹ thành ra vô vị.
"Ngươi ít uống nước, không bằng lại uống thêm bát canh tốt lắm", hắn nhiệt tình đề nghị cùng với tay giúp nàng múc một chén canh.
Nàng gần nhu u oán trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó uống canh.
Chủ quán ở phía sau quầy lại nhìn không được mà cười một tiếng.
"Chủ quán, còn phòng không?"
"Có."
"Với lại ta muốn mượn bếp lò của quán để giúp nương tử ta hầm chút dược, chẳng biết có được không?"
"Đương nhiên."
Vong Thu vẫn chuyên tâm uống canh, tùy ý Cốc Lưu Phong an bài mọi việc, biết mình không cần quan tâm, tất cả cũng sẽ ổn thỏa.
"Khách quan có cần lão giúp người đi mua thuốc không?"
"Cám ơn lão trượng, vãn sinh đã có chuẩn bị, chỉ cần mượn bếp lò cùng ấm sắc thuốc là được"
"Tướng công thật sự là thương yêu thê tử."
Cốc Lưu Phong sủng nịch nhìn bên người bên cạnh, cười nói:"Thê tử cưới về là để yêu thương, sủng ái."
"Vị nương tử này thật có phúc"
"Thu nhi, ngươi từ từ ăn, ta đi trước giúp ngươi chuẩn bị dược."
Vong Thu gật gật đầu, tiếp tục ăn canh. Tốt nhất là nên uống chút rượu, dù sao mấy năm nay nàng đã quen làm bạn với rượu, mấy ngày nay không có, thực sự không thích ứng được.
************
Nửa đêm, trời không trăng không sao.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, nàng không có phản ứng gì lại ngủ rất say, hô hấp trầm ổn làm cho Cốc Lưu Phong nằm bên ngoài có chút hoang mang.
Một việc nếu làm lâu ngày sẽ trở nên thuần thục, cũng chính là cái mọi người vẫn nói trăm hay không bằng tay quen. Cốc Lưu Phong tự nhận mình là người chịu khó học hỏi, vì sự kiên trì, không ngừng học tập của hắn mà từ một kẻ không biết gì về tình dục đã nâng cấp trở thành nhân tài kiệt xuất.
Bất quá, không muốn bị hắn cuốn lấy làm phiền, năm ngày trước Vong Thu đã không cho hắn lại gần người, hại hắn đầy ngập tình ý không thể nào phát tiết. Vì thế hôm nay khi hắn sắc thuốc đã" không cẩn thận" cho thêm một vị khác, lẽ ra tối nay nàng sẽ không nằm im như thế, nhưng nàng thực sự đi vào giấc ngủ, còn là ngủ rất say nữa.
Vị thuốc kia vô sắc vô vị, là hắn gần đây chế ra, hẳn là nàng sẽ không phát hiện được, hơn nữa hắn chính mắt thấy nàng đem bát thuốc đó uống hết, không thể nào không có phản ứng a. Nhưng hắn đợi đến nửa đêm, nàng cũng không có một chút phản ứng, điều này làm cho thần y hắn bực bội vô cùng. Nghĩ nghĩ, hắn đột nhiên hiểu được, có lẽ...xuân dược đối với nàng không có tác dụng. Nhớ lại ngày đó bọn họ nói chuyện trong hầm băng của Nam Cung sơn trang, hắn bỗng dưng thấy lòng phát lạnh. Đối với xuân dược mà miễn dịch chỉ có hai tình huống, một là người bẩm sinh đã có thể chất kỳ lạ, nhưng người như thế dường như rất hiếm có; hai là vì ăn nhiều quá xuân dược cho nên giờ đã không còn phản ứng. Nàng thuộc loại người thứ nhất hay thứ hai? Thực ra trong lòng Cốc Lưu Phong đã có đáp án, cho nên hắn đột nhiên thấy phẫn nộ vô cùng. Là ai? Rốt cuộc là ai đã từng đối xử với Thu nhi của hắn như vậy?
Vong Thu đan ngủ say, bị người hôn làm quấy nhiễu liền từ trong ngủ mơ tỉnh dậy.
Nụ hôm từ ngực di chuyển lên trên, cuối cùng dừng ở môi nàng, trằn trọc mút vào
"Cho ta, Thu nhi." Hắn thở hào hển động thủ kéo quần áo trên người nàng xuống, mong muốn có được nàng.
Vong Thu không tiếng động thở dài, nam nhân này càng ngày càng háo sắc, nghĩ tối nay sẽ vô sự ai ngờ hắn nửa đêm lại bị dục hỏa đốt người
"Thu nhi......" Hắn bất mãn cắn cắn vành tai nàng.
Nàng ảo não nhéo hắn một cái, như là sự thỏa hiệp cho hắn được như ý nguyện.
Cùng nàng ân ái giống như cây thuốc phiện hấp dẫn hắn trầm luân, sa đọa, biết rõ nàng có thương tích trong người nhưng hắn không cách nào áp chế được dục vọng của mình.
Nàng ở dưới thân hắn yêu kiều rên rỉ, khi đạt được khoái cảm cao nhất lại phát ra tiếng khóc nức nở.
Cốc Lưu Phong ban đêm ở trên giường tuyệt không giống như ban ngày, tao nhã có lễ mà là cuồng dã, cho đi hết thảy cũng đoạt lấy hết thảy.
"Thu nhi."
"......"
"Ngươi đối với xuân dược không có phản ứng?"
"......"
"ta đã hạ xuân dược trong thuốc của ngươi nhưng ngươi vẫn ngủ rất say", sự im lặng của nàng làm cho hắn tức giận
"Cốc Lưu Phong." Ba chữ này như tiếng rít qua kẽ răng, có người nhàm chán vậy sao?
"Mấy ngày nay ngươi cũng không làm cho ta chạm vào." Hắn có chút ủy khuất tựa đầu chôn ở trước ngực nàng.
"Cút ngay."
"Tức giận?"
Hắn nghĩ sao? Nàng đời này ghét nhất nam nhân hạ xuân dược cho nữ nhân.
"Vì sao ngươi đối với xuân dược lại không có phản ứng?" hắn khởi động thân hình, nhìn thẳng vào mắt nàng, không cho nàng trốn tránh.
Trong bóng đêm, bị một đôi mắt trong suốt nhìn thẳng, cảm giác thật sự là quỷ dị.
"Ta muốn biết nguyên nhân."
"Nhớ rõ Miêu nữ kia không?"
"Nhớ rõ." Hắn cũng nhớ rõ lúc ấy nàng nhìn thấy Vong Thu, biểu tình cực kỳ khiếp sợ.
"Nàng là công chúa của Miêu tộc, ca ca của nàng đã hạ Dục cổ đối với ta"
"Cái gì?!" Hắn rống lên.
Dục cổ, là cổ độc tà ác nhất thiên hạ, người bị hạ cổ vĩnh viễn bị chủ nhân cổ trùng độc chiếm.
"Ta muốn giết hắn."
"Hắn đã chết."
"Đã chết?"
"Ta tổng cộng chém hắn một trăm hai mươi tám đao." Thanh âm Vong Thu trở nên lạnh như băng.
Đáp án này lại làm cho Cốc Lưu Phong hài lòng và lớn tiếng trầm trộ khen ngợi. Vong Thu lại vì phản ứng của hắn mà kinh ngạc một hồi, có chút không tin được nam nhân trước mặt chính là Cốc đại thần y thiện lương lúc trước.
"Nếu đổi lại là ta, ta nhất định sẽ chém hắn ba trăm sáu mươi đao"
Giờ thì nàng thấy khiếp sợ.
"Hắn có đem giải dược đưa cho ngươi", hắn nghĩ đến tình cảnh nàng bị dục cổ tra tấn.
"Ngay khi hắn thở một hơi cuối cùng", nàng cả đời cũng không bị ảnh hưởng bởi xuân dược.
"Lương tâm hắn thức tỉnh?"
"Hắn nói hắn yêu ta"
"Làm cho hắn gặp quỷ đi thôi!"
"......" Hắn thật là đi gặp quỷ, hơn nữa là cười đi.
Cốc Lưu Phong đem nàng ôm vào trong ngực, không thèm nhắc lại, hắn đột nhiên phát hiện mình một chút cũng không hiểu nàng, trừ bỏ xuất thân cùng sư môn của nàng, những chuyện khác của nàng, hắn đều không rõ. Vì không biết càng làm cho hắn thấy bất an, hắn sợ một ngày nào đó sẽ mất đi nàng.
************
Bát dược nóng vừa đưa tới, trong không khí còn vương mùi hương thơm ngát, tự nhiên. Vong Thu mặt không chút thay đổi nhìn kia bát dược, không có phản ứng gì.
"Độ ấm vừa phải, uống nhanh đi."
"Không cần phiền toái." Nàng một chút cũng không thích uống sảm xuân dược dược nước.
"Ta thề, lần này thật sự không hề động tay chân, hơn nữa ngươi không uống dược như thế nào đi trừ độc trên người a!" Biết xuân dược đối nàng không có hiệu quả, hắn ngu ngốc mới có thể tiếp tục thực hiện.
Nàng tiếp tục chải tóc, không để ý đến hắn. Ý tứ của hắn, nàng rất rõ ràng, độc kia không thể lấy được mạng của nàng, huống chi hàng ngày đều được thiên hạ đệ nhất thần y hắn dùng các loại dược liệu trân quý, thượng đẳng cho uống làm sao có thể dễ dàng chết được.
"Cho dù muốn giận, cũng không thể ủy khuất chính mình a, hơn nữa tốt xấu gì ta mất nửa ngày để nấu chén thuốc này a", hắn vẫn tận tình khuyên bảo.
Nhìn thấy người trong lòng không có chút dấu hiệu nể tình, tâm tư hắn liền chuyển, sau đó mỉm cười "ta biết ngươi vì sao tức giận"
Nàng ngước đôi mi thanh tú nhìn hắn, không nói một lời.
Hắn đi đến bên nàng nói nhỏ vào tai "ta cũng biết mình tham hoa vô độ, hại ngươi cả người bủn rủn, ta sẽ kêu chủ quán nấu nước để ngươi tắm rửa, ta cũng sẽ mát xa cho ngươi, sẽ tốt hơn thôi"
Vong Thu vành tai không tự chủ được phiếm hồng, một phen đẩy hắn ra.
"Ta đi tìm người nấu nước." Hắn khoái hoạt chạy ra đi.
Nàng chỉ có thể giương mắt nhìn hắn chạy ra khỏi phòng. Ôn lương như ngọc, đẹp tựa Phan An, y thuật cao siêu, khiêm tốn có lễ, khí chất tao nhã...đều là giang hồ khen tặng hắn, nàng cũng từng tin như vậy nhưng giờ thì nàng rất nghi ngờ.
Một con sói đột lốt cừu, trình độ gian trá không thua gì bọn người tà ác, đã vậy còn lộ rõ là một đại dâm trùng, chỉ biết ở trên giường liều chết triền miên. Nàng hiện giờ đang hoài nghi có thực giường là công cụ dành để ngủ hay không, bởi vì gần đây, nàng nằm trên giường hầu như là không phải để ngủ a.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân làm cho Vong Thu thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
"Phu nhân, tiểu nhân có thể đi vào không?"
"Vào đi."
"Phu nhân, có người kêu tiểu nhân đem cái này giao cho ngài", tiểu nhị vừa nói vừa cầm một phong thư đi qua.
Nàng bất động thanh sắc tiếp nhận, không hỏi một tiếng là loại người nào đưa thư đến, trực tiếp thưởng hắn một khối bạc vụn.
Vì thế tiểu nhị vô cùng vui vẻ đi ra ngoài.
Trên giấy tuyết trắng vẽ tiểu dúm (tìm mãi chả biết nói là gì, ai biết hỗ trợ giùm nghen) cùng một loại động vật gì đó đuôi có lông xù. Tròng mắng nàng chợt lóe sáng rồi biến mất trong nháy mắt, mỗi khẽ nhếch lên, tay hơn dùng sức, bức thư đã trở thành bụi vụn biến mất ngoài cửa sổ. Nàng lấy tay che miệng, ngáp một cái, lấy tay xoa xoa hai mắt đang muốn khép lại, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ánh nắng thu chiếu rọi khắp nơi, gió thổi qua cửa sổ mang theo khí trờ mùa thu mát mẻ. Cuối cùng, ánh mắt của nàng rơi xuống giường, do dự một lát, lập tức đứng dậy đi qua, cởi giày rồi leo lên giường.
Cho nên khi Cốc Lưu Phong dẫn tiểu nhị mang theo nước đi vào, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang nằm ngủ trên giường.
Chuẩn bị xong nước tắm, hắn liền bảo tiểu nhị đi ra ngoài, sau khi kiểm tra độ ấm của nước, hắn từ trong ngực áo lấy ra một cái bình sứ, đem thứ chứa trong đó đổ hết vào trong nước.
"Đó là cái gì?"
Hắn ngẩng đầu liền nhìn đến Vong Thu đã muốn ở trên giường ngồi xuống, cau mày nhìn bình sứ trên tay hắn.
"Dược."
Nàng đương nhiên biết là dược, vấn đề là thuốc gì?
"Tiêu ba giải độc dược." Hắn như thế nói, "Ngươi ngồi vào đi, ngâm nửa nén hương thời gian, sau đó ta giúp ngươi mát xa."
Mát xa? Nàng dùng ánh mắt không tín nhiệm nhìn hắn.
Hắn giơ lên hai tay, cười nói:"Ta là đại phu a, nhận thức huyệt công phu không cần hoài nghi, đương nhiên thủ pháp mát xa cũng có thể nói là đệ nhất."
Nàng không phải thực tin tưởng hắn, nhưng là quả thật cũng nên thả lỏng cơ bắp đang bủn rủn một chút.
"Chỉ ở lưng thôi"
Cốc Lưu Phong có chút không tình nguyện, nhưng hi vọng có lẽ cuối cùng sẽ chuyển qua thân được. Tuy rằng bọn họ đã rất thân mật, nhưng nàng thủy chung không cho hắn ban đêm đốt đèn, cho nên cho tới giờ hắn cũng chưa tận mắt nhìn thấy thân hình mê người của nàng. Hắn quả thực không cam lòng a.
"Thu nhi, ngươi thật sự rất khách khí." Nhưng hắn vẫn bất mãn nói ra tiếng.
"Ngươi không thích có thể đi ra ngoài"
"Đừng nói như vậy, tốt xấu chúng ta cũng có vợ chồng chi thật, khách khí quá không tốt."
Vong Thu ngày càng không biết hắn muốn cái gì, nghĩ cái gì. Nam nhân này da mặt ngày càng dày, theo thời gian chắc có thể đao kiếm bất nhập.
"Ngươi lại tức giận?"
Nàng chỉ là có chút bất đắc dĩ thôi, ngồi trong nước có độ ấm vừa phải, Vong Thu dựa lưng vào bồn, nhắm mắt không nói.
Một đôi tay to lớn ấn lên đầu vai của nàng, lực đạo vừa phải. Bàn tay tiếp xúc với da nàng mịn màng làm cho thần trí Cốc Lưu Phong bắt đầu dao động, ánh mắt không khỏi hướng về thân thể đang chìm trong nước.
Dần dần có chút miệng khô lưỡi khô. Hắn không nên khảo nghiệm nhẫn nại của chính mình, mát xa cho người trong lòng dù là thánh nhân cũng không chịu nổi sự quyến rũ, huống chi hắn chỉ là một phàm phu tục tử.
"Thu nhi."
"Ngoài phòng không khí rất trong lành có thể giúp cho ngươi thanh tỉnh đầu óc, ngươi có muốn đi ra bên ngoài thưởng thức phong cảnh không? Vong Thu dùng một loại âm thanh cực kỳ ôn nhu nói.
"Cực kỳ tàn ác" là cảm giác của hắn lúc này đối với lời nói của nàng. Thu nhi thực sự tâm ngoan thủ lạt, biết rõ hắn đang dục hỏa đốt người còn muốn bỏ đá xuống giếng, châm chọc khiêu khích, tiếu lí tàng đao...(trong nụ cười có ẩn chứa đao kiếm)
Lực đạo trên bả vai tăng thêm vài phần, không giống mát xa mà là trút giận. Mà Vong Thu ngồi trong bồn tắm, ngoại trừ nhíu đôi mi thanh tú, một tiếng cũng không nói.
"Thu nhi."một lát sau, hắn nhịn không được mở miệng cầu xin.
