Bối Mễ và Bắc Đường Quyết
← Ch.47 | Ch.49 → |
Đi lên lầu hai, sao lại không có mở đèn? Trình Trình liền liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 12h rồi, chắc là giờ này Nguyệt Độc Nhất đã ngủ rồi, cô liền đẩy cửa phòng ra, cô hơi mệt mỏi liền định bật công tắc đèn trên tường lên, lại bị một người kéo lại.
Đầu của cô liền bị choáng, mặt của cô liền đối mặt với trần nhà, người thì bị đặt trên giường liền nghe được âm thanh lạnh lẽo từ trên giường truyền tới: "Ăn mặc đẹp như vậy để đi hẹn hò với người đàn ông khác à?"
Chống lại cơn giận dữ trong mắt của nguyệt Độc Nhất, Trình Trình liền có chút kinh ngạc, cô chưa từng thấy qua anh lại kích động như thế, hơn nữa hẹn hò cái gì chứ:, cô đâu có: "Em không biết anh đang nói gì, nhưng anh làm em đau!"
"Người vừa mới đưa em trở về là ai? Em cùng đi với hắn à?"
Người đàn ông? À... "Đó là Tử Hằng ca." Trình Trình liền hiểu ra là anh đang nói cái gì.
Tử Hằng ca! Thân thiết quá nhỉ! Anh không hề biết rằng thì ra ghen tỵ là như thế, nó có thể khiến cho con người ta đánh mất lý trí, liền cúi đầu hôn người phụ nữ, không để ý chuyện cô đang giãy giụa, ánh trăng chiếu rọi khắp phòng, nhưng sau đó lại đỏ mặt trốn hết vào chỗ sâu của tầng mây.
Khi mặt trời đã lên cao, người đàn ông vốn là nên đi tới phòng để xử lý công vụ, thế nhưng lúc này còn đang cau mày nằm trên giường, mặt của anh tràn đầy bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ đang co rúc nằm bên cạnh, trong chăn còn phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
"Anh đã xin lỗi rồi mà."
"Anh không hề có thành ý gì cả...Ô Ô Ô..."
"Anh không phải cố ý." Nếu như không phải cô được đàn ông đưa về, anh sẽ không ghen tỵ đến nỗi mất đi lý trí.
"Anh không hề nói đạo lý mà là dùng sức mạnh...Ô ô ô..."
"Không phải sau đó em cũng rất...."
"Không cho nói! Trình Trình đột nhiên từ trong chăn chui ra, che miệng của anh lại, mặt đỏ bừng cả lên.
Thấy cô đồng ý chui ra khỏi chăn, anh liền thở phào nhẹ nhõm, anh đúng là bị cô dọa cho sợ mà chết: "Đứng dậy được rồi sao?"
Trình Trình liền hờn dỗi nhìn anh một cái, rồi bọc mền lại chạy vào phòng tắm. Nguyệt Độc Nhất liền đứng dậy, xem như chiến tranh lạnh giữa bọn họ đã kết thúc, anh cũng sẽ không nhắc lại chuyện đi nhà trẻ nữa, đúng là lời hứa đáng giá ngàn vàng, nếu phải đi làm mồi cho cá mập, mặc dù nói mà không làm thì sẽ mất uy tín, nhưng so với chuyện cùng với bà xã chiến tranh lạnh thì còn đáng sợ hơn, làm mồi cho cá mập thì có gì là đặc biệt chứ, huống chi anh chính là đại Boss, ai lại dám đem anh đi làm mồi cho cá nào. Cho dù Trình Trình hôm qua đã giải thích rồi, người đàn ông kia là anh của bạn cô, nhưng ăn mặc xinh đẹp như vậy lại đi gặp người đàn ông khác là điều không thể được, anh cũng chưa từng thấy qua đâu, sao có thể để cho người khác nhìn được chứ.
Sau khi Trình Trình xuống giường đã xin phép Nguyệt Độc Nhất cho cô đi thăm Bối Mễ, ngày hôm qua Bối Mễ không nói lời nào mà bỏ đi làm cho cô vô cùng lo lắng, cô có nghe nói là hôm nay Bối Mễ xin nghỉ phép. Cho nên cô nhất định phải đánh liều đi xem sao.
Bính Boong!
"Bối." Cửa được mở ra, Trình Trình không chút nghĩ ngợi liền kêu lên nhưng khi thấy người mở cửa thì cô liền ngây người, tại sao hắn lại ở đây, tại sao lại là hắn.
"Nha đầu mau vào đi, đứng đó làm cái gì!" Hiển nhiên là Bối Mễ cũng nghe thấy Trình Trình gọi, cô đang mặc đồ ngủ, ngay cả tóc cũng chưa lau, đã ra khỏi phòng.
Đối với Bắc Đường Quyết, Trình Trình liền vô cùng sợ hãi, đây là người đàn ông có nụ cười thiên thần, cô đã từng trải qua giây phút đáng sợ đó, giờ phút này tay cô nắm cửa đang còn run rẩy, thân thể này đối với người đàn ông kia liền sợ hãi, giống như là đã ăn sâu vào máu.
"Anh...."
Bắc Đường Quyết cũng không ngờ người tới lại là cô, dĩ nhiên là hắn đã sớm biết Bối Mễ có bạn tốt, có ai ngờ lại chính là Trình Trình, nhưng không ngờ hai người lại gặp mặt như thế này: "Xin chào, cô là bạn của Millie phải không, mau vào đi."
Đối với Trình Trình đang sợ, Bối Mễ còn tưởng là cô đang giật mình, dù sao cô cũng không biết về chuyện này: "Em ngồi đi, chị đi thay quần áo đã."
Trình Trình liền bối rối ngồi trên ghế sôpha, lòng bàn tay đều là mồ hôi hột, Bối Mễ đi rồ, ánh mắt của cô liền theo cô ấy vào phòng.
"Uống trà đi." Bắc Đường Quyết liền dịu dàng mang trà đến cho cô.
Trình Trình liền lắc đầu, cắn môi dưới, mặt trắng bệch.
"Hạt gạo nhỏ không biết thân phận của tôi, hy vọng Trình Trình tiểu thư sẽ không nói cho cô ấy biết, được không?"
Nghe giọng nói của người đàn ông giống như là đang thương lượng, nhưng Trình Trình biết hắn ta đang uy hiếp cô.
"Tôi biết cô là người thông minh, nếu nói ra sẽ không ai có lợi, đúng không?"
"Trình Trình, sao em lại tới đây?" Bối Mễ thay quần áo xong liền ra khỏi phòng, Bắc Đường Quyết liền dời đi tầm mắt, dịu dàng nhìn Bối Mễ cười: "Tôi đi nấu cơm, hai người cứ cùng nhau tán gẫu đi."
"Tốt, tôi muốn ăn sườn kho." Bối Mễ liền lớn tiếng hét.
"Ăn ít thịt một chút đi, không tốt cho sức khỏe đâu." Bắc Đường Quyết không đồng ý liền cau mày.
"Anh dám quản tôi à!" Bối Mễ liền nhe nanh múa vuốt với hắn, Trình Trình liền sững sờ xem một màn này, trong lòng không biết là mùi vị gì nữa, "Bắc Đường Quyết, tiểu bạch kiểm mà chị bao nuôi."
Bối Mễ liền nói với Trình Trình, nhưng mà một chút cô cũng không nghe được, cô nhìn sắc mặt của Bối Mễ, cô chưa bao giờ thấy sắc mặt của cô ấy như vậy: "Bối, Tử Hằng ca nói chị đang sống chung, chính là người này sao?"
"Đúng vậy."
"Làm sao hai người biết nhau?"
"Là chị đụng trúng anh ta." Bối Mễ liền lúng túng cười, đem chuyện mà mình tông phải Bắc Đường Quyết ra kể, cuối cùng liền bất đắc dĩ nói: "Dù thế nào đi nữa anh ta cũng không có nhà để về, chị cũng đang ở một mình, cho đến tận hôm nay."
"Bối...Chị..."
"Ăn cơm." Trình Trình liền muốn nói gì đó, thì Bắc Đường Quyết đột nhiên xuất hiện, nụ cười làm cho Trình Trình toàn thân run rẩy, lời muốn nói ra lại nuốt xuống.
"Nha đầu, ăn cơm đi." Bối mễ biết là Bắc Đường Quyết rất yêu nghiệt, thấy Trình Trình bị choáng, liền không nhịn được mà vỗ vỗ đầu cô.
"Em không ăn đâu, trong nhà có việc, em phải đi trước đây."
Trình Trình liền chạy ra khỏi nhà trọ của Bối Mễ, vừa xuống dưới lầu đã cảm nhận được ánh mắt sáng rực của hắn ngay phía sau lưng mình, liền nhanh chóng đón taxi rồi trở về nhà. Khi Trình Vũ gọi cô, cô cũng không có để ý mà lại trực tiếp chạy thẳng lên lầu.
Trình Vũ liền nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang biến mất của cô ở cầu thang, rồi chậm rãi bước đến thư phòng của ba cậu, lúc này bên trong đang mở hội nghị quan trọng, ngay cả cậu cũng không thể vào được, nhưng mà trình Vũ cũng không quan tâm, không cho vào thì không vào vậy, liền ho khan hai tiếng rồi hướng về cửa phòng mà kêu to: "Ba à, vợ của ba hết sức không bình thường mà chạy về nhà, sau đó giống như con rùa trốn vào trong phòng, nếu như ba không ngại, thì tan họp hãy đi xem mẹ một chút, nếu như mẹ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không phải là lỗi của con đâu. Con vốn là định đi an ủi mẹ một chút, nhưng hôm nay giáo sư đã hẹn con cùng đánh golf rồi, hiện tại con phải đi đây, bái bai."
Nói xong Trình Vũ cũng không vội vàng mà đi khỏi, liền lùi về phía sau hai bước, để dễ dàng quan sát người bên trong ra ngoài, trong lòng cậu đang đếm thầm tới ba, thì quả nhiên là trông thấy Nguyệt Độc Nhất đang kéo cửa phòng đi ra ngoài nhìn cậu, cậu liền chỉ chỉ vào cửa phòng kia, sau đó liền vuốt vuốt tay.
Nguyệt Độc Nhất liền hướng về phía sau nói một câu: "Tan họp." Rồi anh liền đi vào trong phòng kia.
Lúc đi ra khỏi thư phòng Thanh Á liền giơ ngón cái lên với Trình Vũ, cậu liền cười ha ha.
← Ch. 47 | Ch. 49 → |