Đột nhiên thương cảm
← Ch.05 | Ch.07 → |
Vốn tưởng rằng, bữa cơm ngày hôm nay, cả chủ và khách đều được vui vẻ là tốt rồi, lại không nghĩ rằng, những bậc cha mẹ vĩ đại kia, thật đúng là biết hâm nóng không khí, đem không khí đều hâm chín luôn, tôi cảm thấy cực kỳ... không vui nổi.
Cái gì gọi là hâm chín? Chính là trên cơ bản bọn họ ba người đã đứng ở cùng một mặt trận thống nhất, đối với hôn lễ của tôi và Giang Ly cùng với tuần trăng mật và các việc linh tinh khác thành đạt nhất trí, thậm chí đã ngay cả vấn đề nuôi nấng đứa nhỏ cùng với có nên sinh đứa thứ hai hay không cũng đã được đưa ra thảo luận!
Bới vì ba vị phụ huynh vô cùng bức thiết muốn thấy tôi cùng Giang Ly "về một nhà", cho nên hôn lễ đã được ấn định hai tuần sau sẽ tổ chức.
Bác Giang trai còn sót lại chút lý trí đề nghị trước tiên nên hỏi xem quan điểm của các con như thế nào, kết quả hai vị mẫu thân đại nhân gần như trăm miệng một lời nói: "Hỏi thằng bé [con bé] làm gì!"
Tôi không dám phản kháng, bởi vì tôi có chứng sợ ngữ văn.
Giang Ly cũng không phản kháng, bởi vì hắn là con rể tốt.
Cho nên cả hai chúng tôi đều yên lặng ăn cơm. Tôi phi thường bình tĩnh gắp một miếng hoa hồi để vào bát của Giang Ly, này thì không kháng nghị!
Giang Ly cũng có qua có lại gắp trả lại cho tôi một cái đầu cá, cô cũng đâu dám kháng nghị!
Sau đó vài người đang hưng phấn một cách dị thường lại bắt đầu thương lượng đến chuyện đi hưởng tuần trăng mật, tôi vốn không muốn đi hưởng tuần trăng mật, lại càng không muốn cùng một vị đồng tính luyến ái đi hưởng tuần trăng mật, nhưng mà lúc thấy mọi người hưng phấn như vậy, tôi cũng không nỡ nói "Không", tốt xấu hiện tại tôi cùng Giang Ly cũng đang sắm vai một đôi vợ chồng ân ái mà. Liếc nhìn sang Giang Ly, hắn hình như cũng có suy nghĩ tương tự,
Cho nên khi các bậc cha mẹ hỏi chúng ta muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật, tôi hứng trí bừng bừng trả lời Maldives*, mà Giang Ly thì kiên trì muốn đi Bắc Âu. Hai nơi này phong cách hoàn toàn khác biệt, khó có thể tìm được điểm chung.
*một đảo quốc gần Ấn Độ
Vì thế một cha hai mẹ kia trực tiếp ngó lơ Giang Ly, xác định đi Maldives.
Tôi cười, đây chính là ưu thế. Nhìn cái gì, nhìn cái gì mà nhìn? Ai bảo anh không phải con gái!
Nhìn trên bàn ăn ba cụ càng nói càng hưng phấn, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một loại cảm giác áy náy, vì thế ghé bên tai Giang Ly, bất an nói: "Anh nói xem, chúng ta làm như vậy có phải quá đáng hay không?" Bọn họ vui vẻ như vậy, mà chúng tôi lại là đang diễn tuồng.
Giang Ly đáp: "Tác dụng của nói dối là khiến cho người ta vui vẻ, bọn họ vui vẻ chúng ta vừa lòng, ai còn đi để ý quá trình thiệt giả làm gì."
Tôi cảm thấy lời hắn nói có chút không được bài bản, nhưng nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, đành phải càng thêm bất an nói: "Nhưng mà, bọn họ đang bàn đến chuyện con cái...."
Giang Ly dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi đang đặt ở mép bàn, miệng gần như ghé sát đến lỗ tai của tôi, phun khí nóng nói với tôi: "Cô muốn sinh thì sinh, cô không muốn sinh, tôi cũng sẽ có cách."
Tôi yên lòng.
Thật lâu sau này, Giang Ly mới nói cho tôi biết, hắn lúc ấy cũng chưa có nói hết lời, câu cuối cùng kỳ thật là, "Cô không muốn sinh, tôi cũng có cách khiến cô sinh!".... Giang Ly cái người này thật bại hoại!
...
Hôn lễ được ba vị cha mẹ vô đạo đức kia ấn định vào hai tuần sau cử hành, cái này cũng chỉ trách số mệnh của tôi. Cũng may bọn họ cũng còn chút lương tâm, hỗ trợ thu xếp mọi việc bên ngoài, cũng thực vất vả. Tuy vậy, trong vòng hai tuần muốn chuẩn bị tốt một hôn lễ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
May là hiện tại tôi đã nghỉ việc. Chẳng qua Giang Ly cũng thật kỳ quái, mỗi ngày đều không thấy đi làm. Thật không thích hợp chút nào, trông hắn khỏe mạnh như vậy, chẳng lẽ cũng đã mất việc?
Tôi hỏi Giang Ly, hắn chỉ bâng quơ trả lời: "Công việc làm sao trọng yếu bằng việc kết hôn."
Dối trá!!!
Đối với rất nhiều người mà nói, chuẩn bị trước khi kết hôn là chuyện vô cùng phức tạp, cho nên bọn họ dễ dàng rối loạn ngay từ lúc đầu, đương nhiên với tôi mà nói thì không phải như vậy, Trừ bỏ thời gian đầu có vẻ hơi gấp gáp, tôi thật sự không có chỗ nào không thích ứng, hết thảy mọi chuyện cần xử lý đều giải quyết gọn gàng.
Vì thế Giang Ly tán thưởng: "Nhìn không ra cô cũng rất chuyên nghiệp."
Tôi vênh váp tự đắc nói: "Tuy rằng tôi là một bà cô già, nhưng mà trên danh nghĩa pháp lý anh xem như là chồng thứ hai của tôi."
Khụ khụ, tôi không nói dối. Tôi từng có, mặc dù đã qua, một hôn lễ, không, phải nói là gần có được một hôn lễ... Ách, nói tóm lại những chuyện trước khi kết hôn nửa năm cho đến trước khi tổ chức hôn lễ một ngày tôi đều đã trải qua, chỉ kém một bước mấu chốt cuối cùng kia mà thôi. Loại chuyện này có vẻ máu chó, nhưng nếu không thế thì đâu nói máu chó chính là bản chất cuộc sống làm gì...
Lúc này khóe miệng Giang Ly bí hiểm cười như không cười. dưới tình huống như vậy mà tôi vẫn còn có tâm tình tán thưởng hắn, bộ dạng này thật đúng là dễ nhìn không thể bỏ qua.
Giang Ly từ phía sau ôm lấy thắt lưng của tôi, cúi đầu giống như thâm tình nhìn tôi. Tôi ngoái lại, đối diện vẻ mặt cực kỳ tươi cười của hắn. Hắn cúi đầu làm bộ như muốn hôn tôi, sau đó hạ thấp miệng nói: "Nhìn không ra cô cũng có chuyện đã qua để mà hồi tưởng lại như vậy, nhỉ? Một tiếng "Nhỉ" kia trong trẻo vang lên, đủ để thổi bùng lên ngọn lửa giận trong lòng tôi, tên nhóc này, quả thực đúng là vui sướng khi người gặp họa!
Chẳng qua, tôi nhanh chóng từ trong lời nói của hắn nhận ra một vài chuyện, cái gì gọi là cô "cũng" có chuyện đã qua để mà hồi tưởng? Vì thế tôi trấn định mà đáp trả lại hắn một nụ cười thản nhiên, nhẹ giọng nói: "Cũng vậy." Không biết hắn từng bị mĩ nam nào làm nhục qua, chỉ nghĩ đến đây thôi tôi đã thấy cao hứng trở lại. Ack, tôi hủ.....
Cách đó không xa, thợ chụp ảnh hô: 'Không sai, không sai, chính là tư thế này, tươi cười như vậy, tốt lắm, cô dâu lại gần một chút....."
Nhìn xem, chúng tôi luôn làm những động tác vô cùng thân mật, vừa nói những lời vô cùng sắc bén, ngẫm lại thật đúng là châm chọc.
Lúc này chúng tôi đang chụp ảnh cưới, thợ chụp ảnh nói tư thế của chúng tôi đúng là tiêu chuẩn, tươi cười thật đẹp, thật hạnh phúc, tôi đột nhiên cảm thấy lão chụp ảnh này thật dối trá, nụ cười của chúng tôi, đều là mang ý xấu.....
Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi mặc áo cưới - tuy rằng chiếc váy này so với lần trước xinh đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa lại là đặc biệt chế tác. Huống chi dưới tình huống như vậy cùng người như thế mặc có thể mỉm cười bước đi cũng không tồi. Chỉ là trong lòng tôi chẳng hiểu làm sao luôn dâng lên một chút mất mát nhàn nhạt, tôi nghĩ có lẽ là do thể thức hôn nhân luôn giống nhau như vậy làm cho tôi có chút chột dạ, thẹn với bà cụ dở hơi nhà chúng tôi chăng.
Chụp ảnh cưới tạo dáng đơn giản cũng chỉ có mấy loại như vậy, có mấy động tác tôi thấy rất quen thuộc, khiến tôi cảm thấy chính mình như trở về bốn năm trước, trở về một Quan Tiểu Yến làm vật hy sinh. Khi đó tôi đắm chìm bên trong thứ cảm giác hạnh phúc, nhưng mà hạnh phúc chưa tới, đã vội vàng rời bỏ tôi.
Tôi cùng Giang Ly đứng trên bãi cỏ, cách một khoảng. Tôi ôm một bó hoa, chạy về phía Giang Ly, bên tai có gió thổi qua, trên đầu ánh nắng chiếu xuống rực rỡ. Tôi cảm thấy có chút ngẩn ngơ, lại bước nhanh hơn một chút. Dáng người cao gầy kia, vẫn không nhúc nhích đứng ở trên cỏ, quay về phía tôi. Tôi đột nhiên bỏ bó hoa xuống, chạy về phía hắn.
Giang Ly mở rộng vòng tay, ôm lấy tôi, sau đó đứng tại chỗ xoay vài vòng. Chân của tôi vừa rời khỏi mặt đất, giống như bị lốc xoáy cuốn xuống biển sâu, cả người chao đảo.
Khuôn mặt của Giang Ly chậm rãi biến mất, mà biến thành một gương mặt khác. Nét mặt ôn hòa, ánh mắt tràn ngập yêu thương, anh ta cười nhìn tôi, còn nghiêm túc nói, Yến Yến, anh yêu em.
Mắt tôi phút chốc trào ra thứ gì đó nóng hổi.
Cảnh tượng này, sao lại quen thuộc như vậy.
Rất quen thuộc.
Chân của tôi một lần nữa chạm đất, nước mắt trên mặt đã được lau khô, đầu ngón tay lạnh lẽo kia chạm vào khiến tôi thanh tỉnh trở lại. Tôi chớp chớp mắt vài cái, người trước mặt lại biến trở lại thành Giang Ly.
Hắn ôm lấy tôi, ở bên tai tôi khẽ thở dài: "Người sống trong quá khứ, luôn có vẻ dễ dàng trở nên ngớ ngẩn."
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy ra: "Không có ai nguyện ý sống trong quá khứ cả."
Thợ chụp ảnh đem toàn bộ quá trình quay lại, còn chụp rất nhiều ảnh. Anh ta cực kỳ hưng phấn mà nói cho chúng tôi biết, cảnh tượng buổi quay chụp của chúng tôi ngày hôm nay, là đôi thành công nhất trong số những cặp mà anh ta từng làm từ trước tới nay, thì ra khóc so với cười hiệu quả hơn hẳn. Lòng tôi cảm thán, chúng tôi cũng là đôi vợ chồng thất bại nhất từ trước đến nay.
Mẹ tôi giống như con thỏ nhảy tưng tưng [tha thứ cho hình dung của tôi, nhưng mà bà quả thực quá mức kích động] đi đến bên cạnh chúng tôi, nắm lấy áo cưới của tôi hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói: "Con nha, thì ra con toàn di truyền ưu điểm của mẹ nha!"
Tôi biết ưu điểm lớn nhất của bà chính là nước mắt so với hệ thống cung cấp nước uống còn dễ dàng không chế hơn, nghĩ muốn trêu bà vài câu, nhưng trong lòng lại rầu rĩ không biết nên nói cái gì cho phải.
Cha mẹ Giang Ly cũng bày ra bộ dáng "Tuổi trẻ kết hôn tâm tình đa dạng cũng là dễ hiểu" nhìn chúng tôi, lúc này tôi đối mặt với mỹ nữ giáo viên ngữ văn, ngay cả một nụ cười đóng băng cũng không nặn ra nổi.
Có thứ, người bên ngoài nhìn vào, bạn cảm thấy nó là hạnh phúc, nó chính là hạnh phúc, bạn cảm thấy nó là bi thương, nó chính là bi thương, giống như nước mắt vậy.
Chỉ có hai kẻ trong cuộc mới hiểu, nước mắt của cô không phải vì hắn mà rơi
← Ch. 05 | Ch. 07 → |