"Ngươi không nên kê đơn cho chính mình mới đúng" nàng đột nhiên nói chuyện không liên quan.
"Đương nhiên sẽ không." Hắn lại không có bệnh, mắc chi lại kê đơn cho chính mình, vậy mà nàng cũng nói được.
"Vậy tại sao ngươi lại không thể khống chế được xuân tâm nhộn nhạo?"
Không cần phải nói độc ác như vậy chứ? Hắn nhìn không được trừng mắt nhìn nàng, rồi bỗng dưng nghĩ được một biện pháp.
Ngồi trong bồn tắm, Vong Thu nghe tiếng người phía sau đang tìm kiếm thứ gì đó, sau đó lại nghe một tiếng reo thật hưng phấn "Tìm được rồi"
Nàng đột nhiên có cảm giác không ổ liền quay đầu lại nhìn.
Cốc Lưu Phong cười đến thích chí, dương dương tự đắc đưa chiếc bình sứ trên tay về phía nàng "xuân dược, ta sẽ dùng"
"Cốc Lưu Phong." Nàng dở khóc dở cười kêu.
"Hiện tại thật sự là kê đơn a." Hắn chấp nhất.
"......" Nàng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt hắn? hạ xuân dược cho chính mình, chuyện vậy mà hắn cũng làm được.
"Ta rất khó chịu."
Nàng bắt lấy tay hắn, trừng mắt hắn.
"Thu nhi, đừng nháo, ta thật sự rất khó chịu."
"Không được lại ăn loại dược này."
"Ngươi cũng không hứa cho ta chạm vào" giọng hắn vô cùng ủy khuất.
"Lại ăn liền vĩnh viễn không cho ngươi chạm vào."
Không cần phải ngoan như vậy? Hắn dùng ánh mắt lên án.
Ngoan nên là hắn mới phải. Thân thể nàng căn bản còn chưa có phục hồi.
"Ngươi ăn bao nhiêu?"
Hắn nháy nháy mắt, "Đủ một đêm xuân."
"Một đêm xuân?".
"Thu nhi -" hắn dài giọng, cố gắng làm ra vẻ đáng thương.
Cuối cùng làm sao bây giờ?
Có thể làm sao bây giờ, Vong Thu đương nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục bị người nào đó "hành hạ". Nàng âm thầm thề, về sau chỉ cần nhìn thấy xuân dược sẽ lập tức hủy, loại này thực sự rất hại người.
************
Tiếng đập cửa vang lên, thực vội.
Vận động kịch liệt tạm dừng, bị người phá hỏng chuyện tốt, nam nhân có chút không kiên nhẫn lên tiếng "chuyện gì?"
"Công tử, dưới lầu có người tìm."
"Kêu hắn chờ đi", tiếng nói vừa dứt, hắn lại tiếp tục chuyện dang dở, làm cho mồ hôi rơi đầy trên bộ ngực tuyết trắng.
Ánh mặt trời xuyên thấu vào trong giường, chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Vong Thu đang ửng hồng chẳng khác nào một cánh hoa đào, quyến rũ động lòng người, ánh mắt nhu tình của nàng đủ để làm cho một người sắt đá cũng phải mềm lòng.
Nàng mê người như vậy làm sao hắn không thể động tâm? Cho dù không ăn xuân dược, hắn cũng có dư thừa tinh lực a.
Đúng vậy, hắn không có ăn xuân dược, chẳng qua là hắn ngụy trang để đạt được mục đích mà thôi.
Thân thể giao triền, ngay cả tâm của bọn họ cũng dây dưa một chỗ với nhau, thật chặt chẽ.
"Ta yêu ngươi, Thu nhi." Hắn nỉ non bên tai nàng, sau đó hôn lên môi nàng, điên cuồng mà yêu nàng.
Khi bọn họ cùng nhau đạt được khoái cảm yêu thương, tiếng đập cửa lại vang lên, điều này là cho vị thần y xém chút nữa là chửi ầm lên. Vì thế hắn không thèm quan tâm, tiếp tục việc của mình cho đến cuối cùng rên lên một tiếng thỏa mãn, cảm thấy thật hạnh phúc.
