← Ch.07 | Ch.09 → |
Từ lúc có được toàn bộ tình yêu của Cổ Việt Di, Kim Bối Nhi càng ngày càng chấp nhận chuyện mình đã trở thành vợ của Cổ Việt Di, Cổ Việt Di chiều nào cũng cố hết sức về nhà sớm ăn cơm với cô, đọc sách, chỉ cần hai người ở bên nhau, hình như một tất anh cũng không rời khỏi Kim Bối Nhi.
Chỉ cần tan học, Kim Bối Nhi lập tức chạy về nhà, theo sát Cổ Việt Di, cảm nhận dự dịu dàng săn sóc của anh.
Buổi sáng Cổ Việt Di luôn nhìn Kim Bối Nhi đến trường trước, sau đó mới chuẩn bị đi làm, không phải anh không muốn đưa Kim Bối Nhi đi học, mà là Kim Bối Nhi không muốn anh xuất hiện ở trường học, dù sao chuyện của Chu Đại Tràng lần trước đã khiến cho rất nhiều cô giáo mơ ước.
Chuyện này không đùa được, ông xã là của cô, làm sao cô có thể ngốc đến mức để ông xã đi vào miệng cọp.
Cổ Việt Di chỉnh lại áo đồng phục của Kim Bối Nhi, "Sau khi tan học phải về nhà ngay."
"Em biết rồi." Kim Bối Nhi theo thói quen kiễng mũi chân hôn lên mặt Cổ Việt Di, đáp lại sự yêu thương của anh, lúc gót chân chạm đất, cô bỗng đấm nhẹ ngực Cổ Việt Di, nũng nịu oán giận: "Ông xã, thân hình anh rất cao."
"Vậy sao?" Cổ Việt Di cúi đầu nhìn cô vợ đáng yêu thấp hơn mình gần một cái đầu, "Không phải cô gái nào cũng mong được gả cho người đàn ông có thân hình cao lớn sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà anh rất cao, mỗi lần em đều phải kiễng mũi chân mới hôn được anh." Kim Bối Nhi xinh đẹp chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Đơn giản lắm." Cổ Việt Di ôm lấy Kim Bối Nhi, nhẹ nhàng cọ mũi với cô."Như vậy không phải tốt hơn sao."
Kim Bối Nhi bị chọc cười khanh khách không ngừng, "Rất tốt, nhưng anh làm nhăn quần áo của em rồi."
Cổ Việt Di lập tức buông Kim Bối Nhi, lại sửa sang đồng phục giúp cô.
"Vài ngày nữa là có thể không cần mặc đồng phục rồi."
Vài ngày nữa cô sẽ tốt nghiệp!
"Nói cũng đúng, ông xã đại thúc." Kim Bối Nhi chu môi cười như một đóa hoa rực rỡ. (em thích cụm ông xã đại thúc này nên không sửa, mà sửa nghe cũng không hay, để luôn nha ^^)
Ngón tay Cổ Việt Di lướt qua chóp mũi của cô, "Sao lại có kiểu xưng hô kì quái này, cái gì ông xã đại thúc, anh đã cảnh cáo em, không được gọi anh..."
"Ông chú." Kim Bối Nhi cười khẽ giành nói trước.
"Còn gọi nữa!" Cổ Việt Di cố ý phụng phịu giả bộ tức giận.
"Được, được, được, không gọi là ông chú, được chưa ông... xã!" Kim Bối Nhi cố ý kéo âm dài ra trêu đùa Cổ Việt Di.
Cổ Việt Di bị cô chọc không nhịn cười được, "Sắp muộn rồi."
"Em đi học đây, bye." Kim Bối Nhi lao nhanh ra khỏi cửa.
Ánh mắt Cổ Việt Di không thể rời khỏi bóng dáng của Kim Bối Nhi, trên mặt anh lộ ra nụ cười hạnh phúc và vui sướng, mỗi ngày chỉ cần thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào không chút phòng vệ nào của cô, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Xoay người đi vào nhà, điện thoại trong phòng đã vang lên, Cổ Việt Di kinh ngạc nhìn điện thoại chằm chằm."Ai lại gọi đến vào lúc sáng sớm?" Anh cầm điện thoại lên, "Alo".
Giọng nói hấp tấp của Trình Chính Khôi từ điện thoại truyền đến: "Việt Di, không xong rồi."
"Xảy ra chuyện gì?" Cổ Việt Di không thích mới sáng sớm đã có người gọi điện báo tin dữ.
Trình Chính Khôi khẩn trương nói: "Cậu bị đăng báo."
"Đăng báo tớ?" Cổ Việt Di bị tin tức này làm giật mình, anh chưa bao giờ xuất hiện ở giới truyền thông, sao lúc này có thể bị đăng báo?
"Hôm nay các tờ báo lớn đều đăng bài có liên quan đến việc kết hôn của cậu, theo báo viết thì do bạn gái trước kia của cậu tung tin. Có thể là Eva hay không? Vấn đề là Eva làm sao có thể biết chuyện cậu kết hôn?" Trình Chính Khôi lo lắng không yên nói.
Eva! Một tiếng sét giáng xuống, lửa giận của Cổ Việt Di bốc lên ngùn ngụt, "Ả đàn bà kia!"
Anh trả lời khiến Trình Chính Khôi hít một hơi thật sâu, "Thật sự là Eva?"
"Việc này kể ra rất dài, trên báo còn viết gì nữa?" Sắc mặt Cổ Việt Di lạnh lùng, giọng nói lại lạnh như băng.
"Trên báo còn viết cậu cưới một nữ sinh trung học mười chín tuổi..." Trình Chính Khôi ngừng một chút, thở ra, "Nói cậu vì bà xã mười chín tuổi mà cam tâm làm ông chồng già, người cha nhỏ." (nv: đại trượng phu, tiểu ba ba ; thực sự không biết dịch thế nào, em chém thôi)
"Ông chồng già? Người cha nhỏ? Có ý gì chứ?" Cổ Việt Di quát lớn, lời nói đầy sát khí.
"Theo nhân viên của Hoàng Đình nói, bọn họ từng thấy Cổ Việt Di trước mặt mọi người xoa chân dùm bà xã nhỏ, thậm chí không hề để ý, trước mặt mọi người gọi bà xã." Trình Chính Khôi máy móc đọc một đoạn tin ngắn, "Việt Di, sự thật là như vậy sao?"
Thì ra nhân viên của mình cũng đạp mình một cái!
"Đúng là có việc này." Cổ Việt Di không e dè thừa nhận.
Trình Chính Khôi giật mình, oa một tiếng, "Cậu thật sự gọi Bối Nhi là bà xã trước mặt nhân viên?" Không thể tin được, thật sự rất không thể tin được.
"Uh, lần đầu tiên tớ thấy Bối Nhi xuất hiện ở công ty, nhất thời không sửa được đã gọi theo thói quen." Cổ Việt Di tức giận, cố gắng duy trì giọng bình tĩnh.
"Thì ra có chuyện như vậy, Bối Nhi bây giờ ở đâu? Ở nhà hay là đi học?" Trình Chính Khôi lo lắng cho Kim Bối Nhi.
"Đ học." Lòng Cổ Việt Di chùng xuống.
"Chỉ mong tin tức này không cháy lan đến trường thì tốt rồi." Trình Chính Khôi vô cùng lo lắng.
Không chỉ Trình Chính Khôi lo lắng, giờ phút này lòng Cổ Việt Di cũng bất an theo, hy vọng trường học chưa ai biết tin tức này, nếu không bảo Bối Nhi làm sao đối phó?
Kim Bối Nhi ngồi taxi đến trước cổng trường, đôi mắt lơ đãng nhìn sơ qua, ngoài ý muốn nhìn thấy trước cổng trường có bóng người nhốn nháo, rất nhiều người trong tay cầm máy chụp ảnh thò đầu nhìn vào trong trường học.
Huh? Trường học xảy ra chuyện gì?
Tài xế quay đầu nhìn Kim Bối Nhi, nhắc nhở cô: "Cô ơi, đến trường rồi."
Kim Bối Nhi cười nhạt, mặc kệ trường học xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô, vài ngày nữa là tốt nghiệp, tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác.
"Uh." Kim Bối Nhi đưa tiền xe cho tài xế, cầm cặp lên, mở cửa xe.
Chân phải của cô vừa chạm mặt đất, đám người đứng trước cổng kia giống như ong nhìn thấy mật, đổ xô lên, ai cũng tranh nhau hỏi: "Xin hỏi cô có biết cô Kim Bối Nhi không?"
Kim Bối Nhi sửng sốt, thì ra những người này tới tìm cô?
"Các người là ai? Sao lại muốn tìm Kim Bối Nhi?" Kim Bối Nhi xuống xe, bực bội nhăn mặt, nhìn những gương mặt xa lạ ở trước mắt.
