Vay nóng Tinvay

Truyện:Bánh Bao Thịt Tướng Công - Chương 05

Bánh Bao Thịt Tướng Công
Trọn bộ 12 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Shopee


CHƯƠNG 5

Hãm hại sao?

Vong Thu tưởng tưởng biểu tình của sư muội lúc này, miệng không khỏi mỉm cười, nụ cười giống như ánh sáng mang đến sự ấm áp trong mùa đông giá lạnh.

"Thu nhi"

"Thu nhi."

"Sư phụ." Nụ cười lập tức biến mất

"Nam Cung gia phái người đưa thiệp mời đến, ngươi thay vi sư đi một chuyến đi"

Vong Thu không thèm nhìn tới tấm thiệp được mạ vàng "đệ tử luôn không thích cùng với các thế gia võ lâm giao tiếp, sư phụ nên để cho Tiểu Sắc đi thì hơn"

"Sư tỷ không đi, ta cũng không cần đi", xoa xoa cái mông đáng thương, Nhan Tiểu Sắc vừa đi tới nói

"Nam Cung Trường Tú làm đại thọ tám mươi, cũng coi như chuyện trọng đại trong giang hồ"

"Trong chốn giang hồ chuyện luôn luôn rất nhiều."

Nhan Tiểu Sắc lặng lẽ đánh giá nét mặt sư tỷ, sau đó vòng ra sau lưng làm giả cái mặt quỷ. Sư tỷ nhất định là vì người kia mà mới không đi. Một bàn tay nhẹ nhàng ấn lên đầu vai nàng, Tiểu Sắc lấp tức cảm thấy toàn thân rung mình, có chút cứng nhắc mở miệng "sư tỷ..."

"loại chuyện này ngươi đi có vẻ thích hợp hơn"

Nhan Tiểu Sắc bỉu môi, cảm thấy mình bị tổn thương vì sự bất công "Sư phụ, ngươi xem sư tỉ."

"Thu nhi, Tiểu Sắc tuổi trẻ lỗ mãng, gặp những sự việc lớn nếu nàng nói năng không phải sẽ gây ra đại họa, lúc đó phải làm sao?"

Vong Thu nhíu màu, trầm mặc một lát khóe miệng mới hơi mỉm cười "đến đây đi"

"Sư tỷ, ta biết ngươi là tốt nhất mà" Nhan Tiểu Sắc lập tức quay trở lại, ôm lấy nàng kêu to.

Mà người tốt phiền toái sẽ nhiều hơn người xấu rất nhiều, cho nên Vong Thu không thích làm người tốt. Bất quá, nếu làm người tốt mà mỗi lần trở lại nơi này đều có Nhan Tiểu Sắc suốt ngày bám dính, bên tai Huyên náo không ngừng thì nàng cũng không ngại làm người tốt một hồi.

************

Sương mù dày đặc bao phủ núi rừng, một bóng dáng màu trắng như ẩn như hiện giữa sương mù, không khí lúc này có sự biến hóa kỳ lạ mà thần bí. Thân ảnh màu trắng dừng lại ở một gốc cây cổ thụ, không chút do dự mà phi thân lên, theo thói quen lấy từ trong bộng cây ra một cái ống trúc. Đó là một cái ống trúc rất bình thường, chỉ có điều nó được sáp hàn kín, để ở bên tai sẽ nghe được tiếng nói chuyện thật to. Đây là giang hồ mật thám Thuận Phong Nhĩ độc nhất vô nhị

"Nhàm chán!"

Lời người áo trắng vừa dứt, trên đỉnh cây lại xuất hiện một âm thanh đặc sắc "đó là một người đặc sắc"

"Nhàm chán!" Vẫn là chỉ có hai chữ dâng tặng.

"Cái ngươi muốn ở nơi này đã đạt được, vậy của ta đâu?"

"Ở nhà ngươi"

"Cái gì?" bóng dáng từ trong chỗ ẩn mình nhảy ra "nhà của ta?"

"đúng"

"Ngươi đem hai người chết đến nhà của ta?"

"Là đầu"

Cái này thật quá đáng, khi hắn về nhà sẽ nhìn thấy hai cái đầu người để trên bàn, trời, đêm hôm khuya khoắt nhìn đến cảnh này thực sự rất khủng bố a

"Vong Thu công tử!".

"Đi rồi."

"Ngươi đừng đi, đem hai cái đầu ở nhà ta đi đi"

Đáng tiếc bóng dáng màu trắng đã sớm biến mất trong sương mù dày đặc. Vì thế có người giơ tay về phía nàng oán hận nói "vốn đang định nói cho người biết trên giang hồ có người muốn tìm ngươi, nhưng giờ thì...quên đi"

"Cảm tạ."

"Ngươi không đi?!" Lại kêu.

Không có thanh âm hưởng ứng, xem ra lần này là đi thật.

"Hiện tại ta như thế nào trở về a......" nghĩ đến cảnh về nhà thấy hai cái đầu người bê bết máu, hắn liền cả người sợ run, không biết làm sao "Vong Thu công tử, nếu lần sau ngươi muốn đến tìm ta để lấy tin tức..."

Mà lúc này Vong Thu đang đi ra khỏi rừng cây, nhìn tờ giấy trắng, ánh mắt trở nên âm trầm. Nam Cung sơn trang? Xem ra chuyến này thực sự không thể không đi, như vậy sự phụ lần này đem thiệp mời cứng rắn bắt nàng phải đi là đã có suy nghĩ kỹ.

************

Trên cây rơi xuống phải là lá cây, nhưng...Cốc Lưu Phong nhìn xác hạt dưa trong tay mình. Vì sao hắn từ không trung tiếp được cái này?

"Bằng hữu, hẳn là nên chú ý xem dưới cây có người hay không chứ?"

"Phải không?"

Tiếng nói thanh thóa dễ nghe theo gió đưa đến, Cốc Lưu Phong nhất thời vui mừng không xiết, vội phi thân lên cây, từ trong kẽ lá thấp thoáng nhìn thấy bóng người ngồi trên chạc cây. Váy mỏng màu vàng nhạc, thắt lưng là hai dải màu trắng, không tô son điểm phấn cũng không đeo trang sức, biểu tình đạm mạc, thần thái thản nhiên nhưng lại làm người ta có cảm giác đẹp như hoa phù dung.

Hắn biết Vong Thu xinh đẹp, nhưng nhìn thấy nàng mặc trang phục nữ nhi cũng không khỏi sáng bừng hai mắt, tâm đã không nhịn được mà động.

"Ngươi làm sao có thể ở chỗ này?"

Vong Thu vẫn tiếp tục tung mấy vỏ hạt dưa lên không trung, không chút để ý nói "gần đây người trên giang hồ tìm Vong Thu công tử rất nhiều"

Cốc Lưu Phong lập tức cúi đầu sờ cái mũi của mình. Hắn chẳng qua là nhờ bằng hữu hỗ trợ mà thôi.

"Cho nên ngươi đổi trang?" Hắn tìm Vong Thu công tử cũng không tìm Vong Thu cô nương, nàng khẳng định là vì lý do này mới đổi trang phục, khó trách đột nhiên không có tin tức của nàng.

Nàng rốt cục nhìn về phía hắn, "Ta chán ghét trở thành mục tiêu."

Ánh mắt của nàng rất lạnh, hắn lập tức hiểu nàng đã biết tin tức "muốn tìm ngươi thực không dễ dàng"

"Có việc?"

Cốc Lưu Phong biết, nếu lúc này trả lời không có việc gì thì nhất định sẽ rất thảm, nên hắn vẫn thành thật nói "chính là muốn gặp ngươi"

Vong Thu chợt nhớ đến lời sư muội nói sao hồng loan chiếu mạng, vì thế theo bản năng lảng tránh ánh mắt của hắn, trong lòng lại nghĩ, lần sau gặp Tiểu Sắc phải cảnh cáo nàng không được bốc quẻ bậy bạ.

"Nam Cung lão gia mừng đại thọ tám mươi, không bằng chúng ta cùng đi với nhau?"

"Ta cùng Nam Cung gia không có quen biết"

"cái gọi là giao tình thì chính là kết giao rồi sẽ có tình, ngươi không kết giao với họ thì lào sao có tình nghĩa"

"Ta làm gì." Nàng vốn không thích tác phong của các đệ tử thế gia võ lâm, nếu không vì nguyên nhân kia, nàng tuyệt đối sẽ không đi theo chân bọn họ lá mặt lá trái

"Coi như theo ta làm bạn như thế nào?" Cốc Lưu Phong tâm tình không yên nhìn nàng.

Nàng cắn hạt dưa, sau đó nhẹ nhàng nói "được". Dù sao nàng vốn cũng muốn đi Nam Cung sơn trang, cùng hắn đồng hành ít nhất không cần lại lo lắng che giấu hành tung.

Trả lời của nàng làm cho hắn ngẩn ra, vốn nghĩ nàng sẽ cự tuyệt, sau đó sẽ giễu cợt hắn như trước đây, nhưng nàng lại nói "hảo". Vong Thu không để ý phản ứng của hắn, hướng Nam Cung sơn trang mà đi.

Lấy lại tinh thần Cốc Lưu Phong vội vàng đuổi theo.

************

"Cốc công tử, thỉnh vào bên trong"

Hai áo trắng thư sinh đứng ngoài khách điếm, nhìn tướng mạo cùng khí chất có thể nói là trong trăm người mới tìm được một, chỉ một người đã sáng chói, huống chi lại là một đôi nên lập tức liền thành công hấp dẫn ánh nhìn của nhiều người.

Thư sinh bên trái tướng mạo như ánh mặt trời ấm áp nhưng lại lộ ra thản nhiên xa cách, thư sinh bên phải lại tạo cảm giác hiền hòa, nho nhã mà chưởng quầy đang tươi cười lấy lòng hắn.

"tiểu điếm đã sớm vì ngài chuẩn bị món ngon, phòng thượng hạng, ngài cứ yên tâm việc ăn nghỉ"

Cốc Lưu Phong khẽ nhăn mày "có thể cho ta biết ai đã tốn tiền vì ta?", liên tục mấy ngày nay, việc ăn ở, đi lại của hắn đều có người an bài thỏa đáng, làm cho hắn càng nghi hoặc và cũng mất hết kiên nhẫn.

"Công tử, xin ngài đừng làm khó tiểu nhân, tiểu nhân chỉ thu tiền, chỉ biết làm tốt việc được giao, chuyện khác tiểu nhân không dám nhiều chuyện"

Cốc Lưu Phong quay đầu nhìn người bên cạnh, nàng đang chuyên tâm xe câu đối trên cửa quán rượu, bộ dạng như là "cùng ta không quan hệ"

Cốc Lưu Phong quay đầu nhìn về phía bên người nhân, nàng chính chuyên tâm thưởng thức điếm cửa câu đối, không đếm xỉa đến, bộ dáng như là "Cùng ta không quan hệ".

"Chúng ta có nên đi vào?"

Nàng quét mắt nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến, sau đó tiếp tục nghiên cứu nửa câu đối.

"Vong Thu." Hắn thật muốn thở dài, có khi nàng im lặng tựa như không khí.

"bọn họ muốn khoản đãi ngươi"

Chưởng quầy lập tức ở một bên xen mồm vào "là tiểu nhân nói sao rồi, hai vị công tử đều thỉnh", hắn hiểu được vị công tử kia không gật đầu, Cốc công tử cũng có khả năng không đi vào.

Vong Thu hướng bên trong nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu hướng đối diện tửu lâu đi đến.

"Vong Thu ──" Cốc Lưu Phong lập tức đuổi theo.

"Cốc công tử, thỉnh ngài vào bên trong, tiểu điếm đã sớm chuẩn bị tốt rượu ngon món ngon."

Tiểu điếm đối diện cũng y vậy lời mời, Vong Thu nhíu mày lắc đầu, liếc nhìn người nào đó vừa đuổi tới "xem ra người muốn tiếp đã ngươi rất nhiều" nàng không khỏi hỏi nghi lộ trình tiếp theo có phải đều sẽ như vậy?

Cốc Lưu Phong nhịn không được nhíu mày, cách Nam Cung sơn trang càng gần, hành tung của hắn càng khó che dấu, những người này hướng hắn khoản đãi làm cho hắn cảm thấy thực phức tạp.

"Một mâm thịt bò, một mâm bánh bao." Vong Thu vừa hướng tiểu nhị phân phó, vừa tìm chỗ ngồi xuống.

Cốc Lưu Phong tự nhiên cùng đi qua

"Tránh ra."

"Ta cũng không biết tại sao có thể như vậy." Hắn cũng thực buồn rầu, những người này mời khách, xin mời khách, cố tình còn nói được chỉ mời một mình hắn, làm cho hắn ở trước mặt Vong Thu khó xử.

"Tránh ra." Nàng lại lặp lại một lần.

"Vong Thu, ta thật sự không biết vì sao......"

"Cốc đại hiệp, cứu mạng a." Một bóng dáng theo thanh âm phác quỳ gối bên cạnh hai người.

Hai người quay đầu nhìn về phía người tới.

Cốc Lưu Phong nhìn đến người tới có chút kinh ngạc, "Tô thiếu hiệp? Đứng lên mà nói."

"Cốc đại hiệp, cứu cứu sư muội ta đi, nàng trúng độc sắp không được."

"Dịch cô nương?"

"Đúng vậy."

"Nàng đang ở đâu?"

"Ở bên ngoài trên xe ngựa."

Thân là một đại phu, Cốc Lưu Phong lập tức đi theo Tô Thiếu Dương. Vong Thu mâu quang chợt lóe, mơ hồ cảm thấy có một cái bẫy đang giăng ra. Trong lúc nàng đang suy tư, Cốc Lưu Phong đột nhiên quay trở về, trực tiếp kéo nàng chạy đi. Nhìn thấy cô gái đang nằm trên cẩm tháp trong xe ngựa hơi thở mong manh, sắc mặt u ám, nét mặt Vong Thu cũng không có biểu hiện gì

"giúp nàng may lại miệng vết thương"

"Không bàn nữa." Nàng cự tuyệt rất kiên quyết, nói xong liền chui ra xe ngựa.

Hắn vội túm cánh tay nàng, tư thế hai người thật gần, gần đến mức nghe được nhịp tim lẫn nhau.

"Nàng bị thương bên ngực trái, ta không tiện" hắn khôn hi vọng làm cho người nào đó có cơ hội lấy thân báo đáp, trừ phi đối tượng là Vong Thu, đáng tiếc cơ hội đó rất khó.

Nàng lạnh lùng nhìn hắn, thẳng đến Cốc Lưu Phong không được tự nhiên buông nàng ra, tạo nên khoảng cách giữa hai người.

"Chính nàng muốn chết, ngươi làm gì xen vào việc của người khác?"

Cốc Lưu Phong trên mặt nóng lên. Hắn đương nhiên đã nhìn ra, Dịch Nhan Bình ăn mặc sạch sẽ, sắc mặt lại u ám, theo lời Tô Thiếu Dương, hắn phải cởi bỏ y phục của Dịch Nhan Bình thì mới có thể kiểm tra thương thế, như vậy sẽ nhìn thấy thân thể nàng. Tuy biết nàng thích mình, nhưng lại không muốn nàng dùng mạng để làm tiền đặt cược.

"Lương y như từ mẫu, không thể thấy chết mà không cứu được"

""Tùy tiện ngươi." Nàng mặc kệ khúc mắc của bọ họ.

"Vong Thu, làm ơn."

Nam nhân này thực sự là nghiện làm người tốt mà, nàng có chút chán ghét nhíu mày "ngươi có thể cứu bao nhiêu người?"

"Nếu gặp phải đều muốn cứu", hắn cười có chút bất đắc dĩ.

"đã cứu bao nhiêu người" nàng đột nhiên rất muốn biết, hắn tột cùng đã cứu bao nhiêu người, đã xem qua bao nhiêu thân thể nữ tử.

Cốc Lưu Phong xấu hổ, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.

"Xem ra rất nhiều." Nàng hiểu được, không khỏi kỳ quái hắn làm sao có thể đến bây giờ còn không có bị nhân lại thượng.

"Vong Thu." Khụ, nàng muốn hắn phải kiếm cái lỗ dưới đất để chui vào sao?

Hắn nhịn không được trừng nàng, lại phát hiện ánh mắt của nàng không qúa lạnh, hơn nữa hôm nay nàng nói đặc biệt nhiều, mỗi một câu đều đi vào trọng tâm, làm hắn ngạc nhiên không hiểu

Vong Thu nhếch miệng cười đùa cợt "mỹ nhân nửa áo khép hờ, phong tình thực mê người..."

Lời vừa nói ra liền bị một đôi môi chặn đứng lại. Vong Thu khiếp sợ mở to mắt, không thể tin được hắn dám làm ra loại sự tình này với mình. Kỳ thật Cốc Lưu Phong cũng hoảng sợ bởi hành động của mình, bất quá thấy nàng nhất thời sửng sốt, lá gan liền lớn hơn, hôn sâu hơn. Một cái tát vang lên làm cho người ta hoảng hốt.

"Ta sẽ không nhận sai." Cốc Lưu Phong ôm quai hàm nói rõ lập trường.

Cánh tay Vong Thu vung lên giữa chừng rồi hạ xuống, đối với loại người chết không hối cãi này, đánh hắn cũng chỉ lãng phí sức lực, trừ phi giết hắn, nhưng lại không nghĩ...Vong Thu đột nhiên thấy sợ hãi, bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ.

"Ta quay lưng đi, người giúp nàng kiểm tra thương thế"

Vong Thu đột nhiên rất muốn đá vào lưng Cốc Lưu Phong, nam nhân này rất đáng bị đá.

Nghe được phía sau rốt cuộc cũng vang lên tiếng thoát y phục, Cốc Lưu Phong khóe miệng lặng lẽ giơ lên.

"Vết thương cách ngực trái ba phân", thực dễ dàng cho nam nhân sinh tâm mơ màng "ngươi lại đây giúp nàng tốt lắm"

"Vong Thu" hắn thở sâu, tự nhủ mình phải bình tĩnh, nữ nhân thường không nói lý mà nàng lại đang tức giận.

"nếu máu độc được hút ra thì sẽ không sao", rõ ràng là muốn đại phu đem độc tính bức ra, còn kém việc cuối cùng đem bịnh nhân "ăn" luôn một bước.

Nghe lời nói lạnh nhạt của nàng, Cốc Lưu Phong đại khái có thể đoán được tình huống thương thế của Dịch Nam Bình, quả nhiên là có ý đồ hãm hại, nhưng hắn cũng không phải là ngu ngốc

"Lấy cái này đặt ở miệng vết thương của nàng đi"

Vong Thu liếc mắt nhìn cái hộp gỗ trong tay hắn, đưa tay cầm lấy chỉ thấy bên trong có mấy con sâu màu trắng nhỏ như sợi chỉ, không khỏi tò mò, thật cẩn thận đem đặt trên miệng vết thương của Dịch Nam Bình. Phút chốc màu trắng trong suốt của sâu biến sắc, là Hấp huyết trùng a. Con sâu này chết đi, nàng lại tiếp tục đặt con sâu khác lên, theo sâu chết đi cũng là vết thương của Dịch Nam Bình có biến hóa, máu đen dần dần biến mất, thay vào đó là màu đỏ tươi.

"Tốt lắm."

"Giúp nàng mặc quần áo."

"Có thể."

Hắn xoay người, nhìn thấy Dịch Nam Bình đã mặc quần áo chỉnh tề nằm trên nhuyễn tháp, còn Vong Thu thì đang ngồi xổm trong xe xem những con Hấp huyết trùng đã chết. Vẻ lạnh lùng hàng ngày của nàng đã được thay thế bởi dáng vẻ tò mò, nàng lúc này hai mắt mở to, đôi môi đỏ mọng toát lên biểu tình cực kỳ đáng yêu, làm cho hắn muốn vuốt ve hai má phấn nộn.

"chúng gọi là huyết điệt"

"Hấp huyết trùng."

"Cũng có thể như vậy kêu."

"Cốc đại ca." một giọng nói suy yếu tự trên nhuyễn tháp vọng xuống, phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người.

Phản ứng của Cốc Lưu Phong là lập tức đi ra khỏi xe kêu to "Tô thiếu hiệp, sư muội ngươi đã tỉnh"

Sau đó là vẻ mặt vui sướng của Tô Thiếu Dương tiến vào xe ngựa "Sư muội, ngươi tỉnh thật sự là quá tốt."

"Chúng nó còn có thể dùng được sao?" Vong Thu khó hiểu nhìn Cốc Lưu Phong đem mấy cái xác sâu bỏ vào hộp gỗ.

"Có lẽ." Hắn tươi cười có chút thần bí.

"Cốc đại ca, cám ơn ngươi." Dịch Nhan Bình tỏ vẻ thẹn thùng.

"muốn cảm ơn liền cảm ơn Vong Thu đi", Cốc Lưu Phong tự nguyện đem công lạo nhượng lại.

Dịch Nhan Bình sắc mặt khẽ biến, thanh âm theo bản năng cất cao "là hắn giúp ta hút máu độc?", vì sao không phải là Cốc Lưu Phong đại ca mà là tiện nam nhân này chiếm tiện nghi của nàng chứ.

"Chỉ có nàng mới thích hợp, nếu không sẽ tổ hại đến sự trong sạch của người."

"Hắn rõ ràng chính là nam nhân......" Dịch Nhan Bình khiếp sợ trừng lớn mắt, "Nàng là nữ nhân?!"

Hắn khí định thần nhàn mỉm cười, "Là đúng."

Sắc mặt Dịch Nam Bình lập tức so với trúng độc còn khó coi hơn.

************

"Rầm" một tiếng, một bóng dáng từ trên nhánh cây rơi xuống mặt nước, tiếng gió phất qua ngọn cây, làm cho cành lá nhảy múa trong gió. Âm thanh trường kiếm được rút khỏi vỏ vang lên, làm cho người đang nằm nhắm mắt dưới tàng cây đột nhiên mở mắt, lóe lên ánh quang lợi hại rồi lập tức biến mất, tay phải cầm vài miếng vỏ cây khẽ nhúc nhích.

Dây thừng cột nhánh cây bị kiếm chém đứt làm cho một bóng dáng rơi xuống, giữa đường được người đón đỡ, cả hai bình yên hạ xuống ven hồ.

"Cốc huynh, ngươi không lo sao?"

Cốc Lưu Phong mặc dù toàn thân ướt đẫm, chật vật không chịu nổi nhưng vẫn lắc đầu cười. Thấy hắn lúc này vẫn còn cười được, kẻ vừa cứu người - Nam Cung Bất Minh không khỏi tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì không muốn người ta biết.

"Hắn là ai vậy"

Tử y thư sinh ở dưới tàng cây thực sự quá mức trấn tĩnh, từ lúc hắn ra tay tới giờ cũng không có một chút phản ứng, vẫn cứ uống rượu, như là mọi việc đều không liên quan đến mình.

"Vong Thu." Cốc Lưu Phong trong mắt nổi lên ý cười.

Khẳng định là có việc gì đó, nếu không cho dù Cốc Lưu Phong bản tính ôn hòa thiện lương cũng không có khả năng chật vật đến vậy mà vẫn còn cười được vui vẻ.

"Hắn chính là Vong Thu công tử?" Quả nhiên tuấn tú lịch sự.

"đúng."

"Ngươi đắc tội hắn?"

"Có lẽ đi." Cốc Lưu Phong trả lời ba phải cái nào cũng được.

"Có lẽ?" đáp án sâu xa làm Nam Cung Bất Minh có chút đăm chiêu

"Ta không thấy mình có gì sai, mà nàng lại kiên trì nói ta sai cho nên đành phải nói ta có lẽ sai"

Thực sự là nhiều lí do thoái thác, Nam Cung Bất Minh hứng thú nhường mày "ngươi rốt cuộc làm cái gì?" nhớ trước đây giang hồ từng đồn rằng Cốc Lưu Phong vì hôn Vong Thu công tử mà bị đuổi giết, không biết lần này lại là chuyện gì? Nghĩ đến đây, Nam Cung Bất Minh thấy phấn khích hơn.

Cốc Lưu Phong theo bản năng hướng Vong Thu nhìn thoáng qua, chỉ thấy nàng đang xuất thần nhìn về phương xa, nàng luôn có nhiều tâm sự như thế, hắn trong lòng không khỏi thở dài.

"Cốc huynh." Nam Cung Bất Minh nhịn không được lên tiếng phá tan sự suy tư của người nào đó, trong lòng lại nghĩ, xem ra lời đồn không phải giả, bạn tốt đối với Vong Thu công tử quả thực rất tình cảm.

"Ngươi làm sao có thể tới chỗ này?"

Đối với việc bạn tốt có ý chuyển hướng đề tài, Nam Cung Bất Minh thực bất mãn nhưng cũng không vội truy tới cùng, còn có nhiều thời gian mà, từ từ làm rõ cũng không muộn.

"Nghe Ngũ muội ta nói, ngươi bị người ở Nam Cung gia bạc đãi, người nọ còn đả thương nàng, ta là huynh trưởng đương nhiên không thể không đến đây xem thế nào"

"Rảnh như vậy sao?" là bạn bè nhiều năm, Cốc Lưu Phong đương nhiên hiểu hắn không đơn giản như vậy.

"lại nói, bằng hữu gặp nạn cũng không thể ngồi yên mà không quan tâm" Nam Cung Bất Minh bộ dạng nêu cao chính nghĩa nói

"Ai nói ta gặp nạn?", cùng lắm chỉ có cô nương bị người ta sỗ sàng, thẹn quá hóa giận mà trả thù nho nhỏ, so với việc nàng giết người lãnh huyết vô tình thì việc trả thù này của nàng càng làm cho hắn vui vẻ không thôi, có lẽ hắn không phải chỉ làm theo ý mình.

Có vấn đề, mà lại là vấn đề rất lớn, Nam Cung Bất Minh bắt đầu nghĩ nên tìm một vị đại phu cao minh để xem bịnh cho bạn tốt, tục ngữ nói thầy thuốc không thể tự chữa cho mình là có đạo lý, hắn từ khi nào lại mắc chứng bịnh thích bị ngược đãi chứ?

************

Vài người đang giằng co trước Nam Cung sơn trang.

"Không cho phép ngươi vào" Nam Cung Xuân Yến thực kiên trì, dùng ánh mắt cừu hận nhìn người trước mặt.

"Nàng đi cùng với ta" Cốc Lưu Phong có chút đau đầu, lo lắng Vong Thu sẽ bỏ đi, khả năng này là rất lớn nha.

