Bị thương
← Ch.02 | Ch.04 → |
"Đúng là lũ ngớ ngẩn. Tạo cơ hội cho giải quyết con nhỏ đó (Tuyệt Y Tuyết) rồi mà cũng không làm được" Tuyệt Ngụy Khanh tức giận khuôn mặt đầy thịt co lại với nhau thật xấu xí. Nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống Tuyệt Y Tuyết. Bàn tay nắm chặt muốn chảy máu.
"Tôi thấy ông mới là người ngớ ngẩn ấy. Rõ ràng là những người đó luôn binh vực nó thì làm sao giết nó được. Đầu óc tối ngày chỉ biết chứa những cô gái chân dài ghê tởm" Hoại Ny Giang tuy đã già nhưng biết chăm sóc bản thân nhìn bà không ra đã ngoài năm mươi. Vừa dũa móng tay vừa chưởi Tuyệt Ngụy Khanh.
Hồi đó không biết sao lại lấy một người ngu si như vậy làm chồng được. Đúng ra với nhan sắc trời cho, đẹp lồng lộng như bà phải lấy tổng thống Mĩ mới xứng.
"Bà nói thì hay lắm sao bà không tự đi làm đi. Ngồi đó mà trách móc gì tôi. Giỏi thì làm đi." Tuyệt Ngụy Khanh đã quen với lời chưởi cay độc của vợ mình.
"Hai người ngồi đó cự lộn thì có ích gì chứ?" Tuyệt Y Thanh gương mặt tô đầy son phấn bước xuống từ cầu thang.
"Vậy con có cách gì sao?"Tuyệt Ngụy Khanh nhíu mày nhìn Tuyệt Y Thanh ăn mặc hở hang chỗ cần che không che, chỗ không cần che thì che.
Tuy ông không có cổ lỗ hữu như các ông già xưa nhưng cũng mong con gái mình ngoan hiền như những đứa con gái khác. Cùng là Tuyệt Y sao con ông chẳng giống nó (Tuyệt Y Tuyết) chút nào chứ.
"Chúng ta mượn tay giết người không được thì tự mình ra tay" Tuyệt Y Thanh ngồi xuống sofa cao cấp dựa người ra sau làm lộ ra cặp ngực dư tiêu chuẩn của mình.
"Tôi thấy nó nói đúng đó. Cứ thuê sát thủ giết nó là nhanh nhất. Khó cần ở đây lo lắng mầm mống ngụy hại phát triển" Hoại Ny Giang ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Sau đó quan sát con gái mình từ trên xuống dưới "Con đi đã đó?"
"Đi chơi một chút thôi. Tạm biệt" Tuyệt Y Thanh bỏ đi không quay đầu lại.
"Người đâu đi theo tiểu thư"Tuyệt Ngụy Thanh ra lệnh cho vệ sĩ đi theo dõi Tuyệt Y Thanh nhưng bị Hoại Ny Giang ngăn lại.
"Ông kêu vệ sĩ đi theo con làm gì? Con bé ra ngoài một chút thôi mà"
"Đúng rồi một chút. Tới sáng còn chưa thấy mặt nữa." Tuyệt Ngụy Khanh tức giận bỏ lên lầu để lại Hoại Ni Giang ngơ ngác.
___*-*___
Tuyệt Y Tuyết ngã người ra sau ghế gương mặt phờ phạc, nhợt nhạt. Tay xoa thái dương nghĩ mệt. Nhìn đồng hồ 22:00 liền đứng dậy đi về.
Hôm nay cô đã được rỡ lệnh theo dõi nên không cần lo sợ bí mật của mình bị phát hiện. Mệt mỏi đi đến bãi đầu xe. Mở cửa xe xuống để hưởng thức từng cơn gió phả vào mặt mình nhưng cô không ngờ có tai họa đang chuẩn bị giáng xuống người cô.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |