Vay nóng Homecredit

Truyện:Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ - Chương 102

Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ
Trọn bộ 107 chương
Chương 102
Khát vọng sống trong vô vọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Edit: susublue

Nước Mĩ, Washington.

Năm giờ chiều, trong khách sạn năm sao, một bóng người cao gầy quyến rũ xuất hiện trước cửa lớn, nụ cười ở miệng cô tỏa sáng tự tin, mà điều hấp dẫn người ta chú ý nhất là, phía sau cô có vài vệ sĩ cao lớn, làm tôn lên dáng vẻ nữ vương của cô, khiến cho người bên cạnh đều nhìn cô, đoán xem có phải cô là một ngôi sao hay không.

Người này không phải ai khác, chính là Anna, mắt cô nhìn quanh đại sảnh, bước về phía thang máy, bấm đến tầng năm mươi, thang máy chạy thẳng lên trên, không đến 1 phút đã dừng lại, Anna đi ra khỏi thang máy, phất tay với vệ sĩ ở phía sau, nhướng mày nói, "Ở bên ngoài chờ tôi."

Đám vệ sĩ dừng chân lại, cung kính nhìn cô rời đi, Anna đẩy cửa một căn phòng ra, trong nháy mắt, nụ cười mê người hiện lên ở khóe miệng của cô, cô sử dụng sự quyến rũ của mình, bởi vì này trong phòng chờ này có một người đàn ông làm cho cô khát vọng không thôi, đó là Lãnh Mặc Phàm.

Khi nhận được điện thoại của Anna, Lãnh Mặc Phàm cũng đã phi thẳng đến khách sạn này, nhưng Anna vẫn để cho anh đợi ở đây gần hai tiếng, trong hai tiếng này, diễn(daffnlle3;quysdo0n anh đã dùng hết sự kiên nhẫn trong cuộc đời anh, nếu không, anh nhất định sẽ nổi điên.

Đập vào mắt Anna là một bóng lưng cao quý đang dựa vào cửa sổ, nhưng lại bị cảm xúc lo lắng vây quanh, cặp mắt khiếp người kia đầy sự tức giận chịu đựng.

"Lãnh tổng, thật ngại quá, để anh đợi lâu." Anna nhếch môi cười, mắt lại không kiềm chế được mà lộ vẻ khao khát, đánh giá anh đủ tiêu chuẩn làm một một người đàn hoàng kim, thật sự rất xuất sắc, chỉ có người như vậy mới xứng đôi với cô.

"Cô biết là tốt rồi." Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, giọng điệu không hề thoải mái, nếu không phải Tô Cẩm ở trong tay cô, anh nhất định sẽ không nhịn được mà giết cô.

"Xem ra tính tình Lãnh tổng vẫn không thay đổi! Chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy tôi sao?" Anna nói xong, cởi áo khoác ra, bờ ngực đầy đặn của cô hiện ra trước mắt Lãnh Mặc Phàm, cả người được quần áo màu đen bao quanh, để lộ đường cong, đặc biệt là bộ ngực lõa lồ trên người, đầy đặn khiến cho người ta phun máu, dáng người như vậy chỉ cần là đàn ông đều sẽ khen là tuyệt vời.

Nhưng Lãnh Mặc Phàm nhìn chỉ thấy chán ghét, trong mắt anh không có chút kinh ngạc hoặc là tâm động, ngược lại có chút châm biếm, anh nhếch môi nói, "Tôi đã từng không có hứng thú với cô thì bây giờ cũng sẽ không có hứng thú."

Anna tức giận đến cắn môi, nhưng cô vẫn thoải mái đi đến trước mặt anh, vươn tay giữ chặt vạt áo anh, mờ ám mở đôi môi đỏ mọng ra, "Bây giờ, chỉ cần tôi có hứng thú với anh là được, anh cho rằng anh còn có cơ hội để cò kè mặc cả với tôi sao? Anh từ chối tôi được sao?"

"Tôi tới là để giao dịch với cô, tôi nghĩ chắc cô sẽ không vì tình dục mà bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy!" Lãnh Mặc Phàm cười lạnh đáp lại.

Quả nhiên, tiền đối với Anna vẫn có sức mê hoặc hơn, cô bỏ tay ra, nhưng vẫn tham luyến sờ soạng vài cái trên bờ ngực rắn chắc của anh, "Đương nhiên tôi sẽ đòi tiền, nhưng trước đó, tôi có thể cho anh làm bất cứ chuyện gì, anh có thể tùy ý sử dụng tôi."

Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm trầm xuống, vươn tay đẩy tay cô ra, "Tôi nghĩ chúng ta có thể đàm phán điều kiện rồi."

Anna không giận cũng không tức, vẫn cười quyến rũ như cũ, "Được! Những gì tôi nói trong điện thoại không thay đổi, nhưng tôi nghĩ giá trị của Tô Cẩm chắc cũng không chỉ có nhiêu đó, cho nên tôi còn muốn ngọn núi chứa kim cương mà anh vừa mới mua được, tôi muốn anh cũng tặng nó cho tôi."

"Cô..." Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Mặc Phàm thay dổi, cảm thấy rất căm tức với người phụ nữ lòng tham không đáy này.

"Tin rằng tiền đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng Tô Cẩm lại chỉ có một, nếu cô ta chết, anh sẽ không tìm được người phụ nữ nào giống như cô ta nữa, như vậy anh sẽ đau khổ, hối hận cả đời, anh thật sự nhẫn tâm sao?"

"Được, tôi đồng ý với cô, mau trả Tô Cẩm lại cho tôi." Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, trầm giọng kiềm chế cơn tức, cố hết sức nhường nhịn vẻ kiêu ngạo của cô.

"Ha ha, Lãnh tổng, anh làm việc nhanh quá rồi! Tôi chưa nhìn thấy cái gì hết thì sao có thể trả Tô Cẩm lại cho anh được? Bây giờ anh nhanh kêu trợ lý đưa tài liệu tôi muốn đến đây, chúng ta làm xong hết mọi thủ tục thì tôi sẽ nói chỗ của Tô Cẩm cho anh."

"Cô không nên giở thủ đoạn." Lãnh Mặc Phàm cắn răng, anh không hề tin tưởng người phụ nữ xảo quyệt này.

"Được rồi! Tất nhiên nếu Lãnh tổng muốn biết tình huống của Tô Cẩm thì tôi sẽ nói cho anh biết, lúc tôi bắt cô ta, chân của cô ta đã bị thương, bây giờ đang bị nhốt ở một nơi âm u, tôi chỉ để lại đồ ăn trong bảy ngày cho cô ta, nếu trong bảy ngày mà anh không hoàn thành chuyện tôi muốn thì tôi sẽ khiến cho cô ta chết già ở nơi đó, anh sẽ mãi mãi không thể tìm được cô ta." Anna lãnh khốc lên tiếng, trên mặt không còn ý cười nữa.

"Nếu cô dám làm tổn hại đến một sợi tóc của cô ấy, tôi thề sẽ làm cô sống không bằng chết." Lãnh Mặc Phàm uy hiếp, tình cảnh của Tô Cẩm làm cho anh đau lòng.

"Đứng ở đây mặc cả với tôi thì không bằng nhanh chóng làm việc đi." Anna cười lạnh một tiếng.

Lãnh Mặc Phàm lấy điện thoại gọi cho Jack, trầm giọng giao mọi chuyện cho anh lo liệu, nói chuyện điện thoại xong, anh nói với Anna, "Tôi muốn nói chuyện điện thoại với Tô Cẩm một lần, tôi muốn biết cô ấy còn sống hay đã chết."

"Không được, tôi nói cô ta còn sống, anh tin cũng được, không tin cũng được." Anna từ chối, cô không thể hoàn toàn yên tâm về Lãnh Mặc Phàm, bởi vì anh cũng là một người có tâm cơ khó dò.

Chỉ chốc lát sau, Jack mang theo tài liệu liên quan vội vàng đi vào, nhưng biểu cảm của anh rất kinh ngạc, Lãnh tổng kêu anh chuẩn bị một trăm triệu đô la anh đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng khi kêu anh mang tài liệu của núi kim cương đến thì anh liền hiểu ngay người phụ nữ này muốn ngồi trên một đống tài sản khổng lồ.

Cô ta cố tình tăng giá!

Jack đặt máy tính lên bàn, nói với Anna, "Một trăm triệu đô la cô muốn đã được chuyển vào một tài khoản trong ngân hàng Thụy Sĩ rồi, bây giờ cô chỉ cần đổi mật mã khác là được."

"Còn giấy tờ của núi kim cương đâu?"

"Ở trong này." Jack lấy một tập tài liệu trong đống giấy tờ ra, quay đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Phàm, "Lãnh tổng, thật sự cho cô ta sao?"

"Ông chủ anh đã đồng ý rồi, một người hầu như anh có quyền gì mà nói chuyện?" Anna không chút khách sáo cười lạnh một tiếng, cầm lấy tài liệu nhìn qua, sau khi xem xong, đưa giấy tờ chuyển nhượng cho Lãnh Mặc Phàm, "Lãnh tổng, ký tên của anh vào!"

Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng nhìn cô, kí tên mình lên đống giấy tờ kia, khóe miệng Anna lộ nụ cười thỏa mãn, bỏ tài liệu vào va ly, sau đó quay lưng về phía bọn họ sửa lại mật mã, rồi cầm lấy hai cái va ly muốn rời đi, Lãnh Mặc Phàm thấy thế, ngăn cản cô lại, "Tô Cẩm đâu?"

"Tôi sẽ nói cho anh biết, nhưng chỉ sau khi tôi an toàn ra khỏi cánh cửa này."

"Sao tôi có thể tin tưởng cô?"

"Anh chỉ có thể tin tưởng tôi." Anna nói xong, tao nhã rời đi.

Jack cùng đi ra, nhưng lại kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô ta, hung hăng kêu lên, "Người phụ nữ đáng chết này, cô ta đúng là xảo trá."

"Tiền với tôi cũng không phải chuyện gì lớn, tôi chỉ muốn xác định rằng Tô Cẩm an toàn, chuyện tôi kêu cậu làm đã sắp xếp xong chưa?"

"Sắp xếp xong rồi, chỉ chờ cô ta rời khỏi đây là có thể theo dõi được hành tung của cô ta." Jack gật đầu.

Lúc này, di động Lãnh Mặc Phàm vang lên, anh cầm lấy nhìn thấy là Lục Thiểu Đình, anh suy nghĩ một chút rồi nhấn nghe, "A lô."

"Anh gặp mặt cô ta sao?Hai người nói chuyện gì?"

"Chúng ta đã giao dịch xong rồi, nhưng cô ta lại không cho tôi biết tin tức của Tô Cẩm." Lãnh Mặc Phàm trầm giọng nói.

"Vậy nếu anh có tin tức thì hãy cho tôi biết." Lục Thiểu Đình ngắt điện thoại.

Jack mở máy tính theo dõi lên, thông qua hệ thống vệ tinh liên nhanh chóng tìm được một điểm đỏ nhấp nháy trên máy tính, Jack vui vẻ nói, "Lãnh tổng, đã theo dõi được bọn họ."

"Nhìn thử xem cô ta đi đâu." Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, nhưng đáy lòng lại dâng lên một chút bất an, Anna tuyệt đối sẽ không để Tô Cẩm ở lại nước Mĩ, có lẽ đúng như cô ta nói, có thể hiện tại Tô Cẩm đang bị nhốt ở khắp các ngõ ngách trên thế giới.

Người ở bên nước Mĩ thì đang bận tối mày tối mặt, còn người bị bắt cóc cũng đang bị dày vò, khi Tô Cẩm mở mắt ra, cô nhìn thấy xung quanh là màu trắng mênh mông, mắt dần dần nhìn rõ tình huống, cô nhìn thấy một mảnh băng tuyết, diễn*daffnlle3;[quysdo0n cô bị nhốt trong một căn phòng kiên cố, tay chân đều bị xích sắt trói lại, cô đang bị giam cầm.

Đột nhiên trên đùi có cảm giác khác lạ, cô cúi đầu nhìn thì thấy chỗ cô trúng đạn đã được băng bó bằng vải bố trắng, xem ra cô đoán không sai, tạm thời Anna không có ý định giết cô, đồng thời cũng muốn cô không được chết.

Sau đó cô ta nhất định sẽ đi gặp Lãnh Mặc Phàm, cô ta muốn lấy cái gì của anh?

Tô Cẩm không khỏi đau lòng, cô có thể tưởng tượng ra cảnh người đàn ông kia lo lắng bất an tìm kiếm cô khắp nơi, với tính cách của Lãnh Mặc Phàm không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Lúc này, cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng người, đó là một giọng nói hưng phấn, nhưng lại nhanh chóng im lặng, Tô Cẩm đoán, nhất định là do Anna gọi tới, còn là tin tốt, Lãnh Mặc Phàm đồng ý điều kiện của Anna.

Tô Cẩm thấp giọng khụ vài tiếng, cơ thể của cô được phủ quần áo rất dày, tuy rằng như vậy nhưng ở đây thời tiết khắc nghiệt, hơi lạnh vẫn xâm nhập đến tận xương, cô cảm thấy thở rất khó khăn, cô giựt xích sắt trên tay, thật chặt, Anna là một sát thủ xuất sắc, cô ta biết phải làm thế nào mới có thể phòng ngừa phạm nhân đào tẩu, cô đã thiết kế cho Tô Cẩm một nhà tù vô cùng kiên cố.

Chỉ chốc lát sau, có một người người đàn ông đi vào, , tay anh bưng một ly sữa nóng, anh đi đến trước mặt Tô Cẩm, lạnh nhạt nói "Uống đi."

Tô Cẩm nghiêng đầu qua một bên, biểu cảm cự tuyệt, người đàn ông nắm miệng của cô, mạnh mẽ đổ sữa vào miệng, cũng hung hăng nói, "Cô không thể chết, khi chúng ta còn chưa lấy được số tiền kia thì cô vẫn phải sống."

Tô Cẩm đành phải cố gắng uống xong, nhưng mắt lại đang tìm mọi khả năng để chạy trốn, kết quả cuối cùng là không có, dưới tình huống này, ngoại trừ có người đến cứu thì không có hy vọng chạy trốn.

Uống sữa xong, Tô Cẩm yêu cầu, "Tôi muốn nói chuyện với chủ nhân của các người."

"Không được, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ ngắt mọi tín hiệu kết nối tới nơi này, không ai có thể tìm đến đây được." Người đàn ông cười lạnh một tiếng rồi bỏ đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-107)