Vay nóng Homecredit

Truyện:Bà Xã Đừng Chạy - Chương 74

Bà Xã Đừng Chạy
Trọn bộ 89 chương
Chương 74
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)

Siêu sale Lazada


Chiếc lá vàng bị một cơn gió thổi ngang chậm rãi rơi xuống, sân trường vào thánh mười, không còn sự náo nhiệt như mùa hè, nhưng cũng không có sự xào xạc của mùa thu, nhưng chiếc lá rời xuống mỗi góc trong sân trường, đạp lên vang lên tiếng ken két, cũng góp phần tạo nên khung cảnh của sân trường.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Hôm nay Trâu Thần mới từ biên giới về, chưa kịp về nhà rửa mặt liền chạy thẳng tới đại học T, vì muốn sớm nhìn thấy cô nhóc không tim không phổi kia, nhưng mà, chờ mòn mỏi, chờ mãi cũng chỉ gặp Trần Duệ. Chân mày nhíu lại, hận không thể mổ não Trần Duệ ra để xem những điều mình muốn biết.

"Lôi Lôi nói, anh tới thì về trường gặp chị ấy." Nhìn bộ dáng của anh lúc này giống như muốn phá hủy cô, làm sao Trần Duệ dám nói Tân Đồng đi cùng đàn anh rồi chứ? Đó không phải là tự mình tìm cái chết sao? Cô cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt anh lúc này.

"Bây giờ cô ấy không có ở trường sao?" Chỉ một tháng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vốn dĩ muốn nhờ lính truyền tin thỉnh thoảng đưa tin tức tới, ai biết có phải do ông trời cố ý muốn kiểm tra anh hay không, chân trước vừa mới tới đích, chân sau liền bắt đầu mưa xối xả như trút nước, đừng nói gặp người, ngay cả côn trùng anh cũng không có cơ hội gặp, thật vất vả mới tạnh mưa, lại phát hiện con đường duy nhất đã hỏng, anh bận rộn khám bệnh cho bệnh nhân, dĩ nhiên những việc còn lại giao cho Ngô Nhạc, ai bảo cậu ta sốt ruột về nhà, nhưng kéo tới kéo lui không ai có thể về trước.

"Vâng, chị Lôi Lôi nhờ người đưa cho anh một bì thư, bên trong đều viết hết mọi thứ, anh không nhìn thấy sao?" Trần Duệ hoảng sợ nhìn về phía anh.

Nhìn anh giống con ruồi không đầu bay lung tung sao? Hỏi nhảm! Anh không kiên nhẫn liếc nhìn Trần Duệ, không hỏi gì nữa, lên xe lái đi, ở đây hỏi đã không hiểu, đoán chừng Trương Lôi Lôi cũng sẽ cười với anh, không bằng về nhà dọn dẹp trước, để mình tỉnh táo lại.

"Anh Thần, anh về rồi!"

Trâu Thần vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương trong bếp truyền tới, đáng tiếc, không phải là mùi mà mình mong đợi, phiền não đem hành lý ném trên mặt đất, mới một tháng, sao anh lại cảm giác như tất cả đều trở nên thay đổi?

Mạnh Phỉ vui mừng hớn hở từ phòng bếp đi ra đón, trên người còn mặc cái tạp dề lúc trước Tân Đồng mặc "Em biết ngay hôm nay anh sẽ về, nhanh đi tắm đi, lát nữa là có thể ăn cơm." Cô ta biểu hiện giống như một người vợ hiền, lại không biết rằng cô ta vừa đúng lúc đụng vào cơn giận mà anh đã vất vả đè xuống.

"Cút ra ngoài!" Đứng cạnh cửa, anh nghiêng người, một tay chỉ ra bên ngoài, trên mặt tức giận, cố gắng đè nén khiến khuôn mặt như muốn hủy thiên diệt địa.

"Anh Thần?" Mạnh Phỉ bị anh dọa sợ đến nỗi chảy nước mắt "Sao anh có thể như vậy? Em rất vui tới nấu cơm cho anh, anh không cảm kích, em không quan tâm, sao anh lại đuổi em chứ?"

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nơi này không hoan nghênh cô!" Quay về không gặp được Tân Đồng đã rất phiền não, lúc nhìn thấy Mạnh Phỉ như tú hú chiếm tổ thì không kìm chế được, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Mạnh Phỉ xuất hiện ở đây chứng tỏ mọi chuyện có liên quan đến cô ta, vậy mà còn không biết xấu hổ xuất hiện trong nhà anh và Tân Đồng?

"Anh thích Tân Đồng như vậy sao? Cô ta có gì tốt? Anh chỉ mới đi có một tháng, cô ta đã giở thói trăng hoa chạy theo đàn anh kia rồi." Cô ta bị làm cho tức giận, làm sao sẽ để Tân Đồng tốt chứ? Mở ipad của mình ra, đưa tới trước mặt anh "Không tin anh xem đi! Hình cũng có, tất cả đều là giả sao? Anh tự mình xem đi! Anh không có ở đây, người ta lập tức có người dự bị......"

"Câm miệng!" Anh không thể kìm chế cắt ngang lời cô ta, hai mắt dời đi không nhìn vào mành hình "Mạnh Phỉ, chỉ vì quan hệ của hai nhà, tôi liên tiếp nhịn cô, cô tưởng rằng tôi ngu sao? Ngô Nhạc bình thường thích náo nhiệt xem kịch vui, sao đột nhiên lại chạy tới khích bác ly gián? Còn nữa, cô lợi dụng sự yêu thích của mẹ tôi với cô, nhiều lần xem Tân Đồng không ra gì, cô tưởng tôi không biết sao? Vốn dĩ tôi chỉ cho rằng cô chỉ là đùa nghịch, qua rồi sẽ thôi, nhưng cô thì sao? Cô lại dùng kế đối với Tân Đồng, cô thật sự tưởng rằng chúng tôi đều mù sao? Bây giờ đưa những thứ này ra, cô cho rằng tôi còn có thể tin cô sao? Ngày ngày không ngừng nói về hôn ước của chúng ta, tôi muốn biết, chúng ta có hôn ước lúc nào? Nếu không bây giờ tôi cùng cô đến nhà cô hỏi cho rõ ràng?" Đôi mắt thâm thúy của Trâu Thần lúc này rực lửa.

"Trâu Thần! Anh đừng quá mức!" Mạnh Phỉ bị anh nói hết mọi tâm sự liền cảm thấy khó chịu trong lòng, không dễ dàng gì mới có thể đuổi Tân Đồng đi, cô ta làm sao có thể buông tha chứ? "Mẹ Trâu đã đồng ý cho em tới đây mọi lúc, chìa khóa cũng đưa cho em!" Cô ta nói xong liền móc chìa khóa trong túi ra "Lúc nào em cũng có thể chuyển đến đây!"

"Chuyển đến đây?" Trâu Thần đột nhiên bật cười, khuôn mặt nhìn qua không mấy vui vẻ gì, môi mỏng khẽ nhếch, tạo ra một cảm giác mê hoặc, đáng tiếc, khóe mắt anh lại tràn đầy châm biếm, dựa vào cạnh cửa khoanh tay trước ngực lười biếng nói "Được, cô chuyển tới đây, cô dám tới, tôi liền kiện cô tự ý xâm phạm nhà dân! Nếu để cho ông cô biết cháu gái mình măt dày cỡ nào, không biết thái độ của ông ấy sẽ thế nào!"

"Anh!" Mạnh Phỉ nổi đóa "Em có chìa khóa, quang minh chính đại đi vào!" Lại không chịu nhường một bước.

Trâu Thần càng vui hơn "Được được được" Liên tục gật đầu "Nhà này là tôi tự kiếm tiền mua, tôi là người đứng tên, chủ nhà cũng là tôi, ngay cả ba mẹ tôi muốn vào cũng phải thông báo trước, cô là người ngoài sao lại có chìa khóa? Không phải tôi có thể kiện cô thêm một tội nữa là cướp bóc sao?" Cười xong, trong nháy mắt thu lại thái độ vui vẻ, liên tiếp gọi điện thoại, Tân Đồng đột nhiên biến mất nhất định là phải chịu uất ức gì, Mạnh Phỉ lại dây dưa, đối với ai cũng không tốt, anh nhân cơ hội này, gọi hai nhà tới, nói rõ mọi chuyện!

"Bạn già, thật xin lỗi!" Ông Mạnh bất đắc dĩ liếc nhìn cháu gái của mình, vốn dĩ ông không muốn xen vào mối quan hệ kia, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ông cũng rất thích cháu trai nhà họ Trâu, nhưng hôm nay, mọi chuyện đã bày trên mặt bàn rồi, ông Trâu cũng tỏ rõ thái độ của mình, làm sao ông có thể vì cháu gái mà cạch mặt nhà họ Trâu? Nếu là lúc trước, ông có thể cười cho qua, nhưng mooth tháng trước Trâu Thần ở chỗ Ngô Nhạc chuyển bại thành thắng, chuyện tuy nhỏ, nhưng ít nhất cũng khiến cho ông thấy rõ nhà họ Trâu thế nào, nhỏ không nhịn sẽ bày mưu lớn......

"Đừng nói như vậy, điều này làm cho chúng ta sau này làm sao qua lại?" Mặc dù ngoài miệng ông Trâu nói như vậy, nhưng ánh mắt nhìn cháu trai lại tràn đầy tán thưởng "Mặc dù hai cháu không có duyên, nhưng vẫn hy vọng quan hệ hai nhà chúng ta vẫn sẽ kéo dài, haiz, nhưng mà nhà ông lại muốn kiếm chuyện.... . còn chưa tính......" Khuôn mặt tiếc hận, mặt mày vẫn như cũ không có kiêu ngạo cũng không tự ti.

"Bàn cờ này chúng ta chưa phân thắng bại, ông nghĩ muốn quăng tôi đi cũng không dễ dàng!" Ông Mạnh là người hiểu đạo lý, người ta muốn hạ bậc ông, thấy chuyển biến tốt hãy thu nhận mới là thật.

Trâu Thần đứng ở bên cạnh, khuôn mặt vốn dĩ đối với người lớn rất cung kính, trừ lần đó ra, không có một chút áy náy, nghiêng đầu thấy Mạnh Phỉ vẫn như cũ không cam lòng nhìn mình, nhưng anh lại cũng không còn tức nữa, lạnh nhạt nở nụ cười, lại không khỏi làm cho người ta cảm thấy lạnh trong lòng.

Ba Mạnh nhìn thấy mọi cử động giữa hai người, không nhịn được lắc đầu một cái "Không biết sau này có ai có thể chịu đựng được tính khí Mạnh Phỉ nhà chúng tôi hay không."

Trâu Thần vui vẻ, anh còn lo mọi chuyện sẽ vô ích "Chú, theo như chú nói tính khí Mạnh Phỉ không tốt, mặc dù cháu không chịu nổi, nhưng lại biết có một người chỉ thích tính tình này của cô ấy." Đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ quan tâm của anh trai với em gái "Chú cũng biết người đó, tiền đồ rộng mở, là người có gốc rễ rõ ràng."

"Hả?" Hai mắt ba Mạnh sáng lên, lại cố gắng kìm nén sự vui vẻ trong lòng "Sao chú lại không biết?" Đảo mắt nhìn con gái ngồi cạnh mình đang nhìn chằm chằm Trâu Thần.

"Ngô Nhạc!" Môi mỏng nhẹ nhàng nói ra hai chữ, xem Trâu Thần rộng lượng thế nào, bỏ qua mọi việc mà hai người đã làm với mình, anh bỏ mặc mọi hiềm khích lúc trước mà giúp cậu ta kết sợi tơ hồng, sự vui vẻ trong lòng sơ ý bộc lộ trên khuôn mặt, anh thầm chúc trong lòng rằng hai người bọn họ sẽ thành đôi!

Mạnh Phỉ nhìn vẻ mặt hả hê của anh tức đến ngứa răng, đáng tiếc người lớn trong nhà đã bắt đầu chú ý, ai bảo sau khi lên đại học cô không có việc gì liền đi tìm Ngô Nhạc lập mưu? Lần này thì tốt rồi, nếu như cãi lại lời Trâu Thần, cô có thể nói mình vì muốn có Trâu Thần mà lập mưu hãm hại Tân Đồng sao? Chỉ có thể tức giận cắn môi mình......

Chuyện của hai nhà Trâu Mạnh xem như chấm dứt, lúc này Trâu Thần cũng không có ý định ở lại, nhóc con của anh đến bây giờ vẫn không rõ tung tích, anh lại không có chút đầu mối nào, bi ai!

"Cậu chủ?" Nhân lúc ông Trâu tiễn ông Mạnh về, nhân viên bảo vệ của ông lén lút đi tới bên cạnh Trâu Thần.

"Có chuyện gì?" Trâu Thần không nhịn được hỏi, điện thoại không dọi được, người cũng không liên lạc được, để làm gì, để cho anh biết cảm giác không liên lạc được là thế nào sao? Nắm chặt điện thoại trong tay, ném không được, mà giữ cũng không cam lòng.

"Mấy ngày trước ông Tân có tới đây, tôi đã hỏi chút thông tin từ nhân viên bảo vệ!"

Trâu Thần vừa nghe tinh thần lập tức tỉnh táo, lại không muốn thể hiện quá rõ ràng, liếc anh ta một cái "Nói!"

Nhân viên bảo vệ dáo dác cười "Hì hì, anh có thể nói thủ trưởng đừng đổi tôi không? Sau này tôi đảm bảo nghe lời."

"Hả? Dám nói điều kiện với anh? Trâu Thần cũng vui vẻ, bên cạnh ông nội cũng có người như vậy? Gật đầu một cái "Nói!"

"Nghe nói, hình như tiểu Đồng đến công ty thiết kế BTD."

"Tiểu Đồng?" Nhíu mày.

"Nhân viên bảo vệ nhà cô ấy nói như vậy." Tranh thủ rũ bỏ sạch sẽ mọi trách nhiệm của mình, anh ta hiểu rõ tính khí của cậu chủ...... Có thù tất báo!

Nhíu mày, Trâu Thần lại liếc đối phương một cái "Cần phải thay đổi hết người bên cạnh ông nội!" Một chữ cuối cùng dường như là cắn răng nghiến lợi nói, nói xong bước lên xe nghênh ngang rời đi, để lại nhân viên bảo vệ mặt mày ủ rũ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-89)