← Ch.11 | Ch.13 → |
Hắn quỳ xuống ôm ngang eo ta, cúi người nhìn vết thương ở chân.
Ta ngồi dậy, thấy mắt cá chân sưng lên một cục lớn.
Trầm Tranh cuống lên.
Bàn tay vốn ổn định và chính xác khi rèn sắt giờ lại run lẩy bẩy, chỉ dám nhẹ nhàng xoa lên vết thương.
Ta đau đến mức không khỏi rên lên một tiếng.
Những vết chai dày trên tay hắn cọ vào da ta, hắn sợ đến mức khẽ rùng mình.
Dưới ánh trăng, hắn cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình, lớp chai sần từng tầng nối liền với da thịt, chẳng có gì là nhẹ nhàng như hắn nghĩ.
Hắn nâng tay lên, dường như muốn lau nước mắt cho ta, nhưng khi mắt dừng lại trên những ngón tay thô ráp, hắn khựng lại.
Đôi mắt đỏ hoe, môi cắn chặt không nói lời nào, Trầm Tranh nhìn ta qua ánh sáng lấp lánh từ dòng sông, giữa tiếng cười vui rộn ràng của đôi bờ.
Một giọt nước mắt, men theo vết sẹo dài trên gò má hắn mà rơi xuống vạt áo, nhanh chóng tạo thành một vệt đẫm nước.
Hắn dùng cánh tay quẹt mạnh một cái.
Không nén được.
Lại quệt thêm lần nữa, vẫn không nén nổi.
Lần thứ ba, hắn bất ngờ ôm chặt lấy ta, lao qua đám đông trong chợ để tìm đại phu.
Hôm nay hắn kiếm được bốn mươi văn.
Ba văn cho lão đạo sĩ.
Ba mươi lăm văn cho y quán nắn xương.
Còn lại hai văn mua cho ta một cái kẹo mạch nha.
Không có một văn nào là dành cho chính mình.
Trên đường về, ta nằm trên lưng hắn, hỏi: "Chưa ăn tối, ngươi có đói không?"
Trầm Tranh không đáp, chỉ cắm cúi bước tiếp.
"Đại phu bảo không sao, vài hôm là khỏi thôi."
Hắn vẫn không nói gì, bóng trăng kéo dài bóng của cả hai, bóng Trầm Tranh trong ánh trăng cũng cúi đầu lặng lẽ.
Ta đưa kẹo lên miệng hắn: "Nếm thử một miếng đi, chỉ được l. i. ế. m một cái thôi, l. i. ế. m thêm là không được đâu."
Trầm Tranh không liếm, hắn quay đầu sang hướng khác.
Ta chưa bao giờ thấy hắn trầm lắng như thế này, không khỏi bối rối: "Trầm Tranh, chẳng lẽ ngươi xót bốn mươi văn tiền đó nên giận ta không thèm nói chuyện à?"
Hắn dừng chân, giọng khàn đặc: "Ta đâu có để tâm tới mấy đồng tiền ấy."
"Ta đau lòng là vì nàng."
Ôi chao —— ta bay bổng rồi.
Mới mười sáu tuổi, đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
Quẻ nhân duyên, nghe lời nương tử, vết sưng to trên chân, tất cả đều không quan trọng nữa.
Khóe miệng ta không ngừng giật, chỉ muốn cười rộng thêm: "Ngươi nói lại lần nữa?"
Trầm Tranh hùng hồn như đang hét lên.
"Lúc ta quay đầu lại không thấy nàng đâu, cứ nghĩ nàng đã ngã xuống sông. Nhưng nước sông tĩnh lặng, chẳng có chút sóng nào."
"Ta lại sợ rằng bọn buôn người đã bắt nàng đi."
"Ta còn lo nàng giận ta vì chuyện quẻ bói, cố tình không để ý đến ta."
"Ta phát đ. i. ê. n lên mà chạy ngược lại tìm nàng..."
Phát đ. i. ê. n mà chạy, để rồi thấy ta nằm bẹp trên đất, nước mắt đầm đìa.
Hắn đúng là khổ sở, trong chốc lát mà nghĩ ra ngần ấy tình huống bi đát.
Trầm Tranh nghiêng đầu, áp má lên trán ta: "Nhìn nàng khóc, tim ta như bị nghiền thành cát bụi."
Được thôi.
Ta rút lại lời ta nói rằng Trầm Tranh không hiểu lòng người.
Trong những khoảnh khắc quan trọng, hắn vẫn biết nắm bắt cơ hội đấy chứ.
Chỉ một câu ngắn mà khiến ta đỏ bừng mặt, tim đập rộn ràng, cảm giác cả ánh trăng cũng đẹp hơn mọi khi.
Chúng ta ngồi trên tảng đá ven đường, hắn vẫn nắm c. h. ặ. t t. a. y ta.
Ta luôn muốn biết, vì sao hắn lại bỏ ra nhiều bạc như vậy để mua ta.
"Vì nàng khóc nhỏ nhất." Trầm Tranh bật cười.
Ta ngờ rằng hắn có bệnh.
Ánh mắt Trầm Tranh xa xăm, như xuyên qua những ngọn đèn trong núi đêm, như vượt qua dòng ngân hà của thời gian: "Ta cũng giống nàng, đều là những kẻ cô độc giữa thế gian."
"Phụ mẫu mất sớm, trong nhà chỉ còn ta và đệ đệ."
"Đệ đệ ta sức khỏe yếu, ta bán hết gia sản để chữa bệnh cho nó."
"Đến khi hết bạc, đệ đệ ta cũng không còn. Mọi thứ của ta cũng chẳng còn."
"Ta thậm chí còn không có tiền chôn cất nó."
"Lúc ấy ta cũng quỳ ở nơi nàng từng quỳ bán thân. Ta cầu xin một vị lão gia mua ta đi, làm tôi tớ, làm nô lệ, làm súc vật cũng được."
"Nhưng ông ấy không mua. Hôm ấy, tâm trạng ông ấy không vui, dùng roi ngựa quất ta."
Trầm Tranh khẽ chỉ vào vết sẹo trên mặt: "Vết này để lại từ hôm đó."
Ta nhớ đến vết sẹo trên mu bàn chân lúc đo giày cho hắn: "Cả vết trên chân nữa..."
"Cũng là từ hôm đó." Trầm Tranh nói rất điềm nhiên, chẳng chút oán hận hay ngượng ngùng, tựa như kể lại chuyện cũ của người xa lạ.
"Họ đánh đến mức da thịt ta rách toạc, ta nằm trên phố cùng với t. h. i t. h. ể đệ đệ."
Hắn dang tay ôm lấy vai ta, cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu: "Kẻ thực sự bi thương, thường chẳng có nhiều nước mắt."
"Hôm nàng quỳ trước tiệm của ta, trời đổ mưa, ta tự hỏi, nếu không ai mua nàng, nàng sẽ làm gì."
"Nàng có cầu xin người khác giống ta lúc đó không."
"Ta muốn biết câu trả lời, nhưng vết sẹo trên người ta lại nóng rát như có m. á. u sôi lên chực trào ra."
"Ta đau đến chec đi sống lại, đến nỗi không cầm nổi cái búa."
← Ch. 11 | Ch. 13 → |