← Ch.15 | Ch.17 → |
Lý Lâm được Trần Tuệ từ sau đỡ đi tới, trên mặt vẫn còn vết thương rất rõ ràng, đi kèm cùng vết thương là những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô, cho dù Trần Tuệ dùng hai tay ôm cô ta, nhưng cô ta vẫn đi khập khiễng, đôi mắt thường xuyên kiêu ngạo buông thỏng xuống, không có một chút lạnh lùng, ngược lại còn có chút điềm đạm đáng yêu, hai tay nắm chặt áo Trần Tuệ, giống như cố gắng chịu đựng hoặc đang sợ hãi gì đó.
Lúc mà Lý Lâm xuất hiện, Tân Đồng mặt không có biểu cảm, đứng im tại chỗ, cô không phải ngu ngốc, vẫn là cô không chịu thừa nhận mà thôi.
Sau hôm thầy giáo tuyên bố cô thay thế cô ta, Lý Lâm liền mời cô tới nhà làm khách, nói là muốn chúc mừng cô được thầy giáo khen, lúc ấy cô còn ngượng ngùng, nhưng lúc cô cùng Lý Lâm ở trong phòng chơi đùa, không biết Lý Lâm lấy ý tưởng từ đâu, cô ta dùng một cái khăn mặt ngồi trên ghế ghì chặt vào cổ cô, lúc bắt đầu cô chỉ nghĩ là Lý Lâm đùa, chỉ lơ đãng một chút thì chiếc khăn càng ngày càng siết chặt, chặt đến nỗi cô không thể thở nổi, liều mạng giãy giụa, bởi vì cô ta đè cô nằm trên ghế, nên cô không thể dậy được, ở phía sau lại là cái ghế dựa, trong giây phút đó cô như nghe thấy tiếng tử thần gọi, không giãy giụa cũng không biết gì.
Lúc cô có ý thức thì phát hiện cô cùng ghế dựa ngã lăn trên mặt đất, mà Lý Lâm ngồi bên cạnh chơi máy tính, không có hoảng hốt cùng xin lỗi, lúc cô ta quay đầu nhìn về phía cô, cô cảm thấy rõ ràng ánh mắt không kiêu ngạo như bình thường mà là hoàn toàn lạnh lùng, loại ánh mắt khinh thường......
Tân Đồng lắc lắc đầu, làm cho bản thân thức tỉnh, giương mắt dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Lâm.
"Bạn học, em làm sao vậy?"
Lý Lâm dùng ánh mắt thống khổ nhìn Tân Đồng "Em không không nghĩ đứng ở đây nói ra mọi chuyện, chính là, chính là......" Cô ta cúi đầu cắn chặt môi dưới, trong mắt còn đọng lại nước mắt "Em không nghĩ bạn em càng ngày càng xa em." Cô ta cố ý nói vết thương trên người cô ta đều liên quan đến Tân Đồng, đột nhiên ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tân Đồng"Tiểu Đồng, mình có thể cho cậu mọi thứ, nhưng mình hy vọng cậu có thể trực tiếp nói với mình chứ đừng dùng thủ đoạn như vậy, mình có thể nhường Vu Phi cho cậu, tất cả công danh vinh dự đều có thể cho cậu, ngay cả thi đua tiếng anh mình cũng có thể đưa cho cậu nhưng mình chỉ hy vọng cậu có thể quay đầu lại, không cần tiếp tục đi trên con đường kia! Bạn cần tiền, mình có thể cho cậu, bạn muốn gì mình đều có thể cho bạn, xin bạn đừng chà đạp bản thân, không cần......" Cô ta thống khổ dùng hai tay ôm trán, chậm rãi quỳ xuống hướng về phía Tân Đồng.
Xung quanh xôn xao, cúi đầu chửi rủa Tân Đồng không biết suy nghĩ, giờ khắc này cô mới phát hiện đối với sự phản bội của Lý Lâm cô không có một chút suy nghĩ gì, không phải tim không đau, mà là đau đến nỗi không thể nói gì, khóe miệng khẽ nhếch, quay đầu nhìn về phía Vu Phi "Bạn Vu Phi, lần này bạn giành giải nhất của cuộc thi, bạn cảm thấy mình có tư cách nhận giải hai hay không? Bạn cảm thấy thế nào đối với sự cầu xin của bạn Lý Lâm?"
Vu Phi nghe thấy Tân Đồng nói chuyện với mình bằng giọng nói xa lạ liền hiểu, mà cả hiện trường cũng đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người theo bản năng khống chế hô hấp của mình, chỉ sợ sẽ tạo ra tiếng động.
"Tiểu Đồng." Vu Phi không dám ngẩng đầu nhìn cô, mà đi đến bên cạnh Lý Lâm đỡ cô ta đứng dậy "Kỳ thật người mình yêu luôn là Lý Lâm, nếu không phải bởi vì lúc trước cậu ấy biết cậu thầm mến mình mà cầu xin mình yêu bạn, mình sẽ không rời xa cậu ấy, mà bây giờ cậu đã có được những thứ mà cậu muốn, mình nghĩ, mình có thể quay về bên cạnh cậu ấy rồi, mình không mong gì hơn." Cậu ta có vẻ như đang giãy giụa chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phí Tân Đồng "Cầu xin cậu buông tha cho Lý Lâm, cậu ấy bền ngoài lạnh lùng, kỳ thật nội tâm cực kỳ yếu đuối." Không nhìn Tân Đồng trả lời mà vẫn vì Lý Lâm nói chuyện, một nửa là theo lời Lý Lâm nói, một nửa là vì Lý Lâm mà cầu tình, bất quá rốt cuộc là vì cái gì trong lòng cậu ta là rõ nhất.
Tân Đồng vẫn thản nhiên cười như cũ nhưng khóe mắt lại có nước mắt rơi xuống, người cậu ta yêu vẫn luôn là Lý Lâm? Vậy cô là gì? Cô vẫn luôn thầm mến cậu ta? Là cô bắt cậu ta theo đuổi cô suốt hai năm trời? Lý Lâm nội tâm yếu đuối, chẳng lẽ nội tâm cô mạnh mẽ đến nỗi có thể để cho bọn họ tùy ý phản bội, tùy tiện nói xấu sao? A, đây vẫn luôn là người cô tin tưởng, vẫn là người mà cô cảm thấy áy náy sao? Cô cảm thấy mắt cô thật sự mù rồi mới có thể lúc nào cũng tin tưởng nhóm người trước mặt này! Hóa ra cô lại nghĩ thế giới này, xã hội này, trường học này quá đơn giản, hóa ra bản thân mình lại là đứa ngu ngốc nhất!
"Vu......" Cô vừa định mở miệng bào chữa cho mình, lại bị một tràng vỗ tay đánh gãy.
Ba! Ba! Ba Cùng với tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, một đội binh sĩ theo trật tự tiến vào, phân thành hai hàng ở lối vào, đồng thời cũng gây nên một trận xôn xao.
"Thật là phấn khích!" Trâu Thần cuối cùng cũng xuất hiện ở hiện trường, chậm rãi bước ra từ giữa đội binh sĩ, khi anh đi ra lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, anh đứngtrước ban giám khảo, im lặng nhìn bọn họ "Tôi vốn dĩ muốn xem cuộc thi tiếng anh nhưng lại trở thành nơi cho bọn họ tố cáo lẫn nhau, các vị giám khảo, tôi cảm thấy các vị nên xem lại cách giáo dục còn có cách quản lý học sinh của chính mình!" Đôi mắt lạnh như băng, khuôn mặt tuấn tú cùng với bộ quân phục khiến anh trông sáng ngời, so với vương giả còn khí thế hơn, áp bách đến nỗi không ai dám phản bác lại.
Anh không nói nhiều với người khác, mà đi thẳng tới bên cạnh Tân Đồng, chưa từng có động tác thân thiết như vậy, chính là vô cùng đơn giản dùngcơ thể che chắn cho cô, giống như dù có chuyện gì thì cũng có anh cho cô dựa vào "Còn có bạn học này." Rõ ràng chính là khinh thường "Lúc nói chuyện xin cậu hãy t ỉnh táo một chút, bạn gái cậu tinh thần đã không bình thường, cậu có nhiệm vụ phải nhắc nhở cô ta đi chữa bệnh kịp thời hoặc uống thuốc chứ không phải cùng điên với cô ta! Hơn nữa cho dù ba cô ta có vì buôn lậu mà vào tù, cũng không thể tự hại mình thê thảm như vậy rồi đi hại người khác, tôi cảm thấy phải tường trình kịp thời, mấy tên kia bình thường lấy của cô ta không ít tiền, sao lại ra tay nặng như vậy chứ?" Toàn trường giật mình, hơn nữa Lý Lâm trong lòng Vu Phi còn không thể khống chế run rẩy mà đứng dậy.
Trâu Thần vừa định đưa Tân Đồng rời đi, đột nhiên quay người nhìn về phía Vu Phi nói "Còn có một điều quan trọng, bệnh ảo tưởng của cậu cũng phải điều trị kịp thời, đừng nói Tân Đồng thầm mến cậu, tôi cảm thấy tỷ lệ cô ấy xem trọng cậu rất nhỏ, cô gái từ nhỏ lớn lên trong viện quân sự có thể nhìn xa hơn, ánh mắt nhìn người rất tốt, so sánh cao thấp, cô ấy thông cảm cậu vất vả, cậu cũng phải chịu đựng tính tình khó chịu của cô ấy mỗi ngày." Nói xong lại lịch sự đối với ban giám khảo "Các vị giám khảo, xin lỗi vì đã quấy rầy, chúng tôi không tham gia cuộc thi đấu bất chính như vậy, đồng thời hoan nghênh các vị có thời gian có thể cùng chúng tôi đi tham gia tiếng anh cấp tỉnh." Nói xong cũng không quay đầu lại đưa Tân Đồng rời khỏi nơi làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, một đội binh sĩ đi theo anh, giống như khi đến không tiếng động rời khỏi hiện trường.
Đuổi đội binh sĩ về trước, Trâu Thần vội vàng giữ chặt Tân Đồng đang đi về phía trước.
"Muốn khóc, tôi cho cô mượn bờ vai của tôi." Nhìn cô vẫn không nói gì, anh hơi xao động, anh không muốn tất cả những chuyện của ngày hôm nay gây ảnh hưởng xấu tới cô.
"Không muốn khóc." Cô thản nhiên nói "Chỉ cảm thấy rất mệt." Hít sâu một hơi "Anh nói xem có phải tôi thật sự rất ngu ngốc không? Ngu ngốc đến nỗi người khác bật cười?"
"Có thể có một chút như vậy?" Anh cố ý đùa với cô.
"Tôi cảm thấy rất nhiều, lúc trước anh nói tôi không nói xuất thân của mình với Vu Phi có ảnh hưởng rất lớn, có phải cũng đã đoán được cục diện ngày hôm nay?" Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cũng không định trả lời, anh không muốn nói cho cô biết Vu Phi chưa từng thích cô, cũng không muốn nói cho cô biết bởi vì Lý Lâm đồng ý cho Vu Phi xuất ngoại mà phản bội cô, lại càng không muốn nói tất cả đều là kế hoạch của Lý Lâm, chính là lúc bắt đầu khi cô xảy ra tai nạn khiến cô suýt nữa mất mạng, còn có trong trường thường xuất hiện cảnh sát.... . Rất nhiều, rất nhiều, anh thầm nghĩ muốn bảo vệ thân phận của cô, tất nhiên những lúc cô ở cạnh anh thì tốt hơn, có điều anh càng hy vọng cô có thể dần dần trưởng thành, cho dù có thành gian thương cũng hy vọng cô bình an, vui vẻ.......
Nhìn anh không có ý muốn trả lời, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, giống như đang tìm sự kích thích "Anh đem việc làm lớn như vậy, không sợ người lớn biết sao, nhất là ông nội Trâu?"
"Chính là muốn cho ông nội biết! Nếu không tôi cũng sẽ không mượn nhiều binh sĩ tới giúp cô trấn áp như vậy......" Anh đột nhiên phát hiện ra bản thân nói ra điều gì đó.
Cô quay về phía ánh mặt trời nở nụ cười "Quả nhiên là trấn áp được, ngay cả tôi còn bị chấn động."
← Ch. 15 | Ch. 17 → |