← Ch.44 | Ch.46 → |
Tô Lị bế trả lại đứa bé cho vị nữ sĩ kia, bà ấy cũng mỉm cười tao nhã nói: "Xem ra Laysi cũng rất thích tiểu thư."
"Có lẽ là tôi với đứa bé này có duyên."
"Chuyện này thì hai người cũng phải nỗ lực thật nhiều! Thôi, chúng tôi cũng xin phép đi về đây!" Nam sĩ kia đứng lên, cười nhìn Shere đầy ẩn ý, sau đó quàng tay qua ôm lấy thắt lưng vị nữ sĩ rồi đi ra ngoài.
Beucke đứng bên cạnh cũng nhanh chóng lễ phép tiễn cả ba người ra cửa.
Thấy ba người đã đi rồi, lúc này Tô Lị mới hỏi: "Bọn họ là ai vậy?"
"Ông ta là Nam Tước Kai Mathew và phu nhân Angela, bọn họ đến xin phép ta về việc giao thương buôn bán thôi."
"Đứa trẻ con của bọn họ là U đúng không?" Dường như Tô Lị có thể chắc chắn được việc này.
Shere cũng không để ý, nói: "Ai biết được!"
Tô Lị luôn tin vào việc chuyển thế đầu thai, cũng như cô luôn tin tưởng trên đời này tồn tại ma quỷ.
Cô nghĩ đứa bé kia nhất định là U, may mắn là hai vợ chồng kia nhìn có vẻ hiền lành, U được sinh ra trong một gia đình như vậy thì có lẽ sẽ được hạnh phúc rồi!
"Đúng rồi, hình như lúc nãy Alar có vẻ rất đau lòng chạy ra khỏi nhà. Em đã nói với nó cái gì sao?"
"Hả? Tôi đâu có nói gì đâu!"
Tô Lị chớp mắt, sau đó vội vàng xoay người đi vào phòng ăn.
Dựa theo lẽ thường thì có lẽ mấy ngày sắp tới sẽ không thấy Alar ở trong lâu đài. Mỗi khi cậu nhóc gặp phải chuyện buồn thì sẽ chạy đến văn phòng luật, thói quen xấu này của cậu nhóc sẽ không bao giờ thay đổi.
Tô Lị hài lòng cười, vậy là mình không phải gặp mặt tiểu quỷ đáng ghét đó nữa. Cô vô cùng hài lòng khi nghĩ đến mấy ngày kế tiếp mình có thể sống một cuộc sống thoải mái.
Sau khi ăn xong thì đi dạo là một hoạt động vô cùng tốt. Tô Lị ăn bữa sáng xong liền cầm ô tản bộ ngoài lâu đài.
Ở Luân Đôn, ô là một nhu yếu phẩm rất quan trọng, nếu không có nó thì mỗi khi trời đột nhiên đổ mưa sẽ làm con người bất ngờ không kịp đề phòng.
Cô đã nằm trên giường lâu như vậy, nếu không đi ra ngoài hoạt động thân thể thì Tô Lị sẽ cảm thấy cả người rất không thoải mái.
Mặc dù nói là tản bộ, nhưng dường như cô đã đi hơi xa lâu đài, thôi thì tiện thể cô đi dạo phố luôn đi!
Bất tri bất giác Tô Lị lại đi đến văn phòng luật, khi cô đi lên trên lầu lại không thấy Alar...
Vốn dĩ Tô Lị định đến đây nói xin lỗi cậu nhóc, nếu Alar đã không có ở đây thì cô đành quên chuyện này và cũng nên chính thức đi dạo phố thôi!
Tô Lị đi ra khỏi văn phòng luật, đứng từ bên ngoài nhìn vào khu vực trưng bày bên trong văn phòng, những món đồ quý giá cách một tấm kính lại thu hút sự chú ý của cô.
Đặc biệt nhất là bức tượng điêu khắc chúa Jesus bị đóng đinh trên thánh giá. Tô Lị nhìn chăm chú bức tượng một lúc lâu, khi đang định bỏ đi thì đột nhiên có một bóng dáng quen thuộc chạy ngang qua sau lưng cô, đi vào một con hẻm nhỏ.
Tô Lị cũng vội vàng chạy theo, nhưng cả con hẻm nhỏ trống vắng đã không còn bóng dáng của người đó.
Nếu đó không phải ảo giác thì cô có thể khẳng định người lúc nãy chính là Alar. Tô Lị không suy nghĩ nhiều đã chạy vào sâu bên trong con hẻm.
Sâu trong hẻm chính là nơi sống của những người thuộc tầng lớp thấp trong xã hội, sao Alar lại đến những nơi như thế này?
Tô Lị nghĩ có thể lúc nãy mình đã nhìn lầm, vì thế xoay người quay trở ra, nhưng khi cô vừa mới bước một bước thì miệng đã bị bịt bằng một chiếc khăn có tẩm thuốc mê, chỉ trong chớp mắt đã hôn mê.
Không biết đã qua bao lâu, khi Tô Lị tỉnh lại thì mới phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng ẩm ướt, chật chội, hai tay bị trói bằng dây xích. Khi Tô Lị nhìn sang bên cạnh thì lại bất ngờ thấy Alar cũng ở đây, cậu nhóc đã sớm tỉnh lại, hai tay bị trói bằng dây xích giống cô.
"Alar, đã có chuyện gì xảy ra?"
"Chúng ta bị bọn buôn người bắt cóc." Alar vô cùng bình tĩnh trả lời.
"Buôn người? Vì vậy người lúc nãy tôi nhìn thấy chính là cậu?"
"Ta đang điều tra về vụ một đứa trẻ đột nhiên mất tích gần đây. Lúc nãy ta nhận được tin tức ở khu vực đó xuất hiện một tên khả nghi nên chạy đến để xem xét. Ai ngờ lại bị chính họ bắt tới đây!" Khi Alar nói đến những điều này, vẻ mặt cậu nhóc vẫn xen lẫn vẻ tức giận.
Cũng khó trách! Ai bị rơi vào hoàn cảnh này chả tức giận!
"Vì sao cậu không báo cho cảnh sát?"
"Cảnh sát!? Ta không cần đám người vô dụng kia đụng tay vào!" Đột nhiên Alar tức giận, lớn tiếng quát Tô Lị.
Tô Lị phát hiện trước giờ cứ hễ nhắc đến cảnh sát thì cậu nhóc này sẽ tức giận. Dường như cậu nhóc này rất hận cảnh sát thì phải.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, vài người đàn ông cao to đi vào.
Một người đàn ông trong đám đó nhìn chằm chằm Tô Lị và Alar một lúc lâu rồi cười nói: "Tự nhiên chúng ta lại bắt được hai tên không tệ!"
Tên đàn ông có mái tóc nâu ngồi xổm xuống, dùng tay nâng cằm Tô Lị lên: "Hình như cô gái này không phải người Anh Quốc, cứ đề giá cao lên một chút."
Tô Lị kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn bán cô đi sao?
"Buôn bán người là trái pháp luật đấy!"
Khi nghe được những lời này của Tô Lị, tên cầm đầu liền cười nói: "Vậy thì như thế nào đây nữ sĩ?"
"Nếu các ngươi bị bắt thì chắc chắn sẽ bị xử bắn!"
"Đáng tiếc là cô sẽ mãi mãi không chứng kiến được cảnh đó đâu." Bọn buôn người không hề sợ hãi khi Tô Lị nói đến chuyện này, bọn chúng cười to, sau đó đi ra ngoài, khóa chặt từng lớp cửa lại.
Tô Lị nhìn về phía cửa sổ, lúc này đã là ban đêm, nếu Shere không thấy cô trở về, chắc là sẽ đi tìm cô đúng không? Vì vậy mình không cần lo lắng!
"Alar, nếu cậu sợ thì cứ nắm lấy tay của tôi, như vậy sẽ bớt sợ hơn đấy!"
Một cảm giác lạnh như băng từ bàn tay truyền đến. Lúc này Tô Lị mới ý thức được rằng cậu nhóc bên cạnh mình vốn là một ma cà rồng không già không chết, làm sao cậu nhóc có thể sợ hãi được chứ? Nhưng khi cô suy nghĩ cẩn thận thì dù sao Alar vẫn sẽ mãi là một cậu nhóc mà thôi.
"Ta không thèm sợ! Nhất định anh Shere sẽ đến cứu ta."
Tô Lị mỉm cười nhìn Alar, gật đầu nói: "Đúng, nhất định Shere sẽ tới."
Khi thấy Tô Lị tươi cười, bỗng nhiên khuôn mặt Alar đỏ lên, vội vàng thoát ra khỏi bàn tay của cô, quay đầu không dám nhìn Tô Lị.
Tô Lị thấy hai má cậu nhóc đỏ ửng, cố tình dùng hai tay nhéo má cậu nhóc một phát: "Cậu ngại ngùng rồi!"
Bị Tô Lị nói như vậy làm cho khuôn mặt Alar càng thêm đỏ, giả bộ tức giận gạt hai tay của cô ra: "Đừng lấy bàn tay đê tiện của cô chạm vào mặt ta!"
So với U thì quả nhiên tính cách của cậu nhóc này không đáng yêu chút nào! Quá lãng phí một cái túi da xinh đẹp rồi!
...
Ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, chiếu rọi lên người cả hai. Đúng vậy! Shere sẽ đến, nhất định anh ấy sẽ đến cứu bọn họ!
***
Khi còn sống, Alar vốn là con một trong một gia đình thương nhân giàu có chuyên buôn bán cây gỗ Ô Mộc (Gỗ Mun). Vào TK XVIII ở Anh Quốc, địa vị gia đình Alar có thể nói là thượng đẳng, cậu nhóc cũng chính là một tiểu thiếu giá ngậm muỗng vàng từ khi sinh ra.
Đêm ngày 30 tháng 11 năm 1736, vì ham chơi nên Alar về nhà trễ, do sợ ba mẹ trách mắng mình nên khi vào nhà, cậu nhóc nhẹ nhàng, cẩn thận mở cửa, không để cho ba mẹ phát hiện.
Cửa mở, bên trong phòng tối đen như mực, dường như không có ngọn nến nào, Alar thầm mừng trong lòng, nhẹ nhàng đi về phía phòng khách.
Ánh lửa le lói, mỏng manh phát ra từ bên trong lò sưởi cũng đủ để cậu nhóc thấy được tất cả cảnh tượng trước mắt, cha và mẹ cậu nhóc đang nằm trên một vũng máu bên lò sưởi, cạnh đó là chiếc bàn trắng và các món ăn chuẩn bị cho buổi tối ngày hôm nay.
Alar hoảng sợ, vội vàng chạy đến gần mẹ mình. Cậu nhóc không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, chỉ biết không ngừng kêu to gọi mẹ.
Lúc này, phu nhân An Jerry Ricard cố gắng dùng hơi thở mỏng manh cuối cùng của mình để nắm lấy tay Alar: "Mau... chạy mau... Alar... con chạy mau!!!"
"Mẹ... đã xảy ra chuyện gì???" Cậu nhóc Alar mới chỉ tám tuổi, đây là lần đầu tiên cậu rơi vào khủng hoảng như vậy, vì vậy cậu nhóc không biết nên làm cái gì, chỉ biết ngồi bên cạnh mẹ mình và khóc.
Phía trên lầu vang lên tiếng động phu nhân An Jerry Ricard vô cùng lo lắng, cố nhịn đau đớn bịt miệng Alar lại, dùng sức đẩy cậu nhóc vào bên trong cánh tủ đằng sau.
"Alar, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì thì con tuyệt đối không được đi ra ngoài, cũng không thể gây ra bất cứ tiếng động nào, biết chưa?"
Alar quẹt nước mắt, gật đầu. Đúng lúc này, ba tên cướp từ trên lầu đi xuống, khi thấy không còn thứ gì để cướp, hai người kia cũng tắt thở, cả ba liền vội vàng nhảy cửa sổ chạy ra ngoài.
Bọn cướp đi được một lúc thì Alar mới bò ra khỏi ngăn tủ, nhưng lúc này phu nhân An Jerry Ricard đã không còn thở nữa rồi!
Alar vô cùng đau khổ, vội vàng chạy đi báo cảnh sát. Khi cảnh sát thấy cả người Alar dính đầy máu, bọn họ đều kinh ngạc, vội vàng triểu khai điều tra vụ trọng án này.
Nhưng kết quả điều tra lại ngoài dự kiến của Alar, vì ba tên cướp kia cướp hết tài sản rồi trốn ra nước ngoài, mà đám cảnh sát lại sợ mất mặt nên đã vu khống cho Alar, tuyên bố với mọi người rằng cậu nhóc tám tuổi chính là hung thủ giết chết bố mẹ mình.
Lý do mà bọn họ đưa ra rất đơn giản, đó là do bản tính của Alar vô cùng ham chơi, mà gia đình cậu nhóc lại rất nghiêm khắc, cho nên cậu nhóc vô cùng oán hận cha mẹ mình, nhân cơ hội hai người không đề phòng đã ra tay sát hại.
Chẳng những Alar vô tội không bắt được hung thủ giết cha mẹ mình mà lại còn bị vu khống, bắt nhốt vào tù.
Alar bị nhốt vào tù, hằng ngày không ăn đủ cơm ăn, lại còn bị đám cảnh sát ngược đãi, vì vậy cả người cậu nhóc chỉ toàn những vết roi chồng chéo lên nhau.
Ngày Alar bị xử tử, thời tiết vô cùng âm u, bầu trời kéo đầy mây đen, không có chút ánh nắng mặt trời nào. Trước mắt rất nhiều người, cậu bé Alar tám tuổi bị áp giải lên đài tử hình.
Lúc đó, Shere cũng vừa đúng lúc đi ngang qua nhìn thấy Alar trên đài tử hình, cũng chứng kiến được cảnh tượng đao phủ đâm một nhát dao lên cơ thể gầy gò của cậu bé. Tại giây phút đó, Shere đã thấy được dục vọng muốn sống mãnh liệt hiện lên trong đôi mắt của cậu bé.
Ngày 5 tháng 11 năm 1736, Alar chết.
Ngày 6 tháng 11 năm 1736, Alar tái sinh.
...
Tô Lị bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn Alar vẫn đang còn đang ngủ say, rồi cô lại cúi đầu nhìn bàn tay trắng bệch của cậu nhóc đang được mình nắm chặt lấy.
Dường như... cô đã vừa nhìn thấy được quá khứ của Alar.
Alar cựa quậy mình, thấy cậu nhóc sắp tỉnh nên cô vội vàng buông tay mình ra. Bản thân cô lại có thể mơ thấy quá khứ khi Alar còn sống? Nếu những cảnh tượng đó là thật, thì không biết cậu nhóc đã từng trải qua bao nhiêu đau khổ?
Đúng lúc này, hai tên đàn ông mở cánh cửa sắt ra, bước vào và dùng một tấm vải đen bịt mắt Alar lại.
"Các ngươi muốn làm gì? Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của các ngươi đụng vào ta!"
Alar giãy giụa, người đàn ông đó thấy Alar không hợp tác, vì vậy liền vung tay "Chát" một tiếng, Alar không cảm thấy dau đớn, nhưng một bên mặt của Tô Lị đã đỏ bừng, đau rát.
Mẹ nó! Xuống tay cũng thật mạnh! Tô Lị nhịn không được, thầm mắng trong lòng.
"Mày đang làm cái gì vậy? Một chút nữa bọn họ sẽ là vật phẩm quan trọng để bán đấu giá, nếu bị thương thì làm sao bây giờ?" Tên đàn ông còn lại nhìn dấu bàn tay đỏ ửng trên gương mặt trắng nõn của Tô Lị, chửi người đàn ông kia một câu.
Tên bị chửi thầm lẩm bẩm trong mồm, sau đó lấy vải đen bịt kín mắt Tô Lị và Alar lại, tháo dây xích và kéo hai người đi ra ngoài.
Khi thấy Tô Lị đỡ dùm mình một cái tát, đột nhiên trong lòng Alar lại nổi lên một cảm xúc khó tả, vì vậy liền nói với cô: "Cô thật là nhiều chuyện!"
Tô Lị thầm nghĩ sao đứa nhỏ lại không biết phân biệt phải trái như vậy chứ? Không phải bản thân cô muốn hứng cái tát đó, chỉ là khi thấy người đàn ông kia vung tay lên, đột nhiên bản năng của cô lại trỗi dậy, lao đến dùng mặt của mình đỡ cái tát đó. Có thể nói là phản xạ có điều kiện đi!
Đi một lúc lâu, Tô Lị cảm thấy hình như mình bị đẩy vào một cái lồng sắt. Lúc này, miếng vải đen trên mắt cô mới được lấy ra, cô chớp mắt một hai cái để thích ứng ánh sáng xung quanh, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
Alar và cô đều bị nhốt trong một cái lồng sắt, bên cạnh bọn họ còn có hai đứa trẻ một nam một nữ, khoảng 13 14 tuổi. Bên dưới là một đám quý tộc, thân sĩ cùng nữ sĩ thuộc tầng lớp thượng đẳng. Khuôn mặt xấu xí của bọn họ đều hiện lên vẻ tham lam, phơi bày một trong những bộ mặt đen tối của xã hội... Những cuộc buôn bán người trong bóng tối.
← Ch. 44 | Ch. 46 → |