← Ch.05 | Ch.07 → |
Phùng Nhiễm Nhiễm đi thẳng về phía trước, Thạch Dật nhanh chóng giữ chặt cô."Từ từ đã, cô muốn đi đâu?"
Cô xoay người nhìn hắn, bật thốt lên: "Anh... thích Kim Phi Na?"
Hắn giật mình, không ngờ cô lại hỏi như vậy.
"Anh thích cô ấy à?" Cô hỏi lại lần nữa.
"Vấn đề này không liên quan đến nhiệm vụ bảo vệ của tôi phải không? Tôi không cần phải trả lời chứ?" Hắn cau mày, không thích ai dò xét chuyện riêng tư.
Đồng tử mắt của cô bi thương hơi co rút lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên tái nhợt.
Hắn luôn tự cho mình là vệ sĩ, ngay cả đối tốt với cô cũng chỉ là công việc, sao cô cứ nghĩ ngợi lung tung, nhầm tưởng bổn phận của hắn thành sự ôn nhu?
Hơi tránh khỏi tay hắn, cô cứng ngắc nói: "Xin lỗi, tôi hỏi nhiều rồi."
"Cô..." Thạch Dật bị vẻ mặt thay đổi của cô làm cho hồ đồ. Hắn có thể cảm giác cô mất hứng, nhưng vì sao mất hứng hắn lại đoán không ra.Lúc này Kim Phi Na đuổi kịp họ, tinh tường cảm nhận được không khí kỳ dị giữa hai người, ngạc nhiên hỏi: "Hai người sao vậy? Đang nói gì thế?"
Phùng Nhiễm Nhiễm vội vàng tìm cớ đi trước."Tôi... Tôi muốn ra chỗ kia ngắm hoa..."
"Tôi đi với cô." Thạch Dật nói.
"Không cần!" Cô nhanh chóng cự tuyệt, cũng yêu cầu: "Xin hãy cho tôi... Vài phút tự do... Vài phút là được rồi..."
"Nhưng..." Thạch Dật không quá yên tâm.
"Để cô ấy đi ngắm hoa vài phút đi! Có vài phút thôi, hai ta trông coi đằng sau, không sao đâu." Kim Phi Na vỗ vỗ bờ vai hắn, thực không chịu nổi dáng vẻ lo lắng của hắn.
Không đợi Thạch Dật trả lời, Phùng Nhiễm Nhiễm đã một mình đi về phía chợ hoa ngoài trời đằng trước.
Thạch Dật tuy rằng không theo quá sát, nhưng ánh mắt vẫn không rời cô.
"Với một vệ sĩ, anh không thấy anh đã quan tâm tới Phùng Nhiễm Nhiễm hơi nhiều rồi sao?" Kim Phi Na lạnh nhạt châm chọc."Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ không muốn lơ là nhiệm vụ thôi." Thạch Dật vẫn không dám sơ sót, chậm rãi đi về phía trước, duy trì khoảng cách với Phùng Nhiễm Nhiễm, để bảo vệ cô bất cứ lúc nào.
"Theo em thấy, không chỉ anh đối tốt với cô ấy, có lẽ cô ấy cũng có hảo cảm với anh! Thấy không, khi ở cạnh anh thì cô ấy mở miệng, nhưng khi ở cạnh em thì cô ấy trở thành câm điếc!" Kim Phi Na nhìn bóng dáng gầy yếu của Phùng Nhiễm Nhiễm phía xa, môi đỏ mọng khinh miệt nhếch lên.
"Cô đừng đoán mò, do cô ấy biết tôi trước, nên mới không cảnh giác với tôi." Hắn phản bác.
"Anh ấy à! Vẫn chẳng hiểu lòng phụ nữ như xưa." Cô quay đầu nhìn hắn, cười nhạo.
"Ý gì vậy?" Hắn nhíu mày.
"Một năm trước, thật ra em có hơi rung động vì anh, nếu không phải anh quá mức trung thành lại không biết biến báo, em cũng không rơi vào vòng tay kẻ khác." Cô kéo tay hắn, tựa sát vào hắn."Đừng hòng lừa người bằng những lời lẽ này nữa, Kim Phi Na, tôi rất rõ ràng, trong nhiệm vụ một năm trước cô căn bản là nằm vùng phe địch, nên mới đánh lén sau lưng tôi." Hắn cười lạnh.
"Đúng vậy, em là một vệ sĩ nằm vùng, nhưng em thật sự thích anh, lần anh bị thương, em cũng đau khổ lắm..." Kim Phi Na đột nhiên ôm cổ hắn, lấy vẻ mặt và giọng nói khêu gợi định mê hoặc hắn lần nữa.
Thạch Dật không thèm chớp mắt trước mị công của Kim Phi Na, lạnh lùng cười, "Đau khổ? Người như cô biết thế nào là đau khổ sao?"
"Sao anh vẫn không tin em?" Cô cong miệng quở trách.
"Đừng coi tôi là đồ ngu, Kim Phi Na, trước khi tôi trở mặt xin bỏ tay ra." Hắn nghiêm mặt cảnh cáo.
"Đừng mà." Kim Phi Na kiên trì không buông tay, cô ta chờ xem hắn định làm gì mình.
"Đừng để tôi nói lại lần nữa." Hắn trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh ngắt.
Lòng Kim Phi Na hơi run rẩy, cô từng thấy dáng vẻ nổi bão của hắn, trước mỗi lần hắn bùng nổ, đôi mắt hẹp dài đặc trưng của người phương Đông dưới hàng mày rậm lại tràn ngập sát khí khiến người ta sợ hãi, giống như hiện tại.
Tuy nhiên, đó là vẻ mặt chỉ có khi đối phó kẻ địch của hắn, trước kia hắn tuyệt đối không nhìn cô với vẻ mặt này...
Xa xa, Phùng Nhiễm Nhiễm đứng giữa bụi hoa, vừa vặn thấy một màn Kim Phi Na ôm lấy cổ Thạch Dật, cô ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ thân mật của họ, trái tim khổ sở cơ hồ rối thành thành đoàn.
Thạch Dật cao lớn vĩ ngạn và Kim Phi Na duyên dáng mê người đứng bên nhau xứng đôi đến mức làm người ta đỏ mắt, khí chất của họ bổ sung cho nhau, ngoại hình tương xứng, ngay cả người qua đường cũng nhịn không được quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Đừng quay đầu, Phùng Nhiễm Nhiễm vô lực ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm chậu hoa tường vi trước mắt. Một luồng nhiệt từ lồng ngực chua chát xông lên hốc mắt, khi cô chưa kịp trở tay, nước mắt đã chảy xuống hai gò má.
Sao cô lại để ý Thạch Dật đến thế? Hắn thích ai, ở bên ai, hẳn là không liên quan đến cô!
Cô rốt cuộc bị làm sao vậy?
Là bị bệnh sao? Hay là sai sót của bộ não?
Hắn chỉ là một vệ sĩ! Một người ở cạnh cô chỉ vì nhiệm vụ, một khi nhiệm vụ chấm dứt sẽ lập tức biến mất...
Rốt cục vấn đề của cô là ở đâu, sao lại khó chịu tới vậy?
Đang tự hỏi, bỗng nhiên một thanh âm vang lên trong đầu cô.
Nguy hiểm! Nguy hiểm! Chạy mau!
Cô hoảng sợ ngẩng đầu, hai đại hán đang xông thẳng về phía cô.
Chạy mau!
Giọng nói trong đầu sốt ruột giục giã, cô không chần chừ, bật dậy chạy về phía khác, nhưng bên đó sớm có người ngăn chặn cô, cô hoảng hồn chui qua bụi hoa, đụng đổ mấy chậu liền.
Ba người kia thấy cô chạy, lập tức đuổi theo.
Lúc này, Thạch Dật cũng phát hiện dị trạng, vì Phùng Nhiễm Nhiễm đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn, hắn kinh hãi đẩy Kim Phi Na ra, phi như bay về phía chợ hoa.
Trong chợ hoa có vài chỗ hỗn loạn, nhưng đã không thấy bóng dáng Phùng Nhiễm Nhiễm, hắn hối hận không thôi, vừa rồi thực không nên để cô một mình.
Kim Phi Na cũng chạy lại, vội la lên: "Sao rồi? Nhiễm Nhiễm đâu?"
Thạch Dật không trả lời, hắn sắc bén quét mắt trong phạm vi mười mét, rất nhanh, trong rừng cây bên phải phía trước, hắn phát hiện ba người đàn ông đang đuổi theo Phùng Nhiễm Nhiễm, một trong số đó đã bắt được tóc cô.
Mày rậm phẫn nộ nhíu chặt, hắn nhanh chóng chạy tới, vừa chạy vừa rút súng ra, nhắm vào tay người nọ, chuẩn xác bắn ra một viên đạn.
"A!" Kẻ bắt lấy Phùng Nhiễm Nhiễm kêu lên đau đớn, buông cô ra.
Phùng Nhiễm Nhiễm lập tức mất trọng lượng, cả người ngã quỵ, mặt đập xuống đất, đau không dậy nổi.
Hai người kia thấy thế, đồng thời chĩa súng về phía Thạch Dật mà bắn, Thạch Dật nhanh nhẹn tránh được, quét chân về phía mặt chúng, đá rớt súng trong tay chúng, khiến chúng sợ đến mức mặt xám xịt như bùn đất, tiếp theo, hắn giương giọng hét lớn, một trận tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên, hai người bị nắm đấm nặng ngàn cân của hắn đánh trúng, bay về phía sau như túi vải rách, mất mạng tại chỗ.
Tình cảnh long trời lở đất này khiến Phùng Nhiễm Nhiễm trợn mắt há mồm, cô rốt cục hiểu được nguồn gốc biệt danh Bào Hao của Thạch Dật!
Người còn lại sợ run cả người, xoay người định trốn, Thạch Dật đang chuẩn bị tóm lấy hắn để tra hỏi, bỗng một viên đạn đâm xuyên qua gáy người nọ, gϊếŧ chết hắn.
Thạch Dật quay đầu trừng mắt nhìn Kim Phi Na vừa nổ súng, hỏi, "Sao lại gϊếŧ hắn?"
"Hắn muốn bắt Nhiễm Nhiễm, đương nhiên phải gϊếŧ hắn." Kim Phi Na nói như lẽ đương nhiên.
"Vậy sẽ không hỏi ra hắn là do ai phái tới."
"Cần gì phải hỏi? Dù sao đều là địch nhân." Kim Phi Na bĩu môi.
Thạch Dật nhíu mày nhìn cô ta một cái, không nói thêm nữa, xoay người nâng Phùng Nhiễm Nhiễm dậy.
"Cô không sao chứ?" Hắn quan tâm hỏi.
Phùng Nhiễm Nhiễm cúi đầu không nói, người run nhè nhẹ.
Vừa rồi hắn thật đáng sợ, dáng vẻ hung thần kia không hề giống với người cô từng biết...
"Nhiễm Nhiễm?" Hắn cảm thấy cô không ổn, cúi người nhìn cô, giờ mới thấy, trên gương mặt trắng nõn của cô có rất nhiều vết thương.
"Trời ạ! Cô bị thương..." Hắn hô nhỏ một tiếng, lấy tay vén tóc cô, muốn nhìn kĩ hơn, lại bị cô né tránh.
Cô co người tránh khỏi tay hắn.
"Nhiễm Nhiễm, để tôi xem nào..." Hắn giữ vai cô, vội la lên.
"Không cần." Cô cúi đầu né tránh.
"Đừng nhúc nhích! Để tôi xem nào!" Thạch Dật không thể không quát cô ngưng lại.
Cô bị hắn dọa ngẩn người, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, mặc hắn nâng mặt mình lên, nhìn kỹ miệng vết thương.
Máu đỏ tươi thấm ra từ chỗ bị thương, lẫn bùn đất, trên làn da trắng mịn như tuyết và gương mặt chấn kinh khủng hoảng của cô, Thạch Dật nhìn mà lòng co rút từng đợt.
"Tôi làm cô sợ?" Hắn nhìn ra sự sợ hãi của cô, cô sợ hắn.
Giọng nói ôn hòa trầm thấp, sự bạo liệt vừa nãy đã rút đi, lúc này trên mặt hắn đã khôi phục vẻ thật thà mà kiên cường.
Nỗi sợ của cô chậm rãi tan đi dưới ánh nhìn chăm chú mà ấm áp của hắn.
"Thật xin lỗi, để bảo vệ cô, tôi không thể cân nhắc quá nhiều, phàm là kẻ gây bất lợi cho cô đều phải tiêu diệt, đây là nguyên tắc của tôi, hy vọng cô hiểu cho." Hắn giải thích.
"Tôi biết..." Cô khàn giọng, yếu ớt nói.
Cô mở miệng chứng tỏ cô đã bỏ qua, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau vết bẩn trên mặt cô, nhíu mày."Vết thương của cô phải được bôi thuốc tiêu độc mới được..."
Cô ngẩn ngơ nhìn hắn chuyển từ tàn bạo sang ôn nhu, nhìn đôi mày rậm của hắn, cùng đôi mắt trong cái lạnh mang theo sự ấm áp dưới đôi mày ấy, nhìn sống mũi thẳng băng, và đôi môi đầy đặn...
Đột nhiên, cô tìm được đáp án cho vấn đề vừa rồi của mình!
Cô để ý hắn, là vì thích hắn!
Thích người vệ sĩ vừa cao lớn uy mãnh, lại vừa cẩn thận săn sóc!
Rất thích hắn...
Thạch Dật cũng phát hiện tầm nhìn chăm chú không tầm thường của cô, ánh mắt từ vết thương của cô chuyển tới đôi mắt đen như trân châu, lúc hai mắt chạm nhau, người luôn bị động và chậm chạp với tình cảm như hắn bỗng cảm thấy ngực nóng lên, hơi thất thần.
Kim Phi Na có chút chịu không nổi, cô ta đứng một bên nhìn vẻ mặt thương xót của Thạch Dật, bình dấm chua đổ ập, liền chen vào giữa, ôm lấy Phùng Nhiễm Nhiễm, giả bộ vồn vã hỏi: "Để tôi xem nào, chậc, bị thương không nhẹ, trên xe tôi có hòm thuốc, theo tôi lên xe đi! Tôi bôi thuốc cho cô..." Cô vốn định thừa cơ tách hai người ra, nhưng đang lúc dìu Phùng Nhiễm Nhiễm, Phùng Nhiễm Nhiễm đột nhiên kéo áo Thạch Dật, thần sắc có vẻ bất an mà sợ hãi.
Thạch Dật ngẩn ngơ, ngực lại nóng lên.
Sự ỷ lại như trẻ con này của cô không hiểu sao luôn tóm chặt tim hắn.
Kim Phi Na cười miệt thị, hơi giận buông cô ra, châm chọc Thạch Dật: "Xem ra cô ấy chỉ tin tưởng mình anh, tôi căn bản là người thừa!"
"Chỉ vì cô ấy quá sợ hãi thôi." Thạch Dật không muốn nghĩ nhiều, hắn thà tin rằng Phùng Nhiễm Nhiễm bị chuyện vừa rồi dọa sợ, chỉ như vậy...
"Thật sao?" Kim Phi Na hừ một tiếng.
"Tôi đưa cô ấy về biệt thự, để tiến sĩ Lý kiểm tra một chút, chuyện còn lại giao cho cô xử lý." Hắn lười để ý tới phỏng đoán của Kim Phi Na, vứt ba cỗ thi thể lại cho cô, kéo Phùng Nhiễm Nhiễm đi.
Kim Phi Na trợn mắt nhìn theo, đến khi họ đi xa, mới cầm lấy di động, gọi một dãy số.
"A lô? Chúng thất bại rồi, ta tiến hành kế hoạch thứ hai chứ, Tống tiên sinh?" Cô hỏi.
"Hử? Thất bại sao? Lại là cái tên Bào Hao kia cản trở?" Điện thoại truyền ra giọng giận dữ của Tống Thiếu Cường.
"Đúng vậy."
"Shit! Tên kia rốt cuộc là loại người nào? Ngay cả cướp máy bay cũng không làm gì được hắn, lần này lại dễ dàng hạ ba tên hảo thủ ta đặc biệt mời đến..."
"Tôi sớm đã nói rồi, Bào Hao thân thủ bất phàm, hơn nữa lai lịch rất thần bí, tuy tôi từng làm việc với hắn, nhưng vẫn không rõ về hắn." Kim Phi Na có chút buồn bực, tuy cô quen Bào Hao, lại không thể biết được thân phận chân chính của hắn.
"Tiệc tối ngày kia nhất định phải tìm cơ hội trừ bỏ hắn, hắn quá ngáng chân, vất vả lắm mới khiến Phùng Nhiễm Nhiễm tới đây, không thể không có được cô ta." Tống Thiếu Cường cả giận nói.
"Vâng." Kim Phi Na cúp máy, âm ngoan nhìn hai bóng dáng phía trước.
Phùng Nhiễm Nhiễm, Bào Hao, ngày lành của các người sắp hết rồi!
Cô cười lạnh trong lòng.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |