← Ch.06 | Ch.08 → |
Tiểu Tiểu ôm Mai Khôi dỗ dành một lát, đợi cô bé dừng khóc, cô mới lấy giấy ăn ra lau sạch mặt cho cô bé: "Mai Khôi rất ngoan, đừng buồn nữa, chúng ta về nhà trước, cô làm đồ ăn ngon cho cháu có được không?".
Mai Khôi chớp chớp cặp mắt to đầy nước, khịt khịt mũi, rúc vào trong hõm cổ Tiểu Tiểu gật gật đầu. Tiểu Tiểu cười cười an ủi, hôn Mai Khôi, ôm cô bé lên đi về hướng khu nhà. Nghiêm Cẩn dửng dưng đi theo phía sau, cảm thấy tâm trạng rất tệ.
Vừa đi đến cổng khu nhà, một chiếc taxi vừa khéo dừng lại, Mai Khánh Hải từ trên xe bước xuống, liền nhìn thấy ngay ba người một lớn hai nhỏ này, Mai Khánh Hải cất tiếng gọi: "Mai Khôi".
Mai Khôi kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu lên, "Bố". Cô bé vùng xuống khỏi vòng ôm của Tiểu Tiểu, chạy về phía Mai Khánh Hải: "Bố". Mai Khánh Hải ôm con gái thật chặt vào lòng, trái tim thấp thỏm trong mấy ngày đi công tác này cuối cùng cũng thấy yên tâm rồi.
"Bảo bối, con sống có tốt không, bố quay về rồi, bố không tốt, không thể chăm sóc tốt cho con." Mai Khánh Hải ôm con gái bảo bối rồi hôn lấy hôn để. Mai Khôi nhìn thấy người thân, nước mắt lại chảy xuống: "Bố, con rất nhớ bố".
Tiểu Tiểu kéo Nghiêm Cẩn đi đến, Mai Khánh Hải ôm con gái, ra sức cảm ơn. Tiểu Tiểu thấy anh ta vẫn kéo va ly hành lý, liền bảo anh ta về nhà thu dọn nghỉ ngơi một chút, buổi tối đến nhà cô ăn cơm, còn chuyện của bảo mẫu Tiểu Phương thì đang được xử lý. Mai Khánh Hải gật đầu lia lịa, ôm Mai Khôi quay về. Mai Khôi ngoan ngoãn chào tạm biệt Tiểu Tiểu, nhưng không chào hỏi Nghiêm Cẩn, điều này khiến trong lòng Nghiêm Cẩn không thoải mái lắm.
Quay về nhà, Nghiêm Cẩn hơi thấp thỏm đứng ngồi không yên. Cậu chuẩn bị tốt tâm lý rồi, nếu như sự việc bại lộ, nhiều nhất là bị đánh một trận, đến khi đó cậu xuống nước nhận sai với bố, rồi cũng sẽ ổn thôi. Tình huống có thể sẽ thế này, cậu dự liệu ổn thỏa rồi tâm trạng chắc cũng sẽ tốt lên, nhưng hôm nay vì sao cứ cảm thấy chẳng vui vẻ thoải mái lên được.
Tiểu Tiểu vẫn buồn rầu, tại sao hôm nay Tiểu Ma Vương lại ngoan ngoãn như vậy, nhưng cô chẳng bận tâm được đến cậu, cô chuẩn bị làm nhiều đồ ăn hơn, chiêu đãi bố con Mai gia. Vừa mới dọn hết đồ ăn ra, Mai Khánh Hải đã đưa Mai Khôi đến gõ cửa. Anh ta trước tiên xin lỗi vì không thể đến ăn cơm, Mai Khôi nói muốn ăn McDonald, anh ta đã lâu không gặp cô bé, cho nên lần này muốn chiều theo yêu cầu của con gái. Đợi bọn họ từ quán McDonald quay về, anh ta lại đến thăm hỏi cảm ơn.
Tiểu Tiểu đương nhiên chẳng thể nói gì, cũng đành đồng ý. Cô hôn Mai Khôi, tiễn bố con họ ra cửa. Nghiêm Cẩn trơ mắt ra nhìn, vừa rồi Mai Khôi vào cửa, có lén lút liếc cậu một cái, nhìn thấy cậu nhìn lại, cô bé liền vội vàng quay đầu, còn co rúm lại phía sau bố mình, cô bé đang sợ cậu.
Nghiêm Cẩn nên vui vẻ vì chuyện này, nhưng không biết vì sao, cậu thực sự cảm thấy mình đã làm sai. Trước đó trong lúc tụi trẻ con bọn cậu đùa nghịch, mọi người đều hoặc là cãi qua cãi lại, nếu không thì liền tố cáo với giáo viên, mách lẻo với người lớn, nhưng mà Con Rùa Nhỏ ngốc này, chỉ biết lén lút khóc một mình, khiến cậu chẳng tài nào cảm nhận được một chút cảm giác đắc ý khi bắt nạt thành công. Đều trách cô bé, cô bé là đứa trẻ kỳ quái, vừa đần vừa ngốc, cô bé quả nhiên chính là Con Rùa Nhỏ. Nhưng cậu nghĩ như thế này, lại không khiến bản thân mình khá hơn chút nào.
Hơn tám giờ tối, Mai Khánh Hải rất khách khí cầm quà đến thăm hỏi, Nghiêm Cẩn nghe thấy chuông cửa vang, rất tích cực chạy đi mở cửa, sau khi nhìn thấy chỉ có một mình Mai Khánh Hải, trong lòng có chút thất vọng, lẽ nào Con Rùa Nhỏ kia là đồ nhỏ mọn? Mới như thế liền không định để ý đến cậu nữa?
Nghiêm Cẩn hiếm khi giả vờ ngoan ngoãn ngồi trên sofa, có ý đồ muốn thăm dò tin tức, nhưng bị Nghiêm Lạc đuổi về phòng. Nghiêm Cẩn không vui lắm, song cũng chẳng có cách nào. Cậu ảo não đi vào phòng, đi sang trái vòng sang phải không có chuyện gì làm, bởi vì bị xử phạt, mạng Internet trong phòng cậu đã bị cắt, tivi mà cậu yêu thích cũng bị cấm rồi, cậu thực sự chịu đựng không nổi, thế là lén lút mở hé ra một khe cửa phòng nghe lén. Vốn dĩ tiếng nói chỉ thấp thoáng, nhưng bạn nhỏ Nghiêm Cẩn này không phải người thường, cậu thử vận khí tập trung tinh thần, cũng nghe rõ đại thể cuộc hội thoại ngoài phòng khách.
Bây giờ mấy người lớn đang nói chuyện của bảo mẫu Tiểu Phương, Mai Khánh Hải nói anh ta về xem đồ ở trong nhà, nhưng không mất mát đồ vật gì quý giá, Tiểu Phương này được nhận làm sau khi vợ anh ta rời đi, ở trước mặt anh ta vẫn luôn tận tâm tận lực, anh ta cũng sơ suất, không phát hiện ra điều gì không bình thường, lúc chuyển nhà liền đưa cả cô ta cùng đến. Mai Khôi là đứa trẻ rất ngoan, cũng biết yêu thương bố, cho nên bình thường cũng không than phiền gì với anh ta, anh ta lại bận rộn, thực sự là đã sơ suất với cô bé rồi. Lần này nếu không phải là nhà Tiểu Tiểu phát hiện, Mai Khôi nói chưa biết chừng thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó rồi. Nửa năm trước người vợ của anh ta đột nhiên nói không cách nào chịu đựng được cuộc sống buồn tẻ như thế này, cô ta muốn theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, sau đó để lại một tờ giấy thỏa thuận ly hôn rồi không thấy đâu nữa.
Mai Khánh Hải nói đến bây giờ anh ta vẫn nghĩ không thông, huống hồ là Mai Khôi mới ba tuổi, chuyện này đả kích rất lớn đến Mai Khôi, cô bé biến thành ít nói kiệm lời, cũng rất cẩn trọng, hình như sợ khiến bố không vui, bố cũng sẽ không cần cô bé nữa. Điều này khiến anh ta rất đau lòng, nhưng anh ta còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, không có biện pháp gì dành ra nhiều thời gian để chăm sóc cô bé, chỉ có thể tìm bảo mẫu.
Lúc này, Tiểu Tiểu mới nhân cơ hội nói, nguyện ý giúp anh ta chăm sóc Mai Khôi."Dù gì nhà tôi cũng có trẻ con tuổi xấp xỉ Mai Khôi, Mai Khôi với cậu bé vừa khéo học cùng trường, tôi đưa đón một đứa và hai đứa cũng chẳng có khác biệt gì. Hai đứa nhỏ ở cùng nhau cũng có thể làm bạn."
Mai Khánh Hải vui mừng ngoài mong đợi, bảo mẫu tốt như thế này không dễ tìm, anh ta lại phải thường xuyên tăng ca đi công tác, không thể luôn ở nhà với con gái. Gia đình Tiểu Tiểu này nhìn ra là người đàng hoàng nhiệt tình, nếu như có thể giúp chăm sóc cô bé, vậy thì không còn gì tốt hơn. Nếu không thì, anh ta chắc sẽ phải cân nhắc đổi công việc, nhưng công việc cũng không dễ tìm như vậy, anh ta cần tiền để nuôi lớn con gái. Bây giờ có câu nói này của Tiểu Tiểu, Mai Khánh Hải coi như yên tâm rồi. Anh ta bày tỏ sẽ trả chi phí chăm sóc, Tiểu Tiểu biết nếu như không nhận sợ là người làm bố này sẽ không thể yên tâm, cũng liền đồng ý.
Nghiêm Cẩn ở trong phòng nghe thấy, trong lòng không biết là có dư vị gì nữa. Nói như thế, Con Rùa Nhỏ sẽ thường xuyên đến nhà cậu rồi, vậy cậu có cần để ý đến cô bé không nhỉ? Hoặc là ngược lại, cô bé có để ý đến cậu không nhỉ? Dáng vẻ cô bé lần này hình như thật sự rất đau lòng. Nhưng mà nếu như bố mẹ cô bé không cần cô bé thì đâu phải là cậu nói mà thành chứ, cô bé không thể đem những điều này tính sổ lên đầu cậu.
Ai da, tóm lại là phiền não, nếu như sau này chẳng bao giờ qua lại thì cũng bỏ đi, nhưng mà nếu thường xuyên gặp mặt ở nhà cậu, cậu phải làm thế nào đây?
Có điều lần gặp mặt này lại không đến nỗi quá nhanh, buổi tối hôm đó Mai Khánh Hải nói chuyện với gia đình Tiểu Tiểu xong, ngày hôm sau xử lý ổn thỏa chuyện của Tiểu Phương rồi, liền đưa Mai Khôi đi du lịch. Mai Khánh Hải nói lần này anh ta được nghỉ mấy ngày, muốn bù đắp thật tốt cho con gái, liền đưa cô bé ra ngoài chơi cho vui vẻ.
Cho nên ba ngày tiếp sau đó, Nghiêm Cẩn không hề nhìn thấy Mai Khôi, trái tim nhỏ bé của cậu cũng cứ luôn thấp thỏm, nếu chuyện này không giải quyết, cậu chẳng tài nào thấy dễ chịu được.
Ngày thứ tư, thứ Hai rồi, Nghiêm Cẩn dậy từ rất sớm, tắm rửa nhanh như bay, còn chọn một bộ quần áo cậu thích nhất, ăn sáng xong, sau đó lật đật kéo mẹ đi học. Đến trường mẫu giáo rồi, cậu lén lút mò đến cửa lớp nhỏ nhìn, không thấy bóng dáng của Con Rùa Nhỏ, sau đó cậu lại chạy đến canh chừng ở cổng trường, kết quả tất cả các bạn đều đến rồi, giáo viên đã đóng cổng trường, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Con Rùa Nhỏ đâu, Nghiêm Cẩn lại thất vọng.
Buổi chiều tan học, Nghiêm Cẩn đờ đẫn không có tinh thần cùng mẹ về nhà. Tiểu Tiểu thấy kỳ quái, cậu con trai này làm sao vậy? Sáng sớm vui mừng hớn hở, buổi chiều vì sao mà lại ủ dột thế này?
"Mẹ, mẹ không biết, đàn ông có nỗi khổ của đàn ông." Nghiêm Cẩn cảm thấy hơi phiền não đối với sự truy vấn của Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu cười khì khì, xoa đầu Tiểu Ma Vương, thằng nhóc này còn nói có nỗi khổ của đàn ông, con trai nhà cô trưởng thành quá sớm, hơn nữa khổ nhất là còn hiểu không thấu triệt vấn đề."Vậy con nói xem, nỗi khổ đàn ông của con là gì?"
Nghiêm Cẩn đang nghĩ đến tâm sự của mình, vừa thất thần liền buột miệng nói ra luôn lời thoại học được trên tivi: "Nỗi khổ của đàn ông ngoại trừ sự nghiệp ra chính là phụ nữ đó".
Tiểu Tiểu dừng bước: "Con trai, mẹ nghĩ bây giờ con mới bốn tuổi đầu chưa phát triển ra sự nghiệp, nhưng mà phụ nữ, điều này con cũng không thể phiền não, họa lần trước con gây ra bố con vẫn còn nhớ đó".
Nghiêm Cẩn không đồng ý xua tay, trước mặt mẹ dù gì cậu cũng có quyền nói chuyện nhất định: "Mẹ, người lớn mọi người suy nghĩ quá phức tạp, vấn đề bạn gái của trẻ con chúng con không phải là cùng một loại với vấn đề bạn gái của người lớn mọi người. Mẹ, mẹ phải học cách suy nghĩ vấn đề từ góc độ của bạn nhỏ bốn tuổi mới có thể hiểu rõ trái tim con".
"Tiểu Ma Vương à", người làm mẹ thở dài: "Mẹ rất muốn suy nghĩ vấn đề của con từ góc độ của bạn nhỏ bốn tuổi, nhưng sự 'kinh hỷ'[1] con mang đến cho mẹ quá nhiều rồi, mỗi một lần đều không phải là chuyện bạn nhỏ bốn tuổi có thể làm ra được, mẹ không dám đánh giá thấp con một chút nào".
[1] Vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nghiêm Cẩn bị mẹ trêu cười, liền bổ nhào đến bám lên cổ Tiểu Tiểu hôn cô một cái: "Mẹ, mẹ đáng yêu quá, chẳng trách sinh ra con trai cũng khiến người ta siêu thích như thế này".
Tiểu Tiểu ôm lấy con trai cười theo, véo véo má cậu: "Da mặt của con trai mẹ làm bằng gì mà dày như thế này".
Hai mẹ con nói nói cười cười đi vào khu nhà, bất chợt Nghiêm Cẩn mắt sáng lên, đang nắm tay bố đi ra ngoài kia chẳng phải chính là Mai Khôi sao? Tiểu Tiểu cũng nhìn thấy, vội vàng chào hỏi Mai Khánh Hải, Mai Khôi ngoan ngoãn cất tiếng "Cháu chào cô", nhưng vẫn không nhìn Nghiêm Cẩn lấy một cái, lòng thích ghi thù của Tiểu Ma Vương lại tính thêm một món nợ cho Con Rùa Nhỏ.
Mai Khánh Hải nói Mai Khôi muốn ăn McDonald, bây giờ anh ta đưa cô bé đi. Nghiêm Cẩn vừa nghe thấy, liền thân thiết đi lên trước kéo tay Mai Khánh Hải: "Chú Mai, cháu cũng muốn ăn McDonald, chú cũng đưa cháu đi nhé".
Mai Khôi nghe thấy thế, trợn tròn mắt lên, kinh ngạc nhìn cậu. Mai Khánh Hải vui vẻ, đương nhiên đồng ý. Nghiêm Cẩn cười đắc ý với Mai Khôi, đi đến nắm tay cô bé, nói với Mai Khánh Hải: "Chú Mai, cháu giúp chú dắt mai Khôi, trẻ con phải đi ngang hàng với nhau".
Tiểu Tiểu ở bên cạnh nhìn thấy rất đau đầu, cô quát một tiếng cảnh cáo: "Nghiêm Cẩn". Mai Khánh Hải vội nói: "Không sao cả, không sao cả, tôi đưa bọn trẻ đi nhé".
Tiểu Ma Vương nhân cơ hội nói: "Đúng vậy, chú Mai chứ có phải là người khác đâu, mẹ, mẹ mau quay về làm cơm đi, con chỉ ăn chút gà rán, buổi tối về sẽ ăn cơm mẹ nấu đó". Nhất định phải điều mẹ đi, nếu không thì cậu sẽ không có cơ hội nói chuyện riêng với Mai Khôi.
Mai Khánh Hải cũng một mực nói không có vấn đề gì, Tiểu Tiểu chẳng biết làm thế nào, chỉ đành cảnh cáo Nghiêm Cẩn đi ra ngoài với người ta không được nghịch ngợm. Nghiêm Cẩn đương nhiên là luôn miệng đồng ý, cậu hài lòng mãn nguyện nắm tay Mai Khôi đi ở phía trước.
Mai Khôi bị cậu kéo tay cũng không dám giằng co, chỉ cúi đầu cụp mắt không nhìn cậu. Nghiêm Cẩn phát hiện ra, gan của Con Rùa Nhỏ này thật bé, hơn nữa ở trước mặt người lớn, cô bé cũng không dám bộc lộ mâu thuẫn của hai đứa, thế là Nghiêm Cẩn thấy yên tâm rồi, phải nhân cơ hội này giải quyết sự việc. Cậu sán đến, nhỏ tiếng nói: "Con Rùa Nhỏ, những lời đó không phải là anh nói, em không thể tính sổ lên đầu anh".
Mai Khôi không nói, chỉ mím chặt môi. Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ, lại nói: "Về sau cái tên Con Rùa Nhỏ chỉ anh có thể gọi, không cho phép người khác gọi, như thế này được rồi chứ. Trong trường học ai dám gọi em như thế, em bảo cho anh, anh đánh kẻ đó".
Mai Khôi vẫn không để ý đến cậu, cặp mắt to chớp một cái, hàng lông mi dài giống như cánh quạt, Nghiêm Cẩn sán lại gần, đột nhiên cảm thấy Con Rùa Nhỏ thật sự trông rất đáng yêu, kiểu tóc của con gái cũng rất thuận mắt. Hừ, chỉ là nhỏ mọn quá.
Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ xem mình nói đến đâu rồi, cậu quay đầu lại nhìn Mai Khánh Hải phía sau một cái, lại nói với Mai Khôi: "Nếu như em vẫn cứ phớt lờ anh, bố em chắc chắn sẽ lo lắng..." Lời của cậu còn chưa nói xong, thì nghe thấy một tiếng "cộc" rất lớn, đầu thấy đau, hóa ra là cậu không nhìn đường, đâm vào cột điện.
Mai Khôi mở to mắt ra, kinh ngạc nhìn khung cảnh này, Mai Khánh Hải cũng mau chóng bước đến, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy, đập có đau không?". Nghiêm Cẩn nảy ra suy nghĩ, ôm lấy đầu giả bộ đáng thương, vừa kêu nói: "Mai Khôi, anh bị đập rất đau", vừa ngồi mạnh xuống.
Nhưng cậu diễn quá nhập vai, ngồi xổm xuống nhanh quá, xảy ra chuyện rồi, chỉ nghe thấy một tiếng "oạch roạt", Tiểu Ma Vương trong chốc lát cảm thấy đường may ở mông như đang có gió lạnh lùa vào, cậu chỉ hận là không thể đào hố mà chui xuống.
Đũng quần của cậu, rách ra rồi!
← Ch. 06 | Ch. 08 → |