← Ch.01 | Ch.03 → |
Cô hít một chút mùi thơm của hoa oải hương truyền ra từ lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn hắn đứng sừng sững như núi, lẩm bẩm: "Anh cao quá trời..."
"Vậy sao?" Hắn hỏi lại.
"Anh cao bao nhiêu? 1m85?" Cô đứng lên, nhưng vẫn phải ngửa cổ mới thấy được mặt hắn.
"Không, 1m88."
"Wow!" Miệng cô há thành chữ O luôn.
Cô chỉ cao có 1m58, đứng trước mặt hắn càng trở nên nhỏ nhắn gầy yếu.
Lý Thành Phu đứng một bên, lẳng lặng nhìn bọn họ nói chuyện, thầm nghĩ, người lực lưỡng này đúng là có cách, Phùng Nhiễm Nhiễm sợ người lạ mà một lúc thôi đã tiếp nhận hắn.
"Bào Hao là tên anh à?" Phùng Nhiễm Nhiễm lại hỏi.
"Không, đó là biệt hiệu của tôi."
"Vì sao lại có biệt hiệu này? Anh hay kêu gào loạn xạ sao?" Cô nghiêng đầu, kinh ngạc.
"Có đôi khi."
"Là khi nào?""Khi đánh người."
"Anh... Sẽ đánh người sao?" Cô trợn to mắt, lui từng bước về phía sau.
" Cô sợ sao?" Hắn có thể thấy cô đang sợ.
Cô gật gật đầu.
"Đừng sợ, tôi chỉ đánh người đáng đánh, hơn nữa, tôi đến để bảo vệ cô." Hắn không muốn làm cô sợ.
"Bảo vệ tôi?" Cô ngẩn người.
Lý Thành Phu chen vào đúng lúc: "Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm, cậu ấy là vệ sĩ chú thuê riêng để hộ tống cháu sang Mỹ trước."
Cô nghe vậy nhíu chặt đôi mày."Cháu nói rồi... Cháu không muốn đi Mỹ."
"Coi như giúp chú một lần đi, cậu chủ của tập đoàn Sáng Thế yêu cầu cháu nhất định phải đến..." Lý Thành Phu khó xử.
"Vì sao? Ai cũng muốn nghiên cứu đầu cháu, phiền muốn chết..." Cô ủ dột, xị mặt.
"Nhiễm Nhiễm, nghe lời một chút, chuyện này sớm đã bàn bạc xong xuôi, đừng cáu kỉnh nữa." Lý Thành Phu bày ra vẻ mặt bề trên, nói giọng ra lệnh.Phùng Nhiễm Nhiễm không nói thêm gì nữa, quay người đi về phía phòng ở.
"Ngày mai chúng ta xuất phát, cháu về phòng thu dọn hành lý đi, biết chưa?" Lý Thành Phu cao giọng nói sau lưng cô.
Phùng Nhiễm Nhiễm cũng không quay đầu lại, rầu rĩ không vui bước vào phòng.
Lý Thành Phu nhìn bóng dáng cô, lắc đầu thở dài, "Thật là, tính tình cô bé càng lúc càng khó lay chuyển! Phải vừa đấm vừa xoa mới lấy lòng được..." Thạch Dật trầm mặc, trong lòng nghĩ tới chuyện về tập đoàn Sáng Thế, quả nhiên đối phương như dự liệu của Thiên Xu, vội vã muốn tìm Phùng Nhiễm Nhiễm, điều tra chuyện về phòng thí nghiệm đột biến...
"Biểu hiện của anh không tồi, Bào Hao, chỉ một lúc đã giải trừ cảnh giác trong lòng Nhiễm Nhiễm."
"Vậy sao?" Thạch Dật thản nhiên nói.
"Bình thường cô ấy rất ít khi chủ động bắt chuyện với người khác, xem ra tôi có thể yên tâm giao cô ấy cho anh rồi." Lý Thành Phu vỗ vỗ vai hắn." Vâng." Thạch Dật vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
Hắn phải mau chóng biết rõ Phùng Nhiễm Nhiễm có thật sự biết chân tướng về phòng thí nghiệm đột biến hay không, phòng thí nghiệm đó tuyệt đối không thể tái sinh, cho nên, nếu Phùng Nhiễm Nhiễm thật sự có phần trí nhớ không nên có kia, thì trước khi tập đoàn Sáng Thế hoặc bất luận kẻ nào có được tư liệu liên quan, hắn phải ra tay gϊếŧ cô!
Cho dù cô vô tội thế nào đi nữa.
Cau mày, không hiểu vì sao, hắn bỗng có chút chán ghét nhiệm vụ này...
☆☆☆ Lần đầu tiên ra nước ngoài, Phùng Nhiễm Nhiễm cũng không vui vẻ gì, cô chỉ cảm thấy bất an, sự bất an này không phải vì sắp lên máy bay hay rời khỏi nơi thân thuộc, mà là điềm báo về một mối nguy hiểm, vì vậy sinh ra căng thẳng.
Nhưng cô biết dự cảm này không phải đến từ cơ thể cô, mà xuất phát từ não cô, từ bộ phận vốn không phải của cô lại tồn tại trong người cô!
Não của cô không phải của cô, lời này nghe hơi quỷ dị, nhưng sự thật là vậy. Ba năm trước, cô mắc bệnh về não, thấy sắp không sống nổi, mẹ cô vốn cùng cô sống nương tựa lẫn nhau tìm tới bạn cũ là tiến sĩ Lý Thành Phu, xin ông ta hỗ trợ. Tiến sĩ Lí đúng lúc đang nghiên cứu não bộ ở cơ thể sống, vì thế mẹ cô đã kí giấy cam đoan, chấp nhận cấy ghép não cho cô, dù thất bại cũng không truy cứu trách nhiệm.
Kết quả, cô đã sống sót sau khi được ghép não người khác, nhưng câu đầu tiên cô mở miệng nói, lại là một chuỗi tiếng Anh dài chẳng ai nghe hiểu.
Nói thật thì chính cô cũng giật mình, bởi vì những lời này bản thân cô nghe cũng không hiểu, dường như người khác mượn miệng cô để nói ra, còn cô thì không ngăn cản được.
Tình huống này càng lúc càng rõ ràng, cô không khống chế được não mình, dần dần toàn thân cô đều bị ảnh hưởng từ não. Công việc và nghỉ ngơi của cô, thói quen của cô, sở thích của cô tất cả đều thay đổi, mẹ cô quá sợ hãi, lập tức vứt cô về trung tâm nghiên cứu, la hét rằng cô không phải là con gái bà!
Tiến sĩ Lý Thành Phu giữ cô lại trung tâm nghiên cứu để kiểm tra, nhưng cô có cảm giác chán ghét và sợ hãi khó hiểu với các dụng cụ ở đó, hơn nữa mệnh lệnh của não và cơ thể không sao hợp nhất được, suy nghĩ hỗn loạn buộc cô trở nên điên cuồng.
Một buổi đêm, cô trốn khỏi trung tâm nghiên cứu, chạy thẳng đến ngõ nhỏ mà ông bà nội cô đã sống nhiều năm trước, trốn trong tứ hợp viện cũ nát, la hét tên chính mình.
Tiến sĩ Lý Thành Phu tìm được cô, cô lại sống chết không rời khỏi tòa nhà cũ, chỉ cần vừa ra khỏi ngõ nhỏ, cô liền kêu gào giận dữ. Tiến sĩ Lý bất đắc dĩ, vì thế tiêu tiền tu sửa tứ hợp viện, để cô lưu lại, cũng chuyển thiết bị tới đây, phái một nhóm người chẩn trị cho cô, nghiên cứu hành vi khác thường của cô.
Họ tốn hai năm mới tra ra những câu tiếng Anh cô nói đó có ý nghĩa gì, nhưng thật ra cô đã biết từ lâu.
Những tin tức phát ra từ đầu cô, đương nhiên cô hiểu ra sớm hơn bất kì kẻ nào khác, bởi vì từ giây phút cô mở mắt, liền thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ, một đám trẻ con bị thí nghiệm, một đám quái thai trên người mọc ra đầy kim loại, một đống lớn những hình ảnh và âm thanh đứt đoạn không ngừng xẹt qua trong đầu. Cô từ sợ hãi, kháng cự đến bình tĩnh, chấp nhận, nhanh chóng hiểu ra, tất cả đều là những thứ còn sót lại trong bộ não được ghép cho cô, bộ não đó còn lưu lại ký ức và ý thức của nó, cô chỉ cần chung sống hòa bình với nó, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cho nên, cô thỏa hiệp với nó.
Mà cô sau khi thỏa hiệp đã thay đổi rất nhiều, cô không còn là Phùng Nhiễm Nhiễm trước kia nữa, Phùng Nhiễm Nhiễm hiện giờ là một thân thể hoàn toàn mới, cô không còn phản kháng mệnh lệnh của đại não, nó muốn cô nói gì, làm gì cô đều nghe theo, tuy nhiên ngược lại, tâm tình của cô, cảm nhận của cô, đại não cũng phải tiếp thu toàn bộ.
Nói cách khác, trái tim và bộ não của cô đã tìm được điểm cân bằng, cách nghĩ, cách làm của cô do hai cỗ lực lượng chi phối, không còn xung đột hoặc bài xích lẫn nhau.
Chẳng qua, có lúc cô cũng sẽ nghi hoặc, nắm giữ tâm tư của nhân loại rốt cuộc là não hay là tim?
"Hồi hộp sao?" Giọng nói trầm thấp hùng hậu đột nhiên vang lên bên phải cô.
Cô quay đầu, nhìn gương mặt khí khái mười phần kia, một chút cảm giác vi diệu lại hiện lên trong óc.
Dưới đôi mày dày như song đao là một đôi mắt đơn bạc sắc bén, cái mũi thẳng tắp, đôi môi dày luôn mím chặt, người đàn ông tên Bào Hao này để đầu húi cua, trông gọn gàng mà trầm liễm, tuy dáng người cao lớn khỏe mạnh nhưng không hề có cảm giác nặng nề, bước chân nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn, ở trong đám người, dáng vẻ võ dũng ngang tàng của hắn cực kì nổi bật.
Cô hơi sợ người đàn ông cao lớn này, tuy hắn cũng thích hoa, cũng đâu chứng tỏ hắn là người tốt...
Thấy cô ngẩn ra nhìn mình, Thạch Dật nhướn mày, hỏi: "Sao vậy?" Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, lắc đầu.
Thạch Dật luôn chú ý đến cô, hắn nhìn ra cô có chút căng thẳng, từ khi rời khỏi ngõ nhỏ, tới khi đến sân bay, cả người cô đều không thoải mái, có vẻ lo âu và bất an, tựa như đang phiền muộn chuyện gì.
"Không muốn đi Mỹ sao?" Hắn hỏi.
Cô nhìn trộm Lý Thành Phu đang kiểm tra hành lý ở đằng xa, miệng thì thào tự nói: "Là không muốn, nhưng không đi không được..."
"Người bình thường khi có thể xuất ngoại không phải đều thấy rất hưng phấn sao? Vì sao cô lại không muốn đi?" Hắn muốn biết lý do cô không muốn đi.
"Nói ra anh cũng không tin." Cô cúi đầu thở dài.
"Cô cứ nói thử xem!" Cô ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mới chậm rãi nói: "Đại não của tôi bảo tôi tốt nhất là đừng đi."
Thạch Dật ngẩn ngơ. Đại não của cô... Là ý gì?
"Chắc hẳn tiến sĩ Lí đã nói với anh, não của tôi không phải của tôi, nó thường phát ra vài tin tức cho tôi, lần này, nó kêu tôi đừng đi, dường như nó cảm thấy rất sợ hãi..." Cô cười nói.
"Nó?" Hắn cảm thấy cực kì khó tin, khẩu khí của cô hình như không phải đang nói về bản thân.
"Đúng vậy! Não của tôi." Cô chỉ chỉ vào đầu mình.
Thạch Dật mở to mắt nhìn cô, một tia hoài nghi ban đầu trở thành hư không.
Xem ra, bộ não cấy ghép cho Phùng Nhiễm Nhiễm kia thật sự có vấn đề.
"Anh không tin đúng không?" Cô nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, nở nụ cười tự giễu."Rất nhiều người đều cho là tôi bị điên, kể cả mẹ tôi, cho nên anh không tin là chuyện rất bình thường..."
"Tôi đâu bảo là không tin." Hắn nghiêm mặt nói.
Nhắc tới mẹ, tâm tình của cô càng tồi tệ, hai năm nay, cô giống như một đứa mồ côi bị vứt bỏ, một mình sống trong ngõ nhỏ, mẹ và người chồng bà tái hôn chuyển đến Thượng Hải, không còn tới thăm cô nữa.
Buồn rầu thở dài, cô xoay người bỏ đi.
Hắn lập tức theo sau, gọi cô lại, "Phùng tiểu thư, cô định đi đâu? Sắp lên máy bay rồi."
"Tôi muốn đi toilet." Cô không quay đầu, đi thẳng về phía phòng vệ sinh.
"Tôi đi với cô." Hắn bất chấp đi theo cô.
Cô hơi ngây người, vừa cố trấn tĩnh vừa quay đầu nói: "Không cần..." Ngay cả toilet hắn cũng muốn đi cùng? Vậy có hơi...
"Đi thôi!" Hắn không chút kiêng kị, đi theo cô tới bên ngoài WC nữ, sau đó hai tay khoanh trước ngực, đứng đợi ngoài cửa.
Thân thể cao lớn cường tráng thu hút sự chú ý của phái nữ ra ra vào vào, nhưng hắn không để ý chút nào.
Vài phút sau, Phùng Nhiễm Nhiễm vẫn chưa đi ra, hắn đang thấy kỳ lạ, chợt nghe thấy một loạt tiếng kêu sợ hãi từ bên trong truyền ra.
"A—" Thanh âm không lớn, nhưng đủ khiến cho Thạch Dật sắc mặt đại biến, hắn không chút nghĩ ngợi vọt vào bên trong, hô to: "Phùng Nhiễm Nhiễm!" Những cô gái trong WC vừa thấy có đàn ông vọt vào đều hoảng sợ thét chói tai, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, nhắm thẳng vào một cánh cửa, vừa đập vừa gọi to: "Phùng Nhiễm Nhiễm! Phùng Nhiễm Nhiễm!" Bên trong không có tiếng trả lời, hắn nhấc chân đá một phát thật mạnh, cửa ầm một tiếng đổ xuống, Phùng Nhiễm Nhiễm bên trong khủng hoảng xấu hổ đến mức mặt mũi trắng bệch, nói không ra lời.
"Xảy ra chuyện gì?" Hắn nghiêm giọng hỏi.
Cô trợn to mắt, không hé răng.
Tiếng kêu vừa rồi đâu phải của cô, làm gì mà hắn hung dữ vậy?
"Cô không sao chứ?" Hắn hỏi lại lần nữa.
Cô cúi đầu, vẫn không nói lời nào.
Hắn nhìn cô một cái, lại dò xét bên trong toalet nhỏ hẹp, xác định không gì khác thường, mới nói: "Không sao là tốt rồi, chúng ta đi thôi!" Người trong phòng vệ sinh nữ hầu như đều chen chúc ngoài cửa bàn tán, cô cắn môi dưới, căn bản không dám đi ra, như đóng đinh tại chỗ vậy.
"Sao vậy? Đi thôi!" Hắn ngạc nhiên vì biểu hiện của cô.
Cô không ngừng lắc đầu, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Thật nhiều con mắt đang nhìn cô chằm chằm!
Rất nhiều rất nhiều...
Hắn nhíu mày, không nhiều lời vô nghĩa với cô nữa, cầm tay cô lôi ra khỏi toilet, trước mắt bao người.
"Xin lỗi vì đã làm cô sợ, nhưng tôi phải phụ trách sự an toàn của cô, mong cô thông cảm." Thạch Dật đứng lại, xoay người nhìn cô.
Miệng cô mím chặt thành một đường thẳng tắp, thân thể gầy yếu run nhè nhẹ.
Ánh mắt khác thường của mọi người như kim đâm vào cô, làm cô không sao thở nổi...
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu cô — Chạy mau! Rời khỏi đây! Mau trốn đi! Đừng đi Mỹ! Đừng đi đâu hết!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm tái nhợt, thấy cô kinh hoảng đến mức đó, Thạch Dật thật sự cảm thấy cực kì có lỗi, nhịn không được định vỗ vỗ vai cô để trấn an, nhưng tay còn chưa chạm tới, cô đã xoay người bỏ chạy.
"Phùng tiểu thư!" Thạch Dật không dự đoán được phản ứng của cô lại kịch liệt đến thế, kinh ngạc hô to.
Cô bịt tai, chân lại càng chạy nhanh hơn, xông thẳng về phía cổng lớn của sảnh sân bay.
Thạch Dật kinh hãi, vội vàng đuổi theo.
Bóng dáng gầy yếu của cô nhanh chóng lao ra khỏi cổng đại sảnh, chạy về phía đường cho xe, đúng lúc đó một chiếc tắc xi lao tới, mắt thấy sẽ đâm vào cô, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Thạch Dật sải bước vọt lên, ôm lấy cô lăn sang một bên, nhưng lại lăn tới phía trước một chiếc xe buýt khác đang chạy tới, cô kinh hoàng há miệng, lại không phát ra nổi tiếng nào.
Tất cả mọi người tại hiện trường đều bị dọa đến choáng váng! Ai cũng trợn mắt há mồm, tim gan thắt lại.
Đột nhiên, Thạch Dật hét lớn một tiếng, dùng tay ngăn chiếc xe đó lại, tình hình bọ ngựa đấu xe này làm người xem sợ hãi kêu liên tục, ai cũng nghĩ người bình thường sao có thể đủ sức chặn một chiếc xe buýt to như vậy? Đôi nam nữ này chết chắc — nhưng có lẽ là kỳ tích, cũng có lẽ là tài xế phanh lại kịp thời, chiếc xe buýt to như vậy lại có thể dừng lại khi mọi người đang nín thở!
"Kít—" Tiếng phanh xe chói tai đâm thủng màng nhĩ những người chứng kiến, rất nhiều người trong đại sảnh cũng nghe thấy âm thanh kinh người này.
Thạch Dật một tay cản xe, mặc kệ tài xế xe buýt và quần chúng đứng xem bị dọa ngây người, nhanh chóng nâng Phùng Nhiễm Nhiễm dậy, cúi đầu hỏi: "Cô có sao không?" Phùng Nhiễm Nhiễm đã sớm bị dọa đến mức hồn vía bay sạch!
Xe buýt ở ngay trước mặt cô, cách không đến nửa mét, nhưng nguyên nhân khiến cô kinh sợ không phải chiếc xe khổng lồ này, điều thực sự khiến cô kinh hồn bạt vía, là hắn — Thạch Dật!
Bởi vì cô biết, xe không phải tự động dừng, mà là do hắn cản lại!
Chỉ dùng... Một tay!
Nhưng sao có thể? Sao lại có người có sức mạnh kinh khủng đến thế?
Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô cảm nhận được lực đạo cường đại bộc phát từ trên người hắn rất rõ ràng, mỗi mạch máu, mỗi tế bào của hắn dường như đều sắp nổ tung, nhiệt độ cơ thể dị thường xuyên thấu quần áo hắn, trực tiếp tràn vào cơ thể cô, nướng cháy cô!
Ngẩng đầu trợn to mắt nhìn hắn, mặt cô tràn ngập sự sửng sốt, kinh ngạc, nhiều nhất là nỗi sợ hãi, thật lâu mới rặn ra thanh âm khàn khàn run rẩy, "Anh... Tay anh..."
"Tay tôi không sao." Hắn tưởng cô đang lo cho cánh tay của mình, thản nhiên nắm chặt tay, lại nói: "Còn cô, cô không sao chứ?" "Tôi..." Cô còn chưa kịp nói, Lý Thành Phu đã xuyên qua đám người vây xem, vội vàng chạy lại đây.
"Sao vậy? Hai người xảy ra chuyện gì thế? Không lên máy bay còn chạy ra đây làm gì?" Lý Thành Phu nhìn quần chúng vây xem, lại nhìn hai người, khó chịu khiển trách.
"Không có gì, Phùng tiểu thư chỉ muốn đi hóng gió thôi." Thạch Dật giải thích qua loa.
Lý Thành Phu nhìn Phùng Nhiễm Nhiễm một chút, lại nhìn hắn, lập tức đoán ra tám chín phần, lão liền xoa dịu Phùng Nhiễm Nhiễm: "Phải lên máy bay rồi, Nhiễm Nhiễm, đừng nghĩ linh tinh nữa, ngoan một chút, được không? Coi như đi chơi, cháu có thể thả lỏng một chút không?" Lý Thành Phu vỗ vỗ vai cô, vừa trấn an vừa đẩy cô vào sảnh sân bay, sợ khiến người khác chú ý, mang lại phiền toái không cần thiết.
Phùng Nhiễm Nhiễm cứ ngơ ngác mà bị đẩy đi như vậy, nhưng cô căn bản không nghe Lý Thành Phu nói cái gì, chỉ liên tiếp quay đầu, nhìn Thạch Dật điềm nhiên như không, bỗng nhiên có trực giác, hình như cô từng gặp người đàn ông sức mạnh vô cùng này ở đâu rồi...
← Ch. 01 | Ch. 03 → |