Vay nóng Tinvay

Truyện:Bà Xã, Sói Đến - Chương 04

Bà Xã, Sói Đến
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Hôm sau, Hướng Khả Tinh thức dậy, cả người eo đau lưng mỏi, vừa đứng lên đã nhìn thấy Quý Như Phong đứng ở chỗ đó, ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt hơi lười nhác, trên gương mặt có một tia mỉm cười khó hiểu.

"Quý Như Phong! Anh đứng ở đó bao lâu rồi?" Hướng Khả Tinh đứng lên, xoa xoa cổ mình, bực bội nhìn bóng lưng Quý Như Phong.

"Đã thức dậy, vậy thì đi đi." Sau khi nói xong, Quý Như Phong để ly trà xuống, rồi kéo tay Hướng Khả Tinh rời khỏi đây.

"Còn sớm như thế, anh muốn đi đâu?" Hướng Khả Tinh hơi phản kháng, nhìn bộ dạng khẩn cấp của anh, cô rất tò mò, rốt cuộc người này muốn đưa cô đi đâu.

"Tất nhiên là về nhà rồi." Quý Như Phong trả lời lại, để Hướng Khả Tinh ngồi vào trong xe, rồi bằng tốc độ nhanh nhất, anh lái xe rời khỏi đây.

Hướng Khả Tinh sững sờ nhìn anh: "Về nhà làm cái gì?"

"Không phải đêm qua tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi sẽ làm cho cô bi ai." Quý Như Phong cười thần bí, ánh mắt quỷ dị nhìn cô.

Cái liếc mắt này khiến Hướng Khả Tinh lập tức hoàn hồn, cũng hiểu rõ những lời của Quý Như Phong, sắc mặt lập túc tái méc, nhìn người đàn ông trước mặt không biết rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ cái gì.

"Quý Như Phong! Anh điên à?"

"Tôi không có điên, nhưng mà tôi chỉ muốn nhìn xem, vẻ mặt bi ai của cô là cái dạng gì thôi." Tâm tình Quý Như Phong thật tốt, dường như kết hôn với cô sẽ rất thú vị, nhìn vẻ mặt của cô bây giờ, cũng đã đủ thú vị rồi.

"Anh nhàm chán quá, tôi sẽ không kết hôn với anh, huống chi, đừng quên anh đã làm chuyện vì đối với chúng tôi, ba mẹ tôi cũng không phải là đèn cạn dầu, anh tin rằng anh có khả năng thành công sao?" Hướng Khả Tinh hừ lạnh một tiếng, cười rất tự tin, nhìn vẻ mặt Quý Như Phong không nói nên lời.

Cô tin mình nhất định sẽ thắng, nhưng xe vừa đến Hướng gia, sau khi cô xuống xe, Quý Như Phong cũng theo cô xuống xe, làm co sắc mặt của cô tái nhợt.

"Anh làm gì? Còn không nhanh về nhà anh đi." Hướng Khả Tinh đè thấp giọng nói của mình, không muốn để cho những người khác nghe thấy.

Ai biết được Quý Như Phong hoàn toàn không để ý đến những người khác có nghe thấy không, bọn họ đi đến trước mặt ba Hướng, mẹ Hướng rất lễ phép chào hỏi.

Me Hướng và ba Hướng khi nhìn thấy anh thì hoảng hốt một lúc, lúc này anh lại lễ phép như thế.

Mẹ Hướng đi đến trước mặt Hướng Khả Tinh, Trên gương mặt đều là vẻ lo lắng: "Chuyện này là thế nào? Vì sao con lại ở chung với cậu ta?"

"Mẹ, thật ra chỉ là trùng hợp gặp nhau, anh ta đưa con trở về thôi." Sau khi Hướng Khả Tinh nói xong, lạnh lùng nhìn lướt qua Quý Như Phong đang đứng gần cô, ý bảo anh có thể rời khỏi đây rồi.

Ai biết được Quý Như Phong đi đến trước mặt cô, một phát ôm lấy eo cô, hành động như vậy khiến cho mọi người đứng xung quanh hít vào một hơi thật sâu, mẹ Hướng chợt ngây ngẩn cả người, không biết nên phản ứng thế nào.

Ngược lại ba Hướng phản ứng trước, sắc mặt ông rất khó coi: 'Vào đi rồi nói." Nói xong, ba Hướng và mẹ Hướng đều đi vào nhà.

Hướng Khả Tinh nhanh chóng thoát khỏi cánh tay anh, bực bội nói: "Anh làm gì? Chẳng lẽ anh không biết sẽ làm người khác hiểu lầm sao?"

"Tôi chính là muốn kết quả như vậy, tôi chưa đến cha vợ tương lai, mẹ vợ đang chờ chúng ta rồi." Quý Như Phong đắc ý tiêu soái đi vào.

Trong phòng khách, sắc mặt mẹ Hướng và ba Hướng rất khó coi, nhìn Quý Như Phong, rồi lại nhìn Hướng Khả Tinh: "Chuyện của các con rốt cuộc là thế nào?"

Mẹ Hướng không quên chuyện xảy ra từng giây từng phút nào, lúc đó Quý Như Phong dẫn một người phụ nữ đến, làm cho bọn họ rất khó chịu, hiện tại cậu ta lại làm ra hành động như vậy, chẳng lẽ cậu ta thật sự lừa gạt Hướng gia sao?

"Bác trai, bác gái, con biết chuyện trước đây con làm khiến cho hai bác rất tức giận, nhưng mà lần này là con nghiêm túc!"

Vẻ mặt Quý Như Phong rất thành thực, hơi hơi cúi đầu, bộ dáng chân thành nhận lỗi.

Nếu Hướng Khả Tinh không biết sớm chuyện này, thật sự sẽ bị tên này hù dọa.

Hiển nhiên là mẹ Hướng và ba Hương không hiểu rõ, đều bị dọa sợ hãi, nhìn Quý Như Phong nghiêm túc như vậy, bọn họ cũng không biết nên nói cái gì.

"Cậu nói là cậu nghiêm túc, vậy xin hỏi Lina kia, cậu và cô ta có quan hệ gì?" Mẹ Hướng nhìn Hướng Khả Tinh, rồi lại nhìn đến Quý Như Phong, bà cũng không phải là ngu ngốc.

"Con và Lina không có bất kỳ quan hệ gì, người hãy yên tâm." Quý Như Phong nói rất chắc chắn, rồi cầm lấy tay Hướng Khả Tinh, hành động chân thành như thế làm mẹ Hướng cũng có chút cảm động.

"Ba, mẹ, con và Quý Như Phong thật ra không phải ..............."

"Thật ra không phải như mọi người suy nghĩ đâu, lần này chúng con đều nghiêm túc, chúng con muốn kết hôn." Quý Như Phong nhanh chóng cắt lời nói Hướng Khả Tinh, hoàn toàn không để cho Hướng Khả Tinh nói chuyện.

Bị hành động không có lễ phép cắt đứt, Hướng Khả Tinh rất khó chịu trừng mắt nhìn Quý Như Phong, ai biết được anh không thấy.

"Như vậy à." Mẹ Hướng bắt đầu suy nghĩ sâu xa, nhìn bọn họ, không biết lần này có đáng tin hay không.

"Ba mẹ, thật ra các người......................."

"Thật ra các người không cần khó xử như vậy, con tin con và Khả Tinh ở cùng một chỗ, con sẽ quý trọng Khả Tinh thật tốt, yêu thương cô ấy thật tốt."

Lời nói Hướng Khả Tinh bị Quý Như Phong cắt đứt lần nữa, Quý Như Phong nắm chặt bàn tay Hướng Khả Tinh, người ở bên ngoài nhìn vào đều thấy bọn họ rất ngọt ngào.

Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, tay cô bị anh nắm sắp phát đau rồi, rốt cuộc đến khi nào anh mới chịu buông tay cô ra.

"Ba mẹ cậu biết không?" Thật lâu sau ba Hướng mới lên tiếng.

"Ba mẹ con đối với Khả Tinh rất hài lòng, họ đều biết hết." Quý Như Phong cười càng thêm tự tin.

"Để cho ba mẹ con đến, chúng ta sẽ chính thức gặp mặt." Sau khi nói xong, ba Hướng quay người đi vào phòng sách.

Mà mẹ Hướng nhìn bọn họ, cũng mỉm cười thỏa mãn, rồi đi ngược hướng với ba Hướng.

Lúc, này, Quý Như Phong chậm rãi buông tay Hướng Khả Tinh ra, cười thật tươi với cô, nụ cười trên gương mặt đó thật xán lạn, như ánh mắt trời, nhưng lại chói mắt như thế.

Hướng Khả Tinh hận nghiến răng bóp bóp cánh tay, rồi dùng một nắm tay hung hăng đánh vào bụng Quý Như Phong.

"A..............." không ngờ Hướng Khả Tinh lại làm thế với anh, ăn một nắm tay thật mạnh.

Nhìn vẻ mặt Hướng Khả Tinh tức giận, Quý Như Phong vẫn tươi cười: "Hướng Khả Tinh, chẳng lẽ đây là vẻ mặt bi ai của cô sao?

"Quý Như Phong đáng chết! anh đừng nằm mơ, tôi sẽ không gả cho anh đâu."

Chờ có cơ hội cô sẽ nói cùng mẹ mình rõ ràng, cái tên này tưởng rằng có những hành động như thế sẽ làm cho sự việc trở thành kết quả đã định sao? Đó là chuyện không có khả năng.

Sau khi Hướng Khả Tinh nói xong, hất phăng cánh tay anh ra, quay đầu bỏ đi lên lầu.

Quý Như Phong đứng chỗ đó cũng không nói tiếng nào, chỉ nhún nhún vai rồi thong thả rời đi, hoàn toàn không thèm để ý đến Hướng Khả Tinh có giữ lại hay không, chỉ cần anh muốn, nhất định sẽ đạt được.

Hướng Khả Tinh, cô chuẩn bị mặc niệm cho bản thân đi.

Quý Như Phong tâm tình vui vẻ lái xe về nhà, tâm tình của anh không ảnh hưởng gì đến ba Quý và mẹ Quý, bọn họ đều lạnh lùng nhìn anh một cái, rồi tiếp tục làm việc của mình, giả vờ như không đếm xỉa gì đến sự tồn tại của anh.

Thái độ như vậy, Quý Như Phong đã dự liệu trước rồi, nhưng mà nếu anh nói ra, nhất định sẽ làm bọn họ ngạc nhiên.

Nghĩ đến đây, Quý Như Phong tâm tình vui vẻ liền ngồi lên ghế sô pha, không để ý đến bọn họ nhìn thấy bộ dạng đáng ghét của anh, anh cầm lấy trái cây trên bàn vui vẻ ăn.

"Ba mẹ, con cho các người một tin tốt."

"Con sẽ có tin gì tốt." Hiện tại mẹ Quý con đang trong cơn tức giận, nhớ đến chuyện làm ra ở Hướng gia khiến hai người không quên được, vừa nghĩ đến đây, mẹ Quý tức giận đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.

"Mẹ, con muốn kết hôn với Hướng Khả Tinh." Mẹ Quý vừa bước đi, Quý Như Phong thản nhiên nói tin này ra.

Lập tức ba Quý và mẹ Quý đều ngạc nhiên.

Mẹ Quý lạnh lùng quay đầu nhìn Quý Như Phong đang nhàn nhã, nhìn không ra rốt cuộc là anh thế nào: "Con.........Con vừa mới nói cái gì?"

"Con muốn kết hôn với Hướng Khả Tinh, ba, mẹ, các người chuẩn bị sắp xếp đi." Quy Như Phong đưa hai bàn tay ra, chờ đợi ba mẹ cho anh sự tin tưởng.

Ai biết được cửa phòng của Quý Như Phong bị gõ mạnh mẽ.

Làm anh không kịp phản ứng, khó có thể đứng yên, quay đầu nhìn xem ai lớn mật như thế, vừa mở cửa ra nhìn thấy gương mặt bất mãn của mẹ Quý.

"Mẹ, người làm gì?"

"Tiểu tử thối, mẹ phải biết là con muốn gì, lúc trước con mang đến cho nhà người ta sỉ nhục lớn như thế, bây giờ con lại nói việc này, tiểu tử thối, rốt cuộc con ăn phải cái gì hả?" Lúc nói chuyện, mẹ Quý bước lên nắm lấy lỗ tai của anh, để cho anh tỉnh táo một chút.

"Mẹ, mẹ, mẹ.......... Đau đau.............."

"Con còn biết đau, tiểu tử thối, con nói xem, con đã làm cái gì rồi, bây giờ còn muốn nói nữa, thật là, con không sợ mất mặt, mẹ đây mất mặt dùm con nè." Mẹ Quý không thể bình tĩnh, ngược lại càng tức giận thêm.

"Mẹ, con kết hôn mẹ không đồng ý, con không kết hôn mẹ cũng không hài lòng, rốt cuộc muốn con làm thế nào, không phải con đã đồng ý chuyện kết hôn với Hướng Khả Tinh rồi sao?" Quý Như Phong cảm thấy mình thật vô tội, lỗ tai bị kéo xuống, rốt cuộc muốn anh làm gì mới chịu thả ra.

"Tiểu thử thối, sao da mặt con dày hơn bức tường vậy?" Mẹ Quý nói rõ ràng như thế mà anh còn nghe không hiểu, bà bực mình thả anh ra, chỉ chỉ vào đầu anh không ngừng nói.

"Mẹ, trừ phi mẹ không muốn Hướng Khả Tinh làm con dâu của mẹ rồi." Quý Như Phong vò vò lỗ tai phát đỏ lên, nhưng mà những lời anh nói trong nháy mắt mẹ Quý liền hết tức giận.

Mẹ Quý nhìn Quý Như Phong rồi bắt đâu suy nghĩ những lời anh nói, ba Quý luôn trầm mặt từ nãy đến giờ đi đến bên cạnh hai người, nhìn Quý Như Phong: "Con đang nghiêm túc?"

"Tất nhiên, ba à, con đang nghiêm túc." Quý Như Phong biết anh đã lấy được sự tin tưởng của bọn họ, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể: "Ba, mẹ, các người còn lo lắng cái gì?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của ba Quý và mẹ Quý như vậy, làm Quý Như Phong càng khó hiểu thêm.

"Khả Tinh là một đứa bé ngoan, có thể để nó làm con dâu của chúng ta tất nhiên là tốt rồi, mà các con xem như là môn đăng hộ đối, nhưng, tên tiểu tử thối này.........." Mẹ Quý ngữ khí rất tức giận, nhìn Quý Như Phong, rồi thở dài một hơi.

"Mẹ, bên Hướng gia con sẽ đối phó, nhưng mà các người cũng phải cần giúp sức nha, vì con dâu tương lai của các người mà, đúng không?" Quý Như Phong hiểu bọn họ lo lắng chuyện gì, nhưng mà không sao, nha đầu Hướng Khả Tinh kia, anh có biện pháp có thể đối phó được.

Chủ yếu nhất là, anh còn muốn biết, trong lòng Hướng Khả Tinh ai mới là một nửa lý tưởng của cô, lại nói anh hoàn toàn không xứng với cô, thật là, không biết ánh mắt của cô đã để ở đâu.

"Lần này là con nghiêm túc sao?" Mẹ Quý nhìn vẻ mặt của anh, hít vào một hơi thật sâu, hỏi anh lần nữa để chứng minh.

"Tất nhiên, mẹ à, nếu không nghiêm túc, vì sao con lại muốn kết hôn cùng cô ấy?"

Quý Như Phong nói như đang trấn an họ, làm mẹ Quý cũng yên tâm nhiều, bà gật gật đầu xem như đồng ý, bà đứng lên, chuẩn bị điện thoại cho Hướng gia, cũng cần giải thích rõ với họ, nhân tiện tìm thời gian đưa Quý Như Phong qua đó xin lỗi.

Mấy này nay, Hướng Khả Tinh đều rất bực bội, mỗi ngày Quý Như Phong đều đến nhà cô chào hỏi, khiến cô cảm thấy ghét lên đến đỉnh đầu.

Một ngày này, sáng sớm Hướng Khả Tinh vừa thức dậy, cô chỉ mặc áo ngủ đơn giản, chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.

"Sao anh lại đến sớm vậy hả?" Hướng Khả Tinh cố ý né tránh anh, nên sáng sớm đã đến đây, hiện tại xem ra, tâm sức của cô đã mất sạch rồi.

"Cô làm gì rời giường sớm vậy? làm hại tôi cảm thấy ngủ không ngon." Quý Như Phong xoa xoa chân mày, nhìn Hướng Khả Tinh mặc đồ như vậy, càng nói không nên lời.

"Đến giờ chạy bộ rồi hả?"

"Tôi không gọi anh đến đi theo giúp tôi." Hướng Khả Tinh trợn to hai mắt, hơi khó chịu xoay người rời khỏi, không thèm để ý đến Quý Như Phong.

Ái biết được Quý Như Phong nhanh chóng đuổi theo, một phát nắm lấy cổ tay cô đi về phía trước.

"Quý Như Phong! Anh làm gì vậy? Buông tay ra, đừng làm như chúng ta đang rất thân thiết!" Nói xong, Hướng Khả Tinh hất tay anh ra, nhanh chóng đi về phía trước.

"Chúng ta sắp kết hôn rồi, lại còn không tính rất thân thiết sao?"

Quý Như Phong nhanh chóng đuổi theo, vừa vô liêm sỉ nói, vừa nhìn Hướng Khả Tinh đang tức giận giậm chân, nụ cười của anh càng tươi hơn.

"Chúng ta không có khả năng sẽ kết hôn! Này, tôi thật không biết rốt cuộc anh muốn thế nào, vì sao anh muốn kết hôn với tôi, anh thích tôi, yêu tôi sao?" Thật là phiền phức, đột nhiên Hướng Khả Tinh quay đầu lại nhìn anh, rất bất mãn hỏi, bước từng bước đến gần anh.

"Sẽ không, cô cảm thấy tôi có khả năng sẽ thích cô, yêu thương cô sao?"

Quý Như Phong không muốn nghĩ đến những lời này, nếu không phải Hướng Khả Tinh nói ra, anh còn nghĩ trên đời này sẽ không có những lời đó, nhìn Hướng Khả Tinh rất nghiêm túc, Quý Như Phong liền cười tươi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Ai biết được, cho nên tôi mới hỏi anh vì sao, vì sao muốn đùa giỡn như vậy?" Hướng Khả Tinh chu miệng nhỏ nhắn lên, nhìn bộ dáng đáng đánh đòn của anh, càng bực bội thêm.

Những việc mấy ngày nay của anh đều hướng về sự tin tưởng người nhà của cô, làm Hướng Khả Tinh càng phát hỏa thêm.

Hừ, chẳng lẽ anh không biết, nếu vẫn tiếp tục bày ra bộ dáng này không biết sẽ xảy ra chuyện gì sao?

"Tôi không nói đùa, cưới cô, là tôi nghiêm túc." Quý Như Phong trả lời rất nghiêm túc, anh không biết kết hôn có liên quan gì đến vui vẻ hay không.

"Quý Như Phong, van xin anh, nếu không muốn chết trong tay tôi, vậy lập tức chấm dứt hành động của anh đi, anh không phải là món ăn của tôi." Hướng Khả Tinh nghiên răng nghiến lợi nói.

Cái tên này, anh ta rốt cuộc muốn thế nào, tại sao luôn làm việc tùy ý như vậy, cho tới bây giờ đều không nghĩ đến cảm nhận của người khác, chẳng lẽ anh ta không có suy nghĩ xem, cô có đồng ý hay không đồng ý sao?

"Hướng Khả Tinh, tôi thật không nghĩ ra, người đàn ông hoàn mỹ như tôi, sao không phải là người lý tưởng trong lòng cô................. Ông xã, tôi như vậy, nếu tôi không thể xứng với cô thì có người đàn ông nào có thể xứng với cô?" Nói đến đây, Quý Như Phong cũng tức giận, nghĩ mình đẹp trai, hoàn mỹ như thế mà Hướng Khả Tinh lại nói anh không xứng với cô, thật là đả thương lòng người mà.

"Anh? Ha ha ha, tôi nghĩ anh cũng tự luyến quá rồi." Hướng Khả Tinh nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi nhìn từ dưới lên trên, cuối cùng không khỏi lắc đầu, cho anh một vẻ mặt rất thất vọng, rồi xoay người tiếp tục đi.

Quý Như Phong bị cô đánh giá như vậy cảm thấy rất khó xử, lấy điện thoại di động ra, mở kính ra nhìn mình, vẫn tiêu soái anh tuấn như vậy, không có một chút tỳ vết nào nha.

Ánh mắt kia của cô là gì?

Dọc theo đường đi, Quý Như Phong đi theo Hướng Khả Tinh lên đến đỉnh núi, nhìn cô dừng lại cuối đường, rồi tùy tiện ngồi xuống, phong cảnh ở đây mát mẻ đẹp như vậy, còn hít thở không khí trong sạch.

Quý Như Phong cũng đi đến bên cạnh cô, nhìn trên mặt đất không được sạch, anh hơi hoi nhíu mày.

"Một người đàn ông, không cần dùng bộ dáng này, con phụ nữ hơn so với phụ nữ." Hướng Khả Tinh để ý anh thật lâu, sau khi nhìn anh nhìn lên mặt đất, từ vẻ mặt anh nhìn ra được, anh chán ghét ở đây dơ bẩn mà.

"Một người phụ nữ như cô, chẳng lẽ không chú ý đế hình dáng thái độ sao?" Quý Như Phong không quên phản bác lại, rồi từ từ ngồi xuống.

"Tôi và anh không có chuyện để nói." Hướng Khả Tinh liên tục lắc đầu, không muốn ngó ngàng đến anh, cả người nằm xuống, hai tay để sau đầu, nằm nhìn trời, cảm giác thật thoải mái.

Quý Như Phong vô lực, nhưng nhìn nụ cười thản nhiên của Hướng Khả Tinh, dương như có một loại ma lực, làm Quý Như Phong đang nhíu mày lập tức thả lỏng ra.

"Nằm xuống đi, rất thoải mái, nhìn lên trời như vậy, không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa, thật là rất thoải mái." Hướng Khả Tinh nhìn Quý Như Phong ngồi một chỗ không nhúc nhích, cho một lời đề nghị tốt.

"Phải không?" Anh giật giật khóe môi từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn nằm xuống.......... Nhìn Hướng Khả Tinh nằm bên cạnh, nhìn một bên mặt của cô, nụ cười của cô có chút mê người, giống như ánh mặt trời, khiến Quý Như Phong nhìn có chút say mê rồi.

Thời gian trôi qua giữa hai người, Hướng Khả Tinh im lặng nhắm mắt lại, nụ cười trên gương mặt vẫn không giảm, tất cả phiền não trong đầu đều mất sạch.

Mà Quý Như Phong vẫn luôn nhìn cô, ngón tay từ từ đưa ra, chậm rãi phát họa gương mặt cô, giống như gương mặt Hướng Khả Tinh, lại không biết trên gương mặt anh lộ ra một tia mỉm cười nhạt.

"Không ngờ nha đầu này lại có một mặt như vậy."

Mặt trời từ từ hiện lên, hơi chói mắt làm Hướng Khả Tinh từ từ tỉnh táo lại, cô hé mắt ra nhìn, lấy bàn tay che lại ánh sáng của ánh mặt trời, nhìn lại một bên thì ngạc nhiên không thấy người đâu.

Thật ra Hướng Khả Tinh đã đoán trước, Quý Như Phong không thể ở lại đây lâu.

Nghĩ lại, Hướng Khả Tinh phủi bụi trên người mình, rồi đứng lên xoay người chuẩn bị rời đi, lại thấy Quý Như Phong thong thả đến gần cô.

"Phải đi rồi sao? Cũng không nói với tôi một tiếng." Quý Như Phong lười nhác nhìn cô, nhìn trên đầu cô có một cọng cỏ nhỏ, muốn vương tay lấy ra giúp cô.

Ai biết được Hướng Khả Tinh vừa nhìn thấy hành động này của anh lập tức né tránh: "Anh muốn làm gì?"

"Đừng động được chưa, tôi không phải là một tai họa." Một tay nắm lấy tay cô, không để cho cô động đậy, Quý Như Phong đến gần cô, nhẹ nhàng lấy cong cỏ nhỏ trên đầu cô ra.

Hành động này của anh làm Hướng Khả Tinh hơi ngây ra, cô sững sờ nhìn anh, cảm nhận được sự ôn nhu của anh, làm cô có chút mê hoặc, thật lâu vẫn không có cách nào khôi phục lại bình tĩnh.

Mãi cho đến khi Quý Như Phong mở miệng nói chuyện mới kéo Hướng Khả Tinh lại hiện tại: "Một người phụ nữ, sao lại nhếch nhác như thế?"

Hướng Khả Tinh đẩy tay anh ra, tim đang đập loạn lập tức trở lại bình thường: "Tôi không có nhờ anh làm giúp, hừ." Hừ lạnh một tiếng, Hướng Khả Tinh xoay người bước đi cũng không quay đầu lại.

Quý Như Phong bất đắc dĩ cười cười, ném cọng cỏ trong tay xuống, dường trên chóp mũi vẫn con vương lại mùi hương trên tóc cô.

"Còn thật sự hơi mê người."

Ngẩng đầu thật cao, hít lấy không khí trong lành, Quý Như Phong không biết đang làm gì, xoay người bắt kịp bước chân của Hướng Khả Tinh.

Đã vài ngày qua Hướng Khả Tinh vẫn không nhìn thấy Quý Như Phong, từ lần sau lần leo núi đó, Quý Như Phong dường như biến mất.

Hôm nay Hướng Khả Tinh thức dậy muộn, mặc quần áo ở nhà, ra cửa chuẩn bị xuống lầu, lại không ngờ Quý Như Phong đang đứng trước cửa phòng cô, anh đưa tay lên đang chuẩn bị gõ cửa, cũng không ngờ đến Hướng Khả Tinh lại mở cửa ra.

Quý Như Phong suy nghĩ nở nụ cười: "xem ra đây gọi là trong lòng có cảm giác giống nhau."

"Không vui! Đúng là oan gia ngõ hẹp." Hướng Khả Tinh trợn to hai mắt, không để ý đến anh, cũng không muốn hỏi vì sao anh ở đây, vẫn đi xuống lầu.

Thoáng một cái, Hướng Khả Tinh bị một màn trước mắt dọa sợ hãi.

"Bác trai, bác gái, sao các người lại đến đây?" mặc dù Hướng Khả Tinh bị dọa sợ hãi, nhưng vẫn lễ phép, bước lên rất ôn nhu chào hỏi.

"Khả Tinh, con đến đây, đến đây nhìn xem, đây đều là tên tiểu tử kia chọn áo cưới cho con, còn có chỗ các con hưởng tuần trăng mật, có vui không?" mẹ Quý cười toét miệng, bà nhìn Hướng Khả Tinh, trong lòng cô bé này chắc rất vui vẻ, tiến lên giữ chặt cánh tay Hướng Khả Tinh, để cô ngồi xuống bên cạnh mình, rồi mới chờ quyết định của cô.

"Bác gái............. này có phần quá nhanh đi!" nhìn mẹ Quý như vậy làm Hướng Khả Tinh đều không nói nên lời.

Mà một màn này, từ lúc bước xuống lầu Quý Như Phong đã nhìn thấy.

Nha đầu này, tâm còn mềm, nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể giúp cho kế hoạch của anh thành công.

"Không nhanh, không nhanh, từ nhỏ con và Quý Như Phong đã biết nhau rồi, đúng không?" Mẹ Quý phản bác không chút suy nghĩ, nụ cười trên mặt vẫn tươi như vậy, giống như toàn bộ tất cả đều đã nằm trong kế hoạch.

Hướng Khả Tinh vẻ mặt khổ sở, muốn mở miệng, nhưng lại không biết mình phải nói cái gì, cô thật sự không muốn mất hứng, đúng là sự việc này hoàn toàn không phải như bọn họ đã nghĩ.

Nghĩ đến đây, Hướng Khả Tinh hít sâu một hơi, rồi cố gắng lấy dũng khí từ trong lòng mình, nghiêm túc nói: "Thật ra............."

"Thật ra chúng con nghĩ muốn ra ngoài một chút." Lúc Hướng Khả Tinh muốn nói, Quý Như Phong lập tức cắt đứt lời nói của cô, rồi nhanh chóng đến bên cạnh cô, rất thân thiết dựa sát vào cô.

"A............ thanh niên, tốt lắm, các con đi ra ngoài một chút đi." Mẹ Quý nhìn bọn họ, hiểu rõ gật gật đầu.

Cứ như vậy, Hướng Khả Tinh đã bị Quý Như Phong kéo ra ngoài.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)