Người đàn ông thủ đoạn
← Ch.010 | Ch.012 → |
Lãnh Mặc Phàm đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của cô, ánh mắt trầm tĩnh, hắn tiện tay rút điện thoại trên đầu giường, "Giúp ta điều tra tất cả các tài liệu có liên quan về ba huynh đệ Thạch Hổ, buổi trưa đưa đến phòng làm việc cho ta." Hắn có một loại dự cảm, Tô Cẩm mới nghe điện thoại có liên quan đến ba người này.
Con đường rộng lớn, Lục Hổ cùng với màu đen có cảm giác người này mười phần là bá đạo, màu đậm cửa sổ thủy tinh trong, đeo mắt kính, khuôn mặt xinh đẹp, mặt không chút thay đổi, không còn là người con gái lẳng lơ, Tô Cẩm đang lái xe về phía biệt thự của cô, tài liệu của cô đã bị lộ, cô muốn chuẩn bị một chút để nghênh đón kẻ địch.
Nói thật, trốn, từ trước đến nay không phải là tác phong của cô, nghênh chiến mới đúng là cá tính, tác phong của cô, thế nhưng, Tưởng Vinh là một người làm việc trầm ổn, không có biện pháp mới nên cô phải nghe lời, nhưng mà, cô sẽ nghe lời sao?
Thời gian dường như hết sức thong thả, ở thành phố rất nhanh, thông tin, tin tức lại hết sức tốt đẹp, buổi trưa, trong phòng làm việc của tập đoàn Lãnh thị, ba người đàn ông mặc âu phục vô cùng cung kính đưa tài liệu có được trong tay "Lãnh tổng, đây là tài liệu của ba huynh đệ Thạch Hổ, bao gồm những việc bọn họ đã làm ở Indonesia, cùng giao dịch với Thái Lan để làm vũ khí"
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Mặc Phàm liếc qua ba tấm hình được đặt ở trên bàn, miệng nhàn nhạt ra lệnh, "Phân phó xuống phía dưới, trong vòng ba ngày, chặt đứt tất cả các quân hỏa mà bọn chúng giao dịch, phá huỷ bên trong nội địa của bọn chúng."
Ba người đàn ông chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu tuân lệnh, "Dạ, lãnh tổng."
Đáy mắt thâm trầm của Lãnh Mặc Phàm xẹt qua một tia ngoan độc, dám đụng đến người phụ nữ của Lãnh Mặc Phàm, hắn tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Cũng trong khoảng thời gian đó, ở khách sạn cấp năm sao, trong gian phòng xa hoa, một người đàn ông từ từ mở lá thư lấy ra thấy một tấm hình, vẻ mặt hiểm độc của người đàn ông đó trả lời, "Mạnh ca, ta nhờ giao thông cục đã điều tra ra được địa chỉ của người phụ nữ này, từ trên tấm hình có thể nhìn thấy, cô ở khu biệt thự trong rừng."
"Thứ ta muốn là địa chỉ cụ thể." Thạch Mạnh bất mãn, không hài lòng nhìn chằm chằm hắn.
Lúc này, điện thoại của người đàn ông vang lên, hắn bắt máy, "Này, đã tra được chưa?" Nghe đầu bên kia nói mấy câu nói, liền cúp, hắn lộ ra vẻ mặt vui sướng, "Mạnh ca, đã tra ra được địa chỉ của cô ta rồi, là chỗ giữa sườn núi có một ngôi biệt thự và cô sống một mình."
Thạch Mạnh sắc mặt bây giờ mới khẽ biến thành vui mừng, gõ bàn như đang tính toán cái gì đó, suy nghĩ trong chốc lát, đáy mắt hắn hiện ra tia ác ý, " Giải quyết nữ sát thủ này trước sau đó mới tới Chu Khánh Thành kia, thông báo các anh em, tối nay hành động."
"Mạnh ca, sát thủ này bản lĩnh bất phàm, nên mang theo bao nhiêu vị anh em đây?"
"Mang theo hai mươi mấy người có năng lực, vào nhà kho lấy hỏa lửa ra trận, coi như nàng có ba đầu sáu cánh tay đi nữa, cũng chạy không lửa đạn mới này đâu." Thạch Mạnh đắc ý kéo môi, bên trong tỏa ra sát khí.
