Truyện:Bách Quỷ Tập - Chương 20

Bách Quỷ Tập
Trọn bộ 23 chương
Chương 20
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Máu trên mặt Nhược Thủy nhỏ tí tách trên mặt Tiêu Mặc Niên, tình này cảnh này nàng lại cười thành tiếng: "Làm gì có phu thê nào không cãi nhau." Phía sau truy binh không ngừng, Nhược Thủy biết rõ hôm nay lành ít dữ nhiều, thời khắc cuối cùng này nàng chỉ có một câu muốn hỏi Tiêu Mặc Niên, "Lúc xưa tại sao lại xuất gia?"

Tiêu Mặc Niên cười khổ: "Ta mơ thấy tương lai, ta đã sớm thấy được cảnh tượng hôm nay... Ta tưởng là ta hại muội ra nông nỗi này."

Nhược Thủy bàng hoàng hiểu ra: "Thì ra là vậy, thì ra là vậy, huynh xuất gia tránh đời, tàn nhẫn hạ kịch độc cũng đều vì muốn muội rời xa huynh." Nàng cười lớn, đôi mắt cay xè cười ra nước mắt, "Huynh muốn bảo vệ muội nhưng lại chính tay đẩy chúng ta vào bước đường này! Tiêu Mặc Niên, huynh thật ngốc!"

Giọng Tiêu Mặc Niên khàn đi: "Muội cũng chẳng thông minh."

Một mũi tên nhọn bỗng xoẹt qua vành tai Nhược Thủy, ánh mắt nàng trầm xuống, thúc ngựa chạy vào khu rừng rậm. Lòng nàng đanh lại, đẩy Tiêu Mặc Niên tay chân không thể động đậy vào lùm cỏ rậm rạp.

Tiêu Mặc Niên ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mặt trời chói mắt chỉ còn bóng dáng của Nhược Thủy, thậm chí cả mặt nàng hắn cũng không nhìn rõ. Trong lúc tâm thần chấn động, hắn nghe Nhược Thủy cười nhẹ ấm áp: "Tiêu Mặc Niên, chờ khi trời tối muội sẽ đón huynh về nhà." Giống như chỉ là một lần ly biệt bình thường, nàng sẽ lại đến tìm hắn, sẽ lại nắm tay hắn cùng đi trên con đường nhỏ khi ánh dương nghiêng về phía Tây. Từng bước từng bước về đến nhà của họ.

Tiêu Mặc Niên muốn gọi nàng lại nhưng thanh âm nghẹn nơi cổ họng, hắn làm thế nào cũng không thốt ra được.

Nhược Thủy vẫy ngọn roi ngựa trong tay giục ngựa đi.

Hai tháng tĩnh dưỡng, Tiêu Mặc Niên lại có thể đứng dậy.

Sau khi cách biệt hôm đó, đến giờ hắn vẫn không có tin tức của Nhược Thủy. Tiêu Mặc niên được thợ săn trên núi phát hiện, được thợ săn chăm sóc, dưỡng sức khỏe lại. Hắn cáo biệt ân nhân về lại Nam Dương, lúc này mới biết hôm đó Nhược Thủy bị Thượng Quan Kỳ Hoa bắt đi, họ mang nàng về Trung Nguyên, hẹn một ngày mời người trong thiên hạ cùng dự Đại hội Trừ ma.

Tiêu Mặc Niên tính ngày tháng, phát hiện cũng chỉ còn ba ngày nữa.

Hắn mặc kệ cái chân đau đớn liều mạng trở về Trung nguyên, hắn biết bây giờ hắn chỉ là một phế nhân, không cứu được Nhược Thủy, không ngăn cản được định cuộc đã thành, nhưng hắn vẫn phải đi, không có nguyên nhân cũng phải đi.

Tháng Tư hương thơm tan hết, Tiêu Mặc Niên cuối cùng cũng đến được nơi cuối cùng trong cuộc đời Nhược Thủy, nhưng hắn vẫn đến trễ, chỉ đến để kịp nhìn từ xa thấy Võ lâm Minh chủ mang đầu của Nhược Thủy từ trên đài cao xuống, đưa lên chỗ cao nhất, tuyên dương thắng lợi chính nghĩa của Võ lâm Trung nguyên. Máu nàng chắc vẫn còn hơi ấm, tí tách nhỏ xuống đất, như nước mắt nàng từng rơi trên mặt hắn lúc trước, chưa tiếp xúc đã khiến người ta đau đớn đến ngừng thở...

Đám người Võ lâm không ai không cười nói hoan hô, chỉ có hắn chằm chằm nhìn Nhược Thủy như tất cả các cảm quan đều biến mất.

Hồng nhan đã mất, thê tử không còn, người hắn liều hết tất cả, nghĩ hết mọi cách để bảo vệ lúc này đã nhắm mắt, chỉ còn gương mặt xanh xao bình thản. Tiêu Mặc Niên cảm thấy Nhược Thủy chắc chắn đã mệt lắm rồi nên mới có thần tình như vậy.

Tiêu Mặc Niên ngửa mặt nhìn trời xanh, mắt bị ánh sáng chói chang chiếu đến đau đớn, nhưng hắn không chảy một giọt nước mắt nào, nhìn ánh mặt trời mùa xuân nóng rực, hắn nghĩ chờ khi mặt trời ngả về Tây, đám người đó giải tán hết, hắn sẽ đi tìm Nhược Thủy, sau đó cõng nàng...

Về nhà.

Trên bậc thang đá xanh sắp xếp lộn xộn trên núi, Bạch Quỷ từng bước từng bước đi lên, mỗi một bước nàng như có thể thấy được nam nhân cúi người phủ phục phía trước, đẽo ra bậc thang ngàn bước này. Ở cuối con đường có một ngôi chùa cô độc, ông lão tóc bạc đang quét lá rụng trong sân, nghe thấy tiếng chuông bạc theo bước chân của Bạch Quỷ, ông lão ngẩng đầu lên yên lặng nhìn nàng.

"Thí chủ, đốt hương không?"

Năm tháng như lưỡi dao, khắc trên gương mặt tuấn dật khi xưa của lão hòa thượng không ít nếp nhăn, Bạch Quỷ không nói, từ từ bước vào trong sân chùa, dưới cây ngô đồng cao lớn trong sân là hai phần mộ nằm cạnh nhau, một phần bên trên khắc chữ "Vong thê Nhược Thủy", phần còn lại không khắc chữ. Lá ngô đồng khô rơi trên mộ điểm thêm vài phần thê lương.

Lão hòa thượng nhìn theo ánh mắt của Bạch Quỷ, môi cong lên nụ cười cay đắng: "Một phần là mộ của thê tử ta, phần còn lại là của ta."

Bạch Quỷ quay đầu nhìn lão, lão hòa thượng nhìn bia mộ khẽ nhíu mắt, dường như nhớ lại những hồi ức rất đẹp đẽ: "Muội ấy muốn ta ngày ngày ở bên muội ấy, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, trước đây không làm được, cũng may mấy chục năm nay có thể từ từ bù đắp."

Bạch Quỷ nhẹ giọng hỏi: "Bù đắp được không?"

Lão hòa thượng im lặng một hồi rồi cười khổ: "Người đi đã đi rồi, ta có làm bao nhiêu đi nữa cũng chỉ mong đường xuống suối vàng có chút vốn để xin muội ấy tha thứ thôi."

Bạch Quỷ sờ cây bút trong tay áo rồi lại hỏi: "Ngươi hối hận không?"

Trong núi có con chim sẻ bay đến trên mộ, chí chóe kêu ồn ào, lão hòa thượng nghe một hồi rồi tiếp tục quét: "Tiểu cô nương, đời này dài như vậy đâu thể có chuyện không hối hận, lão hòa thượng hối cả đời, tiếc nuối cả đời rồi, vì ta chỉ là người phàm, một người phàm thì đâu thể có cuộc đời hoàn mỹ." Tiếng chổi sột soạt cuốn đi thanh âm già nua khàn khàn, "Nhân quả đều do bản thân tạo thành, cho dù là đau khổ ta cũng phải chịu."

Bạch Quỷ im lặng nhìn hòa thượng một hồi rồi thả cây bút trong tay áo ra: "Thê tử ngươi chắc vẫn đang chờ ngươi đó."

Lão hòa thượng cười nói: "Cô nương, đốt hương không?"

"Không, ta không tin Phật."

*****

*Thủ: giữ gìn, bảo vệ

Tuyết bay như cát trên núi cao, tiếng gió rít gào, sắc bén cào xé màng nhĩ của nàng, giống như giấc mộng A Lâm thường mơ thấy.

