Bị theo dõi
← Ch.042 | Ch.044 → |
Trên bãi biển trống trải, một cô gái tóc ngắn đang chạy bộ buổi sáng, bước chân khỏe khoắn có lực, ngẩng đầu ưỡn ngực, khắp người bao phủ khí chất lão luyện. Trên gương mặt trẻ trung không phải hơi thở của buổi sớm mà là sự âm u lãnh léo không phù hợp với tuổi. Cô là nữ sát thủ thứ mười do Tương Vinh huấn luyện, Amy.
Amy đang chạy bộ, đột nhiên cảm thấy thắt lưng truyền đến rung động nhẹ, cô đưa tay rút điện thoại ra, nhướng mày kinh ngạc: "Chị Anna?" Nói xong, trên mặt toát lên vẻ hưng phấn, vội vàng hỏi: "Chị Anna, sao lại gọi điện cho em thế?"
"Amy, gần đây có khỏe không? Lâu rồi không liên lạc, em sẽ không quên sư tỷ của em đó chứ?" Đầu kia truyền đến giọng nói quyến rũ của Anna.
"Chị Anna vẫn là tấm gượng để bọn em học tập, làm sao em có thể quên được chị chứ?" Amy vui vẻ cười nói.
"Bây giờ chị đang ở bên Mỹ, có việc gấp muốn thông báo cho Tô Cẩm, em có thể tìm giúp chị chỗ của con bé không?" Anna hỏi.
Amy hơi sửng sốt. Mặc dù đều là chị em, nhưng Tương Vinh đã lập ra một quy định rất nghiêm, đó chính là không được tùy tiện nói với người khác vị trí của chị em, bởi vì nữ sát thủ sắp xếp bên ngoài là quân cờ rất khó không chế, không ai có thể đám bảo cô ta có phản bội tổ chức, làm việc cho kẻ thù hay không? Amy suy nghĩ một chút, hỏi: "Gấp lắm sao?"
"Ừ, vài ngày trước chị có nghe cha nuôi nói có mấy người Ấn Độ nhân đang tìm Tô Cẩm, bây giờ chị nhận được tin sát thủ Ấn Độ đó đã đến Mỹ. Chị muốn báo cho Tô Cẩm nhanh chóng rời khỏi nơi này. Em cũng biết đấy, chị hoàn toàn không có cách nào liên lạc với nó, em tìm giúp chị với." Tại đầu kia, Anna lộ giọng điệu thân thiết.
Amy đang theo dõi tuyến Ấn Độ này, nghe Anna nói vậy, cô cũng không hề nghi ngờ, gật đầu nói: "Được, chị chờ một lát, em đang bên ngoài, em lập tức về tra cho chị đây."
"Nhớ kỹ, chị không muốn cha nuôi đa nghi, em đừng nói chuyện này cho cha nuôi. Tính cách của cha nuôi không phải em không biết, ông ấy rất hay nghi ngờ lung tung." Anna dặn dò.
"Vâng, em biết rồi." Amy đáp, nghĩ đến mặt mũi nghiêm khắc của cha nuôi, cô cũng không muốn bị ăn mắng. Dù sao chị Anna cũng muốn giúp chị Tô Cẩm, nghĩ như vậy, Amy nhanh chóng quay về.
10 phút sau, một địa chỉ được gửi đến máy tính của Anna. Anna vẫn dung dung ngồi trước bàn uống cà phê, nhìn địa chỉ đó, đôi môi đỏ mọng cong lên nụ cười âm hiểm: "Quả nhiên là cô gái dễ bị lừa! Cha nuôi, người cha nuôi dạy dỗ càng ngày càng không dùng được nữa rồi."
Buông ly cà phê xuống, Anna lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, nhấn gọi một dãy số, đầu kia truyền đến giọng nam ồm ồm: "Alo."
"Tôi nhớ các anh muốn tin tức." Anna lười biếng nói.
Người đàn ông mừng rỡ: "Là tiểu thư Jennifer sao?"
Anna không đáp lại, mà nhìn địa chỉ trên máy vi tính, báo ra ngoài. Sau khi bên kia nhớ được địa chỉ, cô liền cúp điện thoại rồi ném chiếc điện thoại đó vào thùng rác, khóe miệng nhếch lên nụ cười thắng lợi.
Trong một kho hàng bỏ hoang, hơn mười người đang chọn vũ khí. Bọn họ vừa chọn lựa, trên mặt lộ ra sự cuồng nhiệt khi sắp giết hại con mồi, nghĩ sắp tới có thể làm một trận lớn khiến nhiệt huyết của bọn họ sôi trào, khí huyết dâng cao.
"Chọn xe cho tốt vào, lần này bất luận thế nào cũng không thể để cho cô ta chạy thoát." Một người đàn ông vẻ mặt âm ngoan khoanh tay quát lớn.
Hơn mười người đàn ông to lớn cầm vũ khí hạng nặng trong tay lên xe, một chiếc xe tải quân lục lớn vọt ra khỏi nghĩa địa xe, lao thẳng về phía Tô Cẩm. Mà ngay sau khi chiếc xe này rời khỏi, một chiếc xe nhỏ vô cùng tầm thường cũng đi ra từ con đường ngoằn nghèo bên cạnh, đuổi theo chiếc xe kia.
Một trận vây giết quy mô lớn sắp diễn ra.
Chỗ Tô Cẩm đang ở là một thị trấn nhỏ dọc nước Mỹ, nơi này hẻo lánh, tạm thời có thể né tránh sự truy kích của cách sát, chắc bây giờ toàn bộ cảnh sát nước Mĩ quốc đều đang truy lùng tung tích của cô, tốt nhất cô nên tránh ở nơi này một thời gian.
Tô Cẩm thuê một căn biệt thự ở một nơi tĩnh lặng, cách xa trấn nhỏ. Bình thường cô tự mình mua đồ nấu cơm, lúc rảnh rồi thì đi leo núi vận động. Phía sau ngôi biệt thự chính là một khu rừng rậm nguyên thủy chưa được khai thác, xa xa một chút là ngọn núi quanh năm tuyết phủ trắng xóa, phong cảnh độc đáo, là nơi an tĩnh tốt nhất để sinh sống.
Hôm nay, cô đi mua thức ăn cho 1 tuần trở về, vừa mới đẩy cửa vào thì thấy một người đàn ông bộ dáng như côn đồ ngồi trên sô pha của cô hút thuốc. Thấy cô trở về, ánh mắt hắn tỏa ra ham muốn cuồng nhiệt: "Xin chào, người đẹp."
"Ra ngoài." Tô Cẩm nhíu mắt lại, lửa giận phừng phừng ở đáy mắt.
"Một mình cô sống ở đây, chẳng lẽ không thấy cô đơn sao? Có cần tôi giúp cô không?" Người đàn ông cười hì hì nói, vẻ mặt dâm ô, đắc ý vênh váo, nghĩ đến người phụ nữ trước mặt sắp thành con mồi của hắn. Bởi vì nơi này cách thị trấn nhỏ khá xa, kêu trời không thấu kêu đất không nghe, người phụ nữ này chỉ có thể mặc hắn định đoạt.
Đáy mắt Tô Cẩm bắn ra sát khí, đột nhiên cô nở nụ cười quyến rũ: "Đúng lúc tôi muốn đi leo núi, anh có đồng ý đi với tôi một chuyến không?"
Vừa nghe đến leo núi, hai mắt người đàn ông đó lập tức sáng lên. Ngọn núi phía sau này lại càng là chỗ không người, người phụ này có trốn cũng không thoát: Hắn cười hắc hắc: "Đương nhiên đồng ý."
Tô Cẩm khóa kỹ cửa, một mình thẳng hướng ngọn núi. Người đàn ông phía sau nhanh chân bước theo, lúc đi được khoảng 100m, hắn liền tiến lên ôm Tô Cẩm. Tô Cẩm đẩy hắn ra, cười nói: "Anh gấp cái gì, phong cảnh phía sau càng đẹp hơn!"
Người đàn ông kia đã sớm không thể chờ đợi, nhưng nhìn Tô Cẩm đã đợi làm thịt, hắn cố nén cùng cô đi về phía trước. Cuối cùng đi tới bên cạnh một cái đầm lấy, phía trước không còn đường, hắn lập tức nhào lên: "Người đẹp, mau cho tôi đi! Tôi mong muốn chết."
Khóe miệng Tô Cẩm cười lạnh, sờ lên chiếc chìa khóa của cô, chỗ đó treo một con dao nhỏ. Lúc người đàn ông kia nhào tới, cô nhanh chóng rút dao, cắt vào cổ hắn chính xác không sai một ly. Hắn hoảng sợ trợn tròn mắt, máu từ cổ họng phun ra ngoài. Hắn kêu một tiếng thảm thiết, quay đầu nhìn cô chằm chằm: "Cô......"
Trước khi hắn ngã xuống đất, cô đạp hắn về phía đầm lầy, cho đến khi nhìn thi thể chậm rãi chìm xuống, cô mới quay người trở về. Người dám có ý đồ với cô, cô sẽ khiến bọn họ phải xuống địa ngục.
← Ch. 042 | Ch. 044 → |