"Chúng tôi là phóng viên."
Nghe thấy hai chữ phóng viên, Kim Bối Nhi bỗng sửng sốt, sao phóng viên lại tìm cô?
Thật khéo làm sao, Mĩ Mĩ và Tú Tú sớm không đến, trễ không đến, lại chọn vào lúc này đến trường học, hai người vừa thấy Kim Bối Nhi, khuôn mặt bình tĩnh bỗng chốc thay đổi, vẻ kích động ngoắc tay với cô, còn hét lớn: "Bối Nhi, Bối Nhi."
Còn chưa biết vì sao phóng viên tới tìm mình, bây giờ lại gặp hai người bạn không làm được việc gì thành công này, vẻ mặt Kim Bối Nhi tệ đến cực điểm.
Tiếng gọi của MĨ mĩ và Tú Tú chính là đang chứng minh cho đám phóng viên đó thấy, nữ sinh đứng trước mặt chính là bà xã trẻ tuổi của tổng giám đốc của điện tử Hoàng Đỉnh -- Kim Bối Nhi.
Các phóng viên lập tức nắm bắt cơ hội vây quanh Kim Bối Nhi, trong phút chốc tia sáng của đèn huỳnh quang chớp lóe liên tục, làm cho mắt Kim Bối Nhi như không mở ra được.
Kim Bối Nhi hoảng hốt lấy tay che mặt, vung tay, kêu to đến khàn cả giọng: "Không được chụp, tránh ra! tránh ra!"
Phóng viên đâu chịu bỏ qua cơ hội, bắt đầu đặt câu hỏi: "Cô Bối Nhi, xin hỏi cô gả cho tổng giám đốc Cổ vào lúc nào?"
Kim Bối Nhi sửng sốt một chút, lúc trước không rõ vì sao phóng viên đến tìm cô, bây giờ đã hoàn toàn hiểu được.
Một người hỏi xong, một phóng viên lại đặt câu hỏi ngay sau đó: "Cô Bối Nhi, kết hôn là chuyện tốt, sao hai người không tổ chức công khai?"
"Cô Bối Nhi, xin hỏi nguyên nhân cô gả cho tổng giám đốc Cổ? Không phải có con rồi mới kết hôn chứ?"
Kim Bối Nhi đối mặt các vấn đề liên tiếp của phóng viên, nhất thời không biết làm sao, còn thêm đèn huỳnh quang từ bốn phía lóe sáng làm người ta không mở mắt được, cô sợ đến nỗi hoảng hốt lấy tay che mặt, hét lên: "Tôi không có! Tôi không có!"
"Cô nói cô không có là ý gì? Là không gả cho tổng giám đốc Cổ, hay là không phải có con mới kết hôn?"
Những vấn đề bén nhọn liên tục đặt ra, Kim Bối Nhi chưa từng gặp phải trường hợp này, hoảng sợ đứng chết trân tại chỗ.
Mĩ Mĩ và Tú Tú thấy Kim Bối Nhi gặp nạn, vội bước nhanh đến, nghĩa vô phản cố (vì việc nghĩa không chùn bước) dũng cảm tiến tới, vọt vào đám người, tóm lấy Kim Bối Nhi đang tay chân rối loạn thoát khỏi vòng vây, ba người bước nhanh vào trường học.
Mặt Kim Bối Nhi không còn chút máu tựa vào bức tường trong lớp học, đứng ngây người, thở hổn hển, "Làm tớ sợ muốn chết, thật đáng sợ."
Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đây là đội chó săn như lời Cổ Việt Di đã nói sao?
Mĩ Mĩ gấp gáp nhìn Kim Bối Nhi, "Cậu biết không? Hôm nay trên báo nói vợ của tổng giám đốc điện tử Hoàng Đỉnh tên Kim Bối Nhi, là cậu sao?"
Tú Tú thở phì phò nặng nhọc, "Là cậu thật sao? Sao chưa từng nghe cậu nhắc đến chuyện này?"
"Tớ... Tớ..." Kim Bối Nhi còn hoảng sợ chưa hoàn hồn, nhất thời nói không nên lời.
Sóng này chưa yên, sóng khác lại lên, bỗng thấy một đám học sinh nữ đi về phía các cô.
Có người lời nói đầy châm chọc, cười nhạo Kim Bối Nhi: "Ôi, nhìn một chút coi ai đây nè? Vợ của tổng giám đốc điện tử Hoàng đỉnh."
Kim Bối Nhi giận cực kỳ, ưỡn ngực trừng mắt với bạn nữ châm biếm mình, "Tớ có phải vợ của tổng giám đốc điện tử Hoàng Đỉnh điện tử hay không thì liên qua gì tới các cậu?"
"Nếu phải thì ở nhà để ông xã nuôi là được rồi, cần gì phải vất vả đến trường, với tài sản của ông xã cậu còn sợ không nuôi nổi cậu sao?" Bạn nữ lạnh lùng châm chọc.
Kim Bối Nhi tức giận nghiến răng nghiến lợi, hai mắt rực lửa như muốn bay ra ngoài, hai tay chống nạnh, bày ra dáng người đủ giữ cửa quan (tức là đủ sức chống đỡ)."Có giỏi thì nói lại lần nữa!"
"Vì sao tớ không dám nói." Bạn nữ đó kiêu căng giương mắt trừng Kim Bối Nhi, "Chẳng lẽ cậu muốn đối phó chúng tớ như đối phó với Chu Thái Thường sao?"
"Cậu nghĩ rằng tớ không dám sao?" Kim Bối Nhi trừng lớn hai mắt, xăn tay áo lên, xoay cổ chân phải chuẩn bị sẵn sàng.
Bỗng dưng --
"Dừng lại! Kim Bối Nhi." Cô giáo lớn tiếng trách mắng, ngăn cản hành động của Kim Bối Nhi,
Nhóm học sinh nữ nhìn thấy cô giáo đi đến, tất cả đều bỏ chạy, trốn mất dạng, chỉ còn mình Kim Bối Nhi giận đỏ mặt, đứng im tại chỗ.
Sắc mặt cô giáo không hoà nhã chút nào, nổi giận đùng đùng đến trước mặt Kim Bối Nhi, "Chuyện gì xảy ra?"
Mĩ Mĩ giận dữ, cảm thấy bất bình thay Kim Bối Nhi, "Là các bạn ấy chạy tới chọc Bối Nhi trước."
"Các bạn ấy giễu cợt Bối Nhi, nói Bối Nhi đã là vợ của tổng giám đốc thì không cần vất vả đến trường nữa." Tú Tú lặp lại lời nói của bạn nữ vừa rồi.
Cô giáo ngoảnh mặt làm ngơ, thản nhiên liếc nhìn Kim Bối Nhi, "Nếu em thật sự đã kết hôn, vì sao không báo trường học một tiếng, em thử nhìn xem, trường học vốn yên tĩnh vì việc này mà trở nên náo loạn, trước cổng còn có một đoàn phóng viên."
Ầm! Tất cả lý trí phút chốc nổ thành từng mảnh nhỏ, giới hạn cảm xúc của Kim Bối Nhi đã gần như bùng nổ, cô như không thể hô hấp, lời nói của bạn học và cô giáo giống như một thanh đao sắc bén, cắm sâu vào ngực cô.
"Việc làm của em đã quấy nhiễu đến trường học, nếu phóng viên liên tiếp tục xuất hiện trước cổng trường, học sinh khác sẽ nghĩ như thế nào..."
"Đủ rồi!"
Kim Bối Nhi dốc toàn lực quát lớn, khiến cô giáo đang lải nhải mãi cũng sợ tới im bặt, cả Mĩ Mĩ và Tú Tú cũng sợ hết hồn.
Gương mặt Kim Bối Nhi đanh lại, run run hỏi: "Việc em đã kết hôn và đi học thì liên quan gì nhau? Chỉ vì em gả cho một danh nhân (người nổi tiếng) thì phải bị đối xử như thế này sao?"
Lúc trước chuyện Kim Bối Nhi dùng một chân đá ngã Chu Thái Thường cao lớn khôi ngô, từng lan truyền làm cả trường ầm ĩ một thời gian, vẻ khốn khổ của Chu Thái Thường lúc đó cô giáo vẫn còn nhớ như chuyện vừa xảy ra, đâu dám chọc giận Kim Bối Nhi.
Cô giáo sợ tới mức nói không nên lời, "Cô, cô, cô... Không phải trách việc kết hôn của em."
Không biết khi nào, rất nhiều học sinh từ từ xúm lại nơi này, đều châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ, thanh âm nhỏ vụn ong ong bên tai Kim Bối Nhi.
"Cậu ấy thừa nhận cậu ấy kết hôn rồi kìa."
"Uh, nghe nói tổng giám đốc điện tử Hoàng Đỉnh lớn hơn cậu ấy mười tuổi."
"Ôi, cậu ấy làm sao có thể yêu một ông già chứ?"
"Cổ Việt Di của điện tử Hoàng đỉnh có rất nhiều tiền, tám phần là vì tiền của người ta rồi."
Mỗi câu châm chọc tựa như một cây kim đâm vào Kim Bối Nhi, hơi nóng vờn quanh mắt, không thể chịu đựng thêm nữa, hơi nóng ngưng tụ thành nước mắt, lặng lẽ lăn trên má.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, không thể tin nhìn Kim Bối Nhi, vô cùng nghi ngờ và ngạc nhiên.
Làm sao có thể? Từ trước đến nay Kim Bối Nhi đều cho mình là kẻ mạnh, hôm nay lại khóc trước mặt mọi người?
Mĩ Mĩ không biết làm sao, bước đến an ủi Kim Bối Nhi: "Bối Nhi, đừng khóc."
Kim Bối Nhi cuối cùng không kiềm được uất ức, lớn tiếng khóc hết mình, "Có gia đình thì có lỗi gì? Đã kết hôn thì không thể đi học sao? Dù sao cũng đâu phải tớ gọi phóng viên đến." Nói xong xoay người chạy khỏi đám người làm cô khổ sở.
Thấy Kim Bối Nhi lao tới cổng trường, các phóng viên đang giữ ở cửa sao lại bỏ qua cơ hội tốt này, lại xông lên lần nữa.
"Cô Bối Nhi! Cô Bối Nhi!"
Kim Bối Nhi bị tức giận che mờ lý trí, không chút nể tình đối với các phóng viên có ý đồ bao vây phỏng vấn, dốc sức vung nắm đấm, đá chân, đánh cho các phóng viên hết sức kinh ngạc, ngã xuống đất không dậy nổi, Kim Bối Nhi ra sức đánh phá vòng vây chạy vội đi.
Cảnh tượng này khiến cho Mĩ Mĩ và Tú Tú nhìn thấy, hoàn toàn sững sờ, các cô biết, Bối Nhi thật sự nổ giận rồi!
"Mĩ Mĩ, Bối Nhi muốn đi đâu?" Gương mặt của Tú Tú hiện lên vẻ khiếp sợ không giấu đi đâu được.
"Không biết." Mĩ Mĩ cũng đoán không ra.
"Có thể về nhà hay không?" Tú Tú đoán rằng đây là khả năng duy nhất.
Mĩ Mĩ vẫn lắc đầu."Không biết."
"Cậu có biết điện thoại của tổng giám đốc Cổ không?" Tú Tú lại hỏi.
"Không biết." Mĩ Mĩ thở dài.
Tú Tú trong cơn tức giận, dùng tay đẩy đầu Mĩ Mĩ qua một chút, "Hỏi cậu cái gì cũng không biết."
Vẻ mặt Mĩ Mĩ vô tội nhìn Tú Tú tự dưng tức giận, "Tớ thật sự không biết mà."
"Điện tử Hoàng Đỉnh lớn như vậy, gọi hỏi tổng đài chắc sẽ biết thôi." Cái mũi Tú Tú hừ mạnh.
Vi Đức không nghĩ rằng chuyện tổng giám đốc kết hôn lại gây nên sóng to gió lớn, theo như bảo vệ báo lại, trước cửa công ty tụ tập rất nhiều phóng viên của các hãng truyền thông, người không biết tình hình đi qua, làm không tốt sẽ nghĩ đến Hoàng Đỉnh điện tử xảy ra chuyện lớn!
Kết hôn là việc vui, chỉ vì Cổ Việt Di âm thầm cưới một cô dâu nhỏ hơn anh mười tuổi nên khiến cho mọi người chú ý.
Từ trước đến nay Cổ Việt Di không thích xuất hiện trước giới truyền thông, vì việc này mà tổn thương đầu óc nặng nề (suy nghĩ quá nhiều)
Vi Đức cầm điện thoại nhìn Cổ Việt Di đang cúi đầu suy nghĩ, "Tổng giám đốc, có một cô gái tên là Tú Tú tự nhận là bạn học của bà xã anh, nhất định muốn nói chuyện với anh."
Tú Tú? Anh nhớ rõ từng có một người bạn học tên là Tú Tú xuất hiện trên điện thoại của Kim Bối Nhi, Tú Tú vì sao lại gọi điện tìm anh? Chẳng lẽ Bối Nhi đã xảy ra chuyện?
Lòng Cổ Việt Di nhất thời cảm thấy bất an, "Tôi nghe", anh nhận điện thoại, "Tôi là Cổ Việt Di"
"Hả? Giọng này quen lắm nha..." Tú Tú lúc này đã quên mục đích gọi điện thoại, suy nghĩ giọng nói này hình như đã nghe qua ở đâu.
Giờ phút quan trọng này, lại còn ở đó đoán anh là ai?
Cổ Việt Di rõ ràng trực tiếp giải thích nghi ngờ của cô, "Chúng ta từng gặp mặt trong di động của Bối Nhi."
"Oh, là chú của Bối Nh, không phải..." Tú Tú nghi ngờ lại sửng sốt một chút, "Chú là chú của Bối Nhi. Chú cũng tên là Cổ Việt Di?"
Tú Tú và Mĩ Mĩ không dễ gì biết được điện thoại của điện tử Hoàng Đỉnh, phải vượt qua rất nhiều trạm kiểm soát mới tìm được tổng giám đốc Cổ Việt Di, sao lúc này lại là chú của Bối Nhi nhận điện thoại?
Lòng Cổ Việt Di nóng như lửa đốt, cũng không còn kiên nhẫn chơi giải đố với Tú Tú, nín thở quát lớn trong microphone: "Nói mau, tìm tôi có chuyện gì? Có phải là, Bối Nhi cô ấy..." Nói đến Bối Nhi, giọng anh chậm dần.
"Hôm nay trước cổng trường học không hiểu sao có một đám phóng viên đến làm Bối Nhi sợ hãi.." Tú Tú vội vàng nói.
"Phóng viên?" Hai mắt Cổ Việt Di trợn lên.
Chuyện lo lắng vẫn xảy ra, phóng viên vẫn tìm đến trường học của Bối Nhi.
"Cháu và Mĩ Mĩ cứu Bối Nhi từ trong đám phóng viên, nhưng bạn học trong trường học không bỏ qua cho cậu ấy, cười nhạo cậu ấy vì sao không ở nhà để cho ông xã nuôi..." Tú Tú nói đến thở hổn hển.
Nghĩ đến Kim Bối Nhi bị bạn học chế nhạo, Cổ Việt Di đau lòng không thôi, "Sau đó thì sao?"
"Ngay cả cô giáo cũng không bỏ qua, nói rằng tại Bối Nhi, trường học vốn yên tĩnh trở nên rối loạn, Bối Nhi giận cực kỳ khóc lên." Tú Tú kêu oan dùm Kim Bối Nhi.
"Bối Nhi khóc?" Nghe được Kim Bối Nhi khóc, tim của anh giống như bị cắt một đao.
"Cuối cùng Bối Nhi chạy đi." Tú Tú đã nói đến chỗ quan trọng.
Cổ Việt Di từ chỗ đau lòng hoàn hồn lại "Cô nói Bối Nhi chạy đi? Là có ý gì?"
"Bối Nhi không chịu được ánh mắt khác thường từ bốn phía nhìn mình, khóc chạy khỏi trường học, cháu còn tận mắt thấy lúc phóng viên ở cửa vây quanh Bối Nhi, bị Bối Nhi tay đấm chân đá đánh cho người người ngã trái ngã phải, tiếp theo Bối Nhi bỏ chạy, về phần cậu ấy đi đâu, cháu không biết. Cháu bởi vì lo cho Bối Nhi, nên mới báo cho chú biết, xem có thể tìm được Bối Nhi hay không." Tú Tú rốt cục cũng nói xong.
Cổ Việt Di nghe được tin này, cõi lòng trống rỗng, "Tôi biết rồi, cám ơn cô cho tôi biết."
"Chú, chú sẽ tìm được Bối Nhi chứ?" Tú Tú đau lòng hỏi.
"Tôi nhất định sẽ tìm được Bối Nhi." Cổ Việt Di thầm nói với mình, bất kể Bối Nhi chạy đi đâu, anh nhất định sẽ tìm được cô.
"Nhất định phải tìm được Bối Nhi, cháu và Mĩ Mĩ thật sự rất lo cho cậu ấy." Tú Tú lại van xin.
