Ta Sẽ Giết Ngươi
← Ch.037 | Ch.039 → |
Hàn Đông Liệt ánh mắt thâm thúy tràn ngập màu máu, môi mỏng có chút khẽ động, hung hăn nói, "Cô ấy đâu?"
Hôm nay nhân viên kia bị hắn bị hù đến phát run, run rẫy mà nói, "Vừa.... vừa mới có một...có một người lái xe nói...nói Âu thư ký buổi sáng đã ngồi xe của hắn... Đi, đi tới biệt thự của Lam gia."
Tên nhân viên kia vuốt ngực của mình, thở phào nhẹ nhỏm cuối cùng cũng nói xong rồi, thật không dễ dàng!
Biệt thự Lam gia? Cô lại nhớ tới người đàn ông kia rồi hả? Xú nha đầu chết tiệt, mười lăm năm nay ngươi đều cùng người đàn ông đó ở một chỗ sao? Trong lòng của ngươi hắn so với tôi còn tốt hơn sao?
"Minh Húc." Nét mặt của hắn đột nhiên trở lại bình thường như băng lạnh vạn năm, khí phách nói, "Chuyện này tôi không muốn cùng bất luận kẻ nào nói ra nữa, tôi muốn cho chính miệng của cô nói với tôi. Ra ngoài đi."
"Vâng!"
Biệt thự Lam gia
Hàn Đông Liệt cùng Three đối lập mà đấu với nhau, biểu lộ của hai người một bên thì cương quyết một bên là ôn nhu, nhưng bên trong ẩn chứa sát khí mười phần, đều không ai nhường ai.
Hai mắt của Hàn Đông Liệt có chút nhíu lại, hung hăng nói, "Tôi biết rõ cô ấy đã trở về rồi, mau giao cô ấy ra!"
Three cười, tạo ra bộ dáng nghi ngờ nói, "Hàn tổng, ngươi nói ai trở về rồi hả? Thiển Thiển sao? Các ngươi cãi nhau? Cô ấy bỏ đi? Vì cái gì ngươi sẽ cho rằng cô ấy sẽ đến đây? Cô ấy cũng không phải tức giận sẽ về nhà mẹ đẻ, xem ra ngươi làm vị hôn phu giống mà không biết gì về cô ấy a!" Hắn nói quanh co nói đông nói tây là cố ý châm chọc hắn.
"Thiếu cùng tôi nói nhảm đi, gọi cô ấy ra đây mau!" Hàn Đông Liệt gầm nhẹ, trong mắt phát bộ dạng khát máu.
"Tôi đã nói rồi, cô ấy chưa có trở về, nếu như ngươi không tin, thì tự mình tìm đi." Three nở một cười trên mặt hiện ra bộ dạng đắc ý, nhưng mặt khác hận không thể một quyền đánh vào mặt của hắn, sau đó hảo hảo dạy dỗ hắn, hắn dám cướp Âu Thiển Thiển từ tay của hắn, lại để cho hắn vĩnh viễn cũng không thể thấy cô nữa.
"Minh Húc, đi tìm." Hàn Đông Liệt ra lệnh. Mặc kệ cô bây giờ vẫn không phải còn ở trong căn biệt thự này, hắn cũng muốn cẩn thận tìm một chút, mặc kệ là phép khích tướng hay là mưu kế của hắn, nếu như hắn không tự mình xác nhận, hắn cũng sẽ không hết hy vọng.
Âu Thiển Thiển, nếu như cô thật sự ở chỗ này, thì nên tự động xuất hiện, đây là cơ hội duy nhất tôi cho em! Hàn Đông Liệt trong lòng yên lặng nói.
...
Hai giờ sau
"King, không có!" Giang Minh Húc hồi báo.
Hàn Đông Liệt lông mày thâm tỏa, đột nhiên bước đến trước mặt Three, dùng sức bắt lấy cổ áo của hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn mà nói, "Ta cho ngươi biết, nếu để cho ta biết là ngươi đem cô ấy giấu đi ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Three vẫn như cũ ôn nhu mỉm cười, vẻ mặt mang vẻ khinh thường cùng cười nhạo, "Nếu như ngươi giết ta, Thiển Thiển nhất định sẽ hận ngươi cả đời."
"Hận?" Hàn Đông Liệt cười nhạo nắm chặt cổ áo của hắn, ghìm cổ của hắn nói, "Nếu như là hận, ta cũng muốn cô ấy cả đời đều ở lại bên cạnh của ta, mà đời này ngươi... chỉ có thể mơ tưởng đến chuyện cô ấy yêu ngươi!"
Nói xong, hắn buông cổ áo của Three ra, Three lui hai bước về phía sau hai bước, sau đó đứng vững lại, hắn mỉm cười sửa lại cổ áo của mình, nói, "Hàn tổng đi thong thả, không tiễn!"
← Ch. 037 | Ch. 039 → |