Vay nóng Homecredit

Truyện:Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ - Chương 091

Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ
Trọn bộ 107 chương
Chương 091
Quyết tuyệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Edit: susublue

Ban đêm im ắng, cơ thể Tô Cẩm như một pho tượng, im lặng đứng trong văn phòng tối om, ngoài cửa sổ là những ngọn đèn treo như một hàng rào dọc theo sông Giang, vài tia sáng nhàn nhạt chiếu vào, đánh vào cô mặt không chút thay đổi trên mặt.

Đã qua mười hai giờ, Lãnh Mặc Phàm còn chưa trở về, Tô Cẩm đã sớm đoán được anh sẽ làm như vậy, cho nên, ngay từ đầu cô cũng chuẩn bị tốt tinh thần để nhận khảo nghiệm của anh, nhưng đêm nay anh lại ở cùng Sarah, cô không có cách nào để bình tĩnh được, cô càng chểnh mản hơn, mấy ngày nay cô không hề ăn cơm, lúc này, dạ dày của cô cồn cào, cần ăn ngay lập tức, cơ thể của cô rét run, cô cũng không quan tâm, trong màn đêm lạnh như nước này, Tô Cẩm mặc quần áo đơn bạc, vốn không chịu được không khí lạnh.

Nhưng ý chí kiên cường buộc cô chịu đựng, nên không bị ảnh hưởng nhiều, cô vẫn tao nhã, xinh đẹp như cũ.

Lại qua một tiếng nữa, rốt cục, ngoài hành lang cũng vang lên tiếng bước chân dồn dập, giống như có người đi nhanh tới, chỉ chốc lát sau, bước chân lại thong thả, giống như không hề vội vàng mà lại từ từ chậm rãi đi tới, Tô Cẩm hơi nhếch khóe miệng, không biết là tự giễu, hay là bởi vì đã nhìn thấu suy nghĩ của người ngoài hành lang, đột nhiên những cảm xúc lúc chiều đã biến mất trong nháy mắt.

Đương nhiên Lãnh Mặc Phàm không nhận ra bước chân của anh dồn dập cỡ nào, bước hai ba bước đã đến trước văn phòng, mà sau khi đến trước cửa phòng, anh lại giả bộ như rất thong thả, nhưng không ngờ vô lại phát hiện là anh rất vội vã quay về để gặp cô, tất cả đều do ban đêm quá im lặng, nên tâm tư của anh đã sớm bị Tô Cẩm vạch trần.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lãnh Mặc Phàm ấn nút mở đèn, ánh đèn chói mắt đột nhiên chiếu sáng, Tô Cẩm không thích ứng lấy tay che lại một chút, đã quen ở trong bóng tối, đột nhiên bị ánh sáng mạnh chiếu vào, nên rất không thoải mái.

Ánh sáng chiếu đầy văn phòng, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tao nhã bước vào ở cửa, phát hiện áo sơmi của anh hơi không chỉnh tề, lòng của cô hơi nhói lên, bình tĩnh nói, "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?"

Không biết có phải do đèn quá sáng hay không, Lãnh Mặc Phàm phát hiện sắc mặt Tô Cẩm tái nhợt không chút máu, đôi môi vốn nên đỏ mọng lại hơi khô nứt, diễn(d@fnlle[quydonn tuy rằng anh cố kiềm nén để không để ý điều này, nhưng không khống chế được mình đi rót một ly nước đưa tới trước mặt cô, lại cố ý cao giọng nói, "Từ xưa tới nay tôi đều không bạc đãi người, bao gồm cả người tôi ghét, nếu em muốn ăn chút gì đó, tôi có thể cho em một chút thời gian."

"Không cần, tôi chỉ muốn anh mau chóng thả cha nuôi tôi ra." Tô Cẩm bưng ly nước uống một ngụm, để cổ họng thông thuận.

Lãnh Mặc Phàm cho cô một nụ cười lạnh, "Em cho rằng có thể sao? Sao có thể dễ dàng thả ông ta được?"

"Anh muốn đưa ra yêu cầu gì, tôi cũng sẽ làm theo, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, người chọc giận anh là tôi, không liên quan đến cha nuôi tôi." Mặt Tô Cẩm không thay đổi, nói.

"Yêu cầu gì sao? Bao gồm cả việc kêu em lên giường với tôi một lần nữa sao?" Mắt Lãnh Mặc Phàm tà ác nhìn chằm chằm cô.

"Tôi có thể hầu hạ anh thật thoải mái." Tô Cẩm lại đáp rất thoải mái.

Lần này, ngược lại đến phiên Lãnh Mặc Phàm giật mình kinh ngạc, đột nhiên anh có chút căm tức, "Em......" Nhận thấy mình không khống chế được cảm xúc, anh nhanh chóng khôi phục lại bình thường, trầm giọng nói, "Nói như vậy, chỉ cần bất kỳ kẻ nào bắt được cha nuôi của em, em đều có thể lên giường với họ sao?"

"Chỉ cần bọn họ yêu cầu." Tô Cẩm trả lời không chút do dự.

Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm càng khó coi hơn, rõ ràng là anh muốn tra tấn cô, nhưng hiện tại, anh nghe thấy mấy câu nói này, cơn tức trong bụng lại dâng lên, người phụ nữ này thật sự để ý Tương Vinh như vậy sao? Vì sao cô lại không biết quý trọng hắn dù chỉ một chút chứ?

"Theo lời em nói, tôi có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì đúng không?" Lãnh Mặc Phàm khôi phục lại thái độ ác độc.

Tô Cẩm gật đầu, "Không sai."

"Được, đêm nay tôi muốn em đến phòng của tôi."

"Không thành vấn đề." Tô Cẩm gật đầu, ánh mắt vẫn không có cảm xúc, giống như một người máy, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.

Lãnh Mặc Phàm đứng dậy ra khỏi cửa, Tô Cẩm đứng lên đuổi theo phía sau, lúc cố gắng đứng dậy, cô chỉ cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt, cô cố gắng đứng thẳng người, cố nén cảm giác không khoẻ đuổi theo bước chân anh.

Thang máy đi lên trên, dừng lại ở tầng bảy mươi tám, nơi này có phòng riêng của Lãnh Mặc Phàm, mở cửa ra, Tô Cẩm đi vào trước, mọi thứ trong phòng đều rất xa hoa, có thể ngắm toàn bộ phong cảnh của sông Giang, Tô Cẩm đi đến sô pha phía trước ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Phàm, ý bảo anh có gì muốn dặn dò.

Lúc trước khi ở chung, không khí giữa Lãnh Mặc Phàm và Tô Cẩm đều rất thân mật, nhưng hôm nay, ngồi ở trong cùng một căn phòng, hai người lại trở thành kẻ địch, điều này đối với Lãnh Mặc Phàm mà nói, là chuyện khó chấp nhận nhất, anh suy nghĩ, rồi mới nghĩ ra một câu, nói với Tô Cẩm, "Pha một ly cà phê cho tôi."

Lãnh Mặc Phàm rất thích cà phê Tô Cẩm pha, cho nên, sau khi đưa ra yêu cầu này, Lãnh Mặc Phàm lại có chút hối hận, chết tiệt, vì sao còn muốn tìm lại cảm giác trước kia chứ?

Tô Cẩm cũng sợ run một chút, nhưng cô lại nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng pha trà, thuần thục pha cà phê, mà ngửi thấy hương thơm cà phê nồng nặc, tim Tô Cẩm đã từ từ bị hòa tan, đây thật sự là sự thật mà cô muốn thay đổi sao? Nhưng mọi chuyện đã đến bước này, cũng không thể tiến triển theo ý cô được.

Tô Cẩm pha xong một ly cà phê đặt ở trước mặt Lãnh Mặc Phàm, đồng thời, ngồi xuống đối diện anh, Lãnh Mặc Phàm liếc mắt nhìn cà phê một cái, nhưng cũng không uống, anh đứng dậy vào phòng tắm, qua 10 phút mới đi ra, quấn khăn tắm quanh người, ra lệnh cho Tô Cẩm.

"Đi tắm rửa đi, tôi chờ em ở trên giường."

Tô Cẩm khẽ nhíu mày, đứng dậy đi vào phòng tắm, lòng của cô đang rối rắm, cô từng lạnh lùng muốn chết tâm với anh, cô có thể bị dụ dỗ mà không cảm động, nhưng cô phát hiện thì ra lòng người rất dễ sống lại chỉ nhờ vào một ít thói quen cũ, như hành động pha cà phê vừa rồi, chỉ cần một ly cà phê đã rót dũng khí vào người cô một lần nữa, làm cho cô phải mạnh mẽ áp chế phần tình cảm đã sống lại này, con người thật sự là một động vật vừa mâu thuẫn vừa phức tạp.

Tắm xong, Tô Cẩm khoác áo tắm màu trắng đi vào phòng ngủ của Lãnh Mặc Phàm, đẩy cửa ra, Lãnh Mặc Phàm đang ở cửa sổ hút thuốc, bóng lưng dựa vào góc tối, vẻ mặt có chút bực bội, Tô Cẩm giật mình, dựa vào cửa nhìn anh, giống như cảm nhận được ánh mắt đằng sau lưng, Lãnh Mặc Phàm quay người lại, đôi mắt đầy ý lạnh, anh tắt điếu thuốc trong tay, đi đến trước mặt Tô Cẩm, hai tay nắm cằm cô nâng lên một cách thô bạo, Tô Cẩm ngẩng đầu, đôi mắt ác nghiệt nhìn về phía anh, có chút kinh sợ.

Lãnh Mặc Phàm cũng không muốn nhìn vào đôi mắt đẹp ác nghiệt này quá lâu, bởi vì anh sợ mình bị sự ác nghiệt của đôi mắt đánh bại, bây giờ anh cần trở nên tàn nhẫn, trở nên ác độc, giống như những gì cô đối xử với anh vào ngày đó, anh cúi người, môi mỏng dùng sức hôn môi của cô, cắn đầu lưỡi cô một chút, đẩy người cô ngã xuống giường thật mạnh, Tô Cẩm ngã xuống giường, tuy rằng không đau, nhưng cô hơi nhíu mi, chỉ một biểu cảm nhỏ này cũng khiến cho động tác tiếp theo của Lãnh Mặc Phàm không còn thô lỗ nữa, anh đè cô, nhắm mắt lại, cố hết sức làm mọi chuyện để trừng phạt cô, diễn;daffnlle3<quysdo0n hôn lên đôi môi mềm mại, vuốt ve cơ thể quen thuộc, cảm thấy cô run rẩy, sự thật chứng minh, đây vốn không phải là sự trừng phạt, mà như tìm về ký ức cũ.

Tô Cẩm cũng nhắm hai mắt lại, ngoại trừ vì cảm giác bị người đàn ông này chạm vào, phải chấp nhận mọi thứ của anh, cô sợ phải nhìn thấy khuôn mặt này, sợ thấy biểu cảm dịu dàng anh, cô cố gắng coi như chuyện này là Lãnh Mặc Phàm muốn ô nhục cô, như vậy cô mới không thấy mình sai, coi như một đợt hoan ái ngọt ngào như lúc trước.

Quần áo bị kéo lên, bàn tay nóng rực nhẹ nhàng vuốt ve trên cơ thể bóng loáng của cô, anh hôn một đường xuống dưới, kích thích mọi chỗ mẫn cảm của cô, Tô Cẩm cắn môi lại, cố hết sức khống chế tiếng than nhẹ trong cổ họng, không muốn cho anh phát hiện, thật ra cô rất hưởng thụ sự âu yếm này, dục vọng của Lãnh Mặc Phàm đã tăng vọt, điều này làm cho anh rất khó chịu, nhưng anh không có biện pháp để cưỡng bức đoạt lấy cô, ít nhất anh cần thấy được một chút sự cho phép của cô, nhưng mỗi khi anh ngẩng đầu nhìn cô, liền thấy Tô Cẩm cắn chặt môi hơn, đau khổ nhíu mày, giống như đối với cô mà nói, chuyện này giống như bị cưỡng bức, cho nên, anh chậm chạp không dám xâm phạm cô.

Tô Cẩm đau khổ là bởi vì không vượt qua được khúc mắc trong lòng, sau biểu cảm lạnh lùng lúc nãy, cô không thể thể hiện vẻ dịu dàng trước mặt anh, lại càng không cho phép mình vui mừng, cho nên, điều duy nhất cô có thể làm là tỏ vẻ đau khổ, để cho anh hiểu được, thật ra cô không muốn, có phải nếu cô thể hiện vẻ mặt như vậy, mới có thể thỏa mãn lòng trừng phạt của anh đối với cô không!

Lãnh Mặc Phàm dừng một lúc lâu cũng không cử động, Tô Cẩm đang nhắm chặt mắt chậm rãi mở mắt ra, cô muốn nhìn thử xem anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà, vừa mở mắt ra, lại nhìn thấy một đôi mắt sâu xa, đáy mắt kia còn có vẻ đau lòng.

Lãnh Mặc Phàm không ngờ Tô Cẩm lại đột nhiên mở mắt ra, anh lập tức bối rối qua đầu đi, Tô Cẩm cũng bối rối dời mắt ra chỗ khác, giống như có một chút dịu dàng gì đó bay trong không trung, bọn họ đều nóng lòng phủ nhận điều này.

Lãnh Mặc Phàm đột nhiên ngồi dậy, mặc lại quần áo xuống giường, đấm một quyền lên tường, chết tiệt, anh lại không thể đối xử nhẫn tâm với cô được, vì sao, vì sao?

Tô Cẩm nằm ở trên giường, nghe tiếng đấm tường, tâm trạng cũng phức tạp, cô không biết nên nói cái gì, nên khuyên cái gì, giống như bọn họ phải đối địch với nhau mới được.

"Em trở về đi!" Lãnh Mặc Phàm đột nhiên quay đầu lại nói.

Tô Cẩm nghe thấy trong giọng nói của anh có sự khoan dung, cô ngồi dậy, quấn khăn tắm, cô muốn nói tiếng xin lỗi với anh, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không cần thiết, khi anh quyết định buông tay, thì nghĩa là giữa bọn họ đã kết thúc.

Cuối cùng nhìn anh một cái, Tô Cẩm đi vào phòng tắm, mặc lại quần áo của mình, đi ra phòng khách, cô dừng lại một chút, vẫn mở cửa đi ra ngoài.

Ở phía sau, Lãnh Mặc Phàm đuổi theo vài bước, đáp lại anh lại là một tiếng đóng cửa, tâm của anh như bị tiếng đóng cửa này giam hãm lại, quan hệ giữa anh và cô, đã kết thúc rồi, thật sự chấm hết rồi.

Trong đêm tối, gió đêm đánh vào mặt, bước chân của Tô Cẩm kiên quyết, tóc bay trong gió, loáng thoáng cảm thấy khóe mắt hơi lạnh, không biết là do gió lớn hay là cái gì, mà cô lại buông thả không để ý tới nó.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-107)