Vay nóng Tinvay

Truyện:Bách Biến Tiểu Mỹ Nhân - Chương 03

Bách Biến Tiểu Mỹ Nhân
Trọn bộ 10 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Hình thành thói quen thì ra là một chuyện dễ dàng như thế.

Quen có người thường xuyên xuất hiện bên cạnh, quen có người đưa đón đúng giờ, quen có người cãi nhau cùng cô, quen có người như gà mẹ nhiều lời, quen có người lấy lòng mình, quen......

Quen với sự có mặt của anh, nhưng khi cô vất vả quen với sự có mặt của anh rồi, thì anh lại chẳng nói một câu đã biến mất.

Long Nghiên Nghiên không biết đã là lần thứ mấy quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, chỗ kia trong quá khứ luôn có một bóng hình dong dỏng lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười nhìn cô chăm chú, nếu không phải thì cũng vén tay áo lên làm lao công miễn phí, nhưng, bóng dáng quen thuộc đó đã biến mất ba ngày nay rồi.

Có phải người đàn ông đó đã chọn được mục tiêu tiếp theo, quyết định buông tha cho cô?

Đây đúng là chuyện tốt, nhưng đáy lòng cô lại thất vọng và đầy muộn phiền.

Đáng chết! Không lẽ là mưu kế của anh? Khiến cô quen với sự tồn tại của anh bên cạnh, sao đó cô sẽ tự nhiên thuận theo yêu cầu của anh.

"Chị Nghiên Nghiên, chị đang nghĩ gì thế? Sao trông bất ổn vậy?"

Bỗng nhiên hoàn hồn, Long Nghiên Nghiên mới chuyển sự chú ý sang Nhâm Vũ Tiệp, mấy ngày qua vì cuộc họp mẫu giáo kết thúc muộn, cho nên mới tìm cô cùng về nhà.

"Tôi lo hôm nay gói hoa không tốt lắm, khách hàng có điểm không ưng ý...." Long Nghiên Nghiên chột dạ rủ mắt xuống, quyết định ném Lệnh Quá Dương ra khỏi đầu.

"Chị Nghiên Nghiên có phải đang nghĩ đến vị kia nhiếp ảnh gia tiên sinh kia không?"

Tự đạp chân mình, trên mặt Long Nghiên Nghiên tràn ngập kinh ngạc, biểu hiện của cô rõ đến thế sao, khiến Nhâm Vũ Tiệp nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì.

"Trước kia em đến cửa hàng bán hoa tìm chị Nghiên Nghiên, đều gặp được vị Lệnh tiên sinh kia, mỗi khi tan làm hình như anh ấy đều đưa chị về nhà, nhưng mấy ngày nay em lại không anh ấy, chị Nghiên Nghiên có biết Lệnh tiên sinh đi đâu rồi không?" Sau lớp kính, một đôi mắt trong vắt tràn ngập dấu chấm hỏi, nhìn thẳng Long Nghiên Nghiên.

"Tôi không quen anh ta, anh ta thế nào làm sao tôi biết." Long Nghiên Nghiên bày ra vẻ mặt không muốn quan tâm đến Lệnh Quá Dương.

"Chị Nghiên Nghiên không biết số điện thoại Lệnh tiên sinh à?"

Long Nghiên Nghiên bừng tỉnh "A" một tiếng trong đáy lòng, cô có, tấm danh thiếp còn ở trong túi da của cô.

"Nếu chị Nghiên Nghiên cũng không có cách gì liên lạc với Lệnh tiên sinh, tự nhiên quả thật làm cho người ta lo lắng, vô duyên vô cớ không thấy, ngay cả một câu cũng không nói, chẳng lẽ thân thể không thoải mái, hay gặp điều gì bất trắc......" Con mắt đầy hứng thú không bỏ qua gương mặt lúc xanh lúc trắng của Long Nghiên Nghiên."A a a, em lại nói bậy rồi, Lệnh tiên sinh sao có thể có chuyện gì!"

Long Nghiên Nghiên trở nên nghiêm túc, lấy ví da ra, bắt đầu bới bới bới, tìm danh thiếp có ghi số điện thoại của anh, cũng không nghĩ đến có phải giờ tan làm chưa, lấy điện thoại di động ra gọi.

Chín giờ tối, có thể hình dung ra, phòng làm việc đã sớm trống trơn không còn bóng người, Long Nghiên Nghiên lo lắng, xoay danh thiếp, tìm được điện thoại riêng của anh.

"Tút, tút, tút......"

Chờ đợi là một loại tra tấn, lòng không yên bất an chờ đến khi di động kết nối được, mới dịu xuống một chút.

Chờ mãi không thấy bên kia nói gì, cô giành trước nói: "Ê, Lệnh Quá Dương à?"

Im lặng vài giây, bên kia không có một tiếng động nào.

"Ê ê, tôi là Long Nghiên Nghiên, Lệnh Quá Dương phải không?"

Có lẽ có tiếng động, nhưng chỉ toàn tiếng thở, vẫn không có người mở miệng.

"Anh không nói, chứng tỏ anh là không phải Lệnh Quá Dương?"

Long Nghiên Nghiên như nghẹn họng, làm sao đây? Chẳng lẽ anh thật sự có chuyện?

"Lệnh Quá Dương!" Cô quát to một tiếng.

"Nghiên Nghiên?" Tiếng nói khàn khàn trầm thấp truyền đến từ một chỗ khác di động, giọng nói mang theo vui mừng xen lẫn ngờ ngợ.

Là ông trời thấy anh đáng thương, ban thương xót cho anh, giấc mộng đẹp Nghiên Nghiên chủ động tìm anh ư?

"Lệnh Quá Dương, anh là Lệnh Quá Dương đúng không?" Cô vội hỏi, không bỏ qua tiếng ho khan kia.

"Đúng."

"Anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à?"

Tiếng lo lắng thân thiết này khiến anh tỉnh lại, đây không phải mơ, Lệnh Quá Dương cười ngây ngô."Đúng, anh bị cảm, cổ đau muốn chết, tối hôm qua còn bị sốt, Nghiên Nghiên, anh thảm lắm!"

Vì sợ truyền vi khuẩn lây bệnh cho cô, mấy ngày nay anh không dám đi tìm người đẹp.

"Anh đến bác sĩ chưa?" Thì ra là bị cảm, Long Nghiên Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng bỏ đi cái cảm giác hờn dỗi mấy ngày qua.

"Có, nhưng không có tác dụng." Anh cố gắng nói kiểu đáng thương nhất, mang theo mong đợi mở miệng, "Nghiên Nghiên, sao em lại gọi cho anh?"

Có phải cố gắng của anh cuối cùng cũng có thành quả không, Nghiên Nghiên bắt đầu để ý đến anh, quan tâm đến anh? Chụp ảnh chỉ là lấy cớ, anh muốn nhìn thấy cô mỗi ngày mới là thật.

"Tôi...... Tôi thấy anh mấy ngày nay không đến làm phiền tôi, muốn biết có phải anh đã tìm được người thích hợp rồi không, cho nên gọi đến hỏi thăm một chút." Long Nghiên Nghiên cắn môi, nói không nổi hai chữ lo lắng, lúc này, tiếng ồn ào phía trước khiến cô chứ ý.

"Nghiên Nghiên, không được gặp anh, tất cả em chỉ nghĩ đến việc đó thôi à, anh đã nói không phải em thì không thể, sao lại không tin anh? Nghe thấy anh bị bệnh cũng chẳng quan tâm anh một chút?" Lệnh Quá Dương ho hai tiếng, bất mãn kháng nghị.

"......"

"Nghiên Nghiên?"

"......"

"Nghiên Nghiên, em đâu rồi?"

Người đã đi, Lệnh Quá Dương kêu mãnh liệt đến xé cổ họng hai tiếng, đầu kia không hề đáp lại, có, anh nghe được một tiếng "Anh đừng cố quá." Sao đó tiếng nói của Long Nghiên Nghiên biến mất.

Điện thoại bị ngắt!

Một dự cảm không tốt hiện lên, thiếu tí nữa thì vướng dây điện thoại té ngã, Lệnh Quá Dương vội vàng lấy khẩu trang và chìa khóa xe, mang theo viên thuốc chống đau đầu, cho dù tứ chi vô lực cũng phải bò ra ngoài cửa.

= =###

Nhâm Vũ Tiệp núp ở sau lưng Long Nghiên Nghiên, đánh giá nguy cơ lớn vây quanh các cô, vài tên ác bá lưu manh, một đám lưng hùm vai gấu, xem ra toàn là đối tượng không dễ chọc.

Chuyện bắt nguồn khi Long Nghiên Nghiên nhìn thấy mấy tên đàn ông này đang uy hiếp một cô gái rời khỏi quán rượu Lạc Đan, chẳng những bị kéo vào ngõ tối, còn có ý định cưỡng hiếp, cô gái kêu cứu, lại không có ai ra giúp. /Vô39. Ảnh.. Các...

Không thể nhịn được, Long Nghiên Nghiên tắt máy lao ra cứu người, cô nhúng tay vào khiến cho người phụ nữ vốn bị đe dọa thoát được, nói cảm ơn nhanh như chớp rồi chạy mất, để lại lũ xấu xa tìm đến chỗ Long Nghiên Nghiên và Nhâm Vũ Tiệp để trút giận.

Phụ nữ xinh đẹp dám chõ mõm vào chuyện này không có nhiều, một người đàn ông híp mắt trong đó, nhận ra Long Nghiên Nghiên tóc ngắn, kinh hô một tiếng: "Mày, tao nhớ ra rồi, lần trước chính mày đánh tao đến đầu rơi máu chảy, hại tao tốn không ít tiền thuốc."

Lúc ấy, bên cạnh cô còn có một người đàn ông, một cước đá rạn cả xương cách tay vốn muốn vung đao lên của anh.

"A Tài, mày khiêm tốn thế! Một con bé như thế mà cũng không thu phục được, quá mất mặt!"

"Chúng mày đừng coi thường con bé này, nó ra tay còn âm hiểm hơn cả đàn ông!"

"Càng cay độc, chúng ta chơi mới càng đã, A Tài, mày không có can đảm vậy, thì để con bé này cho chúng tao, mày phụ trách con xấu đằng sau đi."

"Không cần, lần trước nó làm tao mất mặt lắm rồi, đêm nay tao muốn đáp lễ lại thật tốt!" Tối nay gã kia không ở đây, anh phải rửa mối nhục này.

Long Nghiên Nghiên tỉnh bơ, nhìn Nhâm Vũ Tiệp run sợ phía sau nói: "Tôi sẽ nghĩ cách dẫn chúng đi, cô thừa dịp chạy nhanh đi nhé."

"Không được, chị Nghiên Nghiên, sao em có thể để lại mình chị ở đây!"

"Làm theo lời tôi!"

Nói xong, Long Nghiên Nghiên đã xoay người đánh bọn chúng, không hề bối rối, bàn tay trần đánh xuống, mấy tên đàn ông đúng là không phải đối thủ của cô, không tóm được cô thì thôi, trên người còn nổ đom đóm.

"Vũ Tiệp, đi nhanh đi!" Long Nghiên Nghiên lo lắng hét to, cũng khiến bọn lưu manh chuyển hướng mục tiêu.

Móng vuốt sói của tên đàn ông hướng đến Nhâm Vũ Tiệp, cô kích động thét chói tai, mũi giày nhọn hoắt đá phía trước một cái, lại đá trúng đầu gối đối phương, người đàn ông đứng không vững, ngã nhào về phía trước, Nhâm Vũ Tiệp nhảy sang bên đưa tay đẩy, lại trùng hợp, anh ta bị hất vào vách tường, đập đầu rồi hôn mê.

May mắn ư?

Một tên khác lại tiến đến muốn vung tay tát cô, Nhâm Vũ Tiệp ngồi xổm xuống, sợ hãi nhắm mắt lại, ôm chân anh dùng sức ấn một cái, người đàn ông đó còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, lập tức ngã xuống, Nhâm Vũ Tiệp đứng dậy muốn chạy trốn, lại đạp phải cái váy dài, một cước dẫm lên xương bả vai của tên đàn ông, anh ta đau đớn hô to liên tục.

Dễ dàng giải quyết xong hai người, biểu tình của Nhâm Vũ Tiệp phức cực kỳ tạp, nói ngạc nhiên chi bằng nói thật đáng cười nhạo.

Vận may trời cho cô, khác hẳn với Long Nghiên Nghiên.

Không cam lòng thua phụ nữ, có tên cầm lấy gậy ở ven đường, có kẻ lấy dao ra, còn gã say rượu thì dùng quyền, mất cả lý trí, chỉ muốn dạy cho Long Nghiên Nghiên một bài học.

"Ông trời ơi!" Nhâm Vũ Tiệp hô nhỏ một tiếng, bước nhanh nữa cũng không kịp, đám người kia đã vung gậy, chém đao đến Long Nghiên Nghiên.

Đúng là tai ương tự nhiên xuất hiện, tay Long Nghiên Nghiên bị thương rất sâu, máu đỏ tươi chảy xuống; Nhưng cô cũng không để đối phương sống dễ chịu, đáp lễ chúng bằng một đấm mạnh, đủ để chúng đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Còn ba tên nữa......

Long Nghiên Nghiên xoay người, không khỏi giật mình sửng sốt.

"Vận may" Nhâm Vũ Tiệp cầm gậy trong tay, run lẩy bẩy đánh gục ba tên kia, sắc mặt trắng bệch, "oa" một tiếng ném gậy về phía Long Nghiên Nghiên.

"Chị Nghiên Nghiên, tay chị chảy máu rồi!" Đáng chết, sao lại không chú ý đến cô bị thương, máu chảy nhiều như thế, vết thương chắc cũng rất sâu.

"Vũ Tiệp, báo cảnh sát trước, nói nhóm người này say rượu làm loạn, còn lấy dao uy hiếp......"

"Nghiên Nghiên!"

Tiếng quát vang lên từ phía sau, hai cô gái cùng quay đầu.

Long Nghiên Nghiên nhìn bóng người quỷ dị đeo khẩu trang, con mắt tràn ngập lo lắng, cô nhận ra đối phương, "Anh, Lệnh Quá Dương."

Người này không phải bị bệnh nặng sao? Sao lại chạy đến đây?

Bỏ khẩu trang ra nhìn những tên đang ngã trên mặt đất, nhịn không được thở dài: "Nghiên Nghiên, em lại nhiều chuyện." Không ngoài dự liệu, cô bé này lại đánh nhau với người ta. "Không phải nói em bớt lo chuyện người ta đi sao, em cứ làm anh phải lo nghĩ vậy à? Em......"

Anh đến gần, mắt đen híp lại, dây tơ đỏ kia bóp nghẹt trái tim anh, giọng trầm xuống nói: "Em bị thương?"

"Bị tên xấu xa kia làm, chỉ là vết thương nhỏ thôi! Đừng có lo."

Lại là cái giọng phớt lờ đó, nét mặt Lệnh Quá Dương lạnh lùng, con mắt đen như muốn đốt người liếc nhìn cô.

"Anh làm gì?"

Mờ mắt một cái, Long Nghiên Nghiên không thể tin mình bị người này vác lên vai.

"Lệnh Quá Dương, anh làm gì!" Long Nghiên Nghiên đập vai anh, lưng anh, nhưng chỉ như gãi ngứa cho anh, mình thì vẫn lơ lửng trên lưng anh như cũ.

Kẻ lừa đảo, làm gì có người bị bệnh mà còn có sức như thế, hay là cô lớn tuổi, sau khi vận động nhiều lại không khống chế nổi một người đàn ông, còn bị anh khiêng cô lên nữa chứ, thật mất mặt mà.

"Để tôi xuống! Vũ Tiệp, đừng đứng ngây ra như thế, mau giúp tôi đi! Lệnh Quá Dương, anh muốn đưa tôi đi đâu?"

"Đưa em đến bệnh viện." Giọng nói của anh như đang đè nén lửa giận.

"Không cần, trong phòng tôi có thuốc rồi, không cần đến bệnh viện! Lệnh Quá Dương, lời tôi nói anh có nghe thấy không?" Nhưng anh không nhúc nhích, cô nhéo lỗ tai của anh hô to, "Đây là vết thương nhỏ, tôi không đến bệnh viện, không đến bệnh viện!"

Toàn bộ cơn giận đã khai hỏa, Lệnh Quá Dương đặt cô xuống dưới, tay giữ chặt lấy hông của cô, không để cô dễ dàng né ra, một tay giật khẩu trang của mình xuống, trực tiếp hôn thật kêu liên tiếp lên cái miệng nhỏ xinh của cô. /Vô42. Ảnh.. Các...

Không ngờ còn có chiêu này, Long Nghiên Nghiên choáng váng, trong đầu trống rỗng.

Tiếng ồn tiêu tán hoàn toàn, Lệnh Quá Dương lại khiêng người con gái làm anh rối bời, đau lòng, phiền muộn này rời khỏi hiện trường.

Một bóng người bò dậy từ trên mặt đất, lặng lẽ nhích đến gần người bị để lại Nhâm Vũ Tiệp.

Nhâm Vũ Tiệp vén váy dài, đôi chân thon thả nâng lên, quay lại, một cước, đá vào tên đang lại gần, khiến tên đó lại văng về mặt đất một lần nữa.

Tà váy rơi xuống, cô coi như chẳng có chuyện gì, phủi phủi bụi trên giày, mắt lạnh nhìn một loạt đèn nê ông đang tỏa sáng, vì sự an toàn của chị Nghiên Nghiên, nên chỉnh đốn lại nơi náo loạn này.

Một phụ nữ, bị một người đàn ông hôn, nên có phản ứng gì?

Cái này có tính là hôn không? Tuy chỉ chạm hời hợt, nhưng, môi anh đã đụng vào môi cô, cảm giác mềm mại mà nóng nóng...