Trở lại biệt thự, Tô Cẩm rót một chén cà phê tiến vào phòng của cô, nơi này chứa hệ thống vệ tinh nhân tạo hết sức cường đại, muốn tra hành tung bất luận người nào trên thế giới, thông tin của họ dễ như trở bàn tay, nhấp một miếng cà phê, từ máy tính điều tra tư liệu của Thạch Mạnh, cô nheo con ngươi mắt mà nhìn, trong hệ thống điều tra tài liệu, đều ghi chép những việc phạm tội của Thạch Mạnh, có ít nhất một tờ nhiều, mỗi cảnh sát Đông Nam Á thu thập tội phạm, hắn phạm vào nhiều tội lớn, đến bây giờ có thể sống bình yên vô sự, hắn so với Thạch Hổ thông minh hơn nhiều.
Ở trước máy tính gõ mấy cái, điều tra ảnh chụp ở sân bay, dọc theo đường tra xuống, cuối cùng xác định hắn đang ở trung tâm thành phố Peninsula Hotel.
Tô Cẩm híp một con mắt, chuyển tới bên cạnh máy vi tính, thuần thục các thao tác, không quá một phút, cô đã tiến vào hệ thống an ninh của Peninsula Hotel, nhẹ nhõm phá giải mật mã, sao chép các video trong khách sạn, nàng kiên nhẫn liếc nhìn, khóe miệng giương nhẹ, Thạch Mạnh so với huynh đệ hắn thông minh hơn nhiều, nhưng mà ở trong mắt cô, 2h sau, hắn chỉ là một cỗ thi thể.
Trong máy vi tính hàng ngũ Peninsula Hotel xung quanh loại hình 3D, mấy chục điểm đỏ đang lóe lên, cuối cùng ngừng ở một vị trí, cô tiện tay vừa gõ vào, cái đó điểm đỏ nhất thời hiện ra rõ ràng, là một ban công, là địa điểm tốt nhất để bắn.
Uống xong ngụm cà phê cuối cùng, Tô Cẩm tự lẩm bẩm, "Thừa dịp ghi lại những tội phạm của ngươi, ta cần phải thay tổ quốc nhân dân trừ hại!"
Hoa lệ xoay người, bóng dáng thon dài của cô đi ra khỏi gian phòng, hướng ga ra ở tầng ngầm đi tới, đi vào dưới lòng đất, bức tường tự động mở ra, nàng nhìn lướt qua, gở xuống súng trường vặn hai cái cò súng, đưa tay ra phía bên cạnh để lấy túi, hướng trên lưng vung ra cửa, trong nhà để xe nói nhỏ hai tiếng, một chiếc xe màu bạc hơi mở ra, đem súng ném vào chỗ ngồi phía sau, xe màu bạc lao ra trên đường.
Sau nửa giờ, Tô Cẩm cõng trường bao lên Peninsula Hotel đối diện với sân thượng, đóng cửa lại, đi khắp ngõ ngách, giơ tay lên nhìn qua ống nhòm quan sát cửa sổ đối diện, rất tốt, rèm cửa sổ kéo ra một nữa, bên trong có bóng người đi lại, cô điều chỉnh thử độ rõ nét của ống nhòm, tìm kiếm khuôn mặt của Thạch Mạnh, cuối cùng, ngồi ở trên ghế sofa đầu trọc, ở đầu trọc cái ót một cái vết sẹo vô cùng rõ ràng, Tô Cẩm lần nữa điều chỉnh độ cao ống kính, xác định được hình dáng vết sẹo, cùng với tư liệu trong máy tính của cô là một.
Cái đầu này là của Thạch Mạnh không sai.
Cô để ống nhòm xuống, kế tiếp như bình thường, thời gian một phút sau, họng súng của cô đã chính xác nhắm ngay vào cái ót của Thạch Mạnh.
Trong phòng khách sạn, Thạch Mạnh hoàn toàn không biết bây giờ tánh mạng của hắn đã gửi ở trên họng súng, hắn đang hăng hái nghe thuộc hạ báo cáo, nghĩ đến tối nay có một hồi đại chiến, nhiệt huyết của hắn liền dâng trào, hắn hận không được tự tay hành hạ người phụ nữ đã giết đại ca của hắn, sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, khiến cô ta phải hối hận vì đã sinh ra và sống trên đời.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |