Em yêu, đùa với lửa sao
← Ch.030 | Ch.032 → |
Khấu Kiệt lập tức nhảy bật dậy, vội vàng phóng về phía Yến Hoài.
"Khốn kiếp!"
"Đừng! Không được ức hiếp bà ấy! Đừng!"
"Van ông! Đừng!"
"Tôi sẽ giết chết ông! Tôi nhất định sẽ giết chết ông!"
"Yến Hoài!" Khấu Kiệt lập tức ôm lấy cô, đôi mắt tĩnh mịch trong đêm tối càng lộ vẻ thâm trầm: "Em làm sao vậy? Nhìn anh."
"A!" Yến Hoài thét to lên một tiếng, vung quả đấm trong tay lên.
"Bùm!" Khấu Kiệt bị dính một quyền! Lực đạo kia cực kỳ hung ác! Khiến Khấu Kiệt đau đến nhe răng trợn mắt!
Nhưng, Khấu Kiệt liền ngồi thẳng dậy: "Yến Hoài! Tỉnh lại!"
"A!" Yến Hoài chỉ cảm thấy thù hận phủ kín đáy lòng, phàm là ai muốn nhích lại gần mình, đều muốn hủy diệt tất cả.
Trong lúc vô thức, Yến Hoài lại vung chân đá ra.
Lần này Khấu Kiệt sống chết cũng phải túm chặt chân cô lại: "Yến Hoài."
"Ách......" Lúc này Yến Hoài dần dần lấy lại sự tỉnh táo, cô lại nằm mơ đến năm ấy, thời khắc thê thảm không nỡ nhìn....
Mở mắt, nhìn thấy khóe miệng Khấu Kiệt tóe máu, còn anh thì đang ôm chặt lấy chân của mình.
"Anh ở đây làm gì?!" Yến Hoài lập tức quát lên với Khấu Kiệt: "Làm sao anh lại bò đến chỗ của tôi?" Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh lùng, chỉ cần Khấu Kiệt không đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, nhất định chân của cô sẽ đạp chết anh.
"Em gặp ác mộng, anh đến gọi em tỉnh lại." Khấu Kiệt từ từ thả cô ra: "Làm sao mà biết, em tặng cho anh một quyền vào miệng, một cước vào bụng.... Đoán chừng anh sắp tàn rồi..... Ui da!" Khấu Kiệt thấy cô đã tỉnh lại, không có chuyện gì liền nói ra ngay.
Cơn ác mộng.
Lúc nào mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng dai dẳng này? Giống như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua, đêm hôm ấy.
Yến Hoài khịt khịt mũi, lạnh nhạt nói: "Thật xin lỗi! Vậy nên trước kia tôi cũng đã nói qua rồi, đừng đến gần tôi quá, nếu không, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm hại đến anh."
Gương mặt Khấu Kiệt hiện lên đầy vạch đen, những tưởng rằng cô sẽ nói lời nào đó hay ho hơn, nhưng, hiện tại, đúng là ra vẻ độc ác mà, để cho mình không dám đến gần cô ấy.
"Em không có việc gì?" Khấu Kiệt vẫn còn lo lắng, cất tiếng hỏi: "Khắp người của em đều là mồ hôi lạnh."
"......" Yến Hoài trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Không có việc gì. Anh nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài giải sầu là tốt rồi."
"Anh đi với em." Khấu Kiệt lập tức nhảy dựng lên.
"Không phải anh bảo mình sắp tàn rồi sao? Thế nào mà bây giờ lại nhảy tưng tưng lên?" Yến Hoài cau mày: "Gạt tôi? Không có kết quả tốt!"
Khóe miệng Khấu Kiệt co giật, nhưng, vẫn trả lời nghiêm túc: "Có tàn cũng muốn đi cùng với em."
Cuối cùng Yến Hoài cũng không còn lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là đi ra khỏi lều.
Khấu Kiệt vội vàng cầm lấy một chiếc áo khoác, tùy tiện khoác lên, lại lấy một chiếc khác, đuổi theo sát Yến Hoài, khoác lên vai cô.
"Rạng sáng có chút lạnh." Vừa lúc cô định từ chối, Khấu Kiệt liền nói: "Không cần cậy mạnh."
"Tôi không có cậy mạnh!" Yến Hoài liếc anh một cái, nhưng, vẫn mặc áo khoác của anh vào, bản thân cô cũng không muốn bị cảm lạnh.
Chỉ thích cãi bướng! Khấu Kiệt khẽ nói trong lòng, nhưng cũng lặng lẽ đứng ở phía sau, nhìn cô.
Nhìn bóng đêm, Yến Hoài đứng lặng thật lâu.
Rốt cuộc, Khấu Kiệt không thể nào nhịn được nữa.
Vung tay chém lên, lập tức khiến Yến Hoài ngất lịm đi.
"Bảo bối, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh lại, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn." Khấu Kiệt ôm Yến Hoài vào trong ngực, đi vào trong lều, ở cùng một chỗ, ngủ thật say.
Thoáng chốc đã đến sáng, Khấu Kiệt đã sớm chuẩn bị xong bữa ăn sáng, đặt trên một tấm vải nhỏ bên ngoài bãi đất trống, chờ Yến Hoài thức giấc.
Cứ ngồi như vậy, Khấu Kiệt say sưa ngắm nhìn cô ngủ.
"Ừm......" Cuối cùng Yến Hoài cũng thốt lên âm thanh thức giấc, hầu kết của Khấu Kiệt cũng theo đó mà chuyển động lên xuống....
Dáng vẻ hiện giờ của cô ấy, rõ ràng là rất hấp dẫn có được không đây? Toát lên vẻ quyến rũ chết người, quả thật là đang không ngừng đánh vào trong lòng của Khấu Kiệt!
Đáng chết! Khấu Kiệt tự mắng chính mình một tiếng, chẳng lẽ mình chưa ăn 'thịt' bao giờ hay sao? (Mặc dù mới có một lần, nhưng Khấu Kiệt lại rối rắm) Không thể khống chế được mình là thế nào? Đối với cô ấy không có khả năng miễn dịch? Ặc, cái này......
Khấu Kiệt chống cằm, suy tư, thật sự mình không có khả năng miễn dịch với cô ấy?
Lúc này, Yến Hoài lập tức mở choàng mắt, trong phút chốc, ánh mắt lạnh lùng liền bắn về phía bên này.
"Hắc hắc, buổi sáng tốt lành." Khấu Kiệt cười quyến rũ hai cái.
Sáng sớm con khỉ! Khẩu hình miệng của Yến Hoài khi phát âm ra là như vậy, nhìn sắc trời, còn sớm ư? Chỉ là......
"Dường như tối hôm qua có ai đó chém cho tôi một nhát?" Lúc này Yến Hoài bò dậy, chưa kịp mang giày đã tiến đến gần Khấu Kiệt, còn vặn vẹo, xoay xoay cổ: "Hơn nữa sức lực cũng rất mạnh, suýt chút nữa đã giết chết tôi!" Nói xong, trong nháy mắt cô đã đứng ngay trước mặt Khấu Kiệt.
"Éc......" Khóe miệng Khấu Kiệt khẽ nhếch, mỉm cười, nhích chân về phía sau: "Cái này...... Cái này...... Hắc hắc, là ngoài ý muốn...... chỉ là ngoài ý muốn." Dứt lời, còn khoa tay múa chân: "Sức lực rất nhẹ...... anh rất dịu dàng."
"Xạo xự!" Đương lúc nói chuyện, Yến Hoài lập tức quật ngã Khấu Kiệt xuống đất.
Chân phải liền giẫm lên trước ngực Khấu Kiệt: "Muốn chết như thế nào? Lại dám xuống tay với bà hả?"
Cọp mẹ? Khấu Kiệt nheo mắt lại, nằm ngửa nhìn chân của Yến Hoài, chân nhỏ của cô chẳng dùng bao nhiêu lực, lồng ngực của anh biết rõ hơn ai hết.
"Ăn sáng xong lại nói, anh với em đều đói rồi." Khấu Kiệt giật giật khóe miệng, tay phải lập tức tóm lấy chân phải của Yến Hoài, kéo cô xuống.
"Bùm!"
Yến Hoài bị kéo xuống đất, mà lúc này Khấu Kiệt cũng nhân cơ hội, nhanh chóng nằm đè lên người cô.
"Em yêu, dám đùa với lửa sao?" Khấu Kiệt thở nhẹ vào gương mặt của Yến Hoài.
~Hết Chương 31~
← Ch. 030 | Ch. 032 → |