Ma vương
← Ch.12 | Ch.14 → |
Tôi biết chính mình đang ở ranh giới cuối cùng của câu chuyện.
Tuy rằng mặt ngoài bình an vô sự, tất cả mọi người đều vui mừng, vừa ý với cảm xúc dành cho Cố Mạc Tu, nhưng trong lòng lại giống như phát hỏa, càng ngày càng dữ dội.
Tôi nghĩ, một ngày nào đó tôi sẽ bị chính mình thiêu đốt đến mức không còn gì.
Cố Mạc Tu trở nên càng ngày càng trầm mặc. Mỗi ngày ngoại trừ giờ cơm, hầu như không thấy mặt anh, thời gian còn lại anh đều trốn tránh trong phòng mình, Cố Kỳ Ngôn gọi anh, anh cũng luôn nói bận việc.
Ngẫu nhiên đi ngang cửa phòng của anh, luôn nghe thấy tiếng đánh chữ ầm ầm vang vọng.
Tôi nghĩ, như vậy cũng tốt. Ban đầu sống cùng nhau dưới một mái nhà có cảm giác xấu hổ không nói nên lời, hiện tại có thể ít gặp mặt, ít nhớ nhung.
Dù sao tôi sớm đã dự định đem thứ tình cảm này chôn sâu trong trái tim, để nó chết rụi trong lòng.
Đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không để anh biết được.
Cố Kỳ Ngôn cùng Liên Thực, tình cảm của hai người đột nhiên tốt lên, ngay cả tôi là người ngoài cuộc cũng cảm thấy có chút không chân thật.
Bọn họ ở chung, cảm giác có chút kỳ dị, từ trước đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ bộ dạng Liên Thực gào khóc trong lòng Cố Kỳ Ngôn.
Đó là một loại bi ai đến mức tận cùng, lại không thể phát tiết ra ngoài.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn nghĩ rằng bọn họ yêu nhau thật tình. Những năm gần đây, tuy rằng ly hôn nhưng vẫn còn độc thân, mỗi khi nhắc tới Cố Kỳ Ngôn, bộ dáng Liên Thực thật yếu đuối, Cố Kỳ Ngôn cũng vì bà mà hoàn toàn thay đổi bản tính, không có chỗ nào không phải là căn cứ chính xác bọn họ yêu nhau.
Nhưng tôi vẫn không rõ, hai người rõ ràng cùng yêu đối phương, lúc trước vì sao lại kiên quyết ly hôn.
Tôi từng hỏi Cố Mạc Tu vấn đề này.
Lúc ấy vẻ mặt của anh thật xa xôi, suy nghĩ rất lâu, mới nói cho tôi biết: "Có đôi khi yêu nhau chưa chắc đã cần cùng nhau ở chung một chỗ. Khi yêu đến mức cùng cực, họ lo lắng cảm xúc của chính người sẽ gây tổn thương đến người mình yêu, sẽ sợ hãi, cho nên, rời xa chính là lựạ chọn tốt nhất.
Lời nói của Cố Mạc Tu, tôi nghĩ, mình hiểu được.
Mỗi ngày sớm chiều gặp nhau, cho dù làm bộ dường như không có việc gì, trong khoảnh khắc gặp thoáng qua, tim nhất thời ngừng đập.
Càng ngày càng nôn nóng, bất an.
Tôi đem tất cả mọi chuyện nói cho Biện Nghê, ngoại trừ đêm hôm đó.
Biện Nghê cái gì cũng không nói, cô ấy trầm mặc một lúc lâu trong điện thoại, cuối cùng phát ra tiếng thở dài ngao ngán.
Cô ấy nói: "Liên Lạc, bà nên đi gặp chúa cứu nhân độ thế đi. Hiện tại chúa cứu thế chính là con đường duy nhất có thể cứu vớt được bà. Tín ngưỡng sẽ làm bà kiên cường lên một chút."
Cô ấy còn nói: "Nếu bà còn tiếp tục đi xuống, tôi tin tưởng, rất nhanh sau đó tôi sẽ nhìn thấy, chính là bãi tro cốt của bà."
Tôi nghe theo lời đề nghị của Biện Nghê, tham gia giáo hội Cơ Đốc.
Mỗi ngày nghe thấy thánh ca vang vọng khắp giáo đường, một mặt nhìn đến thảm trạng của chính mình, một mặt ca ngợi sự nhân từ của thần linh.
Dần dần, khi nhìn thấy Cố Mạc Tu, tôi không còn nôn nóng nữa. Loại cảm xúc hắc ám này dần dần biến mất, thay vào đó, là một loại tín ngưỡng thuần túy.
Cố Mạc Tu trở thành tín ngưỡng của tôi, bao trùm phía trên, hơn cả các vị thần.
Bọn Con Vịt biết tôi chẳng những không đi chơi, buông tha âm nhạc, còn tham gia giáo hội Cơ Đốc, trở thành một giáo đồ vóc dáng tiều tụy, thiếu chút nữa đánh chết tôi.
Quang Đầu nói: "Hoa sen nhỏ, tôi thật không dám tưởng tượng, bộ dáng tiều tụy của bà đứng ở giáo đường cầu nguyện với thượng đế không biết tạo thành cảnh tượng gì, bà thật sự phát cuồng đến mức khùng rồi."
Tôi luôn cười nhẹ, không để ý tới bọn họ.
Sau đó bọn họ sẽ té xỉu tập thể, khóc rống lưu nước mắt: "Hoa sen nhỏ, xong đời rồi!"
Chủ nhật, tôi thường xuyên đi tới giáo đường.
Tôi quỳ gối trước mặt thượng đế, khẩn cầu thượng đế yêu thương cùng đặc xá.
Cha đi tới, thấy tôi cầu nguyện xong, cười thân thiện với tôi.
"Cô gái lương thiện, con cầu nguyện đến mức tiều tụy như vậy, Mạch Kỳ nghe được những lời này sẽ giúp con truyền tới thượng đế."
Tôi cười cười: "Con đang sám hối!"
"Vì sao lại sám hối?"
"Vì yêu mà sám hối!"
"Yêu không hề sai trái, vì sao lại sám hối?"
Tôi cười cay đắng: "Tình yêu của con là có tội."
"Nguồn gốc của tội lỗi là bản chất của kiến thức và sự kiêu ngạo; trong ý chí có dục vọng muốn sánh ngang với Thần; tình cảm phóng túng bề ngoài cũng mặc kệ." Cha vẽ dấu hiệu hình chữ thập trước ngực: "A men! Tội nhân đã tỉnh ngộ, thượng đế cùng thiên sứ đều phi thường cao hứng."
Tôi đáp lễ: "A men, thượng đế cùng con tồn tại!"
Bước ra khỏi giáo đường, đột nhiên tâm tình trở nên tốt hẳn lên.
Đi ngang qua cửa hàng bán hoa, tôi tự mua cho mình một bó hoa lớn màu vàng tượng trưng cho hạnh phúc. Ôm vào trong ngực, bỗng sinh ra cảm xúc thật hạnh phúc.
Đúng vậy, sống như bây giờ có gì là không tốt?
Dù sao mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy anh, nghe được âm thanh của anh.
Tôi nên thỏa mãn mới đúng.
Tôi ôm bó hoa, đi lên trên cầu vượt.
Đột nhiên cảm thấy xúc động, dự định đem bó hoa trong tay tặng cho một người xa lạ dễ thương nào đó.
Vì thế, tôi ngồi bên hàng rào trên cầu vượt, nhìn dòng người đi lại qua đường, thật lâu thật lâu.
Cuối cùng thật thất vọng, vì sao tôi cảm thấy không có người nào là đáng yêu cả?
Cầm bó hoa trong tay thật nghiêm trọng.
Cuối cùng tôi quyết định, nhắm mắt lại đi tiếp mười bước. Mở to mắt nhìn thấy ai, bó hoa này sẽ đưa cho người đó.
Sau khi cân nhắc, tôi bắt đầu nhắm hai mắt lại, vừa đi vừa hát.
Đi hết mười bước, tôi hưng phấn mở mắt ra.
Cố Mạc Tu đứng ở nơi đó, gió mát thổi vào làm tóc anh rối loạn, khuôn mặt thiếu niên thanh tú hòa vào trời xanh mây trắng, giống như một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Tôi dụi dụi mắt, tưởng rằng đây chỉ là ảo giác.
Mãi đến khi anh mở miệng gọi tôi một tiếng Tiểu Lạc, tôi mới ý thức được, tất cả đều không phải ảo giác. Cố Mạc Tu thật sự xuất hiện trước mặt tôi, giống như hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích.
Trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang, thì ra tôi rất muốn thấy anh, cuối cùng trước mắt vẫn là con người này.
Mấy ngày tôi tự cho rằng mình bình tĩnh, nhưng đó chỉ là ảo giác trong tôi.
Gặp anh trong thời gian phù hợp này, nhất thời đánh thức tôi trở về với hiện thực.
Anh đứng trước mặt tôi, nhưng tôi lại không thể tiến vào thế giới của anh.
Cười cười về phía anh: "Anh trai..."
"Em ở chỗ này làm gì?" Anh hỏi.
Tôi dương dương tự đắc cầm bó hoa trong tay, chớp chớp mắt với anh:" Ý trời như thế, anh trai..."
Anh khó hiểu nhìn tôi.
Đi đến bên cạnh anh, đem hoa bỏ vào tay anh: "Tặng anh đó."
"Vì sao lại tặng hoa cho anh? Anh cũng không phải con gái!" Anh bất mãn.
Tôi cười: "Cái này gọi là hoa hạnh phúc, một khi anh nhận được nó, sẽ có được hạnh phúc đó!"
"Hạnh phúc... sao?" Anh cầm chặt bó hoa trong tay: "Lại nói bậy rồi."
Anh đột nhiên cười, khuôn mặt tươi cười giống như mùa xuân, giống như làn gió nhẹ nhàng.
Trái tim tôi bỏ lỡ một nhịp đập.
Cuống quýt quay đi không nhìn mặt anh, chuyển hướng sang đề tài khác: "Tại sao anh ở chỗ này?"
"Ba mẹ muốn anh đi lấy giúp bọn họ nhẫn kết hôn." Anh chỉ chỉ vào đơn đặt hàng nhẫn cưới trong tay.
"Hai cái người này, dính cùng một chỗ cũng phải có mức độ chứ?" Bất đắc dĩ thở dài, thật không biết nên cao hứng hay là bi ai, nghĩ một chút, lại nói: "Em đi cùng anh."
"Phải, cũng tốt." Anh gật đầu.
Cửa hiệu trang sức.
Cố Mạc Tu đứng tại quầy nhẫn, tôi chuyển động bốn phía, con gái nhìn thấy trang sức mắt đều sáng lên.
Bước chân dừng trước một đôi nhẫn, không tiếp tục đi lại.
Đó là một đôi nhẫn tình nhân, một màu bạch kim thuần khiết, mỗi chiếc đính một cánh thiên sứ.
Tôi nghĩ tới câu chuyện 'Bán Dực' ngày xưa Cố Mạc Tu hay kể.
Trong lòng thấy thật thích, hai mắt không khỏi nhìn lại nhiều lần.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Phía sau truyền đến âm thanh dọa tôi thót tim.
Vỗ vỗ vào ngực, oán giận: "Anh trai, không có lấy một chút âm thanh đã đứng ở phía sau người ta có ngày gây chết người đó!"
Anh nhìn tôi có lỗi: "Anh..."
Phất phất tay: "Quên đi, quên đi, nhẫn lấy được chưa?"
Anh gật đầu, sau đó lấy ra một cái hộp trong túi tiền: "Cái này là của cửa hàng đưa, nói rằng hiện đang trong thời gian khuyến mại mua một tặng một."
Tôi vừa nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, đoạt lấy chiếc hộp từ tay anh, mở ra liền nhìn thấy, là một đôi nhẫn bạc hình thập tự giá.
"Anh nghĩ, em nên cầm đi, dù sao anh cũng không cần dùng!" Anh nói.
Tay tôi che phủ hai chiếc nhẫn, trong lòng lại cảm khái.
Đây là ý chỉ của thần linh? Hình phạt thập tự giá?
Cười vỗ vào anh: "Ai nói vô dụng, chúng ta có thể dùng nó làm vật gắn kết giữa anh trai và em gái!"
"Gắn kết hai anh em sao?"
"Ừ." Tôi gật gật đầu, lấy nhẫn từ trong hộp, sau đó cất hộp đi, bắt lấy tay anh: "Có phải anh trai và em gái luôn có điểm chung không? Giống như cha con, giống như chị em."
Tôi định đeo nhẫn vào ngón giữa của anh, bất đắc dĩ nhẫn quá nhỏ, lại ý đồ đeo vào ngón út, đáng tiếc thay ngón tay cũng quá nhỏ. Cuối cùng, chỉ có thể đeo vào ngón áp út.
Trong lúc nhẫn được đưa vào ngón tay anh, tôi có cảm giác, tôi đang đeo nhẫn kết hôn cho Cố Mạc Tu.
Lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt anh đã đỏ ửng từ khi nào, tay xoa xoa đầu tôi: "Con bé này, đầu óc đúng là cổ quái!"
Tôi cười cười, nhìn vào ngón tay đeo nhẫn của anh, tán thưởng: "Anh trai, ngón tay của anh đẹp thật đó."
Anh không để ý tới tôi, đi về phía cửa trước.
Tôi vội vàng đuổi theo anh, giữ chặt cánh tay của anh: "Anh còn chưa đeo cho em mà!"
"Em chắc không cần!"
"Lúc trước không giống! Giữa anh em hay tình nhân đều giống nhau, nên thành tâm với nhau, như vậy mới có thể chúc phúc được!" Tôi nghiêm trang nói đúng với anh.
Anh hoài nghi nhìn tôi: "Thật sự?"
Tôi cười tủm tỉm gật đầu, rất tự giác giơ tay phải ra: "Phiền toái anh trai."
Anh thẹn đỏ mặt, bất đắc dĩ cầm lấy nhẫn, bắt lấy tay tôi, đưa vào ngón út.
Tôi sửng sốt, phản ứng đầu tiên của Cố Mạc Tu, không ngờ anh lại đeo vào ngón áp út của tôi! Chẳng lẽ anh không biết hàm nghĩa của ngón áp út...
Đầu ngón tay anh khẽ run, ngón tay thật lạnh lẽo.
Nhẫn từ từ trượt vào rất chậm, hình ảnh trôi thật qua thật lâu.
Tôi cười, giơ tay lên: "Không sai, không sai. Ba mẹ có nhẫn kết hôn, chúng ta có nhẫn anh em!"
Anh cười, đôi mày cong cong. Tinh tế che phủ nhẫn trên bàn tay: "Đúng, nhẫn anh em!"
Buổi tối, không ngủ.
Hôn lễ của Cố Kỳ Ngôn và Liên Thực được cử hành vào ngày mai.
Che phủ nhẫn trong tay, không khỏi càng thêm rắc rối.
Đang cầm Kinh Thánh, đi đến ban công, dự định bình tĩnh mà suy nghĩ một chút.
Qua ngày mai tất cả sẽ xong hết.
Ban công lại truyền đến tiếng người.
Chính là Cố Mạc Tu.
Dường như anh đang gọi điện thoại cho ai đó, cũng nhắc tới tên của tôi.
Trong lòng tò mò, tôi trốn vào sau tấm rèm, nghe lén anh nói chuyện.
Anh nói: "Lee, hôm nay Tiểu Lạc đeo nhẫn cho tôi, thời điểm đó, tôi cảm thấy mình như được cùng cô ấy kết hôn."
Trong lòng có chút lộp bộp.
"Phải, tôi biết tình cảm của mình là đại nghịch bất đạo. Ông yên tâm, tôi sẽ không đem phần tình cảm này nói cho cô ấy, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô ấy, tôi đã thấy thỏa mãn rồi."
"Lee, ngày mai ông đến đây đi? Tôi sợ chính mình chống đỡ không nổi."
"Phải, tốt..."
Sau đó anh cúp điện thoại, ghé vào lan can, nhìn lên bầu trời, thở dài: "Tiểu Lạc, thật sự anh sắp điên rồi, em biết không?"
"Em biết!" Tôi nhịn xuống sự kinh ngạc, run run từ sau rèm đi ra: "Hơn nữa anh còn điên hết sức lợi hại."
Lạy Chúa!
Cố Mạc Tu kinh ngạc quay đầu: "Tiểu Lạc..."
Tôi cười thật khó coi về phía anh, chỉ chỉ vào lỗ tai của mình: "Em nghe thấy được đó, anh trai..."
Yết hầu chuyển động dồn dập, sắc mặt tái nhợt: "Nghe... nghe thấy... cái gì?"
Khóe mắt liếc về phía cuốn sách màu đen mạ vàng 'Kinh Thánh Ma Vương'.
Nhìn lại Kinh Thánh trong tay mình, không khỏi bật cười châm chọc.
Người nên đọc Kinh Thánh, thì lại đọc Ma Vương.
Người nên đọc Ma Vương, thì lại đọc Thánh Kinh.
Thế giới này thật sự điên hết rồi.
Cười cười, đi đến trước mặt anh, một phen cầm lấy áo anh, từng chữ từng lời nói với anh: "Anh thích em, đúng không?"
Thân thể anh run lên, cuống quýt không nhìn mặt tôi nữa, đẩy tôi ra xa: "Đương... đương đương nhiên thích... Anh trai làm sao có thể không thích em gái mình được?"
"Không phải loại thích này, Cố Mạc Tu, anh yêu em đúng hay không?"
Tôi không biết trong lòng tôi xuất hiện loại tâm tình gì, điên cuồng bức ép anh, tôi chỉ biết rằng, sau khi nghe thấy Cố Mạc Tu nói yêu tôi, ngọn lửa trong lòng như muốn rực lên, lấy nhiên liệu từ trước đến nay chưa từng có để đốt cháy.
Sắc mặt của anh cực kỳ khó coi, ngón tay đặt trên lan can có chút run rẩy.
"Anh không biết em đang nói đến cái gì..."
"Thật sự anh không hiểu sao?" Tôi cầm lấy 'Kinh Thánh Ma Vương' ở bên cạnh: "Anh trai, không nghĩ rằng anh lại xem cái này... Anh sùng bái Ma Vương sao?"
Anh ngẩn người, lắc đầu, lại gật đầu: "Anh không sùng bái hắn, anh chỉ thấy trí tuệ của hắn bao trùm, rộng lớn hơn cả thần thánh."
"Ma Vương thành toàn cho Thượng Đế." Tôi nhẹ nhàng nói.
Ngón tay tiện đà theo cuốn sách đi tới ngón tay anh, dừng lại ở ngón áp út thon dài của anh: "Thượng Đế lại phá hủy Ma Vương, để hắn rơi vào địa ngục."
Thân thể Cố Mạc Tu cứng ngắc, nhẹ nhàng mở miệng:
"Ma Vương không phải ma quỷ, hắn là thiên sứ xanh. Thượng Đế e ngại trí tuệ của hắn sẽ giỏi hơn Thần, vì thế đặt ra một lời nói dối, trăm phương nghìn kế nói thiên sứ biến thành ma quỷ, nói rằng Ma Vương đại diện cho lực lượng tà ác, cho hắc ám từ xa xưa. Là tín đồ của hắn, lúc cầu nguyện không được quên một từ 'Ma Vương'. Muốn làm tín đồ của hắn. Sự công bằng không cần phải nhắc đến. Ngầm đem toàn bộ tín ngưỡng này học thật tốt để một ngày kia có thể dùng nó phong bế trí tuệ của Thần. Làm tín đồ suốt đời. Nếu không còn là tín đồ, vĩnh viễn sẽ phải chết."
Tiếng nói mềm mại của Cố Mạc Tu mới là ma quỷ chân chính.
Anh không biết, người đứng bên cạnh anh lúc này, từ sớm đã vì anh rơi vào địa ngục.
"Ai sống ai chết còn không biết trước được đâu?" Tôi cười thê lương: "Em chưa nghe thấy bất kỳ cái gì, anh trai nên đi ngủ sớm một chút, ngày mai mới có thể chiếu cố hôn lễ của ba mẹ được."
Anh gật đầu.
Tôi đi về phòng ngủ.
"Tiểu Lạc..." Anh đột nhiên gọi tôi.
"Chuyện gì?"
Đôi môi anh ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi.
Hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Cám ơn em."
Tôi lắc đầu: "Có cái gì mà phải cảm ơn... Là anh em cần gì khách khí thế."
Xoay người rời đi, dồn dập vội vã. Âm thanh vỡ vụn.
Tôi nghĩ, mình vốn là một cô gái đáng buồn, vì anh mà sinh ra, vì anh mà chết đi.
Ánh trăng giấu vào tầng mây, trời đất trở nên tối đen.
Tôi trốn sâu trong chăn, lạnh đến mức phát run.
Thập tự giá trên ngón áp út kêu lên những tiếng boong boong lạnh lẽo.
Nó đại diện cho ý chỉ của Thần, sự khiển trách nối thẳng tới trái tim.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |