← Ch.03 | Ch.05 → |
Tào Thiệu Trạch đau cả đầu mà Lý Ý Di trước sau gì vẫn quyết giữ ý mình, hai người bọn họ lại bắt đầu miệng lưỡi sắc bén.
Nói đến giảng đạo lý anh thật sự không bằng cô, có thể ôm, hôn là chuyện vô cùng tốt đẹp, lại bị coi là một nghi lễ xã giao, cũng thật buồn đi!
Cũng không biết như thế nao mà cuối cùng Tào Thiệu Trạch lại đáp ứng, lấy bản thân ra làm mãu để chứng minh sự bất đồng trong đó.
Hai người bọn họ cùng nghiêng thân thể, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn lẫn nhau, Lý Ý Di một bộ nghiêm túc như muốn tham ra thi biện luận, mà toàn thân Tào Thiệu Trạch lại nóng lên, người toát đầy mồ hôi.
Có thể là anh bị bệnh rồi mới bảo là muốn làm mẫu cho cô, muốn anh làm mẫu thế nào!
"Sao còn không bắt đầu?" Lý Ý Di hỏi anh.
Tào Thiệu Trạch nghĩ, anh dù sao cũng là đàn ông, làm sao có thể lùi bước vào lúc này, giữa bọn họ tranh cãi mặc dù "Hỏa bạo" một chút, nhưng không khí vẫn rất tốt, cho nên nói, thân là bằng hữu, là đàn ông, anh không thể nhận thua!
"Là em đề nghị chuyện này, dĩ nhiên em nên chủ động." Anh nuốt nước miếng một cái, có thể nói là anh không có cái dũng khí đó.
Anh... Anh ngượng ngùng!
"Cũng đúng." Lý Ý Di gật đầu một cái, nhìn anh nói: "Vậy ta tới."
"Tốt." Anh theo bản năng khép chặt khóe miệng, nhìn mặt của cô ngày càng tới gần, anh có thể nghe được nhịp tim của mình.
Anh đây là làm sao, cũng chỉ là một cái hôn thôi mà! Cứ xem như là giữa bạn bè đùa giỡn một chút, hơn nữa nụ hôn này không đại biểu bất cứ ý nghĩa gì, nhiều nhất là giúp cô có một bài học....
Hắn trừng mắt, Lý Ý Di cũng chừng mắt, hai người có thể nhìn thấy bản thân ở trong mắt đối phương.
Tào Thiệu Trạch hít sâu một cái, một bờ môi mềm mại dán lên môi anh, hô hấp giường như ngừng lại, lúc này trái tim anh co gấp lại.
Trời ạ, anh cũng không phải là nam sinh 16, 17 tuổi,
"Anh xem đi, bộ dạng khổ sở như vậy, không cần gấp gáp thế đâu?" Thanh âm Lý Ý Di truyền vào tai anh.
Anh lấy lại bình tĩnh, lắc đầu một cái.
"Em sao rồi, cảm giác thế nào?"
"Có thể có cảm giác gì? Em đã nói rồi, không có gì khác biệt cả."
Sau khi trảu qua thí nghiệp, Lý Ý Di vẫn muốn thao thao bất tuyệt.
Cô ấy một bộ "Cũng chỉ là một cái hôn mà thôi" hoàn toàn chọc giận Tào Thiệu Trạch, cũng có thể nói là đả kích tự tôn đàn ông của Tào Thiệu Trạch.
Đùa gì thế, anh khẩn trương đến sắp ngất đi, vậy mà cô dám nói "không có gì hơn"? Anh cảm thấy rất thất bại... Giống như không thể nào tiếp nhận!
"Tốt, chúng ta tiến một bước nói rõ." Lý Ý Di nói.
"Không cần tiến thêm một bước nói rõ, chuyện vừa rồi còn chưa xong!" Tào Thiệu Trạch khi đang nói chuyện, người đã nhào tới chỗ cô.
"Anh làm cái gì vậy... A!"
Lý Ý Di bị anh đẩy té nhào trên ghế sa lon, lưng cô áp vào trên sa lon thoải mái, chóp mũi dán với chóp mũi của anh, tay anh nắm cằm cô, hơi thở của anh mang theo nhiệt độ phả lên cổ cô.
"Không phải đã xong rồi sao?" Cô hỏi.
"Anh còn nghĩ sao còn chưa bắt đầu, bởi vì mới vừa rồi không thể gọi là hôn, Ý Di, đây mới gọi là hôn!" Anh giống như đang hạ chiến thư, bàn tay không tự chủ được dùng lực, cô bị đau, muốn gọi anh giảm nhẹ lực.
Nhưng môi đỏ của cô vừa nhếch thì anh đã không lãng phí thời gian, đem môi bản thân đặt lên môi cô, đồng thời lưỡi anh cũng chui vào trong miệng cô.
"Ưm!" Tâm cô run lên, bị hành động của anh làm kinh sợ.
Mà giờ phút này, anh hoàn toàn không có ý định giảng giải cánh thức hôn môi với cô, để cô tự mình thử nghiệm mới là nhanh nhất.
Tào Thiệu Trạch lần nữa tiếp xúc với đôi môi mềm mại của cô, mút đến vị trà hương nhàn nhạt trong miệng cô thì anh mới biết, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước vừa rồi căn bản không đủ, anh cần nhiều hơn nữa, chỉ có như vậy trái tim mới khôi phục bình thường không đập liên hồi nữa, chỉ có như vậy nhiệt độ mới có thể tản đi.
Anh tiếp xúc cùng lưỡi cô truy đuổi, chơi đùa, hơn nữa còn đem cái lưỡi dò vài trong cổ họng cô, lất đầu lưỡi khuấy đảo trong khoang miệng cô.
"Ưm!" Nơi cổ họng ngứa tới kinh người, giống như cái gì đó chui vào khắp nơi trong cơ thể cô, Lý Ý Di có chút luống cuống, cô chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, tê tê, lại nhột nhột làm cô khổ sở cực kì.
Cô vội vàng muốn kêu anh dừng lại, nhưng cô nói không ra lời, cánh tay bởi vì tê dại mà mất đi sức lực, tay chống đỡ trước ngực anh dần mất đi sức lực, anh cường thế tiến công, dây dưa với nhau
"Ưm..." đầu của cô choáng váng không thể suy nghĩ, chẳng lẽ trong miệng anh có thuốc tê sao?
Cái này không khoa học, trong nước miếng cũng không có thành phần làm người ta tê dại, cô sao lại cảm thấy đầu váng mắt hoa?
"Thế nào? Có phải cảm thấy cùng người khác bất đồng?" Tào Thiệu Trạch thở hổn hển, anh mất khống chế cũng là ngoài dự liệu của bản thân, mà điều làm anh khó chấp nhận lại không thể không chấp nhận, chính là anh tựa hồ không dừng lại được.
Thật kì quái, vậy mà lại có người cho rằng cô thiếu sức quyến rũ của người phụ nữ?
"Ưm... Anh ăn gian." Cô cũng không biết nói chuyện lại phú sức lực như vậy.
Anh bật cười, giống như đây chính là lời ca ngợi tốt nhất cho sự nỗ lực của anh, "Ý Di, chúng ta đều là bằng hữu, em không thể không nhận thua." "Nhưng cái này, không có đạo lý..."
"Thế nào không có đạo lý, chí ít cũng tin tưởng những gì trên ti vi diễn không phải là giả chứ?" Anh vuốt ve gương mặt của cô, rồi lại dịch chuyển đến cổ của cô, cô hơi run rẩy, không thể giải thích tại sao thân thể lại có phản ứng.
"Anh gãi làm em nhột." Cuối cùng cô cho ra kết luận.
Anh than thở, "Nếu là gãi ngứa, em sẽ cảm thấy nhột sao?" Anh tựa đầu vài cần cổ của cô, vào lúc cô đang suy tư môi anh khẽ chạm vào cần cổ mảnh khảnh của cô, rồi lại như không biết đủ tham lam mút lấy.
Thân thể mềm mại bị anh áp chế vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không ý thức được tình cảnh củ mình lúc này.
Có lẽ bề ngoài nhìn qua cũng không rõ ràng, nhưng anh đã từng tạo hình cho cô, anh là người rõ nhất, khi anh lựa chọn quần áo co cô đã biết được vóc người cô lung linh hấp dẫn như thế nào.
"Nhột a..." Cô không biết tại sao tim mình đập chậm nửa nhịp, "A, anh lại cong em nhột!"
Bàn tay anh ở dưới bụng cô cánh một lớp y phục vuốt ve, kì quái không phải anh đang cong ngón tay làm cô nhột, mà tựa hồ chỉ dựa vào lòng bàn tay cũng đã làm cô run rẩy.
Cái này thật không khoa học....
"Nếu nhột tại sao em lại không cười?" Anh nhẹ nhàng hỏi, bàn tay đem quần áo đẩy lên, bắt đầu ở trên người cô vuốt ve dao động.
Da thịt của cô so với vải vóc cao cấp anh từng sờ qua còn mềm mại hơn, giống như trẻ sơ sinh, ai có thể nỡ làm bị thương da thịt như vậy.
Anh đương nhiên càng không nỡ cho nên anh chỉ dùng lòng bàn tay êm ái vuốt ve ra thịt cô, muốn đem một phần xúc cảm nhập vào đáy lòng bản thân.
Bàn tay anh không khống chế được rời lên trên, mà thân thể cô cũng nhiệt tình đáp lại, khi bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên ngực cô, thì cô nhẹ nhàng kêu lên tiếng
"Ư..." Cô uốn éo thân thể, tránh né anh xâm nhập, mà anh lại đem áo lót của cô đẩy lên trên, lấy tay phủ lên nơi mềm mại nhất của cô.
Anh rất chuẩn xác nói cho cô biết: "Ý Di, có phải rất nhột nhưng không cười nổi, đó là bởi vì cái này không gọi là cù lét."
"Vậy... gọi là gì?" Thanh âm của cô chẳng biết tại sao lại run rẩy.
Anh cười, "Cáu này gọi là vuốt ve, em hiểu không?"
"Đừng nói như em rất ngu ngốc vậy!"
Anh vừa vuốt ve nhũ thịt của cô, vừa đem nụ hoa của cô ngậm vào trong miệng.
Lý Ý Di kinh ngạc, không phải chủ có con nít mới như vậy thôi sao? Nhưng là... Đây là cảm giác gì, hư hư thực thực, trừ tê dại ngày càng tăng lên còn có một Ti Ti trong cơ thể, vô cùng đau đớn.
Nhột cũng không phải là thật nhột, mà nói đau cũng không hẳn là đau, như vậy làm người ta không cách nào nhẫn nại...
"Không... Không cần..." Cô lắc đầu, cô không hiểu nổi thân thể mình, anh không hề làm cô tổn thương cái gì, mà nội bộ của cô lại giống như muốn nổ tung ra.
Anh ngược lại ôm cô càng chặt, đem nhũ thịt hút vào trong miệng anh, đầu lưỡi liếm nụ hoa co rút thành một cục, một bàn tay trượt xuống bụng cô, ở bên hông cô ma sát.
Cô giống như một hàng mỹ nghệ thuộc về anh, mặc anh vuốt ve thăm dò, coi không thích cảm giác như thế, điều này làm cô sắp mất đi lý trí.
"A a...... Ừ...."
"Như thế nào? Cảm giác kì diệu chứ? Chỉ là da thịt tiếp xúc với da thịt cũng có thể tuyệt vời như vậy, không cảm thấy rất thần kì sao?" Tài Thiệu Trạch nhìn coi hốt hoảng, bộ dạng lại mê mang, không khỏi cảm thán, trên đời này sao lại có người đáng yêu như vậy.
"Thần kì cái gì? Chỉ là có chút không được tự nhiên thôi." Cô vẫn cố chấp cho là "Những chuyện này không có ý nghĩa thực tế."
Đúng rồi, so với sanh con, những chuyện này không có tác dụng gì...
Tào Thiệu Trạch tuyệt không sốt ruột, dù sao bây giờ cô cũng đang ở trong tay anh, cô càng phản bác, anh càng cao hứng, bởi vì chỉ có như vậy anh mới có thể tiến thêm một bước để "chứng thực".
"Như vậy chúng ta hãy khảo chứng một chút đi! Ý Di, em cũng không nên lùi bước à."
"Cái gì? Ai lùi bước?" Lý Ý Di đặt câu hỏi, đồng thời Tào Thiệu Trạch ngồi chồm hỗm ở trên ghế sofa hanh chóng cởi quần dài của cô, không chỉ quần dài.... . (mọi người tự hiểu nhé, xấu hổ quá. )
Lý Ý Di bởi vì kinh ngạc quá độ ngược lại có vẻ hết sức trấn tĩnh, cho đến khi Tào Thiệu Trạch đem một chân của cô đặt lên vai anh, cho giống như bị người véo cho một cái phục hồi lại tinh thần.
"A, anh đừng...." Cô theo bản năng lấy hai tay che đi chỗ tư mật của mình.
Tào Thiệu Trạch rất hài lòng với phản ứng của cô, nhưng không tính thuận theo, anh dễ dàng đẩy hai tay của cô ra, còn cúi người xuống dán vào chỗ tư mật của cô, phải bức cô đến thất kinh, cho thấy dáng vẻ một người phụ nữ nên có.
Anh thành công, Lý Ý Di đâu chỉ thất kinh, khi anh lấy ngón cái sờ Tiểu Hoa hạch nhạy cảm dưới người cô thì toàn thân Lý Ý Di vọt lên một hồi khoái cảm co rút, rõ ràng là thân thể của mình đang bị người khác chọc ghẹo trở nên xa lạ, loại khoái cảm này thoát khỏi không chế để cho cô thật lòng sợ hãi.
"Không... Không cần... Ư a!"
Anh giống như chơi không đủ, lại lấy đầu lưỡi tiếp tục hành hạ cô.
"Thiệu Trạch... A a a" Cô không tự chủ ưỡn thẳng lưng, giống như nghênh hợp anh.
Tào Thiệu Trạch cảm giác giống như đời này anh chưa từng thấy qua phụ nữ vậy, khi cô kêu tên anh, trong giọng nói có ẩn chứa tình dục làm anh muốn nừng mà không ngừng được.
Anh vuốt ve bên trong bắp đùi cô, lưu luyến dao động, cho đến khi chạm tới cánh hoa ướt át giữa đùi cô, đầu ngón tay ở cửa đọng vuốt ve, từ từ khiến ái dịch thấm ướt ngón tay anh.
"Ý Di, nơi này ẩm ướt a." Anh cười.
"Đúng a..." Lý Ý Di như đi vào cõi thần tiên, theo phản xạ suy yếu đáp lại.
"Anh dĩ nhiên biết đây là cái gì, cũng biết em rõ nhất." Ngón tay anh vuốt ve mật tuyền của cô, "Em dĩ nhiên cái gì cũng biết, nhưng nếu không vuốt ve trước, em sẽ ướt thành như vậy sao."
"Ư a... Anh..." Lý Ý Di mắc cỡ muốn chạy trốn, nhưng thân thể lại không thuộc khống chế của cô, bị Tào Thiệu Trạch trêu đùa càng ngày càng trở nên vô lực, càng ngày càng mềm yếu.
"Không cần cố gắng phản bác, sao không thử thuận theo? Em sẽ phát hiện hành động thân mật so với tưởng tượng tuyệt vời hơn nhiều."
Ngón tay anh ấn lên hoa huy*t phấn hồng đang khép chặt, nhẹ nhàng kìm.
"A, không, nơi đó...." Coi như cô cố gắng phản kháng, nhưng thân thể lại đáp lại động tác của anh, hông của cô nâng lên thật cao, mà anh trong lúc đó cũng đem ngón tay chen vài giữa hao huyệt của cô.
Đầu Lý Ý Di muốn nổ tung, vô cao giọng kêu thành tiếng, toàn thân mỗi lỗ chân lông đều rỉ ra mồ hôi nóng ran.
"A!" Tào Thiệu Trạch thở dài một hôi, cô nhỏ như vậy, vừa mềm mại, trơn trượt, "Em thật giỏi!"
"Chớ nói nhảm, thật là đau!" Cô uốn éo thân thể, muốn ngăn không co dị vật đi vào trong cơ thể.
"Chỉ có đau thôi sao?" Anh dần dần co rúm ngón tay, lúc sắp rút ra khỏi cơ thể cô lại đột nhiên đâm vào.
"A!" Từng cái đâm vào sẽ khiến cho cô cao giọng gọi ra tiếng.
Tào Thiệu Trạch giống như được khích lệ, ngón tay kéo dài động tác, đồng thời lấy lưỡi trêu đùa hoa hạch của cô.
Kính thích càng thêm đáng sợ, Lý Ý Di phát hiện, thanh âm bản thân lúc nào thì trở nên nhu mị như vậy, cô từ lúc nài thì thôi không chống cự, từ lúc nào mà trong đầu chỉ còn một mảnh chống không, chỉ có thân thể tham luyến muốn nhận lấy nhiều hơn.
Cô ướt át tốt đẹp, hoa huy*t mút ngón tay anh, Tào Thiệu Trạch không muốn bỉ qua bất kì biểu hiện gì trên mặt cô, anh thật thỏa mãn với sự hàng phục của cô.
"Ý Di, nếu nói "Ba lai nhiều định luật" là chỉ cái này sao?" Anh rất bội phục bản thân lúc này còn có tâm tư đi trêu trọc cô.
"Tám cái gì...." Lý Ý Di đong đưa đầu, nơi bụng chất đống khoái cản làm cho cô trở nên nhẹ nhàng.
"Như vậy, ngoại trừ không được tự nhiên cùng đau, có phải cũng rất thoải mái không?" Nói xong đồng thời ngón giữa ở trong cơ thể cô nhấn vào điểm mẫn cảm.
"A a a!" Khoái cảm co rút, hoàn toàn tre mất thần trí của cô, "Nơi đó... A a...."
"Thế nào? Thoải mái không? Có phải hay hay không không còn biện phát suy tư cái khác, cho dù đầu óc em có thông minh đi nữa." Anh tăng nhanh lực đưa ra kéo vào, một tay khác húc vào hoa hạch đùa bỡn cô.
"Ư... Ư..." Cô một bộ mê mang, cũng không biết anh đang nói cái gì.
Cô chỉ hi vọng anh có thể cho cô nhiều hơn, là một thứ quan trọng, lúc này chỉ có anh có thể cho cô, nếu không cô sẽ điên mất.
"Thiệu Trạch.... Thiệu Trạch.... Ừ a... A a!"
Khi anh xâm nhập, thân thể cô từ trong ra ngoài kịch liệt co rút, phía dưới ái dịch chảy ra không ngưng và ngày một nhiều hơn, trước mắt một mảnh Lượng Bạch, cảm giác lâm ly sung sướng cùng cực cùng với mệt mỏi tràn vào thân thể cô.
Đây là cái gì? Chỉ là một loại tiếp xúc lại có thể làm cho người ta mê loạn như vậy, cái gọi là "thân mật" hóa ra lại điên cuồng mất lý trí như vậy.
Đợi Lý Ý Di hơi bình tĩnh lại, mơ hồ trong mắt cô cũng rõ ràng, thì ra anh vẫn lẳng lặng nhìn cô như vậy.
"Chúng ta không phải chủ thảo luận hôn sao?" Cô vô lực, nhỏ giọng oán trách.
"Điều này cũng bao gồm trong đó." Ánh mắt Tào Thiệu Trạch trong suốt, vô tâm phát giác ngọn lửa, tay anh vô cùng tự nhiên lau mặt của cô, cùng với mồ hôi trên mặt cô, "Ý Di, nếu chỉ là vì sinh Bảo Bảo mới có thể làm ra hành động thân mật, đó không phải là chuyện rất bi thương sao? Bởi vì thương người cho nên mới phải thân mật như thế."
"Nhưng chúng ta cũng không phải là người thương"
Lý ý Di có cảm giác bàn tay đặt trên khuôn mặt cô cứng ngắc, ngay cả biểu hiện của anh cũng thế, nhưng sau một khắc lại như cái gì cũng chưa sảy ra.
Tào Thiệu Trạch vỗ vỗ gò má của cô, cười nói: "Đúng vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể đến đây thôi."
Trong lời nói của anh có ngụ ý để cho cái đầu chậm lụt của cô chợt giật mình, mặt lại bắt đầu hồng lên.
Đúng vậy a, lần này anh đã chứng minh cho cô quá coi thường việc tiếp xúc thân thể, cô không còn lời nào đẻ nói, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm?
Lý ý Di sau khi mặc lại y phục, nhìn về phía ly trà lạnh như có điều suy nghĩ, Tào Thiệu Trạch yên lặng đứng một bên, chẳng biết tại sao, chính là biết tâm tư của cô, hơn nữa đối với nghi ngờ của cô chỉ có thể cười bất dắc dĩ ở trong lòng.
Ý Di a Ý Di, đầu óc thông minh của em có thể nghĩ ra sao? Cho dù không có làm đến cuối cùng, nhưng người bình thường chắc là sẽ không thảo luận thành như vậy, chuyện vừa sảy ra chính là chỉ có người yêu mới có thể làm a.
Tào Thiệu Trạch tự nói với mình, cô không nghĩ ra cũng tốt, nếu không anh sẽ không còn mặt mũi gặp cô, anh thế nhưng lợi dụng lúc người ta khó khăn mà chiếm tiện nghi lớn như vậy. Cô ở phương diện này trì độn như vậy, chẳng lẽ anh còn khong biết thu lại sao?
Mà anh lại còn rất thích thú.... , nghĩ tới nghiên cứu bản thân thu được hôm nay chính là để cho cô áp dụng trên người đàn ông khác, trong lòng lại thấy khó chịu.
Tào Thiệu Trạch rốt cuộc phát giác điểm đặc biệt của Lý Ý Di đối với anh, có lẽ còn vượt xa tưởng tượng của anh.
Tào Thiệu Trạch có chút kích động, lại không dám tin tưởng hoàn toàn vào trực giác của mình, mặc dù từ trước tới nay anh đều dựa vào trực giác mà sống, nhưng chỉ duy có chuyện này anh nhất định phải cẩn thận.
Đối với tình cảm, anh phải cẩn thận, bởi vì đây là chuyện trọng đại, anh cũng không muốn bởi vì một phút ý loạn tình mê mà hủy diện quan hệ của anh và cô, thực sự là kinh nghiệm như vậy quá nhiều.
Anh vốn là như vậy, những đoạn tình trước đều sảy ra cùng người mẫu của mình, nhưng sau anh mới phát hiện mình không yêu nữ nhân kia, mà là vì nữ nhân kia là tác phảm nghệ thuật của anh, nói cho cùng, anh yêu sáng tạo hình tượng.
Anh thừa nhận mình có điểm tự luyến, khi tính tình chân thật của người ta sau cái hình tượng đó lộ ra ngoài thì anh có cảm giác như mình bị lừa, kết quả làm cho mọi người chia tay không vui vẻ.
Anh biết đó không phải là lỗi của đối phương, nhưng lại không khống chế được cá tính kích động của mình, thiệt thòi như vậy quá nhiều, cho nên lần này anh nhất định phải tỉnh táo cẩn thận suy ngĩ, chỉ là anh vừa nghĩ đến bản thân và Lý Ý Di sau này có thể không có kết quả thì toàn thân liền phát rét.
Phong công tác của Tào Thiệu Trạch vừa đúng thời điểm nhận người, anh đem toàn bộ tinh lực vùi đầu vào việc lựa chọn thành viên ưu tú, muốn dùng công việc để giảm bớt tâm tình. Quan trọng nhất là sau đó anh lại nhận được điện thoại của Lý Ý Di nói cô cùng bạn trai lại làm lành.
A! cái tên "bạn trai" chết tiệt kia! Anh ta đến tột cùng muốn như thế nào, tại sao chỉ vì tổ tiên ba đời nhà anh ta không có bệnh truyền nhiễm, lại tại trước mặt người khác giành lấy việc tỏ tình với Lý Ý Di trước, vì vậy là có thể trở thành bạn trai của cô?
Anh ta rõ ràng không xứng với cô!Còn không xứng để xách dép cho cô, vậy mà còn làm cho cô phiền não, anh ta cũng không thấy xấu hổ sao?
Mỗi lần Lý Ý Di nhắc đến người này, Tào Thiệu Trạch lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, vốn là không được nhìn thấy cô cũng đã đủ thống khổ rồi, lại còn phải nghe cô nói đến tình trạng của mình cùng bạn trai, anh đâu còn tâm tư làm việc a!
Lý Ý Di đang cầm trong tay bản kế hoạch tiến hành thì nhận được tin nhắn khẩn cấp của Tào Thiệu Trạch, nói cô vô luận như thế nào cũng phải đến "Tình" một chuyến.
Thật kì quái, anh có chuyện gì khẩn cấp cần tìm cô đâu, nhưng Lý ý Di không chút nào suy tính, thật vất vả mới có một ngày nghỉ liền đi đến "Tình" một chuyến.
Mặc dù hôm nay cô vốn cùng bạn trai Thiệu Vĩ Minh có hẹn, nhưng bọn cô mỗi tuần đều có thể gặp mặt một lần, còn Tào Thiệu Trạch cả tháng cũng không thấy mặt, huống chi anh đã nói là có chuyện gấp thì nhất định là có chuyện gấp, cho nên cùng bạn trai hẹn hò cũng có thể để đến lần sau.
Lý Ý Di không ngừng nói như vậy giống như đang thôi miên mình, cô tự nói với mình, cô vội vàng chạy đến "Tình là có nguyên nhân nhưng đó không phải vì cá nhân Tào Thiệu Trạch.
Đến "Tình", nhân viên làm việc liền trực tiếp dẫn cô lên lầu hai. Lần này không phải là ở phòng Víp nghỉ ngơi mà là ở khu nghỉ ngơi ngoài phòng làm việc của tào Thiệu trạch chờ, bọn họ nói Tào Thiệu Trạch đang tiếp đãi vị khách rất quan trọng nhưng lập tức sẽ kết thúc.
Loại cảm giác này thật kì quái, ... Lý Ý Di nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc của Tào Thiệu Trạch, cô chặn một xe taxi, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, nhưng lại bị một cánh của ngân cánh lòng tha thiết của cô.
Cẩn thận suy nghĩ lại, cô làm gì mà phải vội vã như vậy? làm gì mà sáng tinh mơ đã vội chạy tới nơi này? Cô rõ ràng có thể ngủ nướng, cùng mẹ ăn trưa, xem TV, tán róc một hồi, sau đó ung dung tự tại ngồi xe buýt tới đây.
Cánh cửa kia giống như đang cười nhạo cô nhất thời nóng óc, kích động làm việc không suy nghĩ.
May mắn, vị nhân viên kia cũng không phải nói dối, mấy phút sau, cánh cửa phòng làm việc của Tào Thiệu Trạch mở ra, từ bên trong đi một người phụ nữ có khí chất bước ra, theo sau là Tào Thiệu Trạch.
Một tháng không gặp mặt, tóc của anh dường như dài hơn rồi? Lý Ý Di suy nghĩ loạn xạ, cố ý coi thường những hình ảnh lần trước bọn họ gặp mặt đang hiện lên trong đầu
Rõ ràng sau chuyện đó cũng bình an vô sự, nhưng giờ cô lại phát hiện tim mình đập rộn lên, Lý Ý Di đưa tay đè lên lồng ngực đang đập kịch liệt của mình.
"Tào tiên sinh, hợp tác vui vẻ." Cô gái kia vươn tay ra, Tào Thiệu Trạch cũng nhiệt tình bắt lấy.
"June, cô có thể đáp ứng tới giúp thực sự là quá tốt! Tôi tin tưởng cô sẽ không có bất kì hạn chế gì, hơn nữa tôi sẽ cố gắng đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cô." Trong giọng nói của Tào Thiệu Trạch chứa hưng phấn không thể tả
"A, có ông chủ như anh thật là làm người ta khoái trá." Cái cô gáu gọi là June cười, "Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, dù so về sau còn nhiều cơ hội gặp mặt."
Không biết có phải là ảo giác hay không, mà coi cảm giác lúc cô gái tên June đó đi lại gần, cười với cô
Không đợi cô hiểu rõ, Tào Thiệu Trạch đã xoải bước lớn đi tới trước người cô, cô đứng lên, không tâm tư suy nghĩ chuyện khác, gần đây cô cảm thấy não của mình có chút trốn rỗng
"Xin lỗi, để em chờ lâu như vậy!" Cặp mắt Tào Thiệu Trạch sáng lên làm cho người ta không hiểu là bởi vì nhìn thấy cô mà cao hứng hay còn chưa hết vui vẻ vì chuyện lúc nãy.
"Cũng không có gì" Lý Ý Di không tình nguyện nhìn thẳng mắt anh, ngược lại cô nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, "Cô gái kia chính là người anh đã nhắc đến trong điện thoại, June tiểu thư? Cô ấy đáp ứng gia nhập đội của anh rồi hả?"
"Đúng vậy, cô ấy là thiết kế sư rất giỏi, anh rất thưởng thức phong cách của June, nếu như cô ấy có thể giúp anh thì không còn gì tốt hơn, nhưng bị cô cự tuyệt hai lần." Tào Thiệu Trạch càng thêm vui vẻ, "Hôm nay cô ấy lại đến đây, đáp ứng gia nhập đội, Ý Di, em đúng là nữ thần may mắn của anh, chỉ cần gặp em là chuyện tốt đến không ngừng!"
"Đó chỉ có thể chứng minh sức quyến rũ của anh tương đối lớn thôi." Lý Ý Di bật cười, anh còn chọn chuyện tốt đẩy cho cô.
"Nhưng anh cảm thấy đây là công lao của em." Tào Thiệu Trạch kiên trì.
Bởi vì không thấy được cô anh sẽ rất phiền não, làm chuyện gì cũng không hăng hái, sẽ trở nên rất chán nản, mà anh chán nản thì sẽ không có cánh nào làm việc tốt, làm việc như vậy sẽ không thuận lợi, không thuận lợi sẽ càng thêm chán nản.
Vừa nghĩ tới hôm nay cô sẽ tới tìm anh, phiền muộn trong lòng anh liền tự nhiên biến mất, tâm tình của anh tốt cũng sẽ lây đến người khác, người khác cũng vui vẻ, tất cả mọi người đều vui vẻ, đây dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.
Anh muốn xây dựng đoàn đội của mình, sau đó phải có nhãn hiệu riêng, đây mới chính là mục đích anh trở về thành lập tình. Vì mục đích này, anh đã chuẩn bị rát lâu, điều tra rất nhiều, cũng đã sớm nhìn trúng một số thiết kế sư trẻ có tên tuổi, anh đang từng bước một hướng đến mục tiêu, cuối cùng cũng có khởi sắc, mọi cố gắng không có uổng phí.
Lý Ý Di không tiếng động chia sẻ niềm vui sướng với anh, anh nói công lao của người nào thì chính là người đó, trước sự vui vẻ của anh cô cũng không muốn cùng anh tranh luận vào lúc này.
"Vậy anh gọi em tới cũng là vì chuyện này?" Lý Ý Di hỏi.
"Dĩ nhiên." Nhắc tới cái này, Tào Thiệu Trạch lại càng hưng phấn hơn, "Ý Di, em trở lại làm người mẫu cho anh có được không?"
"Cái...... Cái gì?" đáp án này mằm trong dự liệu, nhưng lại có chút không thể tin, "Cái gì người mẫu?"
"Em bây giờ còn hỏi vấn đèn này, em cũng không phải là chưa làm qua, chính là giống lần trước a." tào Thiệu Trạch căn bản không muốn cô cự tuyệt.
Thì ra là Tào Thiệu Trạch muốn quay một đoạn phim tuyên truyền cho nhãn hiệu, bên trong chủ yếu là giới thiệu về đội thiết kế mà anh mới thành lập, đem nhãn hiệu dung nhập vào trong đó, làm thành phim ngắn khoản 40 giây phát trên Đài Truyền Hình cùng Internet, trong này dĩ nhiên cũng cần một người mẫu.
Lần trước cô làm người mẫu cho anh nên lần này anh nghĩ tới cô đầu tiên cũng là chuyện hết sức bình thường, lần này Tào Thiệu Trạch hỏi ý kiến của cô một lượt, để cho cô trực tiếp nói suy nghĩ của mình, nói muốn đem cô tạo thành bộ dạng gì, nói nhiếp ảnh gia cùng biên tập sư nổi tiếng cỡ nào.
Lý ý Di nghe mà ngây ngốc, cô nghe không hiểu, cũng không muốn biết phim ngắn là cái dạng gì, nhưng cô cũng không cắt đứt lời nói của anh.
Anh gọi cô từ xa xôi tới đây, ngay cả mời cô vào phòng làm việc cũng tiết kiệm, để cho cô ở ngoài của nghe anh thì thầm hơn 10 phút, nhưng cô tuyệt không tức giận, đối với sự cao hứng của Tào Thiệu Trạch, cô đáng giận không đứng lên.
"Nhưng chúng ta cũng không phải là người thương"
Lý ý Di có cảm giác bàn tay đặt trên khuôn mặt cô cứng ngắc, ngay cả biểu hiện của anh cũng thế, nhưng sau một khắc lại như cái gì cũng chưa sảy ra.
Tào Thiệu Trạch vỗ vỗ gò má của cô, cười nói: "Đúng vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể đến đây thôi."
Trong lời nói của anh có ngụ ý để cho cái đầu chậm lụt của cô chợt giật mình, mặt lại bắt đầu hồng lên.
Đúng vậy a, lần này anh đã chứng minh cho cô quá coi thường việc tiếp xúc thân thể, cô không còn lời nào đẻ nói, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm?
Lý ý Di sau khi mặc lại y phục, nhìn về phía ly trà lạnh như có điều suy nghĩ, Tào Thiệu Trạch yên lặng đứng một bên, chẳng biết tại sao, chính là biết tâm tư của cô, hơn nữa đối với nghi ngờ của cô chỉ có thể cười bất dắc dĩ ở trong lòng.
Ý Di a Ý Di, đầu óc thông minh của em có thể nghĩ ra sao? Cho dù không có làm đến cuối cùng, nhưng người bình thường chắc là sẽ không thảo luận thành như vậy, chuyện vừa sảy ra chính là chỉ có người yêu mới có thể làm a.
Tào Thiệu Trạch tự nói với mình, cô không nghĩ ra cũng tốt, nếu không anh sẽ không còn mặt mũi gặp cô, anh thế nhưng lợi dụng lúc người ta khó khăn mà chiếm tiện nghi lớn như vậy. Cô ở phương diện này trì độn như vậy, chẳng lẽ anh còn khong biết thu lại sao?
Mà anh lại còn rất thích thú.... , nghĩ tới nghiên cứu bản thân thu được hôm nay chính là để cho cô áp dụng trên người đàn ông khác, trong lòng lại thấy khó chịu.
Tào Thiệu Trạch rốt cuộc phát giác điểm đặc biệt của Lý Ý Di đối với anh, có lẽ còn vượt xa tưởng tượng của anh.
Tào Thiệu Trạch có chút kích động, lại không dám tin tưởng hoàn toàn vào trực giác của mình, mặc dù từ trước tới nay anh đều dựa vào trực giác mà sống, nhưng chỉ duy có chuyện này anh nhất định phải cẩn thận.
Đối với tình cảm, anh phải cẩn thận, bởi vì đây là chuyện trọng đại, anh cũng không muốn bởi vì một phút ý loạn tình mê mà hủy diện quan hệ của anh và cô, thực sự là kinh nghiệm như vậy quá nhiều.
Anh vốn là như vậy, những đoạn tình trước đều sảy ra cùng người mẫu của mình, nhưng sau anh mới phát hiện mình không yêu nữ nhân kia, mà là vì nữ nhân kia là tác phảm nghệ thuật của anh, nói cho cùng, anh yêu sáng tạo hình tượng.
Anh thừa nhận mình có điểm tự luyến, khi tính tình chân thật của người ta sau cái hình tượng đó lộ ra ngoài thì anh có cảm giác như mình bị lừa, kết quả làm cho mọi người chia tay không vui vẻ.
Anh biết đó không phải là lỗi của đối phương, nhưng lại không khống chế được cá tính kích động của mình, thiệt thòi như vậy quá nhiều, cho nên lần này anh nhất định phải tỉnh táo cẩn thận suy ngĩ, chỉ là anh vừa nghĩ đến bản thân và Lý Ý Di sau này có thể không có kết quả thì toàn thân liền phát rét.
Phong công tác của Tào Thiệu Trạch vừa đúng thời điểm nhận người, anh đem toàn bộ tinh lực vùi đầu vào việc lựa chọn thành viên ưu tú, muốn dùng công việc để giảm bớt tâm tình. Quan trọng nhất là sau đó anh lại nhận được điện thoại của Lý Ý Di nói cô cùng bạn trai lại làm lành.
A! cái tên "bạn trai" chết tiệt kia! Anh ta đến tột cùng muốn như thế nào, tại sao chỉ vì tổ tiên ba đời nhà anh ta không có bệnh truyền nhiễm, lại tại trước mặt người khác giành lấy việc tỏ tình với Lý Ý Di trước, vì vậy là có thể trở thành bạn trai của cô?
Anh ta rõ ràng không xứng với cô!Còn không xứng để xách dép cho cô, vậy mà còn làm cho cô phiền não, anh ta cũng không thấy xấu hổ sao?
Mỗi lần Lý Ý Di nhắc đến người này, Tào Thiệu Trạch lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, vốn là không được nhìn thấy cô cũng đã đủ thống khổ rồi, lại còn phải nghe cô nói đến tình trạng của mình cùng bạn trai, anh đâu còn tâm tư làm việc a!
Lý Ý Di đang cầm trong tay bản kế hoạch tiến hành thì nhận được tin nhắn khẩn cấp của Tào Thiệu Trạch, nói cô vô luận như thế nào cũng phải đến "Tình" một chuyến.
Thật kì quái, anh có chuyện gì khẩn cấp cần tìm cô đâu, nhưng Lý ý Di không chút nào suy tính, thật vất vả mới có một ngày nghỉ liền đi đến "Tình" một chuyến.
Mặc dù hôm nay cô vốn cùng bạn trai Thiệu Vĩ Minh có hẹn, nhưng bọn cô mỗi tuần đều có thể gặp mặt một lần, còn Tào Thiệu Trạch cả tháng cũng không thấy mặt, huống chi anh đã nói là có chuyện gấp thì nhất định là có chuyện gấp, cho nên cùng bạn trai hẹn hò cũng có thể để đến lần sau.
Lý Ý Di không ngừng nói như vậy giống như đang thôi miên mình, cô tự nói với mình, cô vội vàng chạy đến "Tình là có nguyên nhân nhưng đó không phải vì cá nhân Tào Thiệu Trạch.
Đến "Tình", nhân viên làm việc liền trực tiếp dẫn cô lên lầu hai. Lần này không phải là ở phòng Víp nghỉ ngơi mà là ở khu nghỉ ngơi ngoài phòng làm việc của tào Thiệu trạch chờ, bọn họ nói Tào Thiệu Trạch đang tiếp đãi vị khách rất quan trọng nhưng lập tức sẽ kết thúc.
Loại cảm giác này thật kì quái, ... Lý Ý Di nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc của Tào Thiệu Trạch, cô chặn một xe taxi, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, nhưng lại bị một cánh của ngân cánh lòng tha thiết của cô.
Cẩn thận suy nghĩ lại, cô làm gì mà phải vội vã như vậy? làm gì mà sáng tinh mơ đã vội chạy tới nơi này? Cô rõ ràng có thể ngủ nướng, cùng mẹ ăn trưa, xem TV, tán róc một hồi, sau đó ung dung tự tại ngồi xe buýt tới đây.
Cánh cửa kia giống như đang cười nhạo cô nhất thời nóng óc, kích động làm việc không suy nghĩ.
May mắn, vị nhân viên kia cũng không phải nói dối, mấy phút sau, cánh cửa phòng làm việc của Tào Thiệu Trạch mở ra, từ bên trong đi một người phụ nữ có khí chất bước ra, theo sau là Tào Thiệu Trạch.
Một tháng không gặp mặt, tóc của anh dường như dài hơn rồi? Lý Ý Di suy nghĩ loạn xạ, cố ý coi thường những hình ảnh lần trước bọn họ gặp mặt đang hiện lên trong đầu
Rõ ràng sau chuyện đó cũng bình an vô sự, nhưng giờ cô lại phát hiện tim mình đập rộn lên, Lý Ý Di đưa tay đè lên lồng ngực đang đập kịch liệt của mình.
"Tào tiên sinh, hợp tác vui vẻ." Cô gái kia vươn tay ra, Tào Thiệu Trạch cũng nhiệt tình bắt lấy.
"June, cô có thể đáp ứng tới giúp thực sự là quá tốt! Tôi tin tưởng cô sẽ không có bất kì hạn chế gì, hơn nữa tôi sẽ cố gắng đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cô." Trong giọng nói của Tào Thiệu Trạch chứa hưng phấn không thể tả
"A, có ông chủ như anh thật là làm người ta khoái trá." Cái cô gáu gọi là June cười, "Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, dù so về sau còn nhiều cơ hội gặp mặt."
Không biết có phải là ảo giác hay không, mà coi cảm giác lúc cô gái tên June đó đi lại gần, cười với cô
Không đợi cô hiểu rõ, Tào Thiệu Trạch đã xoải bước lớn đi tới trước người cô, cô đứng lên, không tâm tư suy nghĩ chuyện khác, gần đây cô cảm thấy não của mình có chút trốn rỗng
"Xin lỗi, để em chờ lâu như vậy!" Cặp mắt Tào Thiệu Trạch sáng lên làm cho người ta không hiểu là bởi vì nhìn thấy cô mà cao hứng hay còn chưa hết vui vẻ vì chuyện lúc nãy
← Ch. 03 | Ch. 05 → |