"Công tử khách nhân dưới lầu nói, nếu ngài không đi xuống, bọn họ sẽ sử dụng biện pháp mạnh"
Mặc kệ dưới lầu là người nào, tóm lại đều làm cho Cốc Lưu Phong thực chán ghét, làm cho hắn bị vỡ kế hoạch hoan ái. Hắn vốn đã hạ quyết tâm phải làm cho đến hư thoát, nhưng hiện tại đành phải giữ lại tinh lực dư thừa cho buổi tối.
"Kêu bọn họ chờ"
"Làm cho bọn họ chờ."
Hắn xoay người lấy quần áo mặc vào, tính mặc vào.
Một cánh tay mảnh khảnh trắng như bạch ngọc từ phía sau ôm lấy hắn, kéo hắn lại bên giường
"Thu nhi......" Hắnlại cảm thấy yết hầu khô, bụng căng thẳng.
"Không phải trúng xuân dược?"
Tiếng nói quyến rũ, dụ hoặc quả thực là có ý định muốn mạng của hắn, nếu hắn nhẫn được thì không phải là nam nhân, mà Cốc Lưu Phong lại xác định mình chính là nam nhân bình thường.
"Vậy giải độc ra lại đi gặp người đi." Nàng thành công xoay người một cái, đặt hắn ở dưới thân.
"Thu nhi -" Không ổn a, ánh mắt của nàng làm cho hắn cả người lạnh lẽo.
Vong Thu thong thả ma sát dục vọng của hắn, nụ cười hồn xiêu phách lạc của nàng làm cho hắn quên hết mọi thức, chỉ muốn cùng nàng triền miên cho đến chết.
Trên đời này có một loại trả thù đáng sợ nhất, cũng tàn nhẫn nhất, chính là cố ý làm cho người ta bị dục hỏa đốt lấy người sau đó lại vỗ mông bỏ chạy. Mà Vong Thu lại cực kỳ am hiểu kiểu trả thù này, nàng thành công làm cho hắn dục hỏa bừng bừng lại thản nhiên đứng dậy mặc quần áo, thuận tay ném hắn vào bồn nước đã lạnh để làm hắn thanh tỉnh.
"Thu nhi -" vừa phun ra một miệng nước, vừa ai oán nhìn nàng đã chuẩn bị xong, bóng dáng tuyệt đẹp đẩy cửa bước đi.
Đủ ngoan! Quả nhiên là tác phong của Vong Thu.
Cho dù nhìn rõ tiểu xảo của hắn cũng không cần phải làm vậy, Cốc Lưu Phong vì chính mình mà thở dài.
Tắm nước lạnh cũng tốt, ít nhất có thể làm tiêu tan dục vọng.
Sau khi bình ổ dục hỏa, hắn chậm rãi mặc quần áo, không có hứng thú đi xuống lầu tính nhìn xem tột cùng là ai đến phá hư chuyện tốt của hắn.
"Cốc đại ca đâu?"
Còn chưa đi xuống lầu, Cốc Lưu Phong chợt nghe thấy giọng nói mà mình không muốn nghe nhất. Hắn không nghe tiếng Vong Thu, với loại tình huống này, nàng nhất định sẽ không trả lời bất luận kẻ nào.
"Ta tìm Cốc đại ca cứu mạng."
"Cùng ta có quan hệ gì đâu?"
Cốc Lưu Phong nhịn không được môi nở nụ cười. Nàng tựa hồ không vui vẻ khi gặp lại Dịch Nhan Bình, cảm xúc này của nàng cho thấy nàng ngày càng để ý đến hắn, tuy rằng nàng vẫn rất cứng miệng, không chịu thừa nhận thương hắn.
Hắn yêu chết bộ dáng e lệ của nàng, qua biểu hiện đêm đó, làm cho hắn thấy vui sướng vô cùng.
"Cốc đại ca, Cốc đại ca......" Dưới lầu vang lên tiếng la lo lắng của Dịch Nhan Bình.
Theo lý thuyết, với cá tính vội vàng, xúc động, nàng ta hẳn đã phải xông lên đây, nhưng...điều này làm cho Cốc Lưu Phong có chút tò mò. Cho đến khi hắn đi xuống thang lầu, mới hiểu rốt cuộc vì sao nàng không xông lên, bởi vì Vong Thu đang đứng chạn ngay cửa thang lầu.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |