Muốn Khi Dễ Cô
← Ch.022 | Ch.024 → |
"Không có ý kiến, đương nhiên là không có ý kiến gì rồi!" Âu Thiển Thiển trả lời một cách sảng khoái, cô ước gì anh ta nhào đầu về phía trước như sói đói.
Thấy cô vui vẻ, Hàn Đông Liệt càng cảm thấy nghi hoặc trong lòng. Càng ngày càng muốn biết mục đích của cô rốt cuộc là cái gì? Còn có đêm qua cô đã đi đâu? Tại sao phải khóc?
Hắn lau miệng, nói, "Đi thôi, nên đi làm rồi." Nói xong, hắn kéo tay của cô, bá đạo đi về phía cửa ra vào.
"Tôi còn chưa có ăn xong, chờ một chút nữa rồi đi không được sao?"
"Thời gian của tôi là tiền, nếu như cô cho tôi 1000 vạn, vậy tôi còn có thể cân nhắc!" Vẻ mặt của hắn hiện lên một nụ cười tà ác, cố ý chọc tức cô.
1000 vạn? Ăn cướp à!
"Có gì đặc biệt hơn người. Tôi không ngồi xe của anh là được chứ gì? Có cả khối xe chạy ở ngoài đường, tôi tùy tiện vẫy tay thì sẽ có một khối xe dừng lại trước mặt của tôi. Có tiền tôi cho lái xe làm tiền boa, cũng không lãng phí ở trên người của anh." Âu Thiển Thiển gở bỏ tay của hắn, sau đó khoát khoát tay với hắn nói, "Hàn tổng, ngài đi thong thả, đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, gần đây tai nạn xe cộ xảy ra rất nhiều nha!"
Vốn còn muốn đối xử tốt với hắn, chăm sóc hắn đàng hoàng, nhưng là hắn sáng ra đã gây sự, trên thế giới này tuyệt đối không ai có thể chịu được sự bá đạo của hắn, ngoại trừ Âu Tiểu Thiển.
Cô quay người đi, đang muốn trở lại bàn ăn thì Hàn Đông Liệt đã nhanh chóng bắt lấy tay của cô, bá đạo mà nói, "Cô là thư ký riêng của tôi, tất cả đều phải nghe theo tôi, tôi nói không được ăn, mau theo tôi đến công ty."
Nói xong, hắn xoay người ôm cô vào lòng, bước nhanh ra khỏi cửa.
Âu Thiển Thiển ra sức vùng vẫy, hô to, "Hàn Đông Liệt, anh thả tôi ra, tôi muốn ăn cơm, tôi không muốn đi làm, tôi —— muốn —— từ —— chức —— "
"Không được!"
Hắn tựa hồ là thích khi dễ cô, hắn thích xem bộ dạng giương nanh múa vuốt của cô. Hắn đặc biệt ưa thích khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khi tức giận.
※※※
Bị "bắt cóc" đến công ty, lại bận việc cả buổi sáng, bụng của Âu Thiển Thiển đã sớm đói cồn cào rồi. Nhưng ác ma tổng giám đốc tựa hồ không chịu buông tha cho cô.
"Thư ký Âu, đem phần văn bản này copy thành ba phần, sau đó pha cho tôi một ly cà phê. Tôi chỉ cho cô thời gian là năm phút thôi, hiểu chưa?"
"Vâng." Cô trả lời với giọng điệu oán trách. Cô phát hiện hắn tựa như có chủ tâm muốn cho cô chết đói.
Vì cái gì? Cô đã chọc tới hắn sao?
Năm phút sau ——
Âu Thiển Thiển cầm văn bản và cà phê đi vào văn phòng, tức giận đặt văn bản và cà phê lên bàn, "Đây là văn bản và cà phê của ngài, Hàn tổng còn có cái gì phân phó không?"
Hàn Đông Liệt cúi đầu làm việc, cầm ly cà phê nói, "Cô về vị trí làm việc chờ lệnh của tôi, không được rời đi."
Stop! Âu Thiển Thiển trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó quay người đi về phía bàn làm việc của mình. Không ăn thì không ăn, chỉ là giảm cân thôi.
Hàn Đông Liệt cười trộm, sau đó đặt ly cà phê lên miệng, nhấp nhẹ một ngụm, chất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng của hắn, có chút khác lạ, hắn đột nhiên nhíu mày, gầm nhẹ, "Thư ký Âu, đây là cái gì?"
Âu Thiển Thiển nhìn xem cái tách cà phê trên tay Hàn Đông Liệt, cười nói, "Trà đó."
"Tôi nhớ là tôi đã kêu cô cà phê mà, nhưng cái này lại là trà. Chuyện gì xảy ra?"
"Anh mỗi sáng sớm vừa vào công ty thì đã uống một tách cà phê, trong lúc làm việc cũng uống ít nhất ba ly cà phê, khuya về nhà còn uống thêm một ly cà phê nữa. Một ngày muốn uống năm ly cà phê, hơn nữa mỗi ly đều cho thêm bảy muỗng đường, như vậy sớm muộn gì anh cũng sinh bệnh cho nên tôi quyết định từ hôm nay trở đi, chỉ pha trà cho anh." Âu Thiển Thiển bày ra bộ dạng của một bà quản gia, dung đạo lý để nói rõ rang.
Tiểu Thiển muốn cô chăm sóc hắn, cho nên mặc kệ cô nhìn hắn không thuận mắt, dù chán ghét hắn, cô cũng phải chăm sóc hắn thật tốt.
Hàn Đông Liệt đặt mạnh ly trà lên bàn, nước trà bắn ra cao tóe đổ lên bàn.
"Đi đổi cà phê cho tôi." Hắn ra lệnh.
Âu Thiển Thiển nhún vai, đắc ý nói, "Thực xin lỗi Hàn tổng, tất cả cà phê trong công ty của chúng ta, tôi đã ném đi hết rồi, chỉ có trà thôi. Bằng không... Tôi đổi ly nước cho ngài nha?"
← Ch. 022 | Ch. 024 → |