"Túm lại, không có thiệp mời không cho vào, biết đâu hắn đến đây để gạt ăn gạt uống'

"Cái này ngay cả Nam Cung Bất Minh cũng có chút đau đầu, "Ngũ muội, Vong Thu công tử là bằng hữu của Cốc huynh"

"Không......" Nam Cung Xuân Yến thanh âm tự động biến mất.

Ánh mắt mọi người đều dừng lại ở thiếp mời mạ vàng Vong Thu cầm trên tay. Cốc Lưu Phong nhất thời có cảm giác mình bị lừa, lúc trước nàng ra vẻ miễn cưỡng, hóa ra là cũng muốn đến chúc thọ. Nam Cung Bất Minh sau khi nhìn qua thiệp mời, vẻ mặt trở nên cung kính, thậm chí có chút kính sợ "Vong Thu công tử, mời vào trong"

Vong Thu không chút để ý, liếc mắt nhìn Nam Cung Xuân Yến một cái, nhếch môi nói "ngũ tiểu thư sắp tơi sẽ có tai nạn đổi máu, tốt nhất là đừng nên ra khỏi cửa"

"Ngươi dám nguyền rủa ta ──" Nam Cung Xuân Yến trừng lớn mắt, không thể tin được Tam ca sẽ ra tay điểm huyệt mình.

Nam Cung Bất Minh cũng lộ ra vẻ nghiêm khắc với muội muội "câm miện", nha đầu này thiệt không biết trời cao đất rộng là gì, tất cả cũng do bọn họ bình thường đã chiều nàng quá mức. Nam Cung Xuân Yến không khỏi cảm thấy ủy khuất, hai hốc mắt lập tức đỏ hoe, vài giọt nước mắt đã muốn trào ra. Vong Thu không thèm nhìn nàng, đi vào trong Nam Cung sơn trang. Một tiểu thư thế gia được chiều sinh hư, không đáng đồng tình.

"Chờ ta cùng nhau......" Cốc Lưu Phong một bên kêu, một bên đuổi theo.

Chờ bọn hắn đi xa, Nam Cung Bất Minh mới cởi bỏ huyệt đạo của muội muội.

"Tam ca......"nước mắt trào ra, muôn vàn ủy khuất.

"Ngươi biết hắn là ai không?" Nam Cung Bất Minh biểu tình thật nghiêm túc.

"Vong Thu công tử, cũng là người của Thiên Cơ môn"

Nam Cung Xuân Yến chợt ngừng khóc, hai mắt mở lớn "Thiên Cơ môn?"

"đúng"

"Là Thiên Cơ môn thần bí, khiến người người sợ hãi sao?

"Đúng vậy."

"Ta đây thật sự sẽ có huyết quang tai ương?!"

Thiên Cơ môn được người tán dương chính là vì tài năng tiên tri, có thể bốc quẻ đoán tương lai a.

Nam Cung Bất Minh chính là thở dài một hơi. Chỉ thấy Nam Cung Xuân Yến xoay người chạy vào trong trang, sau đó trong hai tháng tới không thấy bước ra cửa một bước.

Nhìn về phía trong trang, Nam Cung Bất Minh có chút bất an, chẳng lẽ Vô Trần Tử đã đi về cõi tiên, nếu không vì sao lại để cho Vong Thu tuổi trẻ thay thế mình đến đây?

************

Đèn trong phòng thắp sáng, cửa cũng đã được mở, cho nên hắn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động, bất quá Vong Thu có chút hoang mang, không hiểu mình vì sao phải có mặt ở đây để nhìn tên thần y "trêu hoa ghẹo nguyệt"? Nàng không khỏi hoài nghi, lần này tới mừng thọ Nam Cung Trường Tú còn có nữ tử trẻ tuổi, kỳ thật là vì cần y mà đến, bởi các nàng biết Cốc Lưu Phong với Nam Cung tam thiếu gia tâm đầu ý hợp nên nhất định sẽ đến (Đoạn này edit đuối quá, sao cũng không thấy hết ý, đành phiên phiến vậy, tác giả lượng thứ nha). Theo bản năng, nàng than nhẹ một tiếng, biết bản thân không nên ở trong này lãng phí thời gian, nàng đến Nam Cung sơn trang chỉ vì muốn tìm người kia. Môi đỏ mọng bất giác mím chặt, mắt phượng không khỏi toát lên sát ý.

Một tiếng động rất nhỏ truyền vào tai nàng, mày liễu nhứng lên nhưng vẫn bất động thanh sắc nhìn người nào đó ở trong phòng đang vất vả tránh né mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, môi bất giác mỉm cười. Đồ ngốc mà.

"Thu huynh tinh thần thật tốt nha" giọng nam nhân không quá xa lạ vang lên phía sau

Vong Thu không có quay đầu, cũng không có mở miệng.

"Bất quá, ta nghĩ Cốc huynh càng hy vọng Thu huynh xuất hiện ở trong phòng." Trong lời nói dẫn theo vài tia trêu chọc.

Nàng hừ lạnh một tiếng.

Nam Cung Bất Minh vừa xuất trên nóc nhà, cảm thấy mất mặt đưa tay sờ sờ mũi, nhìn tình trạng náo nhiệt phía dưới với biểu tình vui sướng khi người gặp họa "nghe nói lần này có người muốn làm bà mai cho Cốc huynh"

Vong Thu rốt cuộc liếc mắt nhìn hắn một cái. Nam Cung Bất Minh lập tức phấn chấn tinh thần, bắt đầu tiết lộ chút tin tức "Ngũ đại chưởng môn liên hợp làm mai, Cốc huynh chỉ sợ bất luận thế nào cũng không thể từ chối."

"Dịch Nhan Bình."

Nam Cung Bất Minh lộ ra bội phục ánh mắt, "Thu huynh quả nhiên anh minh."

"chủ nhân Tàng Kiếm sơn trang càng anh minh", nàng cười lạnh. Từ xưa anh hùng yêu bảo đao, Tàng Kiếm trang chủ nắm được tử huyệt của người giang hồ, chỉ cần hứa hẹn cho họ mấy thanh bảo đao danh kiếm liền có thể như ý.

"Thu huynh là người thông minh."

Nàng lạnh lùng nhìn hắn.

Nam Cung Bất Minh thở dài, ánh mắt lộ ra chút lo lắng "là bằng hữu, ta cũng không hi vọng bạn tốt của mình bị người giang hồ xem thường, nhưng Cốc huynh đối với ngươi quả thật có chút khác thường". Mặc cho mọi người đều nhìn thấy Cốc Lưu Phong rất quan tâm Vong Thu cũng đồng dạng là thân nam tử, hắn không thể giống bạn tốt làm như không thấy những ánh mắt khác thường đó.

Vong Thu cho rằng mình không có nghĩa vụ giải thích cho nên vẫn bảo trì im lặng.

"Cổn ──"

Bỗng dưng, một tiếng gầm lên truyền đến, hai người trên nóc nhà không hẹn mà cùng nhìn về phía dưới

Khuôn mặt tuấn mỹ của Cổ Lưu Phong đỏ hồng, hai mắt như đổ lửa nhìn nữ nhân trước mặt.

"ngươi không thể từ chối, đoàn tụ cổ đã muốn phát tác, trừ bỏ cùng ta hoan hảo, người không có chọn lựa nào khác"

"cổn" hắn hai tay dùng sức cầm lấy cạnh bàn, bắt buộc chính mình phải bảo trì thanh tỉnh.

"còn có lựa chọn khác", một giọng nói không mang độ âm vang lên bên cửa.

"Vong Thu công tử", nữ tử Miêu tộc xinh đẹp kinh hãi nhìn người đột nhiên xuất hiện

"giết chết người hạ cổ, cổ độc tự nhiên được giải"

Ngay khi mọi người còn chưa hiểu là chuyện gì đang xảy ra, bàn tay Vong Thu đã nắm giữ cổ họng của Miêu nữ, chỉ cần hơi dùng sức, đảm bảo năm sau sẽ là ngày giỗ của nàng.

"Giải dược."

Nam Cung Bất Minh cùng Miêu nữ trợn mắt há mồm nhìn Cốc Lưu Phong ánh mắt cuồng loạn, xông tới ôm chặt lấy Vong Thu, lực đạo trên tay Vong Thu bất giác tăng thêm một phần

"Giải dược." lần này sát khí lộ ra càng nặng.

"xích", lâm vào mê loạn Cốc Lưu Phong đã muốn tháo bỏ y phục bên ngoài của Vong Thu

Tình hình thật là hỗn loạn, Nam Cung Bất Minh đứng một bên cũng thực khó nghĩ, không biết mình có nên nhúng tay vào hay không, mà nếu có thì nên làm thế nào mới phải. Là đánh bất tỉnh bạn tốt hay là đánh Vong Thu bất tỉnh để cho bạn tốt được hoàn thành tâm nguyện? hay là cùng Vong Thu yêu cầu Miêu nữ giao giải dược...?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-12)