← Ch.64 | Ch.66 → |
Từ Italy trờ về vội vã, tính thời gian, cũng là lúc Lãnh Nguyệt nên rời đi, Lãnh Nguyệt nhìn con trai của mình, khóe miệng giật giật, lần này trở về xác định Độc Nhất thật tốt, hiện giờ nhìn anh ta khỏe mạnh, bà cũng yên tâm, năm lão gia hỏa kia nói chuyện vượt qua thời gian này chỉ có thể làm một lần, cô cũng biết tần số cao, sẽ nhiễu loạn thời gian không cân bằng.
"Mẹ." Nguyệt Độc Nhất nhìn thấy Lãnh Nguyệt không nói lời nào biết tâm tình bà không tốt.
"Lãnh Nguyệt tươi cười: "Trình Trình là một cô gái thiện lương, chiếu cố nó thật tốt."
"Con biết."
"Hoàng huynh." Vẽ mặt Nguyệt Độc Nhất cầu xin, anh ta thật không nỡ rời đi.
Khóe miệng Nguyệt Độc Nhất giật giật nhìn trong tay Nguyệt Duy Nhất ôm một đống lớn phim đĩa, anh ta muốn lấy những cái thứ này đem về làm gì.
"Duy Nhất nói, đó là đồ duy nhất anh đưa cho cậu ta, cậu ta muốn mang về làm kỹ niệm." Trình Trình cảm thấy cậu nhỏ này thật đáng yêu, "Anh cho cậu ta mang về đi, anh giữ lại cũng vô dụng."
"..."
Louis vẫn còn chưa tới, Nguyệt Độc NHất không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không, có lẽ như vậy cũng tốt.
"Chúng ta đi thôi." Tiếng nói Nguyệt Thanh Thiển nghe dường như không tệ, rốt cuộc cũng rời đi, mấu chốt chính là tên Louis kia không có ở đây.
Trong nháy mắt ngay lúc bọn người Lãnh Nguyệt rời đi, Louis đột nhiên xuất hiện tới, vươn tay nắm lấy bàn tay ngọc ngà sắp đi, sau đó "Thình thịch" một tiếng cũng không thấy đâu.
Đối mặt với hành động này, tất cả mọi người đều choáng váng. Giáo sư, Nguyệt Độc Nhất bọn họ đưa mắt nhìn nhau không nói cái gì, mà Nguyệt Độc NHất lại cảm thán, người cậu Louis này, bên kia xem ra vẫn muốn thêm náo nhiệt rồi.
Lãnh Nguyệt sau khi rời đi mỗi ngày dường như quạnh quẽ, lúc trước đối với chuyện của Tạ gia chẳng quan tâm, dường như lại bắt đầu tìm Nặc gây phiền toái, thời gian Nguyệt Độc NHất bồi dưỡng Trình Trình cũng giảm đi, ngày một ngày qua, nháy mắt ngày Trình Trình dự sinh đã gần đến, cô vẫn như thường đi bệnh viện kiểm tra, bất quá bọn họ để cho lái xe đưa đi, kiểm tra toàn bộ xong, cô đứng ở cửa nhìn xung quanh, lúc này tài xế nên đứng ở cửa chờ rồi.
Một chiếc xe chậm rãi chạy đến trước mặt cô, cửa xe được mở ra, Trình Trình thấy người đàn ông đang mỉm cừoi kia, trên mặt bỗng đầy hắc tuyến, tựa hồ mồ hôi chảy ra ròng ròng.
"Tiểu thư Trình Trình, đã lâu không gặp, không biết có thể mời cô đi làm khách của tôi hay không, hạt gạo nhỏ rất nhớ cô." Bắc Đường Giác giống như bình thường ôn nhu như vậy, nhưng mà Trình Trình nhìn thấy cô liền sợ hãi, giống như trời đi, cô có cảm giác chính mình như con chuột bị mèo để mắt.
"Tôi nghĩ muốn hay không cũng không có quyền." Trình Trình cực kỳ trấn định, ít nhất ngoài mặt cũng cực kỳ trấn định.
Bắc Đường Giác dời chổ, để cho Trình Trình lên xe, sau đó đem ra một cái hộp nhung màu Lam: "Tôi muốn Trình Trình tiểu thư để trang sức của cô vào đây."
Trình Trình trầm mặc một hồi, tay đem đôi bông tai cùng vòng cổ để lên cái hộp. Bắc Đường Giác đối với động tác nhu thuận của Trình Trình hết sức thõa mãn, xem xét đôi bông tay, nháy mắt đôi bông tay trong anh ta biến thành bột phấn: "Đồ công nghê thô sơ như vậy không xứng với tiểu thư Trình Trình, Bang Tàn Lang có chuẩn bị cho cô một đôi kim cương đẹp hơn, tôi nhớ cô nhất định sẽ thích."
Trình Trình biết Tàn Lang cũng buôn bán kim cương, anh ta bóp nát bông tay không phải vì muốn đưa trang sức mới cho cô, mà vì anh biết bên trong có thiết bị truy tìm.
Đối mặt với người đàn ông này cô thủy chung vẫn duy trì cẩn thận, Ít nhất cô không cần lo lắng thân thể của mình chịu hành hạ, Bắc Đường Giác này có tính thương hương tiếc ngọc.
"Tiểu thư Trình Trình, mời." Bắc Đường Giác mời cô đi vào nhà, nơi này trang trí cực kỳ khác biệt, nhưng mà Trình Trình không có tâm tình thưởng thức.
"Tiểu Mễ mấy ngày nay không có ăn com, cô ấy mang thai, tôi hy vọng cô có thể khuyên nhủ cô ấy." Bắc Đường Giác đứng lại tại cửa phòng, trên tay nhận từ người giúp việc một mâm đồ ăn, đưa cho Trình Trình, mang theo chân thành khẩn cầu, "Tôi không đi vào."
Mang thai rồi sao? Trình Trình sửng sờ tiếp nhận mâm thức ăn, mọi người đi hết, nhìn hành lang trống trơn, không biết BẮc Đường Giác đã đi ra kia, nhưng mà cô không dám chạy loạn, Bắc Đường Giác đứng ở xa kia xem ra không có an toàn, bất quá vừa rồi vẻ mặt anh ta nói đến Bối Mễ cũng không có chút nào giả dối, mở cửa ra, Bối Mễ vốn tiếng nói tràn ngập nhiệt tình giờ trở nên quạnh quẽ, cô thấy Bố Mễ ngồi trên bục cửa sổ, bức màn che giấu thân thể của cô ta chỉ lưu lại một hình bóng ở trên mặt: "Tôi không có khẩu vị, không muốn ăn."
Nhìn qua bóng dáng kia Trình Trình cảm thấy được Bối Mễ thật gầy, đỡ thắt lưng mang chén dĩa đi qua: "Cậu không muốn ăn, cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ."
"Trình Trình!" Bối Mễ nghe được tiếng nói, không thể tin được quay đầu nhìn thấy cô ở phía sau, bổ nhào vào trong ngực cô, nhỏ giọng khóc.
Bối Mễ là người cực kỳ kiên cường, chưa từng thấy cô ta khóc bao giờ, không biết Bắc Đường Giác làm gì đối với cô ta, trong lòng Trình Trình cực kỳ tức giận.
"Sao cậu lại tới đây?" Bối Mễ lau nước mắt.
"Bắc Đường Giác mời mình đến làm khách." Anh ta nói như vậy.
"Anh ta lại muốn làm cái gì!" Bối Mễ đứng thẳng lên, "Mình đi tìm anh ta tính sổ."
"Đừng...Bối..."Tay Trình Trình giữ chặt Bối Mễ, nhưng mà thình lình lại đau bụng, để cho hô hấp của cô dồn dập, "Bối.... Mình đau bụng..."
Thấy bộ dáng của Trình Trình, nhất thời cũng luống cuống theo: Có phải là sắp sinh hay không... làm sao bây giờ... Bắc Đường Giác... Cậu chờ mình... mình đi gọi người..."
Lúc Bối Vối chạy vội ra ngoài, hai mắt Trình Trình trợn ngược, ngất đi.
Nguyệt Độc Nhất ở Anh Quốc nhận được điện thoại của Thanh Á liền bay suốt đêm trở về, ở trong phòng của căn cứ Nặc.
"Ngày đó lái xe chở tiểu thư Trình Tình đi bệnh viện không có trở về, mà theo dõi xe ở bệnh viện, thấy Trình Trình bước lên môt chiếc xe."
"Có thể yên lặng không một tiếng động mang tiểu thư Trình Trình đi, trừ bỏ Tàn Lang thì không có ai có thể làm được. Người đàn ông trong xe cũng giống như là Bắc Đường Giác."
"Thiếu chủ, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện." Thủy Bách Nhật nói.
"Nói." Nguyệt Độc Nhất vẫn không nói lên ý kiến của mình.
"Mấy ngày phu nhan trở về, đi qua Tàn Lang, dường như nhiễu loạn không nhỏ, nếu thật sự Bắc Đường Giác muốn trở về trả thù, khả năng bắt cóc tiểu thư Trình trình rất lớn."
"Vì sao không ai báo cho tôi." Sắc mặt Nguyệt Độc Nhất thật bình tĩnh.
"Phu nhân không cho báo, nói là chuyện nhỏ."
Nguyệt Độc Nhất gắt gao đánh mạnh lên tay vịn, im lặng một chút: "Các người lui xuống đi."
Bốn người liếc mắt nhìn nhau: "Vâng ạ."
Ngoài phòng cấp cứu ở Tàn Lang, Bối Mễ lo lắng đi tới đi lui, trong lòng không yên, lúc Trình Trình bị đưa vào đã không tốt, có thể xảy ra chuyện gì hay không.
"Yên tâm, không có việc gì." Bắc Đường Giác trấn an Bối Mễ, đáng tiếc người này không cảm kích anh mà còn hất tay anh ra: "Nếu Trình Trình có chuyện gì, đời này tôi không tha thứ cho anh."
Bối Mễ xoay người lại nhìn phòng cấp cứu, Bắc Đường Giác hoảng loạn, vì cái gì mà hai người lại trở nên như thế này.
Lo lắng chờ đợi, một tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên dữ dội trở nên kinh hỉ, Bối Mễ vui vẽ quay đầu nhìn Bắc Đường Giác, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày cô nở nụ cười đối với anh: "Sinh rồi! Đứa bé sinh rồi."
Bắc Đường Giác hết sức may mắn khi đứa nhỏ này sinh ra, ít nhất anh đã làm cho trên mặt Bối Mễ có nụ cười.
"Thiếu chủ, là bé gái, mẹ an toàn, đứa trẻ cần thở bình hai ngày" Người mổ chính là Quỷ Y của Tàn Lang, anh không phải là bác sĩ toàn khoa Thủy Bách Nhật của Nặc, thay người khác đỡ đẻ nhưng vẫn là lần đầu tiên, may mắn y học có bộ phận là thông, ở trên bụng dùng dao, lấy đứa bé ra, lại vá lại bụng là được.
Bối Mễ ôm đứa bé mới sinh còn nhiều nếp nhăn, trong lòng thỏa mản để cho cô vui vẽ bỏ nhiêu nhiêu ngày tối tăm, trong bụng cô cũng sẽ có đứa bé đáng yêu như vậy.
Đã nhiều ngày trên tay Trình Trình vẫn còn truyền nước biển, Bắc Đường Giác cũng không hạn chế Bối Mễ chăm cô, cho nên Bối Mễ vẫn ở trong phòng Trình Trình, chăm sóc hai mẹ chọn, chỉ là Trình Trình đối với con gái vẫn cực kỳ có ý kiến, rõ ràng là chủ trương sinh con trai, trở về phải cùng Nguyệt Độc Nhất thương lượng, lần sau không phải con trai cô sẽ không sinh.
"Trình Trình, đứa bé có phải giống ba nó nhiều hơn không." Bối Mễ mới thăm bé sơ sinh trở vê có chút cao hứng.
"Không biết." Đứa bé nhỏ như thế người nào nhìn ra được, "Bối, cậu có biết Bắc Đường Giác bắt mình đến làm cái gì hay không?"
"Chẳng lẽ không phải đến giúp mình?"
"Mình cuối cùng cảm thấy không đơn giản như vậy."
Bối Mễ trấn an cô: "Đừng lo lắng, nếu anh ta dám đối với cậu như vậy, mình sẽ không để cho anh ta sống dễ chịu."
Trình Trình cười khổ, vẫn lại lo lắng, mí mắt cô cứ nháy liên tục, cảm thấy sắp có chuyện phát sinh: "Cậu có điện thoại không?" Không biết có thể lén gọi cho Nguyệt Độc Nhất không.
Bối Mễ lắc đầu, Trình Trình thất vọng một trận.
"Hiện tại mình đi tìm anh ta, để cho anh ta đưa cậu trở về."
Bối Mễ đi rồi trong lòng Trình Trình càng lúc càng bất an, sau cùng cô không có cách nào nằm xuống nhưng trong lòng kịch liệt bất ổn, loại lo lắng sợ hãi này kéo dài theo thời gian Bối Mễ rời đi, để cho cô ở tại đây nhắm chặt mắt tìm cảm giác an toàn.
"Ai đó?" Trên đất rơi xuống một âm thanh nhỏ làm cho Trình Trình cảm thấy kính sợ, "Nguyệt Độc Nhất."
Nguyệt Độc Nhất nhẹ nhàng xuống đất, ý bảo cô không lên tiếng, đến bên giường cô, đem người bị dạo sợ kia ôm vào trong ngực: "Thật xin lỗi, anh đến chậm."
Trình Trình khóc trong lòng của anh ta, lắc đầu.
"Có thể đi sao?"
Cô vừa mới phẩu thuật, có chút miễn cưỡng: "Nên là có thể."
"Nơi này là địa bàn của Bắc Đường Giác, anh không có khả năng lưu lại, nhanh chóng rời đi."
"Ân." Trình Trình biết hai người bạn họ trong lúc ân oán cơ hồ tình hình sẽ không chết không ngừng, nếu Nguyệt Độc Nhất rơi vào tay Bắc Đường Giác, anh ta tuyệt đối sẽ không xem Bối Mễ mà thả bọn họ.
"Đi theo anh." Nguyệt Độc Nhất đi trở về theo đường cũ, nới này bảo vệ có vẽ hơi lõng, mới có thể cho anh có cơ hội, nhưng mà cứ sơ suất như vậy làm cho Nguyệt Độc Nhất cảm thấy không thích hợp, tâm tư Bắc Đường Giác kín đáo, cảm bản không có khả năng phạm sai lầm như vậy, nếu anh ta cố ý có thể giải thích là có mục đích khác.
"Nhìn thấy cửa, trong lòng NGuyệt Độc Nhất cũng nắm thật chặt, nhưng mà lúc này Trình Trình nắm lấy tay anh: "Con, con vẫn còn ở bên trong."
Nguyệt Độc Nhất nhíu mày, kéo Trình Trình ra ngoài: "Em đi ra ngoài trước, Thủy BÁch Nhật cùng Chu Nhan đang ở xe bên ngoài, anh đi vào tìm."
Trình Trình giữ chặt tay anh không buông, tràn đầy lo lắng.
Nguyệt Độc Nhất trấn an cô một lúc, trở về theo đường đi lúc nãy. Trình Trình nhìn bóng anh ta ngày càng xa, đột nhiên luống cuống, muốn gọi tên anh, cuối cùng vì cái gì không kêu ra miệng, nhìn thoáng qua phía sau, chạy ra gian phòng, nhìn thất Chu Nhan cùng Thủy Bách Nhật, cô nhẹ nhàng thở ra.
"Tiểu thư Trình Trình, thiếu chủ đâu?" Thủy Bách Nhật đang tươi cười cũng biến mất, bởi vì không nhìn thấy Nguyệt Độc Nhất mà nhăn mày lại.
"Anh ta trở về tìm Nguyệt Nặc, nói lập tức tới."
"Tiểu thư Trình Trình, lên xe nghĩ ngơi một chút." Chu Nhan thấy sắc mặt Trình Trình tái nhợt, mới vừa sinh xong chịu không nỗi chạy nhảy như vậy.
"Không cần." Trình Trình kiên trì muốn nhìn thấy Nguyệt Độc Nhất đi ra.
"Đó là cái gì?" Trình Trình chỉ vào phi cơ đang bay lượn trên nóc nhà.
Thủy Bách Nhật nhìn thấy phi cơ sắc mặt bỗng nhiên đen lại, nhìn thấy người đàn ông mặc áo trắng ngồi ở cửa phi cơ, tay đang gõ máy tính, rất xa anh ta hướng về bọn người Trình Trình mỉm cười, cúi đầu chào đối với bọn họ.
Trình Trình đương nhiên cũng nhìn thấy Bắc Đường Giác, cô không biết anh ta muốn làm cái gì, nhưng khẳng định là không có chuyện tốt: "Không!"
"Ầm ầm!"
"Đùng!"
Một viên đạn từ phi cơ công kích bay ra, nháy mắt Chu Nhan đem Trình Trình nằm xuống, nhà cửa ầm ầm sập, nháy mắt biến thành một đống hoang tàn, bụi đất bị nổ mạnh bay tràn ngập, Trình Trình bọn họ đứng lến, nhìn một mảnh bừa bộn kia, bụi đất bay qua từ từ hiện lên.
"Không! Sẽ không!" Trình Trình điên loạn chạy tới gần, bàn tay trắng xanh run rẩy duổi ra, nước mắt cô như mưa trôi xuống má, nhưng không có một tiếng khóc, miệng thì thào tự nói: "Không có khả năng... Sẽ không... Nhất định là không..."
"Tiểu thư Trình Trình." Thủy Bách Nhật giữ chặt hành động vô dụng của cô, mưởi ngón tay thon dài xinh đẹp giờ lại máu tươi đầm đìa, dường như hiện tại bao nhiêu nổi đau khổ, những đau khổ trong lòng này theo máu tươi chảy ra, tựa hồ chỉ có thể chảy ra như vậy, mới có thể xóa bỏ nổi đau trong tâm.
"Sẽ không..."
"Tiểu thư Trình Trình!" Chu Nhan đỡ lấy Trình Trình hôn mê ngất lịm, cùng Thủy Bách Nhật liếc một cái, đành phải tạm thời dẫn cô trở về.
Một năm sau.
Người đàn ông lau chùi đồ dùng trong phòng khách, mi tuấn dật nhẹ nhàng nhăn lại, không có bất cứ cảm giác quen thuộc nào, liền ngày cả điện thoại mở ra hình ảnh cô gái mà anh chụp cũng không có chút ấn tượng, cầm lấy con hổ rối ở trên sofa, cô ta nói là do mình tặng đầu tiên cho cô ta, cho dù không nắm chắc nhưng mà anh biết bản thân mình cũng không thích tặng những thứ đó cho con gái, chẳng lẽ thực sự giống như cô ta nói, bọn họ... Đã từng cực kỳ yêu nhau.
Lấy ra tấm chứng minh nhân dân, mặt người đàn ông kia là an, tên là Đỗ Y, vì sao đến tên của mình mà anh cũng không có cảm giác, người đàn ông không từ bỏ vùi mặt vào hai bàn tay, cho dù trong lòng có chút kích động cũng không muốn tiết lộ ra cái gì.
"Y, em đã trở về, có mua món mà anh thích ăn..."
Người đàn ông ngẩng đầu, mặt lạnh lùng không phải là Nguyệt Độc Nhất còn ai có thể có khí chất tư nhiên như bằng này, nhưng mà anh đã quên, đã quên chính mình là ai, đã quên Trình Trình, đã quên tất cả, khi anh tỉnh lại ở đây, người con gái này nói cô là Tần Húc Nhi, là vợ anh, bọn họ yêu nhau, nói anh xảy ra tai nạn xe cộ, đã quên toàn bộ.
Nguyệt Độc Nhất tiếp nhận, không thể không nói Tần Húc Nhi đối với anh rất tốt, lần đầu tiên theo anh bắt đầu ăn Khởi Tư, cô liền tan việc sớm để xếp hàng mua, kỳ thật anh không thích ăn Khởi Tư, nhưng mà không biết vì sao, mỗi lần ăn đều cảm thấy nhớ được chút gì.
Tần Húc Nhi đem đồ ăn để trên bàn, nhìn qua tờ báo, sắc mặt vui sướng liền thay đổi, cô đem tờ báo ném tới trước mặt Nguyệt Độc Nhất: "ANh muốn tìm việc làm sao?"
Nguyệt Độc Nhất không nghĩ đến chuyện này làm cô ta tức giận như vậy: "Không thể sao?"
"Đương nhiên không thể!" Tần Húc Nhi phản ức quá kịch liệt làm cho Nguyệt Độc Nhất nhíu mày lại, cô ta cũng phát hiện mình phản ứng quá độ, ngồi bên cạnh kéo tay anh, "Em là nói thân thể anh còn chưa khỏe, mà trách nhiệm của em là lo cho sinh hoạt của chúng ta, không phải rất tốt sao?"
"Em là nói để cho anh cả đời cho em nuôi dưỡng?"
"Em không ngại."
Nguyệt Độc Nhất không lập tức trả lời cô ta, mà thật sự nhìn Tần Húc Nhi, thấy cô ta có chút chột da: "CHúng ta thật sự đã từng yêu nhau sao?"
"Là là... A..."
"Một khi đã yêu nhau như vậy, vì sao anh cảm thấy được em đến một điểm cũng không hiểu anh?" Nguyệt Độc Nhất đùn đẩy nói, liền lên lầu, anh không có tâm tư ăn cơm chiều, anh nhìn thấy Tần Húc Nhi có chút phiền não.
Ngày hôm sau lúc Nguyệt Độc Nhất vừa thức dậy, đã thấy Tần Húc Nhi đã làm điểm tâm chờ anh xuống lầu, vẻ mặt nhìn anh có chút cẩn thận: "Em đã nghĩ qua, quả thật là em không đúng, anh muốn ra ngoài tìm việc làm cũng là muốn chia sẽ với em, bất quá em chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh."
Đối với lời nói nhận sai của Tần Húc Nhi, Nguyệt Độc NHất cũng không làm ra sắc mặt khó coi, cô ta quả thật đã nhận sai với mình, cẩn thận nghe theo như vậy, để cho anh cũng biết được ngày hôm qua bản thân mình cũng quá phận: "Thực xin lỗi, ngày hôm qua anh cũng quá phạn rồi."
Tần Húc Nhi nhẹ nhàng thở ra, xem ra đối với anh ta cũng không gấp được, cho dù để anh ta ra ngoài những người đó cũng không nhất định tìm được anh, đều đã một năm rồi, một năm trước cô cứu anh ta, toàn thân đều bị thương, anh nằm ở bệnh viện bảy tháng mới tỉnh lại, tĩnh lại đều không nhớ mình là ai, trên TV cũng nói, nói anh ta ở lần nổ mạnh đó đã bỏ mình, nên cũng sẽ không có chuyện gì.
"Anh đã tìm được chổ chưa?"
"Uh, dùng xong điểm tâm sẽ đi tìm thử."
"Hiện việc làm cũng khó tìm, nếu thành công gọi điện thoại cho em." Tần Húc Nhi tươi cười, Nguyệt Độc Nhất nhìn cô không lên tiếng gật đầu.
Đâu biết câu nói việc làm khó tìm của Tần Húc Nhi kia là sự thật, Nguyệt Độc Nhất lại không có bằng cấp, đến mỗi nơi đều gặp khó khăn. Sau cùng quán rượi Trác Duyệt vẫn là thấy hình tượng của anh quá mức ưu tú nên mới giữ anh lại làm người phục vụ. Anh không có yêu cầu mình kiếm được một công việc thật tốt, đối với như vậy cũng thỏa mãn. Tần Húc Nhi đối với công việc của anh cũng vừa lòng, chỉ cần không có cơ hội tiếp xúc với những người đó, công việc gì cũng không sao.
"Đỗ Y, cậu xem cô gái kia lại tới nữa." Tại quầy bar Lâu Tử bĩu môi, ra hiệu mới vừa đưa miếng thịt bò trở về cho Nguyệt Độc Nhất xem."Là người nào?" Nguyệt Độc Nhất nhìn bên kia, một cô gái nhỏ xinh mờ mịt ngồi ở cửa sổ, ánh mắt không tiêu cực, thân thể gầy nhỏ như có vô số đau thương, một giây nhìn thấy cô, tâm tình Nguyệt Độc Nhất tự nhiên giật mạnh.
"Cũng không biết là phu nhân của đại xí nghiệp nào, cái bàn đó được bao trong thời gian dài, cô ta mỗi lần đến đây đều ngồi nơi đó, cậu mới tới nên không biết, trước đó không lâu không biết vì nguyên nhân gì mà ba ngày không tới, hôm nay lại tới nữa.
"Cậu làm sao biết người ta đã kết hôn rồi?" Kỳ thật Nguyệt Độc Nhất không có tám chuyện như Lâu Tử, nhưng tâm tình không rõ chân tướng làm anh phải hỏi thêm
"Tôi nghe người đưa cô ta đến gọi là phu nhân, bất quá cô ta như không thích có người đi theo bên cạnh, mỗi lần chỉ cho người đưa đến của nhà hàng, tự mình đi vào, ngồi xuống thường là buổi trưa, mãi cho đến khi nhà hàng đóng cửa mới rời đi."
Nguyệt Độc Nhất cầm thực đơn đi qua, đứng bên cạnh cô: "Phu nhân, cần gọi đồ ăn sao?"
Trình Trình nghe được giọng nói quen thuộc, trong nháy mắt quay đầu, trên mặt mang theo một chút mừng rỡ, nhưng mà giống như rât thất vọng, nở nụ cười tự giễu: "Cafe, cám ơn."
Tay Nguyệt Độc Nhất quơ quơ ở trước mặt cô, Trình Trình hơi quay đầu, cười nói: "Toii không nhìn thấy."
"Thật xin lỗi, phu nhân."
"Không có gì." Trình Trình thở dài, "Giọng nói của anh rát giống với một người quen của tôi."
"Cho nên vừa rồi cô mới vui vẻ như vậy sao?"
"Uh, đáng tiếc...." Trình Trình lại nhìn về hướng cửa sổ, "Nếu thật sự là anh ta, làm sao có thể không biết tôi."
Không biết vì sao bởi vì những lời của cô làm cho trong lòng Nguyệt Độc Nhất đau đớn, cái loại này làm cho anh khó chịu: "Xin chờ, phu nhân."
Anh đưa giấy gọi món ném cho Lâu Tử: "Tôi đi tolet."
Lâu Tử thấy sắc mặt của anh không tốt: "Cậu không sao chứ."
Nguyệt Độc Nhất vừa mở vòi nước, cởi bỏ nơ, hai tay ra sức vỗ nước, để cho mình thanh tỉnh một chút, được một lúc, buồn bực trong ngực biến mất, lúc này anh mới đi ra tolet.
"Cafe của cô gái kia." Lâu Tử nấu cafe xong đưa cho anh, "Cậu không sao chứ."
"Không có việc gì." Nguyệt Độc Nhất đưa cafe tới trước mặt Trình Trình, "Phu nhân, cafe."
Trình Trình xoay đầu hướng về anh: "Cảm ơn." Tay cẩn thận mò về phía chén.
"Xin dùng." Nguyệt Độc Nhất rời đi, nhưng mà cả buổi trưa ánh mắt của anh thường xuyên nhìn về phía cô, mãi đến lúc anh tan việc, cô cũng chưa rời đi.
"Bây giờ mỗi ngày đi làm thế nào?" Tần Húc Nhi nhìn anh ăn cơm có chút không yên lòng.
"Rất tốt." Nguyệt Độc Nhất trả lời một câu, cảm thấy bản thân mình có chút lạnh nhạt nên hỏi một câu, "Còn em?"
Tần Húc Nhi nghe an quan tâm đến mình, cũng cười nói: "Cũng tốt, công việc trước của chị kia, cái thực nghiệm đó chính thức giao cho em, cho nên mấy ngày nay có vẻ vội vàng."
"Ân." Nguyệt Độc Nhất để bát xuống, "Anh đi tắm rửa."
Nước tuôn chảy xuống thân thể, cả người khắp các vết thương, từ bắp đùi đến bụng, vết sẹo càng khiến người ta khủng bố, anh biết vết thương trên người mình không có khả năng là do tai nạn xe cộ mà tạo thành, đặc biệt vết thương hình tròn ở ngực, thấy thế nào đều như là vết thương của súng.
Nhưng mà trong đầu anh trống rỗng, một tia trí nhớ đều không có, tắt nước, anh mặc đồ đi ra phòng tắm, Tần Húc Nhi sớm ở bên ngoài chờ anh, nhìn anh đi tới, muốn tiện tay nhận khăn lau khô tóc thay anh, Nguyệt Độc NHất theo bản năng tránh né làm cho tay cô bơ vơ ở không trung, Tần Húc Nhi thu tay lại cười cười.
"Em đã chuẩn bị sửa cho anh." Tần Húc Nhi chỉ vào sửa trên bàn, dưới chân không chú ý, lảo đảo ngả về phía trước, Nguyệt Độc Nhất giữ chặt bả vai cô, cũng bị ngã về phía trước.
Trở thành mộ hình ảnh tư thế ái muội, Tay Nguyệt Độc Nhất thủ tại hai bên Tần Húc Nhi, khăn mặt khoác lên trên cổ anh, Tần Húc Nhi nhìn người đàn ông ở trên, anh cực kỳ rất xuất sắc, từ lúc bắt đầu cô thấy ánh mắt của anh, loại mê luyến này giông một loại bùa mê làm cô bị hấp dẫn, hiện tại anh rốt cuộc cũng là của cô, một mình cô.
Hai tay trụ ở cổ anh, Tần Húc Nhi nhắm mắt lại, không khí ái muội như vậy, Nguyệt Độc Nhất đương nhiên biết Tần Húc Nhi muốn làm cái gì, đầu của anh chậm rãi hạ xuống, tại bờ môi của cô liền dừng lại, một lát sao, bò dậy: "Không còn sớm, em đi ngủ sớm một chút."
Tần Húc Nhi có chút thất vọng bò dậy: "Anh cũng đi ngủ sớm một chút."
Cửa mở lại đóng, khăn mặt khoác lên đầu NGuyệt Độc Nhất, che khuất mặt anh, trong phòng mờ tối, lại nghĩ tới cô gái ban ngày, không thể suy nghĩ.
← Ch. 64 | Ch. 66 → |