Trời ơi! Tên kia rõ ràng đang bị bệnh, lại dám truyền mầm bệnh cho cô! Đáng chết nhất là, hôn trộm xong lại còn bày ra gương mặt lạnh lùng, chỉ biết hừ lạnh với cô, anh nghĩ anh là ai chứ?

Ép cô đến bệnh viện, dùng lệnh buộc cô ngồi trên xe chờ anh đi mua cơm hộp, lúc này cô chẳng còn giống chủ nhân nữa, anh ta thì tự do ra vào nhà cô như không.

"Lệnh Quá Dương, tôi không cho phép anh vào phòng tôi nhé."

Con mắt đen lạnh lùng trừng mắt liếc cô, ném cơm hộp cho cô, mình thì tìm một góc khác, vùi đầu dùng đũa trúc ăn cơm hộp.

Ăn no rồi, mới có sức mà tìm cô tính sổ.

"Anh có nghe thấy tôi nói gì không?" Tầm mắt Long Nghiên Nghiên dừng lại trên gạc ở cánh tay, lại dời về một đầu tóc rối của anh, đảo vào vòng, cũng nhận ra được mệt mỏi trên mặt anh.

Ngực không biết sao lại bị ấm áp vây quanh, cô cảm thấy tức giận như bay đi mất.

Mở cơm hộp ra, cô rất đói bụng, ăn ngốn nga ngốn nghiến.

Hai vỏ cơm hộp nằm trong thùng rác, Lệnh Quá Dương lại bày ra cái mặt "đại gia ta khó chịu" như trước, bên trong nhà bếp rộng sáu thước vuông, rửa trái cây mua ven đường, cắt vỏ, cuối cùng lại về phòng bếp, cất đồ cắt gọt, xử lý chỗ rác thừa.

Nghiễm nhiên thành một người đàn ông mẫu mực, đáng tiếc một nam một nữ trong phòng, toàn bộ tâm tư chẳng để ở đây.

Lệnh Quá Dương tắt bóng đèn nhỏ trong nhà bếp, nhìn đồng hồ, đồ ăn trong dạ dày chắc là tiêu hóa xong rồi, anh có thể tìm cô "giáo dục công dân" một chút, để cô hiểu được, dù cô không thương tiếc bản thân mình, tim anh cũng rất đau khi nhìn thấy cô như vậy!

"Lệnh Quá Dương, anh muốn thế nào đây? Ê! Cuối cùng anh muốn gì?"

Trong một giây bóng dáng anh đã áp sát, giây tiếp theo cô đã bị người ta tóm lấy cánh tay không bị thương kia.

Hành vi của người này đêm nay thật sự là kỳ quái đến cực điểm, làm cô kinh ngạc hết lần này đến lần khác.

Mặt đỏ lên, cô vô tình lại nghĩ đến chuyện bị hôn trộm, sao nhãng một cái, đã bị người ta đẩy vào phòng ngủ.

Lệnh Quá Dương đề phòng cô chạy trốn, chẳng những đóng cửa lại, hai tay còn chặn cô lại ở trước cửa.

"Anh có bệnh à!" Cô nói, chăm chú nhìn biểu tình thâm trầm lại nguy hiểm trên mặt anh.

Phòng ngủ nho nhỏ có thêm anh càng chật chội hơn, Long Nghiên Nghiên lùi đến mép tường, đề phòng trợn mắt nhìn anh, tiểu thư đây cuối cùng đã nhận ra một chuyện, người này là đàn ông, còn mình là phụ nữ, anh lại nhốt cô trong phòng, ế, làm người ta không nghi ngờ cũng khó.

"Em có biết hôm nay em đã tự làm mình bị thương không." Lệnh Quá Dương lạnh lùng nói.

"Tôi có mắt, nhìn được." Quơ quơ cánh tay bị băng bó một trăm phần trăm lên, "Người ta dùng dao, trên người tôi lại không mặc giáp bảo hộ, sao có thể không bị thương."

"Em có thể tránh mà, chỉ cần khắc phục cái tính thích nhiều chuyện của em, muốn ủng hộ chính nghĩa, cứu vớt người khác, có thể dùng khác cách khác, không cần thiết tự mình ra trận liều mạng với người ta."

"Nếu tôi đã dám lên cản phía trước, tất sẽ không ngại chi bị thương." Cô khinh thường xùy xùy nói, mặt ra vẻ không hề gì.

"Long Nghiên Nghiên! Cuối cùng em có hiểu anh đang nói gì không? Chẳng lẽ em mất cái mạng nhỏ này cũng không sao à?" Cô bé này sao lại ngang bướng thế chứ, cô không sợ, nhưng anh sợ lắm!

Đầu óc Lệnh Quá Dương dần tỉnh táo lại, suy nghĩ sâu xa nhìn chăm chú con ngươi không dao động kia, nhưng trên mặt cô lại ra vẻ không quan tâm lấy một chút.

Nhớ cô từng nói lập bang phái, đua xe, đánh nhau với người ta...

Thân thể bỗng chấn động, Lệnh Quá Dương hiểu được, cô thật sự không coi tính mạng của mình ra gì! Nhận thức này khiến trái tim anh rung động thật sâu, cũng là làm anh hoảng sợ và càng thêm tức giận!

Lửa nhiệt quanh không khí như thiêu đốt mọi thứ, con người có ý thức về nguy hiểm, Long Nghiên Nghiên cảm nhận được cơn giận của đối phương, anh đi từng bước đến, cô lại càng lui về sau, đáng tiếc đã lui đến đường chết rồi, một bên là tường, một bên là giường, trốn cũng không thoát.

Người anh càng lúc càng đến gần, trong ánh mắt có chứa một loại tình cảm muốn cướp đoạt, trái tim Long Nghiên Nghiên đập thình thịch, trái tim kinh hoàng va chạm mạnh vào ngực cô, cô không quen và cũng không muốn bị loại ánh mắt đó khóa cô lại.

"Anh đừng lại đây......" Lần đầu tiên lắp bắp trong cuộc đời, cũng là lần đầu tiên nói với anh ta như thế.

Hai tay giữ chặt cô lại trên tường, anh nén lửa giận xuống, cho cô cơ hội hoãn thi hành án phạt, "Hứa với anh về sau em sẽ quý trọng bản thân mình, không được làm chuyện nguy hiểm, có lẽ sự trừng phạt của anh sẽ nhẹ đi một chút."

"Trừng, phạt?" Cô sặc nước miếng, "Anh, đầu óc có vấn đề hả! Tôi với anh không thân cũng chẳng quen, tôi cũng chẳng làm sai chuyện gì, anh dựa vào đâu mà muốn trừng phạt tôi?"

"Em làm mình bị thương, khiến anh lo lắng, như thế chính là chuyện đã làm sai." Anh híp mắt cảnh cáo, "Cuối cùng em có hứa hay không?"

"Tôi không nói, anh muốn thế nào, đánh tôi chắc?" Cho đến bây giờ cô cũng không phải loại người ngoan ngoãn nghe lời đâu nhé, tự nhiên sẽ không nghe theo.

Anh lạnh lùng cười hai tiếng, ý tứ rất rõ ràng.

"Anh muốn đánh tôi thật!" Long Nghiên Nghiên không thể hiểu nổi kêu to, cô gặp tên điên à.

Động tác của cô bị đoán trước, vai liền bị người ta xoay một cái, quyền đánh ra lại bị đối phương bắt được, hai tay bị xoay ngược về sau cố định lại, Lệnh Quá Dương kề sát lưng của cô, khiến cô không thể phản kích.

Long Nghiên Nghiên không thể tin mình lại chậm chạp đến vậy.

"Em nói hay không?"

Không trả lời, gặp tên điên coi như cô xui xẻo đi, tay không thể dùng, thì cô dùng chân.

Đá, đá, giẫm, không tin anh không sợ đau.

"Tốt lắm, đây là em tự chuốc lấy nhé." Lệnh Quá Dương cắn răng nói, lực chân của cô rất lớn, mất khá nhiều sức anh mới đặt được cô bé này lên giường.

Hai người đều là thở hồng hộc, cùng đổ mồ hôi.

Anh ngồi xuống bên giường, tránh cánh tay bị thương của cô, xoay ngược "kẻ chịu phạt" lại, dùng chân mình ép chặt.

Tư thế này......

Long Nghiên Nghiên thở hổn hển, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm một mảnh hồng.

Anh nói đánh, là muốn đánh mông cô!

Cô thà bị người ta đánh, cũng đừng dùng cách mất mặt như thế mà đánh chứ."Lệnh Quá Dương, anh dám đánh vào mông tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh."

Mới nói xong, "bốp" một tiếng, chỗ quần bò bị đánh một cái thật kêu.

Anh xuống tay không lưu tình chút nào, Long Nghiên Nghiên đau đớn hét."Tên khốn kiếp, anh dám đánh tôi thật!"

"Anh chẳng những đánh em, anh còn đánh nữa, cho đến khi em chịu hứa với anh mới thôi." Giống như chứng minh lời anh nói không phải giả, anh liên tục đánh xuống, mỗi một chưởng đều dùng lực rất mạnh.

"Lệnh Quá Dương, anh dừng ngay, dừng ngay!" Đã bị đánh hơn mười phát, Long Nghiên Nghiên rốt cục nhịn không được hô to, vì thật sự rất đau.

Long Nghiên Nghiên khóc, là khóc nhục nhã, hai mươi tám tuổi còn bị người ta đánh như vậy, tự tôn của cô bị tổn thương.

Một phút sau, Lệnh Quá Dương đánh đến tê cả tay, anh tin cô nhất định rất đau, nhưng anh không mềm lòng, tuyệt đối không.

"Anh đủ rồi...... Đừng nữa đánh......" Cô mở miệng cầu xin.

"Rất đau phải không? Em có biết mỗi lần anh nhìn thấy em đông bị thương, tây bị thương, lòng chính là đau như vậy không!" Anh đánh cô, chỉ là muốn cho cô biết anh lo lắng đến thế nào."Hứa với anh, em sẽ yêu quý bản thân, không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn nữa."

"Anh...... Dựa vào cái gì...... ra lệnh cho tôi......"

Tiếng khóc ô ô truyền vào tai anh, cô khóc nên nói chẳng rõ ràng.

"Bằng sự quan tâm của anh! Em không để ý bản thân, cũng chẳng màng đến cảm nhận của người khác, em có hiểu anh lo cho em, sợ em gặp chuyện không may đến thế nào không, anh rất sợ sẽ mất em!"

Tính tình cô bé này sao lại cố chấp như thé, anh hiểu sức của mình, nếu không để ý cứ đánh tiếp, ngày mai da thịt nhất định sẽ bầm tím.

"Được...... Tôi hứa...... Tôi sẽ ưu tiên cho sự an toàn của mình, được chưa?" Không biết là do lời anh nói hay là do đau đớn kia, Long Nghiên Nghiên khóc lóc cầu xin.

Sợ mất đi cô sao? Cô chưa bao giờ cảm thụ cảm giác thân thiết như thế này!

"Tốt nhất em nên hứa lời nói đêm nay của em là thật, nếu không, lần sau sẽ không chỉ nói chuyện thế này thôi đâu." Anh buông cô ra, thoáng nhìn hai mắt khóc đến đỏ của cô, cố nén ý muốn an ủi xuống.

Mặt kệ cô nằm sấp lên giường mà khóc, tung chân lên, nghiêng nghiêng ngả ngả đi ra khỏi căn phòng nhỏ của cô, thật gay go, vừa mới khôi phục thể lực xong lại vì một lần tức giận mà mất hết.

Từng trận khóc bay đến bên tai, anh không quan tâm nữa, đi đến cạnh cửa đi giầy, đây là cô tự chuốc lấy, cho nên anh không đau lòng chút nào!

Vừa mới đi ra khỏi cửa nhà cô, cả người anh liền mất hết sức lực, cả người mềm nhũn ngồi xuống.

A, bệnh cảm của anh hình như ngày càng nghiêm trọng, đầu choáng váng kinh khủng.

Như chứng minh là thật, thân thể anh trống rỗng, không chịu thua kém, chất lỏng đỏ đỏ bắt đầu chảy ra từ mũi, cái tay đánh người giờ lại phải bịt lấy lỗ mũi.

Đừng gạt người nữa, anh, thật ra đau lòng muốn chết.

******

Lệnh Quá Dương tỉnh lại trên ghế sô pha, nhận ra mình đang nằm ở một nơi xa lạ, trên người còn có chăn.

"Không cần phải nhìn nữa, anh ngất xỉu ở cạnh cửa, là em đưa anh vào, để anh nghỉ ngơi trên ghế sô pha một đêm." Âm giọng lành lạnh phát ra từ chỗ pha cà phê, Nhâm Vũ Tiệp ngồi cạnh bàn ăn nói.

"Em......" Vừa đứng dậy, anh liền cảm thấy cả người vô lực.

"Anh vừa hạ sốt không lâu, thân thể không thoải mái là chuyện bình thường."

Ký ức dần trở lại trong đầu anh, sau khi anh đi ra khỏi nhà Long Nghiên Nghiên, gục trên cầu thang, quả nhiên, bệnh của anh rất nghiêm trọng.

"Tối hôm qua, không phải anh đưa chị Nghiên Nghiên đến bệnh viện à? Về sau anh làm gì chị Nghiên Nghiên vậy? Sáng nay em gặp chị ấy, tinh thần rất kém, đôi mắt đỏ như khóc cả đêm vậy!"

Huyết sắc lại rút khỏi trên mặt Lệnh Quá Dương.

Tinh thần kém, khóc cả đêm!

Dùng chiêu tàn độc đó xong, lòng anh đau muốn chết, bây giờ, anh càng đau đầu nên làm thế nào để cô tha thứ cho mình.

"Này, không phải anh ức hiếp chị Nghiên Nghiên chứ?"

Vẻ mặt hối hận của Lệnh Quá Dương đã chứng minh lời Nhâm Vũ Tiệp nói.

"Khi em gặp Nghiên Nghiên, cô ấy, à, có nói gì không?" Muốn biết cô tức giận bao nhiêu, mới có thể nghĩ mình phải chịu đòn nhận tội thế nào.

"Khi em đi mua đồ ăn sáng thì gặp chị ấy ra ngoài, nhưng chị ấy chẳng nói câu gì cả! Tư thế đi đường của chị Nghiên Nghiên có điểm là lạ, cứ như thân thể không thoải mái vậy!"

Trái tim Lệnh Quá Dương đang rỉ máu, tối hôm qua đúng là điên rồi, mất lý trí, xuống tay mới nặng như vậy, làm sao bây giờ? Chặt hai tay đã hành hung đưa đến trước mặt Nghiên Nghiên, cô có nhận không?

"A."

Lệnh Quá Dương tức giận nhìn người bên cạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn cười cười lại gần, lấy tay quơ quơ quần áo bị dính máu, "Em rất tò mò, cuối cùng là anh bị cảm mạo gì, vì sao lại chảy máu mũi?"

Lệnh Quá Dương mất tự nhiên ho khụ khụ, xoay người không muốn trả lời.

"Nói cho em biết thôi! Em rất muốn biết mà." Gọng kính hơi rơi xuống lộ ra hai mắt sáng mang theo ý xấu, "Anh không nói à? Được, em sẽ nói với bác, nói anh 'ức hiếp' chị Nghiên Nghiên thế nào, em nghĩ, bác nhất định sẽ rất buồn vì anh dùng vũ lực với con gái." Vách tường ở đây rất tồi, làm sao mà cách âm được chứ.

Lệnh Quá Dương ngẩn ra, trừng mắt nhìn Nhâm Vũ Tiệp, miệng mắng không ngớt.

(+_+)

Tiệm hoa Tinh Linh hôm nay buôn bán, có thể dùng đến từ vô cùng kém để hình dung, vì người phụ trách đưa hàng, chiêu bài kia không thoải mái, cho nên đến đặt hàng giảm, tổn thất mất hơn hai vạn.

Ánh mắt Viên Thu Bình ai oán, xăm soi Long Nghiên Nghiên ngay cả bước đi cũng như bà già."Tiểu Nghiên à! Không phải trước kia cô rất khỏe à? Sao lại bị người ta chém một đao, đã như cả tứ chi bị thương thế kia, nói thật đi, cuối cùng cô bị thương ở đâu? Tôi thấy cô đi đường cũng không xong, không phải bị nội thương chứ?"

Long Nghiên Nghiên mím môi, vết thương ở vị trí mất mặt kia, cô sao có thể mở miệng.

"Tiểu Nghiên, không phải là cô đánh thua người ta, khóc khổ sở cả một đêm chứ?" Nhìn đôi mắt to của cô, trong một đêm, sưng lên như quả đào vậy.

"Cả đêm tôi ngủ không ngon, rất đau đầu, đừng làm ồn được không?" Đi nhanh một cái, đến cả cơ mông của cô cũng đau đến nhe răng trợn mắt.

Cô hận tên đàn ông chết tiệt kia, anh có quyền gì mà đánh cô?

Còn ra tay nặng như thế, bộ vị kia đến giờ còn đau chết khiếp, mỗi bước đi đều đau, tối hôm qua căn bản không thể nằm trên giường, phải nằm sấp mà cánh tay lại bị thương, cả một đêm cô chẳng thể đi vào giấc ngủ được.

Điên nhất là lúc anh nói gì mà sợ mất đi cô, có trời mới biết tên khốn nạn đó có dụng ý gì, nhưng cũng vì vậy mà cả đêm hai mắt cô bị ngâm trong nước, gặp quỷ à, từ khi nào mà mình lại khóc nhiều như vậy!

Long Nghiên Nghiên xoa xoa hai đấm, tên kia khôn hồn thì đừng xuất hiện trước mắt cô, bằng không......

"A! Đây không phải Lệnh tiên sinh sao? Hôm nay đến sớm thế?" Viên Thu Bình chào hỏi bóng dáng lén lút ở bên ngoài, "Mau vào đi! Anh làm gì mà như bị phạt đứng ngoài cửa hàng thế này?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)