Nhục nhã
← Ch.025 | Ch.027 → |
Nghe cô nói... , sự tức giận của Hàn Đông Liệt lại lần nữa tăng lên. Rõ ràng người hôn cô là hắn, nhưng cô lại nghĩ đến người đàn ông kia, người phụ nữ chết tiệt này, lúc này là lúc nào rồi mà cô vẫn không chịu hiểu, ai mới là chủ nhân của cô.
Hắn thô lỗ đem cô đè xuống mặt đất, chỉ cần một tay liền thuận lợi đem hai tay của cô khóa trên đỉnh đầu, còn tay kia hắn đột nhiên dùng sức giật áo của cô ra, lập tức, xuân quang hiện ra, chỉ còn lại bộ đồ lót mỏng manh ở trên người.
"Hàn Đông Liệt, anh buông tôi ra, không được đụng đến tôi... Cút ngay... Không được đụng đến tôi..." Âu Thiển Thiển dùng sức giãy dụa, nhưng sức lực so với hắn là một trời một vực, ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Hàn Đông Liệt đè ở phía trên của cô, cúi người ngậm lấy môi dưới, sau đó dụng lực khẽ cắn, đôi môi vốn bị sưng đỏ bị hắn cắn chảy ra máu tươi, vẫn còn lưu lại hai dấu răng.
Đầu lưỡi Thiển Thiển liếm láp máu tươi trên đôi môi, hắn lại tà ác dán vào môi cô lần nữa, sau đó nói, "Âu Thiển Thiển, thời điểm cô hạ bút ký vào cái hợp đồng kia, thì tất cả những gì của cô điều thuộc về tôi, cô không có quyền phản kháng, nghe lời, nghe lời, tuyệt đối nghe lời... Đây chính là quyền lợi duy nhất của cô!"
Âu Thiển Thiển hung hăng trừng mắt hắn, hắn nhất định là người đàn ông tệ nhất trong số những người tệ, kém cỏi, xấu xa, còn làm cho người buồn nôn, ngoại trừ cái khuôn mặt kia, hắn không có điểm nào coi được... Người đàn ông thối nát. Nếu như Tiểu Thiển nhìn thấy hắn là một người như vậy, nhất định sẽ hối hận vì yêu hắn nhất định sẽ...
Nghiến răng nghiến lợi, cô hung hăng nói, "Hàn Đông Liệt, anh thật sự một tên đàn ông thối!"
Hàn Đông Liệt nhìn cô nở nụ cười tà, "Vậy tôi cũng không ngại hư hỏng thêm một chút nữa!"
Dứt lời, hắn liền cuối đầu dùng sức cắn vào cổ cô, để lại rất nhiều dấu hôn chằng chịt trên cổ, trên xương quai xanh, bàn tay lớn của hắn đụng vào từng tấc da thịt trên thân thể cô, hắn muốn làm nhục sự tôn nghiêm của cô. Hắn chính là muốn làm như vậy, hắn muốn cô nghớ kỹ cảm giác khi hắn chạm vào cô, khi môi cùng môi hôn nhau cuồng nhiệt, sau đó đem những người đàn ông trong đầu của cô đánh bật ra ngoài, chỉ còn lại một mình hắn.
"Hàn Đông Liệt, tôi xin anh..." Giọng nói của Âu Thiển Thiển đột nhiên có chút nghẹn ngào.
Cô thật sự rất lo lắng cho Tiểu Thiển, từ khi cô ấy bắt đầu phát bệnh đến nay cô bắt đầu sợ hãi, bởi vì không biết cô ấy còn có thể sống bao lâu, ngày mai, ngày kia... Hoặc là sẽ chết ngay tức khắc.
"Cầu xin tôi cái gì?" Hàn Đông Liệt vẫn không dừng động tác, chỉ là lợi dụng thời gian rãnh nói ra những lời này.
"Xin anh để tôi đi, tôi thật sự rất lo lắng cho cô ấy, để tôi đi thăm cô ấy một chút đi, chỉ cần nhìn thấy một chút là được rồi......" Chỉ cần thấy cô ấy không có việc gì, chỉ cần cô ấy không có việc gì!
Hàn Đông Liệt nghe xong đột nhiên dừng động tác lại, "Cô xác định cô muốn đi gặp hắn?"
"Vâng!" Cô vẫn kiên định.
"Được." Hàn Đông Liệt thô lỗ dựng cô đứng dậy, sau đó cứng rắn lôi cô đi nhanh ra khỏi văn phòng, đi vào toilet.
Đem người của cô đứng ở trước gương, hắn lạnh lùng nói, "Cô tự mình nhìn kỹ đi, thân thể cùng bộ dạng của cô lúc này, cô xác định cô vẫn còn muốn đi gặp hắn?"
Âu Thiển Thiển ngẩng đầu, cô ở trong gương quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, hơn nữa cổ, xương quai xanh, trước ngực, toàn bộ đều là màu đỏ tươi của dấu hôn, rậm rạp chằng chịt rất khó tìm thấy chỗ nào lành lặn, còn có môi của cô sưng đỏ, hơn nữa còn lưu lại hai dấu răng nhìn vô cùng chướng mắt....
"Không ——" Cô kinh hô, dùng hai tay ôm chính mình, cúi đầu thật sâu! Cô như thế này, làm sao có thể đi gặp Tiểu Thiển? Nếu như cô ấy thấy được, cô sẽ giải thích thế nào?
Hàn Đông Liệt cười mỉa từ phía sau ôm chặt lấy cô, một tay dùng sức nâng cằm của cô lên, bắt buộc cô nhìn chính mình trong gương, tà mị ở bên tai của cô nói, "Cô như vậy... Còn muốn đi gặp hắn sao?"
← Ch. 025 | Ch. 027 → |