Đua xe trí mạng
← Ch.015 | Ch.017 → |
Phần 2
Phong Thần vừa nghe sẽ không để lại di chứng, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy cái trán trầy da của Tần Mặc, một cỗ cảm giác vô lực tự nhiên sinh ra. Kiếp trước hắn nhất định là thiếu cô, coi như không tình nguyện, hắn cũng phải ở lại bảo đảm Tần Mặc thật sự không có việc gì.
Vầng trăng lạnh lùng như cái móc câu, âm thanh ồn áo náo động vang dội một góc, Bùi Thiểu Y một thân áo da màu đen, dáng người thẳng tắp, con Hắc Báo dưới người nằm rạp xuống, mơ hồ lộ ra nanh vuốt dày đặc màu trắng.
Hỏa Phượng đỏ rực sừng sững kiên cường ở một bên, Tần Mặc một thân quần áo màu đỏ nổi bật bắt mắt, giống như cùng với Hỏa Phượng hòa vào làm một, chỉ đợi giương cánh bay lượn trong trời đất, nhìn xuống núi sông.
Đội mũ của mình lên, âm thanh "Xình xịch xình xịch xịch", khiến mọi người ở toàn trường đều yên tĩnh lại, không khí dường như đông lại, tất cả mọi người đều nín thở, nhìn một đen một đỏ, gương mặt lạnh lẽo của hai người.
Kim Na Na cầm khăn lụa, ưu nhã dạo bước đến trước mặt hai người, cô giơ lên nụ cười, nhẹ nhàng đem khăn lụa cầm trong tay ném lên trên không, đợi khăn lụa chậm rãi rơi xuống đất một khắc kia, hai chiếc Motorcycles phát ra tiếng gầm như sấm nổ, "Oanh" một tiếng liền vọt ra ngoài.
Đường xe chạy quanh co không ngừng, Tần Mặc vui sướng chạy nhanh như bay ỏ trên đường, Bùi Thiểu Y ở phía sau theo sát không nghỉ, cùng một thời gian khi hai người lao ra khỏi điểm xuất phát, chạy song song với nhau ngay từ đầu, nhưng Hỏa Phượng cải tạo dù sao cũng khác biệt lớn với ban đầu, không lâu sau, đã kéo ra khoảng cách với Bùi Thiểu Y.
Nhìn Hỏa Phượng phía trước thật giống như phượng hoàng giương cánh, Bùi Thiểu Y chân tăng thêm sức muốn xông về phía trước, nhưng Tần Mặc có kỹ xảo ngăn trở lại làm cho hắn không tìm được khe hở xông lên.
Trong bộ đàm, nhân viên ở các điểm của tuyến đường báo cáo tình hình, Kim Na Na khẩn trương đứng ở bên cạnh Sở Linh Tầm, nghe bên trong truyền ra báo cáo.
"Tiểu Mặc, cậu cố gắng lên cho mình a!"
Cô đoạt lấy bộ đàm, kêu loạn một mạch vào bên trong, Sở Linh Tầm thở dài. Trước mắt vì Tần Mặc vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất, Bùi Thiểu Y theo sát không nghỉ, tình huống không có gì khác thường.
Nhưng đợi đến khúc cua thứ nhất, Bùi Thiểu Y tìm đúng cơ hội, trước tiên áp đảo phía trong, lập tức bỏ lại Tần mặc ở đằng sau.
Bùi Thiểu Y cảm thấy khác thường, hắn bóp phanh xe, phát hiện căn bản là vô dụng, tốc độ xe tăng cao một cách mù quáng, có vẻ như ngoài tầm kiểm soát.
"Đáng chết!"
Tần Mặc hình như phát hiện ra sự khác thường của hắn, lái xe đến bên cạnh hắn, thực hiện một vài cử chỉ với hắn.
"Xe máy của Bùi Thiểu Y hình như có vấn đề, phía trước có liên tiếp ba khúc cua chữ S, nếu không phanh lại kịp thời, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện!"
"Cái gì! Lập tức liên lạc với bệnh viện, nhân viên phía trước chuản bị ngăn trở!
Sở Linh Tầm vừa nghe thấy, liền lập ra lệnh, Kim Na Na và anh cùng nhau ngồi ô-tô chạy tới phía trước.
"Tiểu Mặc sẽ không có chuyện gì à?"
Cho đến bây giờ mới chỉ nghe được xe của Bùi Thiểu Y có vấn đề, vẫn chưa có tin tức của Tần Mặc, trong lòng hai người lo cho bạn của mình, nhất thời lo âu không dứt.
"Xe của Tần Mặc đem Bùi Thiểu Y đẩy đến tường đá!"
Bên trong bộ đàm lại truyền ra tin tức mới, "Sở Linh Tầm tức giận hô, "Cô ấy muốn tự bốc cháy sao! Lái nhanh lên một chút nữa!"
"Này! Cô ấy là muốn cứu Bùi Thiểu Y, nếu như cô ấy có chuyện, các người cứ đợi lương tâm cắn rứt đi!"
Xe máy và tường đá ma sát, kích thích tia lửa sáng, Tần Mặc đem sức nặng đều đặt ở trên xe Bùi Thiểu Y, cố gắng dùng loại phương thức này để tốc độ của xe máy chậm lại.
Lượng mùi khét lớn chui vào chóp mũi, tường đá và sườn xe va chạm làm nhiệt độ không ngừng lên cao, Tần mặc đột nhiên giẫm phanh xe, bị xe máy của Bùi Thiểu Y cứng rắn mang theo xông về phía trước.
"Khốn kiếp! Cô làm gì đấy! Không muốn sống!"
Bùi Thiểu Y bị sự điên cuồng của Tần Mặc làm cho bối rối, cô nếu không khống chế thăng bằng tốt, đâm đầu vào tường đá bên cạnh, không chết cũng phải nửa người tàn phế.
Nhưng Tần mặc lại không nghe thấy hắn rống giận, sau mấy cái liên tục, xe của bùi Thiểu Y vậy mà thật sự chậm lại rất nhiều, "Nhảy!"
Tần mặc phi người bổ nhào về phía Bùi Thiểu Y, thân thể hai người cùng nhau bỏ lại phía sau, một đen một đỏ chợt lăn hai vòng trên mặt đất, hai chiếc xe máy "oanh" một cái ngã xuống, bay ra ngoài cách rất xa, ngay sau đó một trận tia lửa bắn ra, bắt đầu cháy rừng rực.
Khi Sở Linh Tầm và Kim Na Na chạy đến, xe cứu thương vừa đúng lúc cũng gào thét tới, đem hai người bệnh hoạn đặt lên xe cứu thương.
Tin tức không nhỏ kinh động không ít truyền thông ùn ùn kéo tới, Phong Thần bị điện thoại lúc nửa đem gọi tới đánh thức, vừa nhận điện thoại, liền bị dọa sợ đến sâu ngủ cũng chạy hết.
Hắn dọc đường chạy xe như gió bão đến bệnh viện, chỉ nhìn thấy không ít ký giả ngăn ở của, hắn rủa thầm một tiếng, gọi mấy cuộc điện thoại ra ngoài, lập tức có người tới đón hắn đi vào.
"Tình hình bây giờ như thế nào?"
Phong Thần bước đến thật nhanh, trên mặt mây đen che kín, yên lặng đi vào trong, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhốn nháo, còn có âm thanh tim mình đập.
"Tình hình của bệnh nhân tạm ổn, hiện nay đang cấp cứu."
Đi tới trước của phòng phẫu thuật, thấy đèn màu đỏ kia vẫn sáng, chân mày Phong Thần nhíu chặt.
"Phong tiên sinh......"
Lan nhìn thấy Phong Thần, áy náy cúi đầu, "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cô ấy làm sao có thể chạy đi đua xe?"
'Đều tại tôi không tốt, tiểu thư bảo tôi đem xe vận chuyển bằng máy bay tới đây, thì tôi nên biết...... Nếu như bị lão gia biết, vậy phải làm thế nào a......"
Lan buồn rười rượi, dựa vào kỹ thuật của tiểu thư, bất kể như thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng rất tin tưởng kỹ thuật của tiểu thư, mới dám lén lút mang xe tới cho cô.
Nếu như bị lão gia biết, tiểu thư lại bắt đầu chơi xe, không chừng có thể bay tới đây mắng cho hắn không còn mặt mũi nào.
"Sớm biết thì không để cho cô ấy đua xe cùng Bùi Thiểu Y rồi, Tiểu Mặc là vì cứu Bùi Thiểu Y mới như vậy."
Kim Na Na cũng buồn rười rượi, Bùi Thiểu Y đáng chết này, xe gì lúc không thể hư lại hư! Cố tình hư mất ở thời điểm tranh tài!
Mà Phong Thần làm người giám hộ, trong lòng càng rối loạn, nếu như bị lão già nhà hắn biết, hắn không chăm sóc tốt Tần mặc, còn để cho cô nằm viện, không chừng cũng sẽ bay về đem hắn hung hăng dạy dỗ một trận!
Tiểu phiền toái này không thể an phận mấy ngày sao!
Sau hai giờ, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra, Phong Thần lập tức bắt lấy tay ông, "Tình hình như thế nào!"
Bác sĩ chậm rãi kéo khẩu trang xuống, "Não bộ bị va chạm, có một chút chấn thương sọ não, những thứ khác không có gì đáng ngại, nằm viện quan sát mấy ngày là được."
Mấy người nghe lời của bác sĩ, cũng rối rít thở phào nhẹ nhõm, Tần Mặc được y tá đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút huyết sắc nào, lạnh lùng nằm ở bên trên.
"Sẽ không có khác di chứng khác về sau chứ?"
"Cánh tay gãy xương, bất quá cố định tốt sau này sẽ không sao hết."
← Ch. 015 | Ch. 017 → |