Trở về bình an
← Ch.052 | Ch.054 → |
Kỹ thuật lái của Lục Thiểu Đình không tệ, máy bay ổn định trở lại, hai tiếp viên hàng không cũng đã tỉnh, nghe nói cơ trưởng gặp chuyện không may nên vô cùng đau buồn, đồng thời thu thập đống lộn xộn trên khoang máy bay. Tô Cẩm đứng dậy đi về phía khoang lái, tuy Lãnh Mặc Phàm không điều khiển nhưng Lục Thiểu Đình cần một phụ tá (người trợ giúp). Dựa vào tư chất của Jack khẳng định không được, cho nên Lãnh Mặc Phàm đành phải chịu thiệt một chút, mặc dù biết anh không thích nhưng cũng không thể mang tính mạng của mọi người ra đùa giỡn.
Lục Thiểu Đình nhìn trên máy thấy phía sau có bóng người đẩy cửa tiến vào, anh quay đầu nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt Tô Cẩm. Tô Cẩm mỉm cười với anh, trong đôi mắt trầm tĩnh của Lục Thiểu Đình cũng hiện lên ý cười, nhưng mà nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Mà màn này tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Lãnh Mặc Phàm, anh nhíu mày, lạnh lùng nhìn hai người liếc mắt đưa tình, trong mắt lóe lên ý xấu.
Chuyến bay kinh hoàng này rốt cục hạ cánh xuống một sân bay tư nhân ở nước Mỹ vào nửa đêm, Lục Thiểu Đình lái không tệ nhưng khi máy bay đáp xuống, do rơi xuống đất quá nhanh, cả thân máy bay ghìm xuống làm bánh trước nổ tung, máy bay nhất thời mất khống chế, còn trượt một đoạn rất xa mới dừng lại.
Nhưng lúc này bọn họ có thể cầu xin điều gì chứ? Có thể bình an đáp xuống đất đã là may mắn trong bất hạnh lắm rồi.
Jack xử lý chuyện vụn vặn, rất nhanh có xe tới đón người, cả bác sĩ và cảnh sát đều can thiệp, nhưng trước đó, ba người Tô Cẩm, Lãnh Mặc Phàm và Lục Thiểu Đình đã rời khỏi sân bay.
Trong đêm tối, xe hơi màu đen vụt qua như sao băng, chạy bon bon trên con đường rộng lớn, không khí trong xe có chút nặng nề. Lãnh Mặc Phàm ngồi ở ghế phụ, Tô Cẩm và Lục Thiểu Đình ngồi ghế sau, ba người đều không lên tiếng, có lẽ cũng là không có lời gì để nói.
Cuối cùng Tô Cẩm phá vỡ sự ngột ngạt này, hỏi Lục Thiểu Đình: "Sau này anh có tính toán gì không?"
"Đi Mexico một chuyến." Lục Thiểu Đình chậm rãi trả lời.
"Anh có đầu mối sao?" Tô Cẩm tiếp tục hỏi.
"Chuyện phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, tôi phải điều tra rõ." Lục Thiểu Đình lộ ánh mắt trầm trọng, chuyến đi Ấn Độ lần này, anh có một chút thu hoạch. Đó chính là tra được lô vũ khí bên Ấn Độ bán cho Mexico có một người trung gian tham dự, mà người này có dường như có quan hệ với "S".
Đang nói chuyện, bọn họ đã đến khách sạn, ba người xuống xe đứng ở trong đại sảnh giống như một màn ly biệt. Lục Thiểu Đình chỉ đứng ngoài cửa nhìn bọn họ đi vào, Tô Cẩm không nghe được tiếng bước chân phía sau bèn quay đầu lại, nhìn bóng người vững chắc của Lục Thiểu Đình đứng trong màn đêm, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng nói với Lãnh Mặc Phàm: "Anh lên trước đi, lát tôi quay lại."
Lãnh Mặc Phàm nhíu mày quay đầu lại, nhìn Tô Cẩm đi về phía Lục Thiểu Đình, ánh mắt anh nổi lên tia không vui. Nói cách khác từ khi người đàn ông này xuất hiện đến giờ, tâm tình của anh rất tồi tệ, chẳng qua anh vẫn duy trì phong độ lịch sự không phát tác, nhưng cũng không có nghĩa anh không để ý.
Lục Thiểu Đình không ngờ Tô Cẩm sẽ quay lại tìm mình, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một tia kinh ngạc, Tô Cẩm bước nhanh tới trước mặt anh, không biết cầm thẻ trong tay từ lúc nào, đưa cho anh: "Tôi cho anh mượn dùng."
Cô cân nhắc (suy xét) tình cảnh hiện tại của Lục Thiểu Đình không tốt, tất cả tài khoản trước kia của anh đều bị tiêu trừ, trên người anh tất nhiên có nhiều nhu cầu cấp bách cần dùng đến tiền. Lục Thiểu Đình hơi sửng sốt nhưng không cự tuyệt, nói với cô: "Tôi sẽ trả lại cho cô."
Tô Cẩm nở nụ cười: "Anh đã cứu mạng tôi, nếu không báo đáp, trong lòng tôi rất khó chịu." Nói xong, cô xoay người bước vào khách sạn. Ở phía sau, Lục Thiểu Đình nhìn bóng người ung dung ưu nhã đó, ánh mắt hơi si mê. Người phụ nữ này từ lúc quen biết đã tạo cho anh hảo cảm vô hình, cảm tình đó sẽ không bởi vì thân phận của cô mà thay đổi.
Tô Cẩm đẩy cửa phòng không khóa, liền thấy Lãnh Mặc Phàm đứng trước cửa số hút thuốc. Anh mặc sơ mi đen, lộ ra phong độ ưu nhã tôn quý, nhưng hai ngày nay Tô Cẩm thấy anh hút quá nhiều thuốc, xem ra tầm tình rất buồn bức, vừa bước vào cửa không khỏi nhíu mày: "Hút bớt thuốc đi, tốt cho sức khỏe anh hơn."
Lãnh Mặc Phàm nghe lời dập tắt tàn thuốc, kéo kéo vạt áo lên, nói với Tô Cẩm: "Muốn uống một ly không?"
Tô Cẩm gật đầu: "Được! Tôi đi tắm rửa đã." Nói xong, liền bước vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm bán trong suốt, mặc dù không thể nhìn hết toàn cảnh nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đường cong mê người, cảm giác thần bí như ẩn như hiện như mời gọi. Lãnh Mặc Phàm đã kìm nén mấy ngày, bây giờ bắt đầu sôi sục tựa như dã thú xông lên ngực, anh không kịp rót đầy rượu, liền tự uống trước một ly, rượu lạnh băng tạm thời đè ép dục hỏa. Mười phút sau, Tô Cẩm khoác một chiếc áo ngủ tơ tằm bước ra, lau mái tóc dài ướt át, gương mặt không son phấn khiến người ta nổi lên dục vọng.
Tô Cẩm nhìn thấu suy nghĩ của anh, nhướn mi ngồi xuống đối diện, cầm ly rượu hơi lắc lắc rồi uống vào. Lãnh Mặc Phàm đột nhiên đứng dậy, đi về phía Tô Cẩm, Tô Cẩm khẽ cười."Sao vậy?"
Trong con ngươi của Lãnh Mặc Phàm chỉ có một màu tối đen, dục hỏa bốc lên, nhẹ nhàng đè Tô Cẩm xuống sô pha, môi mỏng không thể đợi áp lên môi cô, khàn khàn nói: "Nhớ em."
Tô Cẩm không cự tuyệt, nhiệt liệt đáp lại anh, ham muốn trong đáy lòng bị anh khơi lên, cô híp mắt nói: "Đi tắm đi! Tôi không thích mùi trên người anh."
Lãnh Mặc Phàm hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhớ ra hôm nay trên máy bay anh đổ một trần mồ hôi, nhưng nghe thấy cô chê không khách khí như vậy, hắn cố ý lưu lại trên người cô mấy vết hôn, sau đó mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trên giường phủ trắng đang diễn ra một cảnh xuân nóng bỏng, Tô Cẩm xõa mái tóc đen, áo ngủ tơ tằm phanh một nửa, trên khuôn ngực đầy đặn quấn một mảnh vải thưa duy nhất còn sót lại. Cô híp mi, ánh mắt cuồn cuồn mị hoặc.
Lãnh Mặc Phàm nửa quỳ trên giường, hơi cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên vết thương của cô rồi nhẹ nhàng tìm đến bờ môi, thưởng thức hương vị ngọt ngào. Thân hình đàn ông tráng kiện tràn đầy dục vọng, dưới đáy mắt thâm sâu có hai ngọn lửa đang thiêu đốt.
Anh hôn, không mãnh liệt bá đạo như những lần trước mà nhẹ nhàng nhu, thân thể Tô Cẩm rất nhạy cảm với những âu yếm trêu chọc của anh, toàn thân cô thả lỏng, ngẩng gương mặt mê người hưởng thụ từng động tác vuốt ve. Cô khẽ rên lên, nhắm mặt lại, xua đuổi toàn bộ ô nhục và ưu phiền ngày hôm qua.
Lần này, Lãnh Mặc Phàm không dám dùng sức vì sợ làm cô bị thương, đây là trận mây mưa kéo dài, nhẹ nhàng chậm chạp từng bước đến khoái cảm.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |