Từ Lan
← Ch.44 | Ch.46 → |
Trên đường trở lại, Tiểu Trí và Chiêu Đệ cùng nhau trở lại nhà Chiêu Đệ ở thôn họ Mã trước. Những ngày tháng sau đó, Tiểu Trí chuyên tâm luyện đàn, soạn nhạc còn Chiêu Đệ tiếp tục giúp Trần Chung xử lý khối nghiệp vụ kinh doanh qua mạng của công ty, chỉ khác là Chiêu Đệ có quyền mở rộng ở từng khu vực. Vốn dĩ, quản lý nghiệp vụ lớn như vậy ở công ty thì phải chuyên cần đến cơ quan làm việc nhưng vì suy tính đến tình huống đặc biệt của Tiểu Trí bên này, cô vẫn tiếp tục ở nhà làm người SOHO* mà mọi người vẫn có thể hiểu và thông cảm, chỉ đến khi nào có hội nghị quan trọng cần cô tham gia, cô mới phải đi ra khỏi cửa, đến công ty mà thôi.
(*SOHO - Small Office Home Office: Làm việc tại nhà)
Phương thuốc và sách dậy nấu ăn mà ông Phan cho được Hạ Cầm và thím Phúc nghiêm khắc làm theo mỗi ngày. Những bài thuốc này được ông Phan viết rất cẩn thận. Sau khi cơ thể có những chuyển biến tốt như thế nào, cần tăng giảm ít nhiều các vị thuốc như thế nào đều được ghi rất rõ, thậm chí ngay cả việc mỗi ngày cô cần bảo đảm thân nhiệt bao nhiêu cũng đều được ghi lại cụ thể.
Mỗi khi có một chén canh bổ thoang thoảng mùi thuốc được bưng đến trước mặt Chiêu Đệ, cô đều nhớ tới ông lão quật cường ấy, không biết ông ấy ở trên trời đã tìm được đường đến chỗ bà Nữu Nữu hay chưa, không biết những cây hành tây không có sự chăm sóc của ông ấy sẽ trở thành dạng gì?
Ở phía dưới tờ giấy ghi toa thuốc, ông Phan còn dặn cô trong vòng nửa năm tốt nhất không nên mang thai, lời lẽ vẫn đáng khinh như trước nhưng lại khiến Chiêu Đệ nhìn thấy mà ấm lòng. Ông lão nói: "Thể năng của thằng nhóc thúi rất được. Vậy nên vợ thằng nhóc thúi nếu không muốn mang thai thì nhất định phải nói thẳng, dặn thằng nhóc thúi nhớ mang bao. Đừng có cái gì cũng mặc nó, muốn mềm lòng cũng phải nghĩ đến hậu quả. Nếu muốn sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh thì chờ nửa năm đi. Nếu còn không muốn nói thẳng, ngươi cứ chờ mà mang thai đi. Đến khi sinh non rồi xem xem ngươi có đau chết không."
Ngày cứ như vậy, bình bình đạm đạm rồi lại hạnh phúc ấm áp mà trôi qua. Album thứ hai của Tiểu Trí cũng đã đến ngày phát hành. Lúc Hoàng Tĩnh đưa chi phiếu đến, Chiêu Đệ nhìn đến con số thiên văn trên đó mà bị dọa sợ ngây người. Cô biết tài đánh đàn của Tiểu Trí rất được, cũng biết bất kể Tiểu Trí ra đĩa đơn hay album thì luôn luôn bán rất chạy, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này. Tiền bán album cùng với nhuận bút của mấy bản nhạc mấy nay Tiểu Trí làm vậy mà có thể bằng với tiền lời nửa năm của cả công ty nhà họ Trần.
Lúc Trần Chung và Hạ Cầm nhìn thấy chi phiếu thì gương mặt cũng lộ rõ vẻ không thể tin được. Bọn họ trăm phương ngàn kế tìm cách lưu lại tài sản cho Tiểu Trí, đảm bảo cuộc sống vật chất sau này cho anh, vậy mà không ngờ đứa con trai này của bọn họ lại có khả năng lớn như vậy. Nghĩ lại thì, bọn họ càng thêm cảm kích Chiêu Đệ và Hoàng Tĩnh. Nếu không có Chiêu Đệ khích lệ Tiểu Trí, giúp Tiểu Trí tung video lên mạng thì Tiểu Trí sao có thể có được gặp được duyên kỳ ngộ như vậy. Nếu như Hoàng Tĩnh không cho Tiểu Trí một không gian cùng những sự thỏa hiệp to lớn như vậy, Tiểu Trí làm sao có thể phát triển được tốt như vậy.
Đều nói lúc tài vận tới có muốn ngăn cản cũng không được. Bên này Tiểu Trí thu vào phong phú không nói, bên kia những phòng ốc mà Chiêu Đệ và Tiểu Trí đã mua vào cũng rối rít tăng giá. Có một khu vực nhà ở, bởi vì Chính phủ chuẩn bị xây dựng trạm xe lửa ở phụ cận đó, mà mỗi mét vuông đã tăng lên xấp xỉ hai vạn.
Khu vực ấy là nơi Trần Chung mua vào sớm nhất. Lúc ấy, giá phòng vẫn còn rất bình thường, mỗi mét vuông còn chưa tới hai ngàn. Đúng lúc đó, Trần Chung thành công kiếm được một đơn hàng lớn, kiếm được một món lời tương đối khả quan, cho nên sau đấy đã mua ở khu vực này hơn hai mươi căn nhà nhỏ, có ngôi nhà ngoài phòng ở còn có một gian cửa hàng. Như vậy tính sơ sơ thì chỉ một khu vực ấy, loạt phòng ốc này đã có giá thị trước vào khoảng hơn một tỉ.
Sau khi thương lượng sơ qua, Chiêu Đệ quyết định bán ra một nửa phòng ốc ở khu vực có giá cao kia, khoản tiền thu về cô sẽ mang đi mua cổ phần của công ty họ Trần. Chiêu Đệ cảm thấy những hạng mục mà công ty họ Trần đang làm bây giờ đều rất có tiền đồ, tiềm lực phát triển rất lớn, nhưng bởi vì mấy năm trước phát triển nhanh chóng, cần dùng đến rất nhiều tiền nên cổ phần trên tay Trần Chung đã bị bán đi khá nhiều. Hiện tại số cổ phần mà nhà họ Trần nắm giữ không chiếm được ưu thế tuyệt đối. Hơn nữa thời điểm Lý Tư phản bội, hắn đã đem số cổ phần nắm giữ trên tay bán lại cho một cổ đông.
Cổ đông đó vốn không phải người có đầu óc buôn bán nhưng lại rất thích cảm giác làm chủ, cậy vào số cổ phần trên tay mình cùng với số cổ phần mà nhà họ Trần nắm giữ không chênh lệch nhiều nên về sau trong những cuộc họp cổ đông, thương nghị quyết sách, hắn thường ra mặt gây khó dễ. Vì tránh những phiền toái không cần thiết như vậy xảy ra, Chiêu Đệ mới có quyết định như bây giờ. Chỉ cần cô trở thành một cổ đông của công ty nhà họ Trần, làm giảm bớt quyền lực trên tay vị cổ đông kia, những quyết sách sau này của công ty hắn cũng sẽ không thể chen miệng vào được nữa, những chuyện cần làm cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Nhìn phương pháp xử sự ngày càng thành thục của Chiêu Đệ, Trần Chung cũng dần dần giao ra quyền lực trên taymình lại cho Chiêu Đệ. Chiêu Đệ khiến ông cảm thấy rất yên tâm. Công ty giao lại vào tay cô, ông ở nhà cũng không cảm thấy buồn phiền chút nào, chỉ sợ cô sẽ khổ cực, thân thể không chịu nổi mà thôi.
Nhưng Chiêu Đệ lại giơ hai tay bảo đảm rằng cô sẽ cố gắng làm việc đồng thời cũng nhất định sẽ bảo trọng thân thể. Cô còn muốn sau khi điều dưỡng thân thể tốt rồi sẽ sinh cháu trai cháu gái cho nhà họ Trần đấy.
Hạ Cầm cũng nói để Trần Chung yên tâm. Thân thể Chiêu Đệ đã có bà chăm sóc. Hiện tại bà có rất nhiều thời gian, không giống như trước khi luôn vì lo lắng cho Tiểu Trí mà nơi nào cũng không thể đi được, giờ bà rảnh rỗi, có thể rủ mấy bà bạn cùng đi mua đồ, làm chút chuyện giúp chồng, bình thường ở nhà liền cùng thím Phúc nghiên cứu những món ăn vừa ngon vừa có dinh dưỡng, thỉnh thoảng còn có thể nấu mấy món canh hầm cách thủy gì đó giúp mọi người cảm thấy thư thái hơn.
Bên này nhà họ Trần vui vẻ hòa thuận, đầm ấm hạnh phúc thì bên kia Từ Lan đã rất lâu không có liên lạc lại đang nếm mùi mưa sầu gió thảm. (Hy vọng mọi người còn nhớ chị Từ Lan:3 Nếu không nhớ, mời back lại chương 4/page 10 nhé! Đây là một nhân vật siêu siêu đáng yêu ấy:3)
Một ngày nọ, chẳng mấy khi Chiêu Đệ có thời gian rảnh rỗi, Hạ Cầm liền hẹn cô cùng đi trung tâm thương mại mua chút quần áo mùa hè. Quần áo mà trước đây Từ Lan để lại nhà họ cũng đã quá hạn, thời tiết lại càng ngày càng nóng hơn, Hạ Cầm liền muốn đưa Chiêu Đệ đến trung tâm thương mại chọn một loạt quần áo. Trước kia, vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trung tâm thương mại ấy nên Chiêu Đệ đều chọn y phục tại nhà, gọi người trong cửa hàng mang quần áo đến nhà để chọn, nhưng dù sao mua sắm kiểu đó có rất nhiều hạn chế, hơn thế nữa, phụ nữ đều thích mua sắm, có đôi khi không phải vì thích mua quần áo mà chỉ là thích cảm giác vui thú khi được đi dạo phố cùng mấy người bạn tốt hay người yêu mà thôi.
Hiện giờ rõ ràng sự sợ hãi đối với thế giới bên ngoài của Tiểu Trí đã giảm bớt đi rất nhiều. Lúc thấy nhiều người thì tối đa cũng chỉ cúi đầu cau mày mà thôi. Dưới tình huống bình thường cũng sẽ không xuất hiện những trạng thái không thích ứng. Hiện tại, coi như có mang theo Tiểu Trí cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Cho nên, sau một thời gian dài như vậy, Hạ Cầm mới lại đưa ra đề nghị này.
Nhưng có lẽ Hạ Cầm đúng là không có số cùng bọn Chiêu Đệ ra ngoài đi dạo phố mua sắm. Ba người bọn họ vừa mới tự thu thập xong, chuẩn bị ra cửa thì cửa lớn lại có người nhấn chuông. Lúc Hạ Cầm đi mở cửa, động tác vẫn còn nhẹ nhàng, tâm tình vui thích, nhưng vừa mở cửa ra, nhìn thấy người tới là ai thì trên mặt ngoại trừ kinh ngạc mặt ngoài cũng chỉ còn nồng đậm ngoài ý muốn.
Từ Lan đứng ở cửa, cả người gầy gò không còn nhìn ra dạng gì, xung quanh mắt là quầng thâm thật đậm, trên tóc còn có mồ hôi đang không ngừng nhỏ giọt, phong cách chói mắt của dĩ vãng bây giờ đã chẳng còn sót lại gì.
Lúc này Hạ Cầm nào còn nghĩ đến chuyện ra ngoài dạo phố được nữa. Bà đưa tay kéo Từ Lan vào, dắt tay cô ấy đến sô pha ở phòng khách thì ngồi xuống. Vốn Chiêu Đệ và Tiểu Trí còn đang cười cười nói nói, vừa nhìn thấy bộ dạng này của Từ Lan cũng lập tức ngừng cười đùa. Chiêu Đệ tự động nhường lại vị trí của mình, tự mình đến phòng bếp rót một ly chanh đá mang ra, đưa đến trước mặt Từ Lan, để cho cô ấy uống trước một hớp làm dịu cái nóng.
Từ Lan yên lặng liếc mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Chiêu Đệ và Hạ Cầm đang ngồi bên cạnh cô, gì cũng không nói liền uống trước một hớp nước trong cái chén trên tay.
Mới uống xong, trước mặt Từ Lan liền xuất hiện một cái khăn lông. Cô giương mắt nhìn, chỉ thấy Tiểu Trí đưa tay phải lên, trên tay chính là chiếc khăn lông đã được thấm ướt, chắc hẳn là để cho cô lau mồ hôi.
Đối với hành động chủ động lấy lòng của Tiểu Trí, một chút kinh ngạc Từ Lan cũng không có. Đừng nói là hiện tại cô không có tâm tình để kinh ngạc, ngay cả có thì cô cũng chẳng cảm thấy có gì đáng kinh ngạc cả. Nửa năm trước, khi Tiểu Trí và Chiêu Đệ mới từ nhà bác sĩ Phan trở lại, cô đã cố ý tới nhà cậu thăm Chiêu Đệ và Tiểu Trí. Lúc ấy thấy Tiểu Trí rõ ràng đã hoạt bát lên rất nhiều, cô đã kinh hãi đến mức muốn rớt cả cằm. Mấy ngày đó ở nhà cậu, cô và Chiêu Đệ đã hàn huyên rất nhiều, hơn nữa còn cùng với Chiêu Đệ đi vào phòng đàn của Tiểu Trí để nghe anh đánh đàn. Chuyện xảy ra giữa Chiêu Đệ và Tiểu Trí, cô cũng đã được nghe kể sơ sơ.
Lúc ấy mặc dù cô thực sự vui mừng cho Tiểu Trí vì đã tìm được một người vợ tốt như vậy, nhưng cô lại chẳng có chút hâm mộ nào, bởi vì khi đó cô cũng đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt. Khi ấy cô còn thấy, trên thế giới này, bất kỳ người đàn ông nào cũng không tốt bằng người kia.
Nhưng hôm nay thì sao? Cô nhìn Tiểu Trí trong lúc lơ đãng liền lộ ra dịu dàng và yêu mến đối với Chiêu Đệ thì thật sự vô cùng hâm mộ. Tại sao người kia và Tiểu Trí lại có sự chênh lệch lớn đến vậy? Cô không yêu cầu hắn phải yêu cô một đời một kiếp, thiên trường địa cửu. Cô biết tình yêu như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Nhưng hắn tại sao có thể nói thay đổi liền thay đổi ngay như vậy. Rõ ràng tối hôm trước bọn họ còn ngủ chung trên một chiếc giường, chàng chàng thiếp thiếp, vậy mà tại sao chỉ mới qua một đêm, hắn lại có thể thay đổi như lật mặt, quyết tuyệt nói lời chia tay với cô như vậy?
Tình yêu chẳng lẽ đều yếu ớt như vậy sao? Nhưng vì sao tình yêu của Tiểu Trí và Chiêu Đệ lại có thể kiên đinh đến vậy?
Hạ Cầm và Chiêu Đệ nhìn Từ Lan rõ ràng đang ở trong trạng tháikhông tốt nên cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ khuyên cô ấy trước tiên lên tầng tắm rửa nghỉ ngơi, buổi tối sẽ gọi cô ấy xuống ăn cơm.
Từ Lan rất biết ơn sự săn sóc của Hạ Cầm và Chiêu Đệ. Đây chính là nguyên nhân vì sao cô phải chạy đến chỗ này. Nếu như bây giờ cô về nhà, mẹ cô nhất định sẽ đuổi theo hỏi cho bằng được, làm sao lại vậy, sao lại biến thành cái bộ dạng này. Nhưng cô thực sự không còn hơi sức nào để mà giải thích thêm nữa. Nói vậy không phải là mẹ cô không thương cô cho nên không săn sóc cô mà ngược lại, bởi vì quá yêu cô nên có một số việc, mẹ cô xử lý không thể thỏa đáng bằng Hạ Cầm được.
Có lẽ vì đến nhà cậu, tâm tình trôi nổi lơ lửng của cô rốt cuộc đã có thể rơi xuống, cũng có lẽ vì mấy ngày không ngủ không nghỉ đã tiêu hao hết tất cả thể lực của cô nên Từ Lan tắm xong, nằm lên gường một cái đã ngủ luôn được. Nhưng trong mộng của cô lại ngập tràn hình bóng người kia, lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên nói chuyện, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên lên giường, lần đầu tiên gây gổ, lần đầu tiên nói lời chia tay. Từ Lan không biết người đầu tiên này có thể biến thành người cuối cùng hay không? Cô không biết mình có thể đặt người kia xuống được không? Cô chỉ biết rằng bây giờ cô rất muốn cứ ngủ như vậy, vĩnh viễn không cần tỉnh lại nữa.
Sau khi Chiêu Đệ và Hạ Cầm đưa Từ Lan vào phòng khách thì cũng không tiếp tục đi trung tâm thương mại mua sắm như kế hoạch nữa. Nếu như thấy Từ Lan như vậy mà bọn họ còn có tâm tình ra ngoài mua sắm thì đúng là không tim không phổi rồi.
Chiêu Đệ ngồi trước mặt Hạ Cầm. Hai người giáp mặt nhìn nhau, không biết nên nói những gì. Từ Lan là một người con gái tựa như ánh mặt trời, bất cứ chuyện gì không tốt xảy ra với cô ấy, cô ấy đều có thể cười ha hả cho nó trôi qua. Nhưng hôm nay cô ấy biến mình thành hình dạng bi thảm như vậy, hình như chỉ có thể vì một lý do, đó chính là cô ấy đang gặp khó khăn về chuyện tình cảm.
Khoảng nửa năm trước, khi Từ Lam tới nhà chơi, vẫn còn lôi kéo tay Chiêu Đệ, lảm nhảm chuyện cô ấy đang yêu, yêu một người đàn ông rất ưu tú, một người đàn ông thương cô ấy tận xương tủy. Cô ấy còn nói, "Chiêu Đệ, thật tốt, cô bây giờ hạnh phúc như vậy, Tiểu Trí bây giờ cũng hạnh phúc như vậy, tôi hiện tại cũng hạnh phúc như vậy. Thật tốt. Tình yêu vạn tuế!"
Nhưng cũng chính cô gái bé nhỏ ngày nào còn hô to "Tình yêu vạn tuế", hôm nay lại bi thương thành như vậy.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Từ Lan còn chưa tỉnh ngủ. Chiêu Đệ cũng không đi lên tầng gọi cô ấy xuống ăn cơm như đã nói lúc trước. Chắc hẳn trước khi tới đây cô ấy đã rất lâu rồi chưa ngủ nên mới có thể xuất hiện quầng thâm quanh mắt đậm đến vậy. Bây giờ đối với Từ Lan mà nói, giấc ngủ so với ăn cơm quan trọng hơn nhiều lắm. Thức ăn đều được bọc ni lông, để trong tủ lạnh, nếu cô ấy tỉnh lại đói bụng chỉ cần đặt vào trong lò vi ba một chút thì có thể ăn được rồi.
Buổi tối lúc ngủ, Tiểu Trí theo thói quen nhẹ nhàng ôm Chiêu Đệ vào trong ngực mình. Anh dùng cằm mình dịu dàng dụi dụi vào đầu Chiêu Đệ. Trong lúc Chiêu Đệ uể oải sắp ngủ, anh chợt mở miệng: "Chiêu Đệ, cô nàng lười không tìm được người trong lòng thật sao?"
Chiêu Đệ nghe được Tiểu Trí nói như vậy thì lúc đầu cũng không kịp phản ứng lại. Qua một hồi lâu sau, cô mới hiểu được, Tiểu Trí đang nói về chuyện Từ Lan thất tình, không tìm được người trong lòng cô ấy không phải là thất tình hay sao?
"Làm sao Tiểu Trí biết? Từ Lan chưa hề nói một câu nào mà." Chiêu Đệ có chút kinh ngạc trước sự nhạy cảm của Tiểu Trí. Làm sao Tiểu Trí biết là Từ Lan đang thất tình mà không phải là gặp chuyện phiền lòng nào khác chứ?
"Tiểu Trí biết chính là biết. Cô nàng lười trước kia thật vui vẻ, coi như có gây gổ với cô và dượng, rời nhà trốn đi thì vừa đến nhà chúng ta cũng sẽ lại trở thành cô nàng vui vẻ. Cô ấy nói, người vui vẻ cũng sống cả đời mà không vui cũng sống cả đời vậy nên bất kể là gặp phải chuyện gì thì cô ấy đều muốn thật vui vẻ mới được lời, cô ấy không muốn làm ăn lỗ vốn."
Chiêu Đệ nghe được cách Tiểu Trí học Từ Lan nói chuyện, giống như đúc, trong đầu liền tự động nhảy ra hình ảnh Từ Lan giương nanh múa vuốt nói những lời này. Cô chợt phát hiện, cô đã quen với một Từ Lan như vậy rồi. Từ Lan của bây giờ điềm đạm đáng yêu, toàn thân toát ra hơi thở bi thương khổ sở khiến cô cảm thấy thật không quen.
"Nhưng mà, lần này cô nàng lười đến nhà chúng ta không giống như trước kia. Tiểu Trí nhìn ra. Cô ấy rất khổ sở. Lúc Tiểu Trí không tìm được Chiêu Đệ, cũng khó chịu như vậy." Nói đến đây, Tiểu Trí không nhịn được mà hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ban đầu không tìm thấy Chiêu Đệ. Mặc dù việc này đã trôi qua lâu như vậy rồi nhưng chỉ cần nghĩ đến nó, anh vẫn cảm thấy hết sức khó chịu.
Chiêu Đệ nắm thật chặt vòng tay Tiểu Trí đang đặt ngang hông, chui vào trong ngực Tiểu Trí, nhẹ nhàng thở dài. Xem ra tổn thương ban đầu cô gây ra cho Tiểu Trí thực sự quá lớn, bằng không mỗi lần vừa nghĩ đến nó anh sẽ không lộ ra vẻ mặt cô đơn thê lương đến vậy.
Lúc ấy tại sao cô lại hồ đồ đến vậy, có chút đạo lý sờ sờ trước mặt mà cũng nghĩ không thông, khiến chính mình chịu khổ không nói làm gì, lại còn khiến Tiểu Trí bị tổn thương tâm lý trầm trọng đến vậy.
"Tiểu Trí, chúng ta phải tin tưởng Từ Lan. Từ Lan chính là một cô gái rất tốt, rất tốt. Cô ấy đáng giá có được tình yêu đẹp nhất cõi đời này. Mặc kệ lần này đã xảy ra chuyện gì, cũng không cần quan tâm người đã gây tổn thương này cho Từ Lan rốt cuộc sau này có thể lại ở cùng một chỗ với Từ Lan hay không, chúng ta cũng không cần tham dự quá nhiều vào quyết định của Từ Lan. Tình cảm của hai người cũng giống như người ta uống nước vậy, nóng lạnh chỉ người ấy mới biết, người ngoài nhìn không ra mà xem cũng không hiểu, chỉ cần chúng ta luôn luôn tin tưởng vào quyết định của Từ Lan chính là đã cho cô ấy sự ủng hộ tốt nhất rồi, không bao giờ được tự cho mình là đúng mà cho cô ấy bất cứ ý kiến gì làm nhiễu loạn đến quyết định của cô ấy, biết không?"
Đạo lý mà bây giờ Chiêu Đệ đang nói chính là kinh nghiệm mà cô đã phải trải qua vô số đau đớn mới tổng kết được, cũng là đạo lý mà sau khi phát sinh sự kiện sảy thai kia cô mới chính thức giác ngộ được.
"Ừ, Tiểu Trí biết, Tiểu Trí chỉ cần tin tưởng cô nàng ngốc là được. Tiểu Trí sẽ không tốt bụng mà làm chuyện xấu đâu."
"A~~ Tiểu Trí vì sao lại biết việc tốt bụng mà gây chuyện xấu vậy?" Đây là lần đầu tiên Chiêu Đệ nghe thấy Tiểu Trí nói ra cụm từ này, cũng không biết là anh học được từ nơi nào. Chỉ vì muốn hóa giải chút không khí trầm muộn vừa rồi, cô mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Trí tràn đầy hứng thú mà hỏi. Cô cũng muốn biết, Tiểu Trí sẽ tổng kết được cái dạng đạo lý như thế nào.
"Tại sao?" Tiểu Trí lặp lại một lần lời nói của Chiêu Đệ, âm cuối còn kéo thật dài, chắc là đang suy nghĩ xem phải trả lời như thế nào mới tốt. Nhưng giọng điệu này của anh lại đáng yêu đến mức khiến Chiêu Đệ muốn nhào tới cắn cho anh một phát.
"Tiểu Trí nhớ, trước kia Chiêu Đệ đã kể một câu chuyện cổ, nói về chuyện con chim và con cá là bạn tốt. Con chim cảm thấy con cá cả ngày đều oewr trong nước, không có cánh để bay trên trời, sẽ không thể nhìn thấy rất nhiều điều thú vụ trên thế giới này nên cảm thấy con cá rất đáng thương. Cho nên vì muốn cho con cá mở mang tầm mắt, cũng vì muốn cho con cá một bất ngờ nên không thèm hỏi han con cá một tiếng đã đem con cá bay lên trên trời. Đợi đến lúc con chim cảm thấy con cá đã thấy được những gì mà con chim muốn cho nó thấy, đem con cá thả lại về trong nước thì mới phát hiện ra con cá đã chết vì rời khỏi nước quá lâu."
"Chiêu Đệ, con chim này tốt bụng nhưng lại làm chuyện xấu. Con chim vì không biết tập tính của con cá mà lại tự cho là con cá giống mình. Nó tốt bụng, muốn cho con cá có nhiều kiến thức hơn một chút nhưng lại hại chết con cá. Con chim không phải con cá. Nó thật ra không biết trong lòng con cá nghĩ thế nào, cũng không biết điều trong lòng con cá chân chính mong muốn là gì."
"Tiểu Trí không phải cô nàng lười. Tiểu Trí cũng không biết làm sao để cô nàng lười vui vẻ. Cho nên Tiểu Trí không nên làm gì cả. Tiểu Trí tin tưởng cô nàng lười. Nếu như cô nàng lười cần Tiểu Trí giúp một tay, chính cô ấy sẽ đến nói cho Tiểu Trí biết."
Chiêu Đệ nhìn chằm chằm Tiểu Trí đang chậm chạp nhưng lưu loát nói những lời này. Tiểu Trí đã thay đổi thật nhiều. Có lẽ trước kia nội tâm anh đã cơ trí như vậy, chỉ là không có thói quen bộc lộ bản thân trước mặt người khác nên mới thủy chung ngăn trở sự thông tuệ trong cặp mắt của chính mình dướilớp lông mi thật dài. Hôm nay, một Tiểu Trí tình nguyện bộc lộ bản thân như vậy thật đúng là hấp dẫn. Chiêu Đệ chỉ có cảm giác mình đã bị trúng độc, trúng cái gọi là độc Tiểu Trí, hơn nữa đời này kiếp này cô cũng không có ý nghĩ muốn giải độc.
Thật ra, ý nghĩ này của Chiêu Đệ hoàn toàn là chuyện "người tình trong mắt hóa Tây Thi" mà thôi. Lời của Tiểu Trí nói hôm nay căn bản chính là thuật lại lời Chiêu Đệ đã nói hồi trước, chỉ khác nhau ở chỗ, Tiểu Trí dùng những lời hết sức đơn giản để thuật lại những lời vô cùng thâm ảo, hơn nữa lại là đạo lý mà rất nhiều người đã nghe qua nhưng còn chưa thể hiểu rõ ràng.
Có lẽ so sánh với người bình thường, Tiểu Trí có phản ứng chậm hơn, hiểu một đạo lý cũng tốn thời gian hơn nhiều so với những người khác, nhưng chính bởi vì thời gian suy nghĩ nhiều hơn người thường nên so sánh với những người khác, Tiểu Trí có thể thấu hiểu càng thêm triệt để và trí nhớ cũng dài lâu hơn.
← Ch. 44 | Ch. 46 → |