Vay nóng Homecredit

Truyện:Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn - Chương 03

Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn
Trọn bộ 15 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-15)

Siêu sale Shopee


Đông Nhật Dương ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, trực tiếp mở túi rút số liệu bên trong ra, ngay khi tầm mắt hắn nhìn đến trang đầu tiên thì đôi mắt híp lại thành một đường, chính là cô ấy, chính là cô gái kỳ lạ hắn gặp ở nhà hàng lần trước

Hắn nhanh chóng xem tiếp số liệu trong tay, trong đầu từ từ hình thành một quyết định, khóe môi khẽ nhếch lên ngày càng rõ ràng, tròng mắt đen lấp lánh giống như là vừa phát hiện ra chuyện gì vui lắm.

"A, thật là thú vị." Đông Nhật Dương nhỏ giọng nỉ non, lộ ra vẻ mong đợi.

Thịnh Thiên cùng Âu Phàm đồng thời rùng mình một cái, thấy Đông Nhật Dương bày ra nụ cười quỷ dị kia, bị sợ đến da gà nổi rơi đấy mặt đất.

"Đông Nhật Dương, cậu có thể đừng cười như vậy có được không?" Thấy hắn quá kỳ quái, Âu phàm cùng với bạn tốt đảo cặp mắt trắng dã.

"Chuyện gì có thể làm cho cậu có hứng thú như vậy?" Thân là một luật sư, Thịnh Thiên rất nhanh đè xuống sự kinh ngạc hiện lên trên mặt, tỉnh táo hỏi "chẳng lẽ cậu rất mong đợi cùng Thủy gia kết thân?"

Chuyện này thật là thiên đại kỳ văn rồi! (chắc là như chuyện lạ có thật ở mình rồi ^^)

Đông Nhật Dương lại mang khuôn mặt tươi cưới dịu dàng, rất tự nhiên mà nói: " Ngự Trù Phường luôn cần loại gạo mới của Thủy gia, tuy hai nhà đã tính toán sẽ hợp tác lâu dài rồi nhưng vẫn cần một thứ có thể tin tưởng được để đảm bảo, không phải sao? "

"Như vậy, thứ có thể tin tưởng được như cậu nói là hôn nhân sao?" Âu phàm lành lạnh nói: "Cậu sẽ không vì mấy hạt gạo kia mà bán thân chứ?"

Nghĩ như thế nào cũng đều là không thể tưởng tượng nổi, cho tới bây giờ Đông Nhật Dương đều không phải là đứa trẻ ngoan, mặc dù bề ngoài giả bộ trông rất giống, nhưng bọn họ từ nhỏ đến lớn đều là bạn tốt của hắn nên rất hiểu hắn là kẻ có tính cách thất thường như thế nào, nếu là chuyện hắn không muốn làm thì cho dù có thế nào hắn cũng nhất quyết không làm, ngược lại, đã là chuyện hắn muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được hắn.

"Cho dù đó chỉ là mấy hạt gạo bé nhỏ nhưng cậu cũng phải dựa vào đó mới có thể sống được." Đông Nhật Dương nhàn nhạt nhấn mạnh, "Đó cũng là nền móng cho Ngự Trù Phường, cậu nói có quan trọng hay không?"

"Đây có phải là ý của ông nội cậu không?" Thịnh Thiên đoán trúng tim đen liền chỉ ra nhân vật mấu chốt.

"A, ông ấy cũng không phản đối." Đông Nhật Dương khẽ cười một tiếng, đáy mắt thoáng qua tia khó đoán.

"Tôi thấy có mà cậu cũng không còn phản đối thì có." Thịnh Thiên tức giận châm chọc

Lúc Đông Nhật Dương mới nhìn thấy tài liệu trong mắt đã xuất hiện sự thay đổi rất nhỏ, nhưng nó vẫn không qua được đôi mắt sắc bén của hắn

"Không thể nào." Âu Phàm sợ hãi kêu lên

"Là dạng người đẹp đến mức nào mà có thể làm cho người cam tâm tình nguyện hy sinh tự do như vậy?" Hắn cực kỳ hào hứng, liền nhanh tay đoạt lấy tài liệu, vừa nhìn thấy thì............."Đông Nhật Dương, khẩu vị của cậu thay đổi từ khi nào đấy?"

Âu Phàm từ tập tài liệu ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn bạn tốt.

Trong hình là một cô gái đầy đăn mượt mà, không hề giống với xu hướng "người dây" mà các cô gái hiện đại đang theo đuổi, nhưng da thịt non mềm trắng trẻo trông mềm nhũn như cái bánh màn thầu này làm cho người ta không nhịn được mà muốn xông vào cắn một ngụm. Mặc dù cô gái nhỏ này có thể khiến người ta yêu quý nhưng chưa đủ để kích thích người ta tiến tới hôn nhân a.

"Đây không phải là mẫu người cậu thích nha". Âu Phàm vẫn chưa thể tin được

"Cậu biết mẫu người tôi thích sao?". Đông Nhật Dương không trả lời mà hỏi lại.

"Hơ.... ." Thật đúng là không biết, người này đối với mọi phụ nữ luôn là ôn hòa lễ độ, nhìn như phù hợp để ở bên nhau, cũng là như giữ một khoảng cách, không để người ta có thể đi vào cuộc sống của hắn.

"Cậu chắc chắn chứ?" Thịnh Thiên nghiêm túc hỏi bạn

"Cậu cứ nói đi" Đông Nhật Dương nhìn hắn, trên môi nở ra nụ cười sáng lạn.

"Chúc mừng." Thịnh Thiên không hỏi thêm nữa, nâng chén hướng tới hắn cụng ly

"Này, bây giờ là thế nào?" Âu Phàm nhìn hai người kia nâng chén liền hỏi:"Cậu thật muốn kết hôn?"

"Thịnh Thiên đã nói chúc mừng, còn có thể là giả sao?" Đông Nhật Dương nhún vai, mỉm cười nói,

"Thôi." Âu phàm cũng cầm ly rượu lên cùng hắn cụng ly với hắn "Đến ngày đó trang phục cô dâu sẽ do tôi chịu trách nhiệm, hoàn toàn miễn phí."

"Vậy thì cảm tạ." Đông Nhật Dương đem ly hướng về phía hắn đáp lễ, sau đó ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.

Vẫn chưa thể tiếp nhận được thực tế, Âu Phàm đi tới bên cạnh Thịnh Thiên, nhỏ giọng buôn chuyện không ngừng, mà lúc này Đông Nhật Dương cũng bắt đầu suy nghĩ xem khi nào thì sẽ đi gặp vợ tương lai của mình.

Trong phòng nghỉ tòa soạn " Mỹ Thực" đang tràn ngập một bầu không khí quái dị, người đẹp Sở Đan Thanh đang dùng đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm cái người đang không ngừng nhét thức ăn vào miệng kia.

"Đan Thanh, cậu đã trừng mắt nhìn tớ suốt 10 phút rồi đấy, không thấy mỏi mắt sao?" Cái miệng nhỏ đang ra sắc cắn miếng bánh xốp giòn, Thủy Y Mễ lộ ra vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.

ừm, trà chiều điểm tâm của nhà hàng này thật sự là quá tuyệt vời!

"Thủy Tiểu Mễ!" Sở Đan Thanh cau mày.

"Đan Thanh, chúng ta biết nhau lâu như vậy mà cậu lại gọi sai tên của người ta, cậu trả lời thế nào đây a?" Trên miệng đầy mảnh vụn, Thủy Y Mễ cố ý coi thường sự tức giận của cô mà cố ý trêu ghẹo.

"Thủy Tiểu Mễ, cậu có thể vì mấy món ăn mà đem bán mình đi sao?" Sở Đan Thanh không để ý tới cô đang bày ra dáng vẻ ngu ngốc, lạnh lùng nghiêm chỉnh chất vấn.

"Đó không phải là mấy món ăn bình thường, nghe nói là từ nhà bếp trong cung đình nhưng đã bị thất truyền nha!" Thủy Y Mễ không biết sống chết mà phản bác, "Chỉ có Ngự Trù Phường có thể làm ra, hơn nữa còn là chỉ có người của Đông gia mới biết cách làm các món ăn đó!"

"Đó chỉ là món ăn nha!" Sở Đan Thanh cảm thấy vô lực, cô gái này chỉ vì mấy cài bàn ăn nhỏ rách nát mà ngây ngốc đồng ý kết hôn với người không quen không biết, chuyện này thật sự là quá hoang đường rồi.

"Cậu biết Đông Nhật Dương sao?" Sở Đan Thanh chắc chắn là cô không biết cái tên Đông Nhật Dương kia

"Hắn là ai?" Thủy Y Mễ từ nhỏ đến giờ đầu óc chỉ để nhớ rõ hai thứ đó là thức ăn ngon cùng sách dạy nấu ăn, những chuyện còn lại thì hoàn toàn không nhớ rõ.

"Là người đàn ông cậu sẽ phải kết hôn!" Sở Đan Thanh cắn răng, nói từng chữ từng câu, "Cậu đến hắn là ai cũng không biết, vậy mà còn đòi gả cho hắn sao?"

"Haizzz, có sao đâu, thời xưa khi mà các cụ kết hôn, cũng không phải là cũng không gặp qua đối phương sao? Còn không phải như vậy cũng có thể sống tốt cùng nhau đến lúc đầu bạc?." Thủy Y Mễ chẳng hề để ý mà nói.

"Cậu sao lại biết được họ sống hạnh phúc cùng nhau đến lúc đầu bạc?" Sở Đan Thanh trợn lên lên đến mức lớn nhất

"TV toàn diễn như vậy." Thủy Y Mễ trả lời như đó là lẽ dĩ nhiên

Sở Đan Thanh không đáp, cảm giác chính mình là "hoàng đế không gấp thái giám lại gấp"!

"Tùy cậu thôi." Cô bỏ qua, "Về sau đừng tới tìm tớ mà khóc lóc kể lể là tốt rồi."

"Đan Thanh, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.". Thủy Y Mễ cảm thấy thật sự là bạn tốt suy nghĩ quá nhiều, chỉ là kết hôn thôi mà, không có gì thay đổi cả, cô vẫn là cô, quan trọng là sau này cô sẽ được ăn món ăn thất truyền của nhà bếp hoàng cung rồi!.

"Chỉ hy vọng như thế." Sở Đan Thanh chân thành hi vọng nàng có thể vẫn đơn thuần như vậy.

"Không nói chuyện này nữa." Thủy Y Mễ đưa giấy ăn lên lau miệng xong thì đi tới bên cạnh cô hạ thấp giọng thần thần bí bí nói: "Tớ mới tìm được một nhà hàng ngon lắm, sau khi tan ca chúng ta đi thử một chút, cậu thấy thế nào?"

Sở Đan Thanh nghiêng đầu liếc xéo cô một cái sau đó không nói câu nào liền lướt qua cô đi thẳng ra ngoài

"Này, Đan Thanh......" Thủy Y Mễ vội vàng đuổi theo, "Tớ......"

Âm thanh cùng người cùng nhau biến mất ở khúc quanh, phòng nghỉ ngơi phút chốc trở nên an tĩnh, chỉ có trong không khí một mùi vị ngọt ngào của bánh xốp trứng.....

Đông Nhật Dương không ngờ lại có thể gặp Thủy Y Mễ nhanh như vậy, cô đang cùng một cô gái khác đang ngồi ở một góc, giống như lần đầu tiên hắn gặp cô, vẫn là một bàn đầy thức ăn ở trước mặt, dĩ nhiên số thức ăn đấy là do cô gọi rồi, vì cô gái ngồi ở đối diện cô thân hình rất mảnh mai, cho nên không thể là người ăn được nhiều như vậy.

"Ha ha, xem ra thật là có duyên a." Đông Nhật Dương ngồi xuống vị trí đối diện bàn của họ, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

"Tiểu Mễ, cậu nhất định phải ăn nhiều như vậy sao?" Sở Đan Thanh lần nữa chỉ vào thức ăn trên bàn, hạ thấp giọng hỏi lại thêm lần nữa.

Trời ạ! Chẳng lễ cô ấy sinh ra là sai lầm của thiên nhiên sao, thân hình tròn trĩnh đầy đặn như vậy rồi còn không biết kìm hãm, ngược lại còn ăn uống thả phanh....

"Đương nhiên rồi!" Thủy Y Mễ múc một muỗng cá canh bỏ vào trong miệng, đôi mắt híp lại, "Trời ạ! Không hổ khi nổi danh là"Tống tẩu canh cá", mùi vị thật khác lạ!."

"Thủy Tiểu Mễ, cậu ăn xong những thứ này sẽ nặng hơn 1 kg đấy." Sở Đan Thanh tức giận nhắc nhở cô, "Mỗi món chỉ nếm một chút thôi là được rồi."

"Không được, tại sao có thể lãng phí tâm sức của đầu bếp dành cho món ăn này được?" Thủy Y Mễ không thèm nghĩ mà lập tức cự tuyệt ngay

Haizz, cậu cũng biết là phí công cơ đấy, Sở Đan Thanh thở dài trong lòng, cô không giống Thủy Y Mễ trước giờ chỉ biết đến ăn, nên thực sự cô không thể hiểu được tại sao một cô gái lại có thể ăn nhiều đến "trình độ" như thế. Haizzz, ai bảo Thủy Y Mễ không phải là một cô gái bình thường, vậy nên sao có thể sử dụng suy nghĩ của người thường để nói chuyện đây?

Sở Đan Thanh đang than vãn thì chợt nghe âm thanh từ điện thoại di động truyền đến.

"Mẹ à?". Cô nhận thông điện thoại, nhỏ giọng đáp: "Được, con biết rồi, con sẽ về ngay"

"Sao thế?". Thủy Y Mễ dừng đũa nhìn về phía cô

"Tiểu Mễ, mẹ tìm tớ, tớ phải đi trước đây." Sở Đan Thanh nhìn cô áy náy nói "Cậu ở lại một mình không sao chứ?"

"Ưh, cậu có việc thì cứ đi trước đi." Thủy Y Mễ nhìn cô, khuôn mặt tươi cười, "Tớ thưởng thức xong chô thức ăn này sẽ về nhà ngay."

"Vậy tớ đi trước." Sở Đan Thanh cầm túi xách lên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Không được ăn quá nhiều, nếu không buổi tối không thể tiêu hóa nổi đâu." Trước khi đi, cô vẫn không quên dặn dò Thủy Y Mễ không bao giờ biết kìm hãm "phong độ" ăn uống lại.

"Biết rồi, biết rồi." Cô vừa ăn vừa vẫy tay với Sở Đan Thanh

"Cậu......" Sở Đan Thanh bất đắc dĩ nhìn cô một cái, sau đó đi ra khỏi phòng ăn.

Mà Đông Nhật Dương ở phía đối diện đã nghe hết đoạn đối thoại của các cô, nụ cười trên môi từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa hề tắt.

Cô gái nhỏ này không phải là người có sở thích ăn uống bình thường nha, nhìn một bàn đầy thức ăn ở trước mặt cô thế mà mới không được bao lâu đã vơi đi một nửa rồi.

Không chỉ thích ăn mà còn rất kén chọn thức ăn, lần trước ở nhà hàng kia mặc dù cô cũng gọi ra một bàn đầy thức ăn nhưng chỉ ăn một miếng thì không động đến nữa, còn lần này thì khác, từ đầu tới giờ cái miệng nhỏ vẫn hoạt động không ngừng, khẳng định là nhà hàng này hẳn là không tệ, nếu không cô đã không ăn không ngừng như vậy. Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại y phục chuẩn bị tới làm quen cô vợ nhỏ tương lai một chút.

Lúc này Thủy Y Mễ vẫn đang "tập trung chiến đấu hăng hái" với số thức ăn ngon trên bàn, đột nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười rất nhỏ, cô buồn bực ngẩng đầu lên, bất thình lình đối mặt với một đôi mắt đen đang cười........

Một người đàn ông ưu nhã như một vị hoàng tử đang cười với cô, hơn nữa còn là cười rất dịu dàng, trong đầu Thủy Y Mễ bỗng chốc trở nên trống rỗng, trước mắt xuất hiện vô số bong bóng màu hồng, trái tim đập mạnh mẽ điên cuồng.........

Trời ạ! Cô thật không dám tin..... đưa tay lên véo hai bên má phúng phính một cái thật mạnh

"Oh, thật là đau!"

Đông Nhật Dương bị cử chỉ ngốc nghếch của cô chọc cười. đôi lông mày như ngọn núi khẽ lay động, đôi mắt đen cong thành hình trăng non, Thủy Y Mễ quá ngây thơ rồi, nhưng mà quả thật hắn cười lên rất đẹp trai! (ô, anh tự sướng đó seo?????)

"Phải ngắm thật kỹ nha!" Nàng không nhịn được bật thốt lên.

"Ha ha......" Đông Nhật Dương cuối cùng cũng nhịn không được nữa, cất tiếng cười to.

Cô gái này thú vị như vậy, chắc hẳn cuộc sống hôn nhân sau này sẽ không tẻ nhạt rồi, hắn bắt đầu có chút mong đợi...

"Thủy Y Mễ, tỉnh lại đi". Hắn ngồi xuống đối diện cô, cất giọng êm ái gọi

Đại tiểu thư Thủy gia bị ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn chăm chú thì cả khuôn mặt đỏ rần, đây chính là chuyện xưa nay mới được gặp nha!

"Làm sao anh biết tên của tôi?" Thật vất vả lắm mới lôi được lý trí quay trở lại đầu mình, Thủy Y Mễ kinh ngạc hỏi.

"Nếu ngay cả tên của vợ tương lai cũng không biết thì không phải anh rất không có trách nhiệm sao?". Nụ cười trên môi vẫn được giữ nguyên như cũ nhưng ánh mắt thì lại chằm chằm nhìn thẳng đe dọa cô.

"Khụ......" Số thức ăn đang nằm trong Thủy Y Mễ làm cô bị sặc, "Anh...... anh là......" Ngón tay trắng nõn mượt mà run run chỉ vào cái người đối diện đang cười đến dịu dàng ấm áp kia..

"Là cái gì?" Hắn đặt hai tay lên trên mặt bàn, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, hắn dựa vào cô rất gần, gần đến mức Thủy Y Mễ có thể ngửi được mùi nước hoa trên người hắn truyền đến.

"Đông......" Đông gì nhỉ? Cô chỉ nhớ Ngự Trù Phường là của Đông gia, nhưng lại không nhớ rõ tên người đàn ông mình sắp sửa lấy làm chồng (thật là hết nói nổi bà, chỉ ăn là giỏi thôi:no3:)

Làm thế nào bây giờ? Thời gian lặng lẽ trôi, hắn càng cười đến rực rỡ, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy da đầu mình đang từng hồi run rẩy tê dại.

"Tiểu Mễ, không phải là em không biết tên chồng tương lai của em chứ?". Hắn ra vẻ tốt bụng nhìn tới, nụ cười trên môi lại không cho người ta một chút nào cảm giác ấm áp, ngược lại lại lộ ra từng tia rét lạnh.

"Ha ha." Không dễ bị bắt nạt, nhưng Thủy Y Mễ lại sợ cứng rắn nên chọn giả bộ ngây thơ cười: "Tôi........."

"Đông Nhật Dương." Hắn mỉm cười với cô gái trước mặt đang co lại như quả bóng nói: "Đây là tên chồng tương lai của em, ngoan ngoãn nhớ, có biết không?"

Cánh tay duỗi thẳng đến tóc cô nhẹ nhàng xoa xoa, cảm giác mềm mại lạ thường truyền đến lòng bàn tay và các ngón tay khiến nụ cười trên mặt Đông Nhật Dương lại thêm sâu hơn một chút, rất tốt, cô lại có thêm một ưu điểm...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-15)