Ép buộc
← Ch.030 | Ch.032 → |
Đường phố náo nhiệt vừa mới lên đèn, hai người đi song song nhau trong đám đông. Ngươi phụ nữ biểu cảm hơi nghiêm trọng còn người đàn ông có vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Vì sao anh theo dõi tôi?" Tô Cẩm trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lục Thiểu Đình không trả lời, hồi lâu mới thuận miệng đáp lại: "Trùng hợp nhìn thấy xe của cô nên đi theo."
"Anh biết người muốn giết tôi là ai đúng không?" Tô Cẩm nhếch mép nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa. Vừa nãy cô nhìn thấy anh cầm điện thoại của tên sát thủ, hơn nữa một cái chớp mắt biến hóa của anh cũng không thoát khỏi ánh mắt của cô.
Lục Thiểu Đình không trả lời, dường như cũng không muốn trả lời vấn đề này.
Tô Cẩm phủi phủi môi, híp mắt không vui, xoa nhẹ cằm rồi liếc anh một cái: "Anh tự cầu phúc cho mình đi!" Nói xong, đưa tay vẫy chiếc taxi rời đi.
Lục Thiểu Đình nhìn chiếc xe rời đi, ngây người suy ngẫm. Hắn đưa tay móc di động trong túi ra, xem cẩn thận các tin nhắn lưu lại, hai hàng lông mày trên trán nhíu chặt lại. Số điện thoại trong di động của tên sát thủ với số gọi cho hắn là cùng một số. Sát thủ này là người của "S", khó trách hắn bị gọi về, hóa ra "S" đã có an bài khác. Tuy hắn không biết thân phận thật sự của "s", nhưng từ quyền thế của hắn ta cho thấy, "S" là một người quyền cao chức trọng.
Một quan chức cao cấp của quốc gia cuốn vào vụ án giết nhà buôn vũ khí. Chuyện này khiến thật người ta kinh ngạc khó hiểu nhưng chỉ cần hơi suy luận là biết, trong đó nhất định có giao dịch và âm mưu khổng lồ.
Lục Thiểu Đình cầm chặt di động, ánh mắt lóe lên sự tức giận. Hắn tiện tay quăng di động vào thùng rác, bước đi hòa vào đám đông.
Tô Cẩm cũng không đi dạo lung tung mà trực tiếp quay về biệt thự của Lãnh Mặc Phàm. Cô vừa bước ra khỏi xe thì ngay lập tức cảm giác được tức giận nồng đậm phiêu tán trong không khí. Vệ sĩ ngoài cửa dùng ánh mắt nơm nớp lo sợ nhìn cô. Tô Cẩm ung dung bình tĩnh bước vào phòng khách. Cô không sợ hậu quả.
"Trở lại rồi sao?" Giọng nam lạnh lùng truyền từ lan can tầng hai xuống.
Tô Cẩm ngẩng đầu. Lãnh Mặc Phàm chống hai tay vào lan can, cúi người nhìn cô chằm chằm, gương mặt tuấn tú không nhìn ra cảm xúc, chỉ có cặp mắt sâu không thấy đáy, âm ỷ tĩnh mịch chờ đợi lửa giận bùng nổ.
Tô Cẩm cúi đầu bước lên lầu, đi đến chỗ anh. Cô dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn anh giống như đã chuẩn bị tốt tâm lí để nhận tội.
Lãnh Mặc Phàm quả thực rất tức giận, vô cùng tức giận, chưa bao giờ có người dám đi ngược lại với ý anh như vậy, dám chơi trò mất tích mà chưa có sự đồng ý của anh. Nếu chỉ là một thuộc hạ không nghe lời, có lẽ anh đã trực tiếp cho phát súng kết liễu, đỡ phải phiền lòng. Nhưng cô lại là người trong lòng anh, đừng nói anh đứng ngồi không yên đợi cả buổi chiều, mà anh còn buộc phải đối mặt với hai kết quả, một là cô thắng trở về, hai là tin cô chết. Có trời mới biết, cuộc đời anh ghét nhất phải chờ đợi, mà người phụ nữ này bắt anh phải vượt qua một buổi chiều tồi tệ.
"Người đâu." Lãnh Mặc Phàm khẽ quát một tiếng.
Lập tức có một người vệ sĩ xách cặp đi tới, cúi người mở cặp lấy một một chiếc kim tiêm to như khẩu súng ra, rồi nói xin lỗi với Tô Cẩm: "Thực xin lỗi Tô tiểu thư."
Tô Cẩm xinh đẹp nhíu mày, cô tỏ vẻ bất mãn nhưng cũng không phản kháng, để mặc vệ sĩ cầm tay mình. Cô chăm chú nhìn "phát súng" ở cổ tay, từ cánh tay truyền đến đau nhức, khuôn mặt kiều diễm khẽ run rẩy, cắn chặt môi.
Vệ sĩ thu hồi súng rời đi. Tô Cẩm cúi đầu nhìn thoáng khối trong suốt bên trong cơ thể. Cô nở nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Anh vừa lòng chưa?"
"Từ nay về sau, em muốn ra ngoài phải được sự đồng ý của tôi." Lãnh Mặc Phàm hạ giọng nhắc nhở. Đúng vậy, anh vừa lòng, nhưng vừa rồi nhìn thấy đáy mắt cô có sự bất mãn, anh có chút không vui.
"Để tôi xem." Lãnh Mặc Phàm nắm tay cô, chỗ bị tiêm hơi sưng đỏ. Anh cúi người, nâng cánh tay cô lên thổi nhẹ, ánh mặt có chút đau lòng.
Có sao? Tô Cẩm tự cười giễu trong lòng. Xem như cô được tận mắt nhìn thấy sự bá đạo của người đàn ông này, nhưng đột nhiên trong lòng cô dâng lên một ý niệm kiên định. Cô tuyệt đối sẽ không yêu người đàn ông biến thái như vậy.
"Ăn cơm đi!" Lãnh Mặc Phàm nắm tay cô, bước xuống lầu. Đầu bếp cao cấp từ Italia đã chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.
"Tôi không muốn ăn." Lúc chuẩn bị bước xuống cầu thang, Tô Cẩm nhẹ nhàng giãy thoát khỏi anh, xoay người trở về phòng.
Lãnh Mặc Phàm híp mắt có chút tức giận nhưng vẫn tiếp tục bước xuống lầu.
Trong phòng, Tô Cẩm cầm điện thoại gọi cho Tương Vinh. Giọng nói bình tĩnh của Tương Vinh truyền đến: "Alo".
"Cha nuôi, khi nào nhiệm vụ của con kết thúc vậy?" Tô Cẩm trực tiếp hỏi, trong giọng nói lộ ra khẩn thiết.
"Sao vậy? Sống chung không thoải mái sao?" Tương Vinh ở đầu kia cười hỏi.
"Có kỳ hạn chứ!" Tô Cẩm cắn môi, hỏi không ngần ngại.
"Một tiếng trước, Lãnh tiên sinh gửi thêm 100. 000 USD đến tài khoản của cha. Xem ra anh ta sẽ không để con đi dễ dàng". Tương Vinh nói thật cho cô biết.
Vẻ mặt Tô Cầm cứng ngắc, khẽ nguyền rủa. Cô cúp điện thoại, nằm vật xuống giường ngủ.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |