Ch.02 → |
Mở đầu
Trong phòng khách Quý gia.
Quý Như Phong 11 tuổi trừng mắt nhìn cô bé Hướng Khả Tinh đang ngây ngốc, giọng trầm thấp quát lên: "Này, khi nào thì cô về nhà?" Cậu còn muốn ra ngoài đánh bóng rổ với bạn nữa.
"Mẹ nói, hôm nay phải ở đây chờ mẹ, mẹ với dì đi ra ngoài mua đồ rồi."
Hướng Khả Tinh điềm đạm đáng yêu nhìn cậu, tính tình người anh trai này hình như không được tốt lắm, dường như rất hung dữ, làm cho người khác có cảm giác sợ hãi, nhưng mà mẹ nói, anh trai là người tốt, cho nên Hướng Khải Tâm cũng yên tâm một chút.
"Cái gì? Tôi còn muốn ra ngoài chơi với bạn nữa!" Quý Như Phong vừa nghe nói như vậy, lập tức tức giận từ trên sô pha nhảy dựng lên.
Nhìn Hướng Khả Tinh trước mắt, chẳng lẽ muốn hắn ngồi chơi những trò chơi ngây thơ với cô sao.... Chơi với ngôi nhà gỗ sao?
"Anh........" Cậu đột nhiên nhảy dựng lên gào thét, dọa Hướng Khả Tinh sợ hãi, cô sợ hãi nhìn cậu mãi, hai mắt mở thật to, trông thật vô tội.
"Câm miệng!" Quý Như Phong bực mình đá ngã cái nhà mà cô cất công dùng từng miếng gỗ dựng lên, sau đó tức giận bỏ đi lên lầu.
"Hu hu..... Anh xấu........" Hướng Khả Tinh nhìn cái nhà gỗ mà mình vất vả lắp mới ghép thành, lập tức khóc lớn tiếng hơn, tiếng khóc của cô bé đã làm người làm chú ý.
Quý Như Phong vốn chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn thấy người làm đi đến, nếu bọn họ nói với mẹ cậu biết, vậy cậu đừng mong ra ngoài chơi nữa.
Quý Như Phong nhanh chóng bịt miệng Hướng Khả Tinh lại, không để cho cô khóc ra tiếng, rồi sau đó cười dụ dỗ cô: "Em gái Khả Tinh ngoan nha, ngôi nhà ngã rồi, anh trai sẽ ghép lại giúp em."
Quý Như Phong đột nhiên thân thiếng làm Hướng Khả Tinh ngạc nhiên quên cả khóc, không ngừng gật đầu.
Những người làm vừa mới nhìn thấy liền hiểu rõ lặng lẽ đi ra ngoài, lúc này Quý Như Phong mới chậm rãi buông tay ra.
Hướng Khả Tinh vẻ mặt ngây thơ mỉm cười, chờ đợi Quý Như Phong sửa ngôi nhà lại giúp cô.
Ai biết rằng Quý Như Phong bất mãn nhìn cô: "Tự mình ghép lại đi, sau này đừng đến nhà tôi khóc lóc nữa."
"Hu hu........" Hướng Khả Tinh bị Quý Như Phong dọa cho sợ hãi khóc rống lên.
Lúc này, Quý Như Phong tức giận đưa tay chỉ thẳng vào mặt cô, ánh mắt híp lại cảnh cáo.
"Hu hu........" Hướng Khả Tinh sợ hãi gật gật đầu.
Nhìn Quý Như Phong, ngoài việc Hướng Khả Tinh sợ hắn, còn có một chỗ mà cô sợ nữa...... đó là Quý gia.
Quý Như Phong hài lòng nhìn biểu hiện của cô, bực mình nhìn món đồ chơi ngây thơ này, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn phải ngồi ở nhà chơi với cô cả ngày hay sao?
Từ sau lần đó, sau này mỗi lần Hướng Khả Tính đến nhà Quý Như Phong chơi, đều bị Quý Như Phong dùng mọi biện pháp chỉnh cô.
Sau này, chỉ cần Hướng Khả Tinh nghe đến Quý gia, cô liền lắc đầu như trống bỏi, khóc rống lên, la hét không muốn đi.
Chương 1. 1
Khách sạn Esther, phòng 1802.
Trên chiếc giường màu trắng có hai người đang nằm, một đôi nam nữ đang mơ mơ màng màng ôm ấp lẫn nhau, cô gái nhẹ nhàng dựa vào ngực người đàn ông, giống như cọ xát làm nũng, làm người ta cảm thấy mềm mại.
"Điền Tâm!" Người đàn ông nhắm mắt lại, thâm tình ôm cô vào lòng, đặt nụ hôn lên mái tóc thơm ngát mềm mại của cô, nhưng mùi hương này có chút không giống, bất quá làm anh cảm thấy vui vẻ.
"Ưm!" Cô gái chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, nhưng sau khi đáp lại xong, lập tức mở to mắt, cả người đều ngây ra, không phải cô được ôm..... Con gấu dễ thương.
Giọng nói này, hơi quen thuộc, cô gái trên tay bắt đầu run lên, và từ từ đẩy anh ra, nhìn anh một cách cẩn thận.
Lúc này, người đàn ông cũng mở mắt, nhìn cô gái trước mặt.
Hai người lập tức trừng to hai mắt, không thể tin nổi.
"A........."
"A........."
Cô gái nhanh chóng ngồi dậy, đưa tay nắm chặt cái chăn che kín người mình, mà người đàn ông cũng dùng sức kéo chăn lên, bực mình quát: "Tại sao cô lại ở đây?"
"Lời này tôi hỏi anh mới đúng, sao anh lại ở đây?"
Cô gái hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống trốn, sao lại là bộ dáng này, rõ ràng chỉ trở lại phòng của khách sạn nghỉ ngơi một chút, lúc bác Quý để cô đi vào đây, trong này không có ai mà.
Tên này đến đây từ lúc nào?
Nghĩ đến đây, cô gái đang tức giận đột nhiên nhớ tới cái gì, hơi hơi mở chăn ra, nhìn lại quần áo của mình xốc xếch, tay run run chỉ vào hắn: "Anh........ tên đại sắc lang này."
"Đại tiểu thư, phiền cô làm rõ ràng một chút, cho dù tôi là sắc lang, tôi cũng sẽ tìm một người thật đẹp để ra tay, cô đúng..........."
Người đàn ông còn chưa nói xong, cửa phòng lập tức bị người khác mở ra.
Mẹ Quý vừa đi vào cửa, vừa nói: "Khả Tinh à, con thức dậy chưa? Ba mẹ con lo lắng cho con lắm đó........... A" Đột nhiên, bà bị một màn trước mắt dọa sợ hãi, sao con trai yêu quý Quý Như Phong của mình lại xuất hiện ở đây?
"Con..... Con..... Như Phong! Con.... Các con!"
"Mẹ! Không phải như mẹ nghĩ đâu!" Lúc nói chuyện, Quý Như Phong muốn đứng lên giải thích, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Tất cả ký giả lập tức tiến vào, nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều điên cuồng chặn cửa lại.
..........................................
Trong biệt thự Quý gia trên núi.
"Con không cưới!"
Ba chữ vang lên như sấm, làm cho người làm đang bưng trái cây cảm thấy không ổn, sợ hãi đứng một bên, không dám đến gần.
Nhìn người đàn ông tuấn mỹ như vậy, thiếu gia Quý Như Phong của bọn họ, giờ phút này giận dữ như con sư tử, làm cho mọi người chưa từng nhìn thấy, nhưng mà thiếu gia tức giận cũng không ảnh hưởng gì đến tiên sinh và phu nhân đang ngồi trên ghế sô pha, bọn họ vẫn nhàn nhã uống trà.
Nhìn người làm đứng gần đó, Quý Như Phong chậm rãi lên tiếng: "Còn không mau bưng trái cây đến, để cho thiếu gia của các người hạ hỏa một chút."
"Mẹ, chuyện hôm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, con cùng cô gái xấu xa đó........... cô gái đó hoàn toàn không xảy ra bất cứ chuyện gì cả." Quý Như Phong hít vào một hơi thật sâu, có chút bất đắc dĩ, hắn vừa nghĩ đến muốn nói cô gái kìa là bà tám xấu xa, đúng lúc nhìn thấy sắc mặt của mẹ mình, lập tức thu hồi vẻ ngạo mạn lại.
"Mẹ, là người hiểu con nhất, con và cô ấy nằm chung một chỗ, lấy cá tính của con, tại sại lại không xảy ra bất cứ chuyện gì hả, cho nên mẹ muốn con phải chịu trách nhiệm!" Mẹ Quý không nói đến trong lòng có bao nhiêu hưng phấn, trong cảm nhận của bà Quý Như Phong và con dâu đã xảy ra chuyện gì, vì vậy bây giờ bức hôn cô ấy và hắn làm hắn không còn lời nào để nói nữa.
"Con mà có đói bụng cũng chọn một người phụ nữ như vậy sao? Mẹ, thật không hiểu nổi sao lại xảy ra chuyện như vậy........ Nhất định là con đã bị người phụ nữ kia hãm hại rồi, đúng, nhất định là vậy!"
Quý Như Phong càng nghĩ càng cảm thấy có lý, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị người nào tính kế.
"Con có nói cái gì thì cũng đã muộn, Như Phong, nói ra nhà họ Hướng và gia đình chúng ta xem như là môn đăng hộ đối, vậy kết hôn đi."
Cha Quý đặt chung trà lên bàn, đứng lên, hạ một lệnh cuối cùng, rồi xoay người rời khỏi, mẹ Quý cũng đi theo."
Quý Như Phong muốn giải thích cái gì, bọn họ đều không muốn nghe thấy.
..........................................
Trong phòng khách Hướng gia.
"Con không lấy chồng!"
Hướng Khả Tinh một chút thục nữ cũng không có liền lớn tiếng gào thét, hai bàn tay chống hông, bộ dáng giống như người sắp ra trận.
Nhìn cha Hướng và mẹ Hướng vui vẻ tuyên bố, còn bày ra bộ dáng tổ tiên phù hộ, Hướng Khả Tinh liền không chịu được.
"Khả Tinh, đều đã như vậy rồi, con còn muốn nói cái gì, con nhìn xem, tất cả các tạp chí đều nhìn chụp được ảnh lúc con và Quý Như Phong ngủ chung ở khách sạn rồi." Cha Hướng tức giận nhìn bài báo, tạp chí, tất cả đều là ảnh chụp gương mặt Hướng Khả Tinh, ông liền rất tức giận.
"Con nói, con và anh ta không xảy ra chuyện gì cả."
"Cái gì cũng không có, sẽ còn như vậy sao?" Mẹ Hướng che miệng cười nhẹ, nhìn Hướng Khả Tinh bị bà nói như vậy hai má của cô liền đỏ lên, mẹ Hướng càng khẳng định chính mình không nói sai.
"Mẹ, đó là........." Hướng Khả Tinh bực bội giậm chân, nhìn vẻ mặt cha Hương và mẹ Hướng đang cười trộm, rốt cuộc cô chỉ có thể phồng má bỏ chạy lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn cha Hướng và mẹ Hướng, hai người nhìn nhau cười: "Vốn tưởng rằng Khả Tinh và Quý như Phong đều không có khả năng, xem ra đây đúng là thanh mai trúc mã rồi."
"Đúng nha, con bé Khả Tinh này lại còn mắc cỡ nữa."
Lúc này, Hướng Khả Tinh bực bội ngồi trên giường trong phòng, vỗ vào cái gối, cô tưởng tượng nó là Quý Như Phong, hận không thể hung hăng cắn vào mặt hắn một cái phát tiết.
Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh cô đổ chuông, Hướng Khả Tinh không ngó đến liền nhận điện thoại, lại nghe được âm thanh không muốn nghe nhất.
"Hướng Khả Tinh, cô cái bà tám xấu xí này, sớm biết cô thèm thuồng tôi lâu như vậy, cô lập tức đến đây."
"Quý Như Phong, cái tên tiểu bạch kiểm kia, một người đàn ông mà nhìn như tiểu bạch kiểm, ai thèm muốn anh hả." Hướng Khả Tinh không chịu yếu thế liền đáp trả lại, thât ra cô tức giận đã đủ lớn, sau khi nhận được cú điện thoại của người đàn ông này, cô lại càng bực bội hơn.
"Cái gì? Tôi là tiểu bạch kiểm, đáng chết! Cô lập tức đến đây cho tôi, tôi giống tiểu bạch kiểm chỗ nào hả?" Đời này, Quý Như Phong chưa từng nghe ai hình dung hắn như vậy, tất nhiên là ngoại trừ Hướng Khả Tinh này ra.
"Không, tôi không đi, tại sao tôi phải nghe lời anh?" Tốt nhất có thể làm Quý Như Phong tức chết, cô mới không nghe lời hắn nói, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đụng đến Quý Như Phong là không có chuyện gì tốt cả.
"Trừ phi cô muốn kết hôn với tôi, Tôi đã có............"
"Chờ một chút, tôi ra ngoài gặp anh thì có quan hệ gì sao?" Quý Như Phong nói làm cô không thể giải thích, Hướng Khả Tinh nghi ngờ nhíu mày lại.
"Cô đúng là ngốc, từ đầu tới cuối cô đã làm gì, chẳng lẽ chúng ta không thể ngồi cùng nhau bàn bạc kế sách đối phó sao?"
Quý Như Phong nghiến răng nghiến lợi, cố gắng đè lửa giận trong lòng, hiện tại quan trọng nhất là để cho cô nói.
Hướng Khả Tính nghe anh nói rất đúng, sau khi hẹn địa điểm với anh, liền cúp điện thoại đi ra ngoài.
Cha Hướng và mẹ Hướng biết cô đi gặp Quý Như Phong thì rất vui vẻ, lập tức mở cửa cho cô ra ngoài, cảnh tượng như vậy làm cô không thể chấp nhận một chút nào.
Chương 1. 2
Bên trong xe, tràn đầy mùi vị thuốc súng.
Quý Như Phong và Hướng Khả Tinh không ai nhường ai đều trừng mắt nhìn nhau, hận không thể nhìn thấu qua đối phương.
Cuối cùng, Hướng Khả Tinh không chịu nổi lại dụi mắt, vẫn trừng to mắt, hai mắt thật cay cay, thật mệt mỏi.
Quý Như Phong thừa dịp Hướng Khả Tinh dụi mắt, không ngừng chớp mắt vài cái, lúc nảy thật là mệt mỏi, nhưng mà, cũng may là hắn thắng, hắn cười đắc ý.
"Nếu anh hẹn tôi đến đây, chỉ là để trừng mắt nhìn nhau.......... Thời gian của tôi thật quý." Hướng Khả Tinh bất mãn đáp lại.
"Cô tưởng tôi muốn như vậy sao? Cô cái người phụ nữ này, rốt cuộc trong phòng khách sạn đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại ở đó?" Thật là làm anh tức chết mà, Quý Như Phong giống như từ trong ác mộng tỉnh lại.
"Tôi còn muốn hỏi anh nha, tại sao anh lại ở đó?" Nhớ đến chuyện này, Hướng Khả Tinh cũng rất tức giận, cô rất không thoải mái, bởi vì tất cả các bài báo, tạp chí đều nói cô cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vân vân và vân vân."
"Căn phòng đó là tôi thuê, đêm đó sau khi đi dự yến tiệc, tôi chuẩn bị căn phòng đó để có một đêm tuyệt vời với người mẫu Lina, ai biết được cô sẽ xuất hiện ở đó." Nhớ tới việc này, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Lina, Lina rất ủy khuất, sau đó cúp điện thoại của anh.
"Không phải đâu! Căn phòng đó............Không phải bác gái chuẩn bị cho tôi sao? Đêm đó tôi uống rượu rất nhiều, rồi bác gái chuẩn bị cho tôi một căn phòng, rồi dìu tôi vào đó." Hướng Khả Tinh càng nghi ngờ, tối hôm đó ở yến tiệc cô chỉ hơi say, bác gái đã dìu cô vào phòng rồi.
"Cái gì?" Quý Như Phong cảm thấy ngạc nhiên, lúc anh vào phòng, tưởng người trên giường là Lina, bởi vì rất mệt mỏi cũng không mở đèn liền nằm xuống, không nghĩ đến sẽ tạo thành tình huống như vậy.
Giờ phút này, hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hình như hơi hiểu rõ rồi.
'Tiếp theo nên tính làm sao bây giờ?" Hướng Khả Tinh miệng lẩm bẩm, cũng hiểu được bọn họ bị hãm hại, khẩu khí cũng dịu đi một chút.
Quý Như Phong tức giận nhìn cô một cái, móc gói thuốc trong túi quần ra, châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xe xuống, rồi liên tục phả khói ra.
"Này, anh không thể suy nghĩ biện pháp sao? Kính nhờ, tôi không muốn kết hôn với anh." Phiền chết mất, Hướng Khả Tinh tức giận quát to.
Như vậy càng làm cho Quý Như Phong ngạc nhiên: "Cô không muốn gả cho tôi, tôi cũng không muốn cưới, cô biết đấy, nếu tôi kết hôn, vợ của tôi phải là một người xinh đẹp như hoa, mà không giống như cô............" Lúc nói chuyện, ánh mắt của anh vẫn tỏ ra khinh thường.
"Hừ người đàn ông mà sau này tôi lấy chắc chắn không có bề ngoài, không hiểu chơi xe hay là đùa giỡn phụ nữ." Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh cũng học theo ánh mắt của Quý Như Phong, nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, khóe miệng nhếch lên nụ cười suy ngẫm.
"Hướng Khả Tinh!" Quý Như Phong nghiến răng nghiến lợi, nếu giờ phút này anh còn không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, anh nhất định là một tên ngu ngốc rồi.
"Được rồi, không nói nhiều nữa, hiện tại việc quan trọng nhất là chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào?" Hướng Khả Tinh vẫn biết mà dừng lại, cô nhìn vào Quý Như Phong, hiện tại anh rất tức giận, Hướng Khả Tinh hiểu rõ nên thu tay lại.
"Tôi biết, tôi nghĩ có "một người" rất rõ chuyện này." Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Hướng Khả Tinh cũng cảm thấy "một người" rất hiểu rõ, gật gật đầu, đang chờ Quý Như Phong đưa cô đi gặp người này, nhưng không ngờ Quý Như Phong lại không lái xe, mà nhìn chằm chằm vào cô.
Anh nhìn chăm chú như vậy khiến Hướng Khả Tinh ngây ngẩn cả người: "Làm gì mà không lái xe?"
"Cô không xuống xe, tôi làm sao lái xe được? kính nhờ, tự tôi đi là được." Quý Như Phong cũng không hy vọng cô gặp phiền toái.
"Anh........ Anh xác định một mình anh xử lý sao?" Hướng Khả Tinh vẫn không tin người đàn ông này.
"Năng lực của tôi không phải cô có thể xen vào." Lúc nói chuyện, Quý Như Phong mở cửa xe ra, để cho cô bước xuống xe.
Hướng Khả Tinh nghi ngờ nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ xuống xe, rất lo lắng nhìn anh lái xe rời khỏi.
.........................
Về đến biệt thự trên núi, Quý Như Phong hỏi người làm mẹ Quý đang ở đâu, rồi lập tức đến bể bơi phía bên kia, nhìn thấy mẹ Quý đang nhàn nhã uống trà, anh đến bên cạnh bà rồi ngồi xuống.
"Mẹ, dường như tâm tình không tệ............"
"Tất nhiên, trong nhà sắp có việc mừng rồi." Mẹ Quý không nghĩ giấu diếm tâm tình cực kỳ tốt của mình, nhìn đứa con trai này, rốt cuộc cũng thấy anh lập gia đình, quan trọng là........ Bà cũng có thể bế cháu nội rồi."
"Hôm nay con đi tìm nha đầu Hướng Khả Tinh kia rồi." Quý Như Phong thản nhiên nói, lời của anh làm mẹ Quý rất vui vẻ, tưởng anh rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Đúng là vừa vui vẻ không được vài phút, lời nói tiếp theo của Quý Như Phong làm bà đứng ngồi không yên.
"Con hỏi cô ấy vì sao lại xuất hiện trong căn phòng của con, cô ấy nói là mẹ đưa vào, mẹ, mẹ thật là người thiết kế ra cách này để hại con sao?" Ánh mắt Quý Như Phong sắc bén, làm cho mẹ Quý trong phút chốc không thể trốn tránh.
Mẹ Quý cười gượng, cầm lấy tách trà uống một hớp, không nhìn đến ánh mắt nhìn thấu tất cả của Quý Như Phong: "Sao mẹ lại nghĩ như thế, mẹ có biết, mẹ đã phạm phải một sai lầm."
"Mẹ, mẹ biết con không thích một cô gái ngoan hiền, cô ấy so với tiêu chuẩn về thẩm mỹ của con cách xa, lần này, có nói cái gì con cũng không cưới." Sau khi lấy được đáp án, Quý Như Phong không nói nữa, cuối cùng anh cũng có thể dứt khoát rồi.
Nhưng anh không nghĩ đến, mẹ Quý còn dứt khoát hơn anh, đột nhiên đứng lên, dùng khí thế ngất trời nói dọa anh sợ hãi.
"Không có khả năng, ngày cưới của con đã xác định." Nói xong, mẹ Quý không để cho Quý Như Phong có cơ hội nói chuyện, liền xoay người rời khỏi.
Quý Như Phong đứng đó một mình, không thể tin nổi, rõ ràng không phải là lỗi của anh, còn muốn anh kết hôn với người phụ nữ kia, rốt cuộc là đạo lý gì đây?
Chương 1. 3
Thời gian từng ngày trôi qua, Hướng Khả Tinh vẫn không chờ được Quý Như Phong điện thoại lại cho cô một câu trả lời chính xác, ngược lại lại nhận được điện thoại của mẹ Quý, để cho hai nhà hẹn gặp mặt nhau.
Tình huống như vậy là Hướng Khả Tinh không kiềm nén được, cô lập tức gọi cho tên đáng ghét kia, trong lòng chửi thầm không biết bao nhiêu lần.
Điện thoại vừa thông, giọng nói lười biếng của Quý Như Phong vang lên làm Hướng Khả Tinh càng tức giận.
"Này, có chuyện gì vậy?"
"Quý Như Phong, Quý đại thiếu gia, anh lập tức giải thích rõ ràng cho tôi!"
Hướng Khả Tinh không ngừng gào thét, là, Quý Như Phong nhàn nhã nằm trên bãi biển phơi nắng lập tức nhíu mi, một người phụ nữ thô lỗ như thế, anh thật chưa nhìn thấy qua.
"Đại tiểu thư, có chuyện gì chờ tôi trở về rồi nói đi."
"Trở về rồi nói, muốn sau khi chúng ta kết hôn rồi nói hả?" Hướng Khả Tinh chế giễu nói.
Hướng Khả Tinh nói xong, Quý Như Phong lập tức nhảy dựng lên.
Quý Như Phong không thể tin vào tai mình được: "Muốn làm gì, mẹ tôi gần đây rất an phận, muốn kết hôn với tôi sao? Tôi đã sớm biết cái người phụ nữ này, đáng chêt! Có phải cô đã thèm muốn tôi thật lâu rồi không?"
"Kính nhờ, anh trừ bỏ bên ngoài ra, còn có cái gì để tôi thèm muốn? tìm anh? Không bằng tìm Ngưu Lang thì tốt hơn."
Hướng Khả Tinh trợn to hai mắt, đúng là cái tên tự luyến!
"Hướng Khả Tinh!" Mỗi lần nói chuyện với người phụ nữ này, luôn làm anh bực mình không thôi.
"Được rồi, hôm nay bác trai bác gái muốn đến nhà tôi, bọn họ muốn bàn bạc chuyện hôn sự........... của chúng ta, anh nhanh chóng trở về xử lý chuyện nay đi." Hướng Khả Tinh không muốn nghe anh rống nữa, liền thản nhiên nói.
"Cái gì?" Quý Như Phong ngạc nhiên, vốn còn tưởng rằng trong thời gian này mẹ Quý lại yên lặng như thế, sự việc đã chấm dứt, lại không nghĩ đến...........
Quý Như Phong không nghĩ ngợi liền cúp điện thoại, lập tức lao đi.
Nhìn đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh đô đô, Hướng Khả Tinh liền lắc đầu, bộ dáng này, một chút phát triển cũng không có, không biết ai là người xui xẻo gả cho anh ta đây?
Nhưng mà dựa theo dung mạo của anh ta, gia thế của anh ta, tìm một bà xã thật không khó.
...................................
Hoàng hôn, sắc trời hơi u ám.
Hướng Khả Tinh ăn mặc rất ra dáng người con gái thùy mị ngồi gần cha mẹ cô, nhìn cha Quý và mẹ Quý ngồi ở đối diện, ngoài cô ra, mọi người ngồi đây đều rất vui vẻ bàn luận việc hôn sự của cô và Quý Như Phong.
Ngoại trừ ý kiến của đương sự, bọn họ không thèm để ý người ngoài, hai nhà bàn bạc chỉ qua vài lần là xong xuôi thống nhất được.
Ngay lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ, một bóng người chạy vọt vào.
"Ba, mẹ!" Quý Như Phong hơi nôn nóng, nhìn dáng vẻ rất hoảng loạn, đến trước mặt bọn họ, làm cho mọi người nhảy dựng lên.
Hướng Khả Tinh hơi im lặng, nhìn thấy anh đến, xem ra việc hôn sự này bàn bạc không thành rồi.
Hướng Khả Tinh giả vờ ôn nhu đứng lên, đi đến trước mặt anh: "Anh Như Phong, sao anh lại đến? Không phải anh nói hôm nay không có thời gian sao?" Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô luôn nhìn vào sắc mặt anh, ánh mắt dường như muốn nói, tính ra anh đến cũng thật nhanh.
"Ba, mẹ, con không thể kết hôn với cô ấy." Quý Như Phong trực tiếp xem nhẹ ánh mắt của Hướng Khả Tinh, sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện với mọi người, anh sẽ tính sổ với cô ta.
Con ranh chết tiệt, không nói một tiếng nào liền ngồi ở đó, chẳng lẽ không biết nếu anh không đến, hiện tại sẽ thành cục diện gì sao? Nhưng mà, may mắn là anh có chuẩn bị.
"Hoang đường! Con nhất định phải chịu trách nhiệm!" Không nghĩ đến anh sẽ trở về, nhìn anh nói thẳng thắng như vậy, hoàn toàn không cho Hướng gia một chút mặt mũi nào, mẹ Quý run rẩy không thôi.
"Con biết con nhất định phải chịu trách nhiệm, nhưng không phải với cô ấy." Anh lười nhác chỉ vào Hướng Khả Tinh, sau đó anh chậm rãi đi đến bên cửa, rồi nói với bên ngoài một câu: "Vào đây đi, Lina."
Lời nói ra làm mọi người đều ngạc nhiên, Hướng Khả Tinh cũng rất bất ngờ, không biết rốt cuộc Quý Như Phong đang diễn tuồng gì?
Rất nhanh, một cô gái quyến rũ gợi cảm liền xuất hiện trước mặt mọi người, rồi nắm lấy bàn tay Quý Như Phong, bước từng bước đi về phía mọi người.
"Chào mọi người, con là Lina."
"Như Phong, đưa người phụ nữ này đến đây làm gì, lập tức đưa cô ta ra ngoài." Mẹ Quý sắc mặt đều tái mét, làm cho Hướng gia khó chịu vô cùng, Quý Như Phong này rốt cuộc đang làm cái gì?
Mà Hướng Khả Tinh lại càng chịu thêm đả kích, như vậy đối với cô chính là một sỉ nhục lớn, sao Quý Như Phong lại làm như thế?
Nhìn Quý Như Phong và Lina mang vẻ mặt lạnh lùng đứng trước mặt mọi người, dường như cảm thấy bộ dạng này của anh ta hoàn toàn không có lỗi gì.
Hai tay Hướng Khả Tinh nắm chặt lại, mặc dù không muốn gả cho người đàn ông này, nhưng không nghĩ lại khó chịu như vậy, tên tiểu bạch kiểm đáng chết này!
"Mẹ, con muốn nói cho mẹ biết, con và Lina có quan hệ, nếu mẹ hy vọng con kết hôn, vậy hãy đợi vài năm nữa, chúng con nhất định sẽ kết hôn." Quý Như Phong hoàn toàn không sợ, cũng cảm thấy mình làm như vậy là đúng, nên tiếp tục nói.
Lời của anh nói ra làm mẹ Quý và cha Quý đều ngạc nhiên.
"Tóm lại, mẹ sẽ không cho phép con cưới ả đàn bà này, vợ của con, chỉ có thể là Khả Tinh, nhất định là Khả Tinh!" mẹ Quý giận đến phát run, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quý Như Phong, nghĩ thầm, nó muốn tranh cãi với bà sao, cũng không thèm nhìn xem hiện tại là tình huống gì, đang ở đâu.
Mà cha mẹ Hướng gia vừa nhìn thấy một màn này, bọn họ luôn có ấn tượng tốt đối với Quý Như Phong nhưng trong giờ phút này lại hoàn toàn mất sạch.
Mẹ Hướng đứng lên, sắc mặt rất khó coi nói: "Quý phu nhân, Quý tiên sinh, chuyện gia đình các người, tôi nghĩ các người nên trở về giải quyết thật tốt, chúng tôi không tiễn, Khả Tinh, đi lên lầu thôi."
"Dạ, mẹ." Nhìn xung quanh, mặc dù Hướng Khả Tinh không có biểu hiện gì, nhưng đáy lòng đã lạnh lẽo, cô nhất định sẽ tìm một cơ hội thật tốt để đáp trả cái tên tiểu bạch kiểm này.
Trở lại phòng, Hướng Khả Tinh lập tức gọi điện thoại cho Quý Như Phong gào thét, cũng không thèm quản giờ phút này Quý Như Phong đang ở dưới lầu, sau khi kết nối máy với anh ta, cô tức giận nói: "Buổi tối chúng ta gặp nhau ở Quảng Trường Thời Đại, tôi có việc muốn nói."
Sau khi nói xong câu này, Hướng Khả Tinh liền cúp máy, cô không chờ Quý Như Phong trả lời lại.
Mà trong phong khách, Quý Như Phong nghe điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, liền giật giật khóe môi, hơi nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn vào căn phòng của Hướng Khả Tinh trên lầu.
"Ba mẹ, nếu không có chuyện gì, con và Lina rời khỏi đây trước." Nói xong, Quý Như Phong liền nắm tay Lina bước đi, đầu cũng không quay lại rất tiêu soái rời đi, để lại mẹ Quý và cha Quý giận tái mặt.
Mẹ Hướng nhìn bọn họ, vẻ mặt rất bất mãn: "Tôi nghĩ hai nhà chúng ta sau này vẫn duy trì khoảng cách thật tốt, xin mời trở về đi."
Mẹ Hướng sau khi nhìn bọn họ rời đi liền lên lầu tìm Hướng Khả Tinh, nhìn cửa phòng cô khép hờ, bà nhẹ nhàng đẩy ra, thì nhìn thấy Hướng Khả Tinh đang đứng ngoài ban công, nhìn vào bóng lưng Hướng Khả Tinh bà cảm thấy đau lòng, bà từ từ đi đến.
"Khả Tinh, mẹ thật sự không nên ảo tưởng với người như vậy, mẹ cứ nghĩ cậu ta sẽ mang lại hạnh phúc cho con."
"Mẹ, chuyện cũng đã qua rồi, con không sao đâu." Hiện tại Hướng Khả Tinh chỉ tức giận mà thôi, nhớ đến cảnh Quý Như Phong dẫn người phụ nữ khác vào nhà cô, việc này làm cô cảm thấy thật khó chịu.
"Vậy là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, mẹ...................."
"Mẹ, con muốn nghỉ ngơi một chút, mẹ để cho con ở lại một mình đi."
Mẹ Hướng còn định nói chuyện với cô thêm một lúc nữa, nhìn Hướng Khả Tinh mệt mỏi như vậy, bà cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu thở dài rồi đi ra khỏi phòng.
Mà trong đầu Hướng Khả Tinh đang suy nghĩ rốt cuộc phải đáp lễ Quý Như Phong như thế nào cho đáng, nổi nhục nhã hôm nay thật là lớn.
"Quý Như Phong đáng chết!"
Ch. 02 → |