"Hai người yên tâm, tôi cam đoan với hai người, tôi nhất định sẽ tìm được bà xã của tôi, rất cảm ơn hai người, tôi vui mừng thay Bối Nhi vì có thể có bạn bè tốt như hai người." Cổ Việt Di nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Vi Đức đứng trước mặt Cổ Việt Di, nhìn chăm chú vào Cổ Việt Di vốn đã rầu rĩ, bây giờ lại họa vô đơn chí (liên tiếp gặp nạn), "Tổng giám đốc, có muốn gọi nhân viên công ty tìm kiếm bà xã của anh không?"
Cổ Việt Di lắc đầu, "Không, bà xã của tôi, tôi tự tìm."
Đột nhiên, lại có điện thoại gọi đến, Vi Đức vươn tay định nhận, Cổ Việt Di có ý bảo Vi Đức để tự anh nghe cuộc điện thoại này, anh cầm lấy ống nghe."Mời nói."
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười chói tai, "Tổng giám đốc Cổ."
"Eva?" Hai hàng lông mày của Cổ Việt Di nhíu lại vào giữa, sắc mặt phút chốc trầm xuống.
Vi Đức chợt nghe thấy Cổ Việt Di gọi tên Eva, tiếp theo kinh ngạc hít sâu, giờ phút quan trọng này Eva lại còn dám gọi điện thoại đến đây!
"Tin rằng bây giờ anh đã cảm thấy kết hôn vui đến mức nào rồi phải không?" Eva xảo quyệt cười lạnh.
Cổ Việt Di tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu giờ phút này Eva đứng ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ không cần suy nghĩ làm thịt cô tại chỗ.
Cổ Việt Di từ ghế trên bật dậy, bàn tay to vỗ xuống bàn, "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Eva nghe được sự tức giận của Cổ Việt Di, tiếng cười lạnh lùng trào phúng càng thêm dữ dội, sau đó nghiêm lại."Những năm gần đây em và anh ở bên nhau, em vẫn cẩn thận chìu chuộng anh, không nghĩ rằng cuối cùng anh lại đối xử với em như vậy?" Trong giọng nói chứa đựng oán giận và bi thương, còn kèm theo tiếng nức nở, "Em không cam lòng! Thật sự rất không cam lòng, em lại đi thua một cô nhóc!"
Không muốn nghe Eva nói thêm một câu nào nữa, nước mắt của cô không chỉ không thể tìm lại tim của anh, ngược lại khiến cho anh hận đến tận xương.
Mặt Cổ Việt Di đen như hành tinh chết tràn ngập gió lốc, tức giận giập điện thoại, "Đáng giận!" (hàn tinh = sao lạnh, trong doremon thì nó là hành tinh chết ^^)
Vi Đức không dám hỏi nhiều, lẳng lặng nhìn Cổ Việt Di, nhắc nhở anh còn có chuyện quan trọng hơn."Tổng giám đốc, bà xã của anh..."
Cổ Việt Di hoàn hồn từ trong tức giận, đúng, Bối Nhi! Phải lập tức tìm Bối Nhi mới được.
Cổ Việt Di cầm di động và áo khoác lên, sắc mặt vội vàng giống một trận gió lao ra văn phòng.
Vi Đức kinh ngạc nhìn bộ dáng nóng lòng như lửa đốt của Cổ Việt Di, sau đó khóe môi chậm rãi cong lên.
Cuối cùng cũng có một cô gái có thể làm cho trái tim lạnh như băng của tổng giám đốc gợn sóng, anh tin rằng tổng giám đốc thật sự rất yêu bà xã nhỏ này, bởi vì anh cho tới bây giờ chưa từng thấy tổng giám đốc rối loạn tinh thần vì bất cứ cô gái nào, bà xã của tổng giám đốc là người đầu tiên.
Cổ Việt Di lao ra văn phòng, cấp tốc chạy đến bãi đỗ xe, vừa nhảy vào xe mình, lập tức khởi động chức năng tìm kiếm trong di động, anh phát hiện dấu chấm truy tìm trên di động ở nội thành xoay tròn.
Anh nghi ngờ nhìn chằm chằm di động, "Cô ấy muốn đi đâu?"
Sau khi chạy khỏi trường học và đánh ngã đám phóng viên đáng ghét, Kim Bối Nhi liền nhảy lên một chiếc taxi rất nhanh rời khỏi.
"Cô ơi, muốn đi đâu?" lái xe hoang mang nhìn Kim Bối Nhi ngồi phía sau bằng kính chiếu hậu.
Đi đâu? Về nhà sao?
Không được! Nếu phóng viên tìm đến trường học, tất nhiên cũng sẽ xuất hiện ở cửa nhà.
Đi tìm Cổ Việt Di? Cũng không được, chắc chắn cảnh ngộ của anh cũng giống như cô, cô không thể chui đầu vô lưới rồi còn gây thêm phiền phức cho anh.
Vậy cô nên đi đâu?
Tài xế không kiên nhẫn nổi giận: "Cô à, đã nghĩ được muốn đi đâu chưa? Tôi đã chạy hai ba vòng xung quanh đây rồi..."
Kim Bối Nhi bất đắc dĩ nói ra, "Đi ra ngoại ô."
Phạm vi thật lớn! Tài xế không nhịn được tức giận nữa: "Vùng ngoại ô? Cũng nên có phương hướng chứ? Vùng ngoại ô Đài Bắc nhiều không thể đếm..."
"Đi hồ Trúc Tử được rồi." Kim Bối Nhi tâm loạn như ma nói.
Có mục tiêu, tài xế lập tức đem xe chạy nhanh về phía hồ Tử Trúc.
Kim Bối Nhi nửa cong mí mắt, tâm phiền ý loạn nhìn ngoài cửa sổ xe, ngựa xe như nước và tiếng ồn ào bên ngoài bị cửa sổ thuỷ tinh ngăn cách, cô chỉ nhìn, lại không nghe được chút âm thanh bên ngoài.
Ngẫm lại mấy ngày nay cùng Cỗ Việt Di ở bên nhau, anh giống như chiếc cửa kính này, hoàn toàn mở rộng trái tim với cô, không có bí mật gì, như một mảnh thủy tinh trong suốt; cho cô nhìn ra thế giới bên ngoài, nhưng lại tránh cho cô nghe được những hỗn loạn ngoài kia, tận tâm tận sức bảo vệ cô, che chở cô.
Xe nhanh chóng rời khỏi đô thị phồng hoa, lập tức xuất hiện trước mắt một rừng cây yên tĩnh, trên đường chỉ có lác đác vài du khách.
Tài xế nói: "Cô ơi, đến hồ Tử Trúc rồi."
Kim Bối Nhi nhìn xung quanh, nơi này chắc là không có người nhận ra cô, đám phóng viên như ruồi bọ làm cho người ta chán ghét kia, càng không thể có bản lĩnh phi thường theo dõi cô đến nơi đây?
Kim Bối Nhi nói với tài xế: "Cho xuống xe ngay phía trước."
Cô thanh toán tiền xe, tài xế thu tiền, không quên cười nói nhảm: "Đâu ai trốn học lại chạy đến nơi này."
Trốn học? Người ngoài sao có thể biết tình cảnh trước mắt của cô, đây không phải trốn học! Chi bằng nói là chạy nạn còn chính xác hơn.
Kim Bối Nhi mím miệng gượng cười, "Nói cũng phải."
May mắn là chú tài xế này không nhận ra cô, Kim Bối Nhi nhảy nhanh xuống xe, cầm cặp lững thững bước chậm trên đường mòn.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh, đưa tầm mắt nhìn núi rừng xanh tươi, còn có tiếng côn trùng kêu vang và chim hót truyền đến.
Chỉ có nơi này mới có thể làm cho cô được yên tĩnh.
Đi vào dưới một bóng cây râm mát, Kim Bối Nhi ngồi trên cỏ, gập hai chân lại, hai tay ôm đầu gối, nhìn chằm chằm chiếc cặp đang dựa vào người, cô đưa tay lấy di động trong cặp ra.
Cô muốn báo cho Cổ Việt Di, nói cho anh biết bây giờ mình không ở trường học, nhưng nghĩ chắc hôm nay anh cũng có thể gặp rắc rối như vậy, cần gì phải làm cho anh gánh thêm một phần lo lắng vì cô.
Kim Bối Nhi ngẫm lại đành thôi vậy! Không còn cách nào, thở dài não lòng.
Nhớ lại mọi việc từ lúc quen biết Cổ Việt Di rồi kết hôn cho đến nay, không thể phủ nhận, Cổ Việt Di là một ông xã rất tốt.
Anh như người cha che chở cho cô, lại như anh trai yêu thương cô, cũng như là bạn bè lắng nghe mọi bực tức của cô, chia sẻ niềm vui với cô, trong cuộc sống của cô đã không thể thiếu anh.
Kim Bối Nhi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, không biết bắt đầu từ khi nào, Cổ Việt Di đã lặng lẽ chiếm cứ toàn bộ tâm tư của cô, lòng của cô và cả mạng sống của cô.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |