← Ch.099 | Ch.101 → |
Anh lo lắng vượt qua tuyến ngăn cách, nhân viên cảnh sát lắc đầu, "Thương thế của anh ta vô cùng nặng, gần như tất cả bộ phận trên cơ thể đều bị phỏng, đã đưa đi bệnh viện cấp cứu..."
Sau khi hỏi rõ ràng tên bệnh viện, Phong Thần lái xe không ngừng nghỉ chạy tới bệnh viện, sinh mạng Hàn Trữ đang bị đe dọa, vừa rồi anh nghe trong điện thoại, giọng nói vội vàng như vậy, giống như là phát hiện cái gì.
Cuối cùng Phong Thần cũng tìm được phòng giải phẩu của Hàn Trữ, anh vừa chạy tới, bác sĩ đang chuẩn bị đi ra từ phòng giải phẩu, anh vội vàng kéo bác sĩ, lại thấy chiếc che xe trùm vải trắng được đẩy ra từ trong phòng giải phẩu.
Hình dạng người nọ... Anh nuốt một ngụm nước bọt, tay đưa đến tấm vải trắng có chút run rẩy. Anh run rẩy kéo tấm vải ra, khuôn mặt Hàn Trữ lập tức xuất hiện ở trước mắt, mặc dù nửa gương mặt bị thiêu hủy, nhưng anh vẫn có thể loáng thoáng phân biệt được, này... Đây chính là anh họ của anh
"Tại sao có thể như vậy! Hàn Trữ, Hàn Trữ..."
Phong Thần không có cách nào tiếp nhận, chỉ chút thời gian ngắn ngủi, Hàn Trữ đã... Anh cảm thấy trong miệng khô khốc, xe đẩy dần dần rời khỏi tầm mắt của anh. Tin tức này quá mức khiếp sợ, ngay cả Tần Mặc cũng không dám tin.
"Chỉ trong thời gian một cuộc điện thoại... Anh ấy..."
Phong Thần nắm tóc của mình, trong mắt hiện đầy tia máu, người trong nhà họ Hàn lập tức tàn tạ, chỉ còn lại Hàn Thu, còn có cậu hai ở trong tù. Tất cả chuyện này đến quá đột nhiên, khiến mọi người đều rất bất ngờ, vốn cho rằng sẽ có những ngày bình yên, hiện tại lại vén thêm gợn sóng.
Chuyện quá mức kỳ quặc, tại sao Hàn Trữ mới vừa gọi điện thoại, muốn nói cho anh biết chuyện quan trọng, lại bị tai nạn xe cộ? Hơn nữa, xe đâm Hàn Trữ, gần như là liều mạng hết sức, độc ác muốn đưa Hàn Trữ vào chỗ chết!
Hàn Trữ chết quá oan uổng, khắp nhà họ Hàn bao phủ trong tình hình bi thảm, Phong Thần không tin đây chỉ là một vụ tai nạn xe cộ bình thường, liền bắt tay đi điều tra.
Tháng mười một, đã bắt đầu mùa đông, mấy ngày này rơi xuống những bông tuyết không lớn không nhỏ, Lam Thiệu Đường nheo mắt, quay đầu lại nhìn về người đàn ông tinh thần sa sút phía bên trong nhà.
"Ông đã trở nên vô dụng rồi, còn tới tìm tôi làm cái gì!"
"Hừ, ông đừng quên, mấy năm này chúng ta lui tới, tôi đều lưu lại chứng cớ!"
Người đàn ông một thân rách nát, đã không nhìn ra quần áo mặc trên người, thế nhưng ánh mắt giống như sói, tỏa ra ánh sáng âm độc. Người này chính là kẻ bị rơi xuống biển nhưng không tìm được xác chết - Hàn Bằng.
Ông tránh thoát tai mắt của nhà họ Hàn, trăm phương ngàn kế tìm đến Lam Thiệu Đường, lần này ông không chết, tất nhiên sẽ không để cho Phong Thần bọn họ tốt hơn! Mà ông phát hiện tất cả lợi thế ở trên tay, chính là những chứng cớ về chuyện giữa bọn họ vẫn lui tới.
Hàn Bằng biết Lam Thiệu Đường là một kẻ ham muốn lợi ích, hơn nữa chỉ cần không có giá trị lợi dụng, sẽ một cước đá văng kẻ khác thành tiểu nhân ti tiện. Cho nên ông đã giữ lại một phần văn bản, không sợ Lam Thiệu Đường không giúp ông làm việc.
Trên khuôn mặt Lam Thiệu Đường hiện đầy tang thương qua nhiều năm tháng, không gợn sóng sợ hãi, ông nhìn người đàn ông rách rưới trước mắt này, đâu còn có phong thái ngày xưa? Ông cười lạnh, khóe miệng vẽ ra một độ cong, đang cười nhạo ông ta không tự lượng sức.
"Ồ? Phải không? Vậy ông xem một chút đi, những thứ này là cái gì!"
Lam Thiệu Đường vứt xuống tập văn kiện trên bàn xuống chân Hàn Bằng, trong lòng ông ta đánh trống, nhặt lên túi công văn trên đất, ông liếc mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Đây, tại sao lại ở trên tay ông! Ông..." d. dal.. q/đôn
Lời nói của ông không còn mạch lạc, rõ ràng ông đã giấu rất kỹ rồi, làm sao lại rơi vào tay Lam Thiệu Đường!
"Làm phiền con trai của ông, tôi cũng muốn cám ơn nó đây, chẳng qua, đáng tiếc chính là... Nó cũng không nghe được." Lam Thiệu Đường lộ ra vẻ mặt tiếc hận, Hàn Bằng chạy đến chỗ ông ta, lại bị hai người đàn ông lực lưỡng bắt được, áp trên mặt đất, không thể động đậy.
Trên tay của ông đã không còn thứ gì để chế trụ Lam Thiệu Đường nữa, vậy hiện tại ông, chẳng phải là vào chỗ chết! Nhưng dù vậy, Lam Thiệu Đường nói Hàn Trữ... Nó...
"Ông đã làm gì con của tôi!"
"Không phải là tôi làm gì con trai của ông, mà là ông, giấu đồ cũng quá không cẩn thận! Lại có thể để cho con trai của ông lấy được phần đồ này, ông nói, tôi sẽ cho người khác nhìn thấy thứ này sao!"
Lòng dạ độc ác, là quy tắc của Lam Thiệu Đường, phần văn kiện này không thể rơi vào trong tay bất kỳ kẻ nào, mà tất cả người đã nhìn thấy thứ này, đều phải chết! Chỉ có người chết, mới không nói ra chân tướng!
Hàn Bằng vừa nghe nói Hàn Trữ chết, đột nhiên ông yên tĩnh lại, chết... Con hắn đã chết...
"Chẳng qua ông cũng không cần khó chịu như vậy..." Lam Thiệu Đường đốt xì gà, thở ra một ngụm khói, làm cho khuôn mặt ông ta trảo nên mơ hồ, ông ta lành nhạt nhìn Hàn Bằng trên đất mất đi thần trí, "Bởi vì rất nhanh, hai cha con ông sẽ gặp nhau dưới địa phủ!"
"Lam Thiệu Đường! Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ông, ông sẽ không được chết tử tế!"
Hàn Bằng kêu lớn, cơ thể trên mặt đất không ngừng giãy dụa, hôm nay ông không thể nào có đường sống đi ra khỏi nơi này, đột nhiên ông nở nụ cười trầm thấp, "Lam Thiệu Đường, ông cho rằng tất cả mọi chuyện ông làm không có ai biết sao! Ông và hắn, đều chết không toàn thây!"
Lam Thiệu Đường không kiên nhẫn phất tay một cái, chỉ nghe một tiếng "đoàng đoàng", mắt Hàn Bằng trợn to ngã xuống trong vũng máu, ánh mắt của ông từ từ tan rã, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Lam Thiệu Đường, giống như muốn mang theo cừu hận của ông, xùng đi xuống Địa Ngục.
Thi thể bị kéo ra ngoài, lập tức có người vào quét dọn, "Gần đây thiếu gia như thế nào?"
"Gần đây thiếu gia vẫn luôn nhốt ở trong phòng mình..."
"Vì một đứa con gái! Hừ!"
Lam Thiệu Đường nghe xong kiền tức giận, Phong Thần và Tần Mặc liên hiệp chỉnh Hàn Bằng, xem ra, ông phải đánh giá thật tốt lại hai người này mới được. Đùa bỡn tất cả mọi người ở lòng bàn tay, che giấu tất cả mọi chuyện, sau đó lấy kế hoạch Hàn Bằng, tương kế tựu kế!
"Chuyện gần đây, không cần cho nó biết, trông coi nó thật kỹ, đừng để nó chạy loạn khắp nơi!"
Sau khi thủ hạ ra ngoài, Lam Thiệu Đường nhìn về khung ảnh phía trên bàn, ở bên trong là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nụ cười của cô rất xinh đẹp, một đôi mắt cong lên như vầng trăng.
Giữa hai lông mày, hình như có chút tương tự với Tần Mặc, giống như ông nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên nhu hòa. Ngoài cửa sổ những bông tuyết màu trắng biến khắp nơi thành thế giới màu bạc trắng, sạch sẻ ngay cả một chút vết nhơ cũng không có, như được trang điểm bọc lại trong một màu trắng, có một phen hương vị khác.
Thi thể Hàn Bằng vứt trong một hẻm nhỏ không có người, được một người dân du cư phát hiện, sau khi báo cho Phong Thần, anh lập tức tới trước nhận thức thi thể.
Sau khi xác định xong thân phận Hàn bằng, Phong Thần càng ngày càng cảm thấy chuyện này không đơn giản, Tần Mặc tất nhiên cũng ngửi thấy mùi âm mưu.
Dưới sự giúp đỡ của Thanh Nham, bọn họ rất nhanh đã tra được, trước khi Hàn Trữ gặp chuyện không may, đã từng đi qua một ngân hàng, nơi đó cách địa điểm lúc phát sinh vụ tai nạn xe không xa.
d. dal.. q/đôn Chắc là khi Hàn Trữ lên xe, đang tính toán đưa ra ngoài cho Phong Thần, giao đồ cho anh, nhưng anh ta còn chưa thấy mặt của anh, đã bị kẻ khác giết người diệt khẩu.
Ngân hàng chỉ phụ trách bảo quản đồ đạc khách hàng giao phó, không biết bên trong chứa cái gì, cho nên bọn họ chỉ biết là, đó là ngăn kéo trước đây Hàn Bằng đặt đồ ở trong, lúc gửi đến nay đã hơn mười năm.
Không cần đoán cũng biết, như vậy nhất định là văn kiện chứng cứ qua lại giữa ông ta và Lam Thiệu Đường, hiện tại Lam Thiệu Đường sợ chuyện bại lộ gây phiền phức, nên liền giết Hàn Trữ. Mà Hàn Bằng, có lẽ là đi tìm Lam Thiệu Đường, với ý định muốn tái khởi, nhưng chứng cớ đã không ở trên tay ông ta, cho nên, Lam Thiệu Đường tự nhiên cũng sẽ không giữ lại ông ta!
"Nhất định trong vật kia biết người trong giới chính trị thần bí đó cuối cùng là người nào!"
"Cả đời Lam Thiệu Đường đều đuổi theo danh tiếng để kiếm lợi, làm sao có thể lưu lại người có thể uy hiếp đến ông ta chứ! Hoặc là..."
Tần Mặc không nói tiếp, Phong Thần quay đầu, "Hoặc là cái gì?"
"Anh chưa thấy qua mẹ em nhỉ!"
Đột nhiên Tần Mặc nhắc đến mẹ của mình, Phong Thần không hiểu, sao cô lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?
"Đi, đi gặp mẹ vợ của anh một chút đi!"
Phong Thần và Tần Mặc đi tới chỗ thờ cúng mẹ và em gái của Tần Mặc, mặc dù người nước Mĩ, nhưng Tần Thọ Diệp vẫn dựa theo phương thức Trung Quốc, đem tro cốt vào trong lọ để thờ cúng.
Hai mẹ con cô có hình dáng vô cùng giống nhau, mẹ đối xử với người khác hết sức thân thiện, ở trong ấn tượng của cô, mẹ cô luôn thân cận với cô, hơn nữa, bà cười lên nhìn rất xinh đẹp, có thể cảm hóa cả người bên cạnh.
Trên người của bà giống như có một loại ma lực, có thể khiến cho tất cả mọi người vui vẻ. Chẳng qua là, khi cô còn bé, mặc dù mẹ luôn tươi cười lạc quan, nhưng vẫn luôn cất giấu một chút u buồn. Khi đó, cô không biết tại sao, chút này u buồn kia từ đâu mà đến.
Ba yêu mẹ, tình cảm của mẹ đối với ba cũng rất sâu đậm, một nhà hoà thuận vui vẻ, tại sao mẹ vẫn luôn có chút u buồn đó đây?
"Mẹ vợ, con là Phong Thần, sau này con sẽ là người bảo vệ Tiểu Mặc."
Phong Thần nhìn thấy mẹ Tần Mặc, bên cạnh còn có di ảnh của em gái Tần Mặc, cô bé như dừng lại ở tuổi thứ bảy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập vẻ vô âu vô lo, rất giống với Tần Mặc, gần như cho rằng là cùng một người.
Tần Mặc ngơ ngác nhìn di ảnh kia, trong mắt có rất nhiều tình cảm phức tạp, Phong Thần nắm tay của cô, "Đây chính là em gái hả? Rất giống với em."
"Vâng, từ nhỏ con bé đã rất nghe nói, hai bọn em bề ngoài rất giống nhau, ngay cả ba ba và mẹ cũng có lúc không phân biệt được. Em và em gái vẫn luôn tráo đổi thân phận, khiến cho người khác rất nhức đầu, ai bảo bọn em là song sinh chứ. Ai cũng phân biệt bọn em, chỉ có bọn em biết, chỉ có bọn em mới biết bọn em là người nào."
Cô lau tấm hình kia, Phong Thần cảm thấy vào giờ khắc này Tần Mặc rất kỳ quái, rất nhanh, một loại cảm giác kỳ dị di chuyển trong đầu, giờ khắc này, cô giống như không phải là cô.
"Tiểu Mặc..."
Tần Mặc lấy lại tinh thần, giống như từ trong ký ức trở về thực tế, cô cười cười với Phong Thần, "Em không sao, chờ tất cả chuyện này kết thúc, chờ tất cả mọi vấn đề đều giải quyết..."
Cô đưa mắt nhìn về phía trên di ảnh, giống như có quyết định gì đó, cô đưa tay dò nơi nào đó trên chỗ thờ, tác động cơ quan. Di ảnh của mẹ và em gái Tần Mặc chậm rãi di động, bên trong có một túi giấy bằng da trâu.
"Đây là..."
Tần Mặc giao vật trong tay cho Phong Thần, lúc Phong Thần đang nghi ngờ, mở ra nhìn một lần, chân mày chậm rãi giãn ra. Anh kinh ngạc nhìn Tần Mặc, cô gật đầu với anh một cái, đây chính là vật năm đó mẹ muốn cô bảo quản.
"Có cái này, Lam Thiệu Đường sẽ không thể trở mình!" d. dal.. q/đôn
Phong Thần cảm thấy lại xuất hiện ánh rạng đông, lòng hai người tràn đầy vui sướng, đưa Tần Mặc trở lại nhà họ Tần, Phong Thần trở lại nhà trọ của mình. Nhưng vừa vào cửa, anh đã nhìn thấy người không hề ngờ tới, người nọ vững chắc ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, vừa thấy Phong Thần trở lại, lập tức lộ ra nụ cười giống anh như đúc.
"Ông già chết tiệt, còn biết đường tìm đến con trai mình à!"
Đối diện chính là Phong Hoa mất tích từ lâu, khuôn mặt ông tươi cười một cách phóng đãng, trên mặt được bảo dưỡng cẩn thận, năm tháng chỉ để lại chút dấu vết. Nhìn qua ông giống như chỉ là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, một đôi mắt cực kỳ câu người, cũng khó trách, năm đó mẹ Phong Thần cố ý ở chung một chỗ với Phong Hoa.
Phong Ha và ba Tư Đồ Kều liên thủ xây dựng lên sự nghiệp, một người bên ngoài giao tranh, một người bên trong chiếm lấy tài liệu có ích. Phong Hoa chính là người sau, ông có phương diện kỳ tài ề máy tính, đáng tiếc là Phong Thần không có lòng về việc này, ông liền thu Tư Đồ Kiều làm học trò của mình, dốc sức làm việc giúp Phong Thần.
Cho nên, muốn Tư Đồ Kiều tìm ra tung tích thầy mình, dĩ nhiên là không tìm được.
"Xem con sắc xuân đầy mặt, có phải cũng nên cảm tạ ông già là ta hay không đây!"
Phong Thần gắt một cái, "Ban đầu ba cột Tiểu Mặc cho con, không phải là đánh chủ ý này sao!"
"Gọi thân mật như vậy, xem ra, ta chọn đúng người rồi."
Phong Hoa giảo hoạt nở nụ cười, Phong Thần kêu to bị mắc lừa, nhưng đáy lòng cũng vì Tần Mặc mà cảm thấy ngọt ngào. Anh ho nhẹ hai tiếng, "Ba tới đây rốt cuộc có chuyện gì!"
"Có phải con lấy được chứng cớ phạm tội của Lam Thiệu Đường rồi hay không? Những thứ kia còn chưa đủ, con cảm thấy, người kia ở giớ chính trị lăn lộn lâu như vậy, sẽ dễ dàng bị áp đảo như vậy?"
Phong Hoa cầm lấy văn kiện trên tay Phong Thần, nhìn mấy lần, mặc dù có thể tạo chút phiền toái cho mấy kẻ kia, nhưng vẫn không đến mức có thể đưa bọn chúng vào chỗ chết.
"Hôm nào mang con dâu tới xem một chút."
Phong thần liếc mắt, "Rốt cuộc là ba tới đây làm cái gì thế?"
"Giúp các người một tay chứ sao!"
Phong Hoa để tài liệu sang một bên, bắt đầu nói lại tất cả mọi việc mình làm từ lúc trước, thời điểm khi Mục Thất đến đảo Bali, ông cũng biết đó là một cái bẫy. Cho nên ông liền báo cho đội người Thanh Nham, nói cách khác, Thanh Nham được ông hướng dẫn, mà thân phận của Mục Thất, cũng không nằm trong suy tính của ông.
Chỉ có thể nói, Mục Thất là một cơ hội bên cạnh Tần Mặc, tin tưởng có Thanh Nham trợ giúp, bọn họ sẽ thuận lợi tiến hành.
Chứng cứ trên tay Hàn Bằng... Chỉ có thể nói, Hàn Trữ quá xui xẻo, vừa đúng lúc chạm vào trên họng súng của Lam Thiệu Đường. Mà Lam Thiệu Đường và người trong giới chính trị kia lui tới..."Bọn họ quanh năm vi phạm lệnh cấm chuyển vật cấm ra ngoài hải ngoại, giành lấy món lời kếch sù, đạt được ích lợi của mình. Đối với người trong chính trị kia mà nói, bọn họ trừ việc phải đạt được ủng hộ của nhân dân, còn phải có đầy đủ tiền để đạt được cam kết... Tiền tài thật hại người mà!"
Phong Hoa nói xong lời cuối cùng, lắc đầu liên tục, khắp nơi cũng phải dùng tiền, người nọ không giao dịch hợp tác một vụ lớn với người trong nước, còn có thể với ai hợp tác đây!
"Vậy ba có biện pháp?"
"Trước mắt không có, chẳng qua ta cho là, mấy ngày nay con cũng nên ở bên người cô bé nhà họ Tần, ta nghĩ, năm đó Lam Thiệu Đường bắt cóc ba người mẹ con bọn họ, cũng không phải là ngoài mặt đơn giản như vậy."
Phong Thần gật đầu, mặc dù ông già này không đứng đắn, nhưng nói chuyện vẫn có đạo lý nhất định, "Ông già, lần này ba tới, có muốn đi gặp ông cụ nhà họ Hàn hay không? "
"Nói với con bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là ông già! Chỗ nhà họ Hàn... qua hai ngày nữa ta xem sao rồi đi." d. dal.. q/đôn
Phong Thần nghe theo lời của Phong Hoa, mấy ngày sau vẫn luôn ở bên người Tần Mặc, sau khi giải quyết xong chuyện của Hàn Bằng, hai người nhàn nhã qua một vài ngày hết sức thích ý.
Khí trời trở nên lạnh, một tập văn kiện được copy ra đưa đến cho người đang làm việc trong văn phòng, đó là một người đàn ông mặc tây trang thẳng tắp, tóc được chải rất cẩn thận tỉ mỉ. Mặc dù ở trong mùa đông rét lạnh, nhưng hắn vẫn mặc tây trang, thắt cà vạt, có vẻ rất lịch sự lại khôn khéo.
Hai mắt chạm đến tờ giấy thật mỏng kia, trong lòng bỗng chốc lạnh lẽo, hắn cầm lên áo khoác nặng nề dầy cộm trên ghế dựa, vội vã đi ra cửa. Hắn bấm một cú điện thoại, trầm thấp nói mấy câu, liền cắt đứt.
Đi tới một gian phòng trong quán rượu tư nhân, hai người đi tới gian phòng hẹn gặp mặt đã bao từ sớm, Lam Thiệu Đường ngồi chờ đã lâu, vừa thấy được người vừa tới, liền đứng lên.
"Mật Tư, lời ông nói trong điện thoại là sự thật?"
Lam Thiệu Đường cũng không nghĩ tới, ông đã rất cẩn thận, nhưng lại có một phần văn kiện lưu lạc ra bên ngoài, nhưng văn kiện này là ai gởi cho Mật Tư đây?
Theo nội dung bên trong văn kiện này, là đã từ lâu lắm rồi, chứng cớ giao dịch giữa hai người bọn họ, không thể nào là Hàn Bằng lưu lại. Như vậy... Một loại khả năng ở trong đầu lan tràn ra, nhưng ông lập tức liền bác bỏ.
Không có ai biết, bởi vì lúc đó cô ta, đã chết!
"Tại sao ông làm việc không cẩn thận như vậy? Nếu là bị những người khác nhìn thấy, ông và tôi đều có phiền toái! Hơn nữa, rất có thể, cả đời cũng không thể trở mình!"
Mật Tư lấy xuống mắt kiếng, lộ ra vẻ mặt hối tiếc, những năm gần đây, bởi vì tiền bạc của ông đầy đủ, cho nên bọn họ trong chính đảng vẫn luôn có lợi thế đứng đầu. Nếu để cho mấy đảng phái khác biết, hắn dùng đến tiền bạc, đi lên vị trí bằng đường tắt, như vậy... Không chỉ có kiếp sống của hắn trong giới chính trị vì vậy mà kết thúc, hơn nữa, ở chỗ chính đảng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Hành vi của ông đã vũ nhục chính đảng, phá hư quy tắc chính đảng, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông!
"Chuyện này tốt nhất ông nên nhanh chóng giải quyết sớm đi!"
Mật Tư không nói thêm nữa, đi ra ngoài phòng, sắc mặt Lam Thiệu Đường tái xanh, ông đưa tay lấy văn kiện rồi thiêu hủy, trong lòng lập tức có chủ ý.
← Ch. 099 | Ch. 101 → |