Trong mơ nàng lê bước gian nan lội trong tuyết, lưng đau đớn khó chịu, miệng nồng nặc mùi máu tanh. Hiện thực dường như lặp lại giấc mộng, hơi thở nặng nề của nàng hóa thành một màn sương trắng trong không khí, A Lâm cảm thấy thật nực cười. Nhưng địa điểm không giống nhau, nàng nghĩ, trong mơ ngay cả tim nàng cũng vô cùng hoang vu, còn bây giờ ít ra nàng cũng mang một kỳ vọng mãnh liệt là giành được Lục Nhận đao.

Chỉ có giành được Lục Nhận đao thì sư phụ mới có thể công phá trận pháp của phái Hoa Sơn, cứu ý trung nhân của người về.

Sư phụ... nghĩ đến người đó, lòng A Lâm khẽ đau, lúc nàng mười hai tuổi đã được sư phụ nhặt về, hai người cùng chung sống tám năm, cuối cùng, sư phụ của nàng không còn là sư phụ của một mình nàng nữa... Trong lòng chua xót, A Lâm nuốt một ngụm gió lạnh, phấn chấn tinh thần trở lại, tiếp tục bò lên núi, cố đè nén những tình cảm đại nghịch bất đạo kia xuống.

Bỗng nhiên chân A Lâm bong gân ngã trên mặt tuyết, lạnh giá ngập trời như muốn đâm vào trong xương tủy nàng.

Nàng giãy dụa đứng dậy, bỗng nhiên mặt tuyết rung mạnh. Nàng hoảng hốt, hai chữ "Chết rồi" còn chưa kịp ra khỏi miệng thì thấy đỉnh núi vang lên một tiếng "ầm", tuyết lăn xuống phủ lên nàng như sóng biển, đôi chân A Lâm chìm trong tuyết sâu, muốn chạy nhưng không kịp nữa, nàng chỉ đành trơ mắt nhìn màn tuyết trắng xóa chôn vùi mình.

Thế giới một mảng tối đen.

Gió tuyết vẫn rít gào bên tai, tiếng roi lọc xọc chói tai vang lên như muốn xé rách màng nhĩ nàng, theo đó là cái đau vào tận xương tủy trên lưng, đau đến tê liệt.

"Đứng lên!" Có người hét thô lỗ bên tai nàng. Toàn thân nàng lạnh cóng, đôi chân tê liệt, gian nan ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người trong bộ dạng quan binh đang cầm roi múa trước mặt nàng, hắn mở miệng không biết đang la hét điều gì.

Sau lưng nàng là một đôi nam nữ trung niên mặc y phục tù nhân đang khóc lóc ngăn cản, roi của tên quan binh hết lần này đến lần khác vụt lên người nàng, nàng muốn trốn nhưng không thể cử động. Cảm giác này... chắc là sắp chết rồi.

Trong lòng A Lâm đột nhiên dâng trào một nỗi hoảng sợ kỳ lạ, chân thực đến mức khiến nàng run rẩy.

"Dừng tay."

Một giọng nói trong trẻo lướt qua, không vang dội nhưng lấp đi tất cả mọi tiếng ồn. Nàng rùng mình dời mắt nhìn, trong ánh sáng ngược ở chân trời nàng nhìn thấy một bóng dáng mỏng manh. Nàng không biết tên quan binh đang nói gì, chỉ nghe thấy bóng dáng đó mở miệng, giọng nói trầm ổn không cho phép có sự phản bác nào:

"Ta có thể cứu mạng nó."

Lúc này A Lâm gần như muốn khóc, hắn là ai, tại sao lại cứu nàng, tại sao giọng nói lại khiến nàng thấy thân quen như vậy...

"A Lâm, trên Thương Thuật sơn, chỗ hoa Kết hương nở là nơi có thể tìm được Lục Nhận đao, con có thể giúp ta tìm nó về không?" Khuôn mặt của sư phụ bỗng hiện lên trong đầu. A Lâm lập tức tỉnh táo, đó là sư phụ... Không sai, có thể khiến nàng cảm thấy thân quen như vậy chỉ có thể là sư phụ!

Lục Nhận đao, nàng vẫn chưa lấy được Lục Nhận đao...

Nàng lập tức mở mắt, ánh sáng ban ngày khiến mắt nàng nhói lên, nhưng cơn đau như xé rách lồng ngực lại thức tỉnh nàng rằng vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mộng sau khi nàng hôn mê.

"Cô tỉnh rồi à?"

Không ngờ bên cạnh có người, A Lâm hoảng hốt, mặc kệ cơn đau trong ngực, nàng lập tức ngồi dậy giữ chặt kiếm, đề phòng nhìn nam nhân ngồi trong bóng tối. Chỗ này dường như là một sơn động, giọng của nam nhân vang trong không trung một hồi rồi mới từ từ biến mất.

"Ha, đừng khẩn trương." Giọng hắn ôn nhuận trầm xuống, không nhanh không chậm mang ý an ủi. Hắn từ từ di động đến chỗ ánh sáng ngoài động có thể chiếu đến.

A Lâm nhíu mắt im lặng xem xét nam nhân thân mặc lam y. Hắn rất anh tuấn, trông giống một thư sinh, chỉ là người này ngồi trên xe lăn gỗ, là một phế nhân... Nhiều năm lăn lộn trong giang hồ khiến A Lâm không dễ dàng tin bất cứ người nào có bộ dạng vô hại, nàng vẫn đề phòng, giọng khàn khàn căng thẳng: "Ngươi là ai? Đây là chỗ nào?"

Nam nhân cười cười nhìn nàng hồi lâu: "Tại hạ Dung Dữ, đây là nhà ta."

A Lâm quét mắt nhìn bốn phía, trong không gian một mẫu đất cao hai trượng, trên vách đá màu xám có những giọt nước tí tách nhỏ xuống, ánh nắng chiếu vào qua một khe hở dài chừng ba trượng trên đỉnh đầu. Người một chân tàn phế mà một mình sống ở chỗ này sao? A Lâm cười lạnh: "Đúng thật là nhà chỉ có bốn vách tường."

Đối diện với lời mỉa mai khó nghe Dung Dữ cũng không giận, chỉ tốt tính mỉm cười như cũ.

A Lâm nhíu mày, nàng cảm thấy nụ cười của hắn quen thuộc đến kỳ lạ, nàng xua đi cảm cảm kỳ quái trong đầu rồi lại hỏi: "Tại sao ta lại ở đây?"

Dung Dữ chỉ lên khe hở có ánh nắng lọt vào trên đỉnh đầu: "Tuyết lở, cô bị tuyết đẩy lăn xuống đây rồi ngã bất tỉnh, ngủ hai ngày rồi.

A Lâm biến sắc, hai ngày... nếu còn không tìm thấy Lục Nhận đao chỉ e là sư phụ sẽ nóng lòng lắm. Nàng lập tức đứng dậy trèo lên vách đá, Dung Dữ ngẩn ra, hắn đẩy xe lăn đi một đoạn gọi: "Phổi cô còn hàn khí, gân cốt tổn thương, tốt nhất là nghỉ ngơi mấy ngày đã."

A Lâm mặc kệ hắn, Dung Dữ im lặng một hồi rồi lại nói: "Nếu cô muốn đi thì ta cũng không cản, nhưng mà hoa Kết hương trên đó nở rồi, người thường hít vào sẽ chóng mặt phát sốt, ít ngày sau sẽ bị nổi mụn đỏ, cô chú ý một chút."

Đôi chân đang trèo lên chợt dừng, A Lâm quay người nhảy xuống đến trước mặt Dung Dữ, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Vừa rồi ngươi nói là hoa Kết hương à?"

Dung Dữ gật đầu: "Ở ngay trên động huyệt."

"Vậy ngươi có biết Lục Nhận đao ở đâu không?"

"Ừ, hình như là nhớ." Hắn dừng một lúc, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, thấy A Lâm như muốn nhìn xuyên qua mình, Dung Dữ nhịn cười khó xử nói: "Chuyện lâu lắm rồi, ta nhớ không rõ nữa..."

A Lâm rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm loang loáng chiếu lên cổ Dung Dữ, lạnh đến kinh người, gương mặt nàng còn lạnh hơn kiếm ra lệnh: "Cần ta giúp ngươi nhớ lại không?"

Giống như không cảm giác được sát ý trên cổ, Dung Dữ bật cười: "Thật không biết đùa chút nào. Lục Nhận kiếm ở đây, cô muốn thì lấy thứ quan trọng bằng Lục Nhận kiếm ra đổi với ta."

A Lâm cau mày, không dám tin nói: "Ngươi là người hộ kiếm"

"Không sai."

A Lâm khó xử, nàng nhớ trước lúc đi sư phụ dặn đi dặn lại, nếu gặp người hộ kiếm thì phải nghe lời của hắn, nếu người đó không muốn cho mượn thì trăm ngàn lần không thể cưỡng đoạt, càng không thể có chút mạo phạm. Nàng không hiểu tại sao sư phụ lại kính trọng một tên què như vậy. A Lâm tỉ mỉ thăm dò hơi thở của Dung Dữ, muốn tra xem võ công của hắn thế nào, lúc này nàng mới kinh hãi phát hiện, nàng vốn không thể tra được hơi thở của hắn, chắc võ công của người này đã đạt mức xuất thần nhập hóa.

Nàng lập tức thu kiếm, bị hành động vừa rồi của mình làm toát mồ hôi lạnh, lòng thầm nghĩ người có nội lực như vậy nếu vừa rồi hắn muốn lấy mạng của nàng chỉ e nàng đã chết từ lâu. Nàng lui về sau hai bước ôm quyền nói: "Tại hạ mạo phạm, tiểu nữ tên A Lâm, được gia sư phó thác đến mượn Lục Nhận đao để dùng. Vẫn mong..." Nhất thời nàng không tìm ra xưng hô thích hợp, tùy tiện chộp lấy một cái trong đầu, "Vẫn mong đại nhân thành toàn."

Dung Dữ cười: "Đại nhân thì gánh không nổi, ta không lớn hơn cô bao nhiêu đâu. Ta nói rồi, mượn đao cũng được, nhưng phải đem đồ đến đổi."

"Đồ gì?"

"À, ví dụ như là... cô."

*****

"Ngươi cần ta làm gì?" A Lâm lạnh giọng hỏi.

"Bộ dạng cô cũng không tệ, trông cũng có vẻ thú vị lắm." Hắn cười nho nhã, giống như đang nói bầu trời hôm nay xanh thật, ngữ khí không có chút gì khiến người ta thấy hoảng sợ.

Khóe miệng A Lâm co giật, rồi lập tức không do dự gật đầu: "Được, ta ở lại, nhưng ngươi phải cho ta thời gian đem đao về giao cho sư phụ, sau đó ta nhất định sẽ trở lại tùy ngươi xử trí."

Dung Dữ nhìn vàos mặt nàng, kỳ quái im lặng hồi lâu: "Lục Nhận đao ta sẽ chuyển đi giúp cô." Giọng nói vừa dứt hắn liền huýt sáo mấy tiếng, tiếng huýt sáo vang vọng trong động huyệt một hồi lâu, bỗng nhiên một tiếng rít dài sắc nhọn đáp lời, trong động bỗng nổi lên một luồng gió mát, tiếng gió to dần, theo đó lại có một tiếng rít dài, A Lâm thấy một con đại điêu từ bên ngoài động bay thẳng vào trong, khi nó đáp xuống đất thì cao bằng nửa người.

Dung Dữ cười nói: "Đây là con điêu ta nuôi từ nhỏ, sau khi thả về hoang dã không hiểu sao lại to hơn đồng loại một chút, tuy nó không thông minh lắm, nhưng những việc như đưa thư thì vẫn làm được."

A Lâm im lặng.

"Được rồi, ta đưa cô đi lấy đao." Nói xong hắn tự đẩy xe lăn từ từ đi vào chỗ tối trong động huyệt. A Lâm do dự một hồi rồi cắn răng đi theo.

Trong động huyệt không có ánh nắng chiếu vào, chưa đi bao lâu thì giơ tay lên đã không thấy được ngón, tối tăm nhưng không đáng sợ, điều khiến A Lâm kinh ngạc là nàng không nghe được tiếng xe lăn, bốn phía tĩnh lặng như tờ, giống như ở đây chỉ có một mình nàng vậy.

Chẳng trách sư phụ dặn dò là không được xung đột với người hộ đao, với khả năng của hắn, giết nàng chỉ e là còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến.

A Lâm dừng bước mất phương hướng.

"Sao vậy?" bên phải truyền đến tiếng hỏi dịu dàng của Dung Dữ. A Lâm không đáp, tìm theo hướng âm thanh mà đi, "Xin lỗi." Dữ Dung dừng lại, cười bất lực, "Một mình sống quá lâu rồi, không biết chăm sóc người khác thế nào. Cô đi qua bên phải đi."

Cứ một lúc là Dung Dữ nói vài câu để A Lâm tìm được phương hướng, chưa được bao lâu thì A Lâm sờ được bờ tường mát lạnh. Dung Dữ nói, "Ta không tiện đứng lên, cô mò tìm thử xem, chính là cây đao trên đất đó."

Cây đao nhanh nhất thiên hạ lại bị người ta vứt ở góc tường như một phế vật... A Lâm sờ được cán đao, rũ rũ đất bên trên, cảm thấy toàn thân rã rời.

Quay về nơi có ánh nắng, Dung Dữ nói: "Cột đao lên chân A Điêu đi, cho nó biết sư phụ cô ở đâu, nó sẽ tự biết giúp cô đưa đi."

A Lâm cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi: "Nó hiểu tiếng người sao?"

Đại điêu bất mãn với sự xem thường của A Lâm, giận dữ đập cánh thổi loạn mái tóc đen của A Lâm. Dung Dữ cười híp mắt: "Nó thông minh lắm."

A Lâm vẫn nắm chặt Lục Nhận đao không chịu buông, Dung Dữ cũng không vội, tốt tính nhìn cô. A Lâm nhíu chặt mày hỏi: "Làm sao ta tin ngươi được, nếu thanh đao này không tới được tay sư phụ ta..."

"Trên người sư phụ cô có tín vật gì không? Bảo A Điêu mang về tín vật trên người sư phụ cô là được." Dung Dữ nghĩ một hồi rồi nói, "Cô xé một mảnh áo đi."

Tay cầm đao của A Lâm càng nắm chặt, hơi thở đề phòng tỏa ra khắp người.

"Đừng khẩn trương." Dung Dữ cười nói, "Chẳng qua là mượn y phục cô làm một phong thư thôi." A Lâm nghe xong liền buông bỏ cảnh giác, không do dự dùng Lục Nhận đao cắt một mảnh váy đưa cho Dung Dữ. Dung Dữ phẩy tay, "Sư phụ cô có tín vật gì cô tự hiểu, cô tự viết đi, có lời cáo biệt thì cũng viết luôn."

A Lâm nghĩ cũng phải, nhìn trước sau không thấy bút, cô cắn ngón tay viết một bức "Huyết thư", Dung Dữ nhìn thấy có chút bất nhẫn, nhưng hắn nghĩ nghĩ rồi bảo A Lâm viết thêm mấy chữ.

"Mồi lửa, nến, thức ăn và y phục đủ dùng..." Miệng A Lâm giật giật, "Ngươi bảo sư phụ ta dùng những thứ này để đổi Lục Nhận đao sao?" Nàng cảm thấy nam nhân này thật ra đầu óc không bình thường lắm.

Dung Dữ gật đầu: "Ừ, còn có cô nữa."

A Lâm im lặng.

Dung Dữ cười rực rỡ: "Những thứ này là để cho cô dùng, như vậy khế ước của chúng ta được lập rồi nhé, lúc nào sư phụ cô trả đao thì lúc đó ta sẽ trả cô về."

A Lâm cụp mắt, sự cô đơn trong đáy mắt bị rèm mi che lại.

Dung Dữ cười cười dịch chuyển tầm mắt, nhìn đại điêu mang đao và thư bay ra khỏi động huyệt. Lúc này ánh nắng chỉ có thể nghiêng nghiêng chiếu rọi trên tường đá của huyệt động, bên ngoài chắc vẫn là buổi chiều, nhưng bên trong lại sắp đón đêm tối. Dung Dữ thở dài: "À, chúng ta thương lượng một chút đi, trước khi sư phụ cô đưa mồi lửa đến thì làm sao sống qua được đêm lạnh đây."

A Lâm lạnh lùng nói: "Trước đây ngươi sống thế nào thì bây giờ sống thế ấy."

"Tiểu cô nương, đừng lấy mình ra so với ta."

*****

Lạnh... Lạnh đến mức khiến người ta ngừng thở.

Nàng cuộn chặt người, nhưng vẫn không không ngừng run rẩy, xa xa có tiếng hét thô lỗ và tiếng khóc rời rạc bị tiếng gió rít cuốn đi, xoáy trên da thịt nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và nặng nề.

"Đừng sợ."

Dường như trong đêm tối vô tận có một đôi tay ấm áp chìa ra ôm lấy vai nàng, kéo nàng vào một vòng ngực ấm nóng, bàn tay nhẹ xoa đầu nàng, giọng nói trầm ổn ôn nhuận của nam nhân như có sức mạnh xoa dịu tất cả bất an: "Đừng sợ, sẽ kết thúc thôi, những ngày tháng như vậy sẽ nhanh kết thúc thôi."

A Lâm cảm thấy mắt mình ướt đẫm, có giọng nữ nhân yếu ớt trả lời, dường như là nàng nhưng không phải là nàng: "Không đâu, mẹ nói chúng ta là tội nhân, sẽ bị đưa đến phương Bắc xa xôi để lao dịch, cả đời này cũng không có ngày tự do, chúng ta không thoát được những quan binh đó..."

Nam nhân chỉ còn im lặng.

"Đại ca ca, huynh tốt như vậy tốt cuộc đã phạm tội gì? Tại sao họ muốn bắt huynh nhưng lại nhốt một mình huynh trong xe tù?"

Nam nhân lại im lặng hồi lâu rồi mới cười nhẹ: "Bởi vì... con người ta không tốt lắm đâu."

Nàng dường như ngủ say, dựa trong vòng tay ấm áp của nam nhân, mí mắt từ từ mở ra: "Đại ca ca thật tốt... cho muội màn thầu và nước uống, cứu muội để muội không cần đi trong tuyết nữa, nhưng mà cha mẹ... cha mẹ..."

Cha mẹ?

Đầu óc đột nhiên chìm trong tối tăm, không biết qua bao lâu, cảm giác dính ướt ấm nóng bao phủ cả người, nàng mở mắt nhìn thấy thế giới như địa ngục, tuyết trắng hòa lẫn máu đỏ xuyên qua đôi mắt xông vào nơi sâu nhất trong nội tâm, kẹp chặt mạch sống của nàng.

Khắp nơi đều là thi thể, có quan binh, có phạm nhân, một cánh tay trượt qua vai nàng, ánh mắt A Lâm rơi xuống, thấy bên cạnh nam nhân trung niên là một phụ nhân, sự kinh hoàng từ sâu thẳm trong mắt tỏa ra, sau đó không kìm được mà dâng trào.

Cha mẹ...

Nàng sợ đến quên cả lên tiếng, trong màn tuyết trắng đầy trời, nàng nhìn thấy một đám hắc y nhân cung kính đón người trong xe tù ra.

"Đại ca ca." Nàng ngây ngốc lên tiếng giữa một đống thi thể, đôi mắt trống rỗng.

Ánh mắt của đám hắc y nhân đều bị thu hút, có người rút đao ra: "Vẫn còn kẻ sống."

"Đừng..." Nam nhân được đón ra từ xe tù phẩy tay, "Thôi đi, tha cho nó đi."

"Nhưng mà chủ nhân..."

"Đi thôi."

Nam nhân được đám hắc y nhân dìu đi, số hắc y nhân còn lại cũng lục tục đi theo, chỉ còn người rút đao vẫn đứng đó, hắn nhìn A Lâm như đang do dự.

A lâm chỉ nhìn theo hướng nam nhân đã mất dạng, ngây ngốc gọi: "Đại ca ca."

Hắc y nhân đến trước mặt A Lâm, khăn đen che mặt chỉ lộ đôi mắt ra ngoài: "Chuyện hôm nay không được tiết lộ." A Lâm không nghe thấy lời hắn, vẫn ngẩn người nhìn về hướng kia gọi: "Đại ca ca." Dường như người đó có thể nghe thấy, rồi sẽ trở lại xoa đầu nàng vậy.

Hắc y nhân trầm sắc mặt, móc ra một bình gốm thanh hoa mở nút bình, một tay vạch cằm A Lâm.

A Lâm hoảng hốt, lúc này mới dời ánh mắt nhìn hắn, nhìn vào ánh mắt âm độc của hắc y nhân, trong mắt A Lâm dần lộ ra sợ kinh hoảng và bất lực, nàng liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi cánh tay kìm kẹp của hắn, nhưng nàng cào đến rách mặt mình cũng không khiến hắc y nhân dao động nửa phần, người đó đổ hết thứ trong bình gốm vào cổ họng nàng, bóp chặt miệng nàng ép nàng nuốt xuống.

"Những chuyện này ngươi không nên nhớ."

Ngươi không nên nhớ...

Toàn thân nàng run rẩy choàng tỉnh, ánh trăng trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng bàng bạc vào trong động huyệt. A Lâm ngồi dậy chùi mồ hôi lạnh trên trán, ngón tay vẫn vì sự hoảng sợ trong giấc mơ mà run rẩy.

Giấc mộng chân thực đến vậy...

A Lâm ôm gối dựa vào tường đá co chặt mình, nàng đã quen với máu tươi, cũng không sợ thi thể, điều khiến nàng sợ hãi nhất là giọng nói và ánh mắt của hắc y nhân đó, làm sao nàng không nhận ra được chứ, đó là sư phụ, sư phụ mà nàng ái mộ.

Cánh tay cuộn chặt, A Lâm vùi đầu vào đầu gối, một tiếng thở dài thất vọng, sao lại... có giấc mộng như vậy?

"Thấy ác mộng sao?" Giọng nói ôn nhuận vang lên bên tai, A Lâm cả kinh, lúc này mới nhớ ra hoàn cảnh bây giờ của mình, còn có một người cùng nàng ở trong động huyệt tối tăm này, mỗi ngày chỉ có thể thấy ánh nắng và ánh trăng trong một thời gian nhất định.

Cô đơn bầu bạn.

Rốt cuộc lúc nào sư phụ mới trả lại Lục Nhận đao đây... Đến lúc đó sư phụ chắc ở bên sư nương rồi, còn có thể nhớ đến nàng sao? A Lâm không nhịn được mà phiền não vò tóc, lại nghe nam nhân kia nhẹ giọng nói: "Ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi."

A Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mày không giãn ra, trong động huyệt trên núi tuyết chỉ có hai người họ... vậy thì sao?

Nam nhân đẩy xe lăn đến chỗ có ánh trăng chiếu đến, hắn ngước lên nhìn ánh trăng, một lúc sau mới chuyển tầm mắt sang nhìn A Lâm, dường như nhìn thấu tâm sự của nàng: "Vậy nên cô có thể đem những chuyện phiền lòng nói ra, sẽ dễ chịu hơn."

Lý luận như vậy khiến A Lâm cảm thấy thân quen đến kỳ lạ, dường như từng nghe người nào nói những lời như vậy bên tai, nàng thất thần một lúc rồi lắc đầu: "Không có chuyện gì hết."

Dung Dữ nhìn nàng một hồi rồi lại không nói một lời, ngước lên nhìn ánh trăng, chỉ là trong đêm lạnh có hai chữ "Cứng miệng" thốt ra khiến thần kinh A Lâm khẽ đau.

Nàng là sát thủ, không được phép yếu mềm, không được phép oán than, trong kí ức về chức nghiệp này, bất kể là bị hình phạt đau khổ đến mức nào, nàng cũng chỉ có thể "cứng miệng" giữ bí mật. Chưa từng có ai dùng hai chữ "Cứng miệng" để ghét bỏ nàng, ghét bỏ nhưng mang theo chút xót thương.

Cho dù là sư phụ cũng chưa từng có.

A Lâm nhìn Dung Dữ một hồi, như có thần xui quỷ khiến hỏi: "Tại sao lại một mình ở đây?"

"Người chí thân của ta chôn ở đây, ta ở đây để giữ mộ, cũng là để chờ người."

"Chờ ai?"

Dung Dữ dường như nhớ lại chuyện gì rất buồn cười, khóe môi khẽ cong lên: "Chờ một tiểu cô nương quật cường, cười như nắng mai, nước mắt như trăng tròn, một nha đầu rất đáng yêu... chớp mắt mà ta đã chờ tám năm rồi."

Thì ra quái nhân như vậy cũng có người quan tâm, A Lâm nhàn nhạt nói: "Tám năm rồi, tiểu cô nương có khi đã lấy chồng từ lâu, ngươi cứ chờ ở đây chi bằng ra ngoài tìm xem."

"Từng tìm rồi." Ba chữ thốt ra rồi im bặt, A Lâm biết đã khơi dậy chuyện đau lòng gì đó của hắn nên cũng không hỏi nữa, ngẩn ngơ nhìn tảng đá trước mặt. Không khí trầm mặc chưa bao lâu thì Dung Dữ lại hỏi: "Sư phụ cô... là người thế nào?"

Ánh mắt A Lâm bất giác mềm xuống: "Nghiêm khắc nhưng rất dịu dàng, đối với ta rất tốt."

Ánh mắt Dung Dữ khẽ động: "Cô thích sư phụ cô sao?"

Không hề có sự chuẩn bị đã bị người ta nói trúng tâm sự sâu thẳm trong lòng, sắc mặt A Lâm trắng đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dung Dữ, giống như hận không thể giết hắn diệt khẩu.

Dung Dữ cong môi gật đầu: "Cô thích sư phụ cô."

Crypto.com Exchange

Chương (1-23)