← Ch.16 | Ch.18 → |
Phúc Nhạc cùng Kanya nhiệt tình hóng hớt khiến Joe và Casar nhất trí tỏ vẻ không thể hiểu nổi, nhưng xét thấy sự yêu chiều của 2 người này với 2 người kia, cả 2 đều sáng suốt tỏ vẻ trầm mặc.
Vội vàng ăn xong cơm trưa, Phúc Nhạc cùng Kanya liền vô cùng cao hứng dắt tay nhau chạy tới nhà Haren. Hai thú nhân tận tâm tận lực hóa thành hai con hắc báo ra ngoài đi săn, đối với tâm tư rục rịch muốn giật dây bắc cầu cho Haren và Whorf của Phúc Nhạc cùng Kanya, tuy rằng trong lòng biết rõ ràng, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ theo bọn họ đi.
"Chú Kanya ơi, chú nói tộc trưởng có thể nói chuyện nhân sâm cho Whorf hay không?" Dọc theo đường đi Phúc Nhạc tò mò hỏi han, nếu Whorf biết chuyện này rồi, nhất định sẽ trở lại nói lời cảm tạ đi? Như vậy không phải là lại có thêm cơ hội sao!
"Yên tâm, tộc trưởng khôn khéo như vậy, khẳng định sẽ nói!" Kanya nhỏ giọng nói, trong bộ lạc chỉ cần không phải cũng ngốc giống Whorf thì đều có thể nhìn ra hai người này có chút ý tứ, huống chi là lão tộc trưởng cáo già kia!
Hai người trò chuyện bát quái không tới một hồi liền tới nhà Haren. Haren cùng ma phụ cậu ta đang xử lý da thú trong nhà, thấy Kanya cùng Phúc Nhạc tiến vào vội vàng đứng lên đón.
"Tiểu Nhạc, chú Kanya, sao 2 người lại tới đây?" Haren chạy đến góc rửa tay nói.
Phúc Nhạc cười cười: "Haren, mấy hôm nay bận quá, quên mất 1 chuyện rất quan trọng, bắt mạch cho 2 người."
Bắt mạch?
Haren cảm thấy có chút chóng mặt, hai chữ cậu ta đều biết, vì sao ghép lại không hiểu gì hết vậy?
Phúc Nhạc gãi gãi đầu, cảm thấy giải thích chỉ sợ mất thời gian cả ngày, đành bỏ qua, chỉ hàm hàm hồ hồ nói rằng: "Chính là nhìn xem thân thể của cậu như thế nào."
"Nói không chừng Tiểu Nhạc có thể trị khỏi cho cháu nha! Về sau sẽ không dễ sinh bệnh nữa!" Kanya từ phía sau Phúc Nhạc thăm dò, thay cậu giải thích, hiện tại y chính là vô điều kiện tin tưởng con dâu tương lai nhà mình!
Ma phụ Sylve của Haren nghe được động tĩnh đi ra, vừa lúc nghe được lời Kanya nói, không khỏi sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: "Tiểu Nhạc cháu có cỏ thú hồn?"
Phúc Nhạc nhanh chóng lắc đầu, cỏ thú hồn lớn lên là cái dạng gì cậu còn không biết, cơ mà tình huống của Haren căn bản không cần dùng đến cái thứ gọi là cỏ thần kia, nhân sâm trong vườn bị cho là cỏ dại đã đủ dùng rồi nha!
Haren không biết Phúc Nhạc rốt cuộc có biện pháp gì có thể chữa khỏi cho mình, vừa lo sợ bất an đồng thời lại có chút tò mò, dù sao lấy bản lĩnh thần kỳ của Phúc Nhạc, chuyện cậu ta nói được, nhất định sẽ có hi vọng đi...?
Nghĩ đến đây, Haren không tự chủ được mà sinh ra một chút hy vọng.
Đi đến trong phòng ngồi xuống, Phúc Nhạc đem gối bắt mạch bỏ lên trên bàn, ý bảo để tay đặt lên gối, Phúc Nhạc vươn ngón tay đặt lên trên cổ tay cậu ta.
Gối bắt mạch xúc cảm mềm mại khiến Haren không khỏi lộ ra biểu tình ngạc nhiên, tay đặt trên đó còn thoải mái hơn cả da thú, đầu óc làm ăn của Haren lập tức bắt đầu suy tư, nguyên liệu gì mới có thể đạt tới loại trình độ này? Nói không chừng những thứ mềm nhũn trông có vẻ vô dụng trong rừng cũng có thể có chút tác dụng hình như cái vật không rõ dưới cổ tay mình chăng?
Haren thấy Phúc Nhạc vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc, trong lòng bất ổn, cũng không dám hé răng ra hỏi, Sylve cùng Kanya càng cẩn thận tận lực không phát ra động tĩnh, sợ quấy rầy Phúc Nhạc bắt mạch.
Một lát sau, Phúc Nhạc mới buông cổ tay Haren ra, giờ phút này Kanya không khỏi có chút phiền não: chẳng lẽ xem bệnh đều phải tiếp xúc như vậy? Vậy Tiểu Nhạc về sau chẳng phải là sẽ phải sờ cổ tay rất nhiều thú nhân sao? Con trai nhà mình sẽ nóng nảy mà gặp trở ngại đi...
"Haren khi còn bé đã sinh bệnh rất nặng sao? " Phúc Nhạc cân nhắc tình huống của Haren, hỏi.
Haren gật đầu: "Lúc còn rất nhỏ liền sinh bệnh rất nặng, lúc được ma phụ nhặt về đã sắp chết."
"Khó trách thân thể cậu nguyên khí có vẻ cực yếu, xem ra là căn cơ không tốt..." Phúc Nhạc lẩm bẩm, đáng tiếc không biết lúc ấy Haren sinh bệnh gì, như vậy sẽ không có biện pháp hoàn để đúng bệnh hốt thuốc ... Cũng may tình huống của cậu ta cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, chỉ cần tẩm bổ, chú ý cẩn thận một chút hẳn là có thể hoàn toàn không thành vấn đề.
"Vậy có thể trị được không?" Sylve so với Haren còn gấp hơn, lo lắng hỏi han.
Phúc Nhạc khẳng định gật đầu, vấn đề này ở trên địa cầu không đáng kể chút nào, mỗi ngày chịu khó ăn thứ tốt tẩm bổ, chú ý tăng cường sức đề kháng là được.
"Còn nhớ rõ gốc cây mà tôi kêu cậu cho Whorf ăn không? Lúc nấu thịt thì cho 1 ít vào! Đừng cho nhiều, mỗi lần cho một chút là đủ rồi!" Phúc Nhạc nghiêm túc dặn dò. Nhân sâm đại bổ, bổ quá hoá hại, hơn nữa bản thân thân thể giống cái cũng cường kiện hơn người thường ở thế giới kia nhiều lắm, ngộ nhỡ bổ quá lại mất nhiều hơn được.
Kỳ thật phương thuốc bổ khí, tập thể dục trong đầu Nhạc có không ít, cũng có thể căn cứ tình huống của Haren mà kê 1 đơn thuốc, nhưng không bột đố gột nên hồ, trong tay cậu ngại trừ 1 ít thuốc cấp cứu tây y, mà thảo dược còn chưa thu hoạch được, có phương thuốc cũng vô dụng a.
Haren còn chưa phục hồi lại tinh thần, Sylve đã muốn vội vã chạy ra đi tìm loại cây mà Phúc Nhạc dặn.
"Về sau, thật sự sẽ không sinh bệnh nữa sao?" Haren thấp thỏm hỏi han, cảm giác tuyệt không chân thật... Thật hình như, vốn có cái gai mắc trong lòng đã lâu nay lại bị Phúc Nhạc phất tay 1 phát đã nhổ đi. Vốn cho rằng đời này thân thể không có hy vọng khá hơn, lại được báo cho là muốn chữa khỏi tuyệt không khó... Dùng từ tục 1 chút, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy thất lạc, hố cha a.
"Không phải sẽ không sinh bệnh nữa." Phúc Nhạc cười sửa lại cho đúng: "Chính là giúp đỡ điều dưỡng thân thể một chút, trở nên không hề dễ dàng sinh bệnh mà thôi, chỉ cần bình thường chú ý nhiều một chút, về sau thân thể hẳn là sẽ càng ngày càng khỏe mạnh."
"Vậy cũng đã đủ lợi hại ..." Haren thất thần lẩm bẩm nói, cậu ta nằm mơ cũng không dám nghĩ chuyện này...
Phúc Nhạc sợ Sylve kích động quá trực tiếp nhổ nhân sâm lên hết, liền đi ra ngoài tìm y.
Kanya vỗ vỗ Haren đang ngơ ngác ngây ngốc, cũng thực vui mừng, trêu ghẹo nói: "Làm sao rồi, cao hứng đến choáng váng?"
Haren phục hồi lại tinh thần, ngại ngùng mà sờ sờ đầu, cậu ta thật sự thực kích động, có chút luống cuống.
Người bên ngoài sẽ không hiểu được đâu.
Có lẽ đối với một nhân loại bình thường mà nói, thân thể yếu một chút cũng không là gì, ít nhất thì nhân sinh sẽ không bởi vậy mà trở nên bi quan hắc ám.
Nhưng đối với một cái giống cái mà nói, lại không khác gì bị tuyên bố tử hình. Tuy rằng giống cái rất cao, sức lực cũng không nhỏ, trong sinh hoạt thường ngày mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, cơ mà loại giống cái như Haren, thân thể cùng nhân loại bình thường không khác mấy, hơn nữa không biết một ngày kia sẽ đột nhiên sinh bệnh, vận khí không tốt thì tật bệnh tăng thêm, có lẽ sẽ chết, nói không chừng còn sẽ mang đến tai nạn cho người bên cạnh.
Dưới tình huống không có thầy thuốc cùng dược vật, chút cảm mạo nhỏ cũng có thể dễ dàng đốn ngã bọn họ, sức miễn dịch của giống cái hoàn toàn không xứng đôi với sức lực của họ tí nào.
Cho nên chuyện thân thể không tốt... Đối với giống cái mà nói còn đáng sợ hơn không thể sinh con.
Bởi vậy, dần dần cũng sẽ không có thú nhân muốn cùng giống giống cái yếu ớt làm bạn lữ.
Tuy rằng giống cái số lượng không nhiều lắm, các thú nhân cũng không phải nhất định phải "kết hôn sinh con". Rất nhiều thú nhân trời sanh tính cách đạm bạc, chẳng phải coi trọng hậu đại thú nhân, nếu nhìn trúng thú nhân bên cạnh, cũng có thể kết làm bạn lữ, cùng nhau sinh sống. Giống cái cũng như vậy, chuyện này đều rất bình thường.
Nhưng cho dù là loại cách sống nào đều không có chỗ cho giống cái nhỏ nhoi Haren. Tình cảm vô vọng, sinh mệnh cũng không biết khi nào sẽ đi đến hồi cuối... Cũng may Sylve dạy con tốt, bản thân Haren cũng rất kiên cường lạc quan, tinh thần mới không sa sút đi.
"Đúng rồi! Vậy Tiểu Nhạc... Có thể giúp ma phụ xem 1 chút hay không?" Haren nghĩ tới ma phụ nhà mình, vội vàng hỏi, chính là thanh âm lại càng ngày càng nhỏ, sắc mặt có chút đỏ lên, nhìn ra được là ngại ngùng, vì cậu ta không biết khám chữa bệnh có thể làm Phúc Nhạc bị làm sao hay không. Sức mạnh vĩ đại như vậy, có thể làm thần minh tức giận, phải trả giá đại giới nhất định hay không? Tuy rằng quan tâm ma phụ, nhưng là bạn của Phúc Nhạc, Haren không khỏi có chút lo lắng thay cậu.
Cho nên cậu ta mới nhân lúc Phúc Nhạc không ở đây hỏi như vậy, tuy rằng mới quen không bao lâu, nhưng Haren cũng đã thăm dò thử rồi, người này còn nhỏ hơn mình, tính cách lại thiện lương đơn thuần, tuy rằng thực mơ hồ, bừa bãi, trí nhớ cũng không được khá lắm... Nhưng rất thích giúp người, nếu cậu ta mở miệng nhờ, Phúc Nhạc nhất định sẽ không cự tuyệt đi...
Kanya nghe xong, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng cùng ý cười, Haren có thể thay Phúc Nhạc suy nghĩ như vậy, A Nhạc quả thật chọn bạn không tồi. Hiện tại chính mình đã coi Phúc Nhạc là con dâu tương lai, đương nhiên cũng thực quan tâm Phúc Nhạc.
"Yên tâm đi. Tiểu Nhạc có được sức mạnh thần kỳ, loại chuyện này, chỉ có nó mới làm được." Kanya nói thế đã đánh bay nghi ngờ của Haren. Mặc dù cậu ấy thân thể nhỏ yếu thật, nhưng sẽ không vì trị bệnh cứu người mà bị thương tổn gì, hoặc phải trả đại giới gì đó, thân thể không tốt cũng là do cậu ấy không phải "dân bản xứ" của thế giới này mà thôi, Phúc Nhạc trong lòng mình tự biết hết.
Haren nghe xong lúc này mới yên tâm, không khỏi chờ mong, ma phụ vì cậu mà hy sinh nhiều lắm, năm đó thậm chí còn chuẩn bị vì cậu mà đi tìm cỏ thú hồn, bị tộc trưởng nghiêm khắc ngăn trở. Tình cảm của Haren đối với ma phụ cực kì thâm hậu, nếu như có thể chữa khỏi cho ma phụ, khẳng định cậu ta sẽ càng vui hơn là mình được chữa khỏi.
Giờ phút này Phúc Nhạc đứng ở sân sau nhà Haren sắc mặt có chút cổ quái, thế giới này rốt cuộc là 1 tồn tại kì quặc gì vậy? Cậu cư nhiên ở sân sau gặp được linh chi cùng nhân sâm số lượng khả quan... Có đi bán buôn (bán buôn, bán lẻ) cũng không có nhiều như vậy a!
Mà quan trọng nhất là, sâm núi vì cái quái gì lại có ở bình nguyên, còn tổ chức thành đoàn thể sinh sôi trong vườn nhà bằng phẳng của người khác nữa mới điên chứ! Này không khoa học!
← Ch. 16 | Ch. 18 → |