Cá cắn câu
← Ch.087 | Ch.089 → |
Dù sao hiện tại Chu Khải không biết xảy ra chuyện gì, thấy Lý Lệ liền chán ghét, hết sức không muốn nhìn thấy người phụ nữ này. Không hiểu nguyên nhân là gì, biết như vậy là không được, nhưng chính là như vậy, không thể khống chế được chính mình!
Sau sự kiện kia Chu Khải luôn muốn tìm cô gái kia, cô bé kia là ai, tại sao lại cố ý muốn uy hiếp mình? Nhưng suy nghĩ biểu hiện của cô trong tối đó, không hề lưu loát. Phản ứng của cơ thể kia không phải là giả. Chuyện gì đã xảy ra?
Không tìm được cô bé kia, nhưng hàng ngày đều gửi hình đến email của hắn. Dùng tất cả mọi thủ đoạn đều không được, cuối cùng Lý Lệ không chịu được tìm ông Chu nói chuyện. Ông Chu vừa nghe liền giận con trai mình. Chính hắn gây ra chuyện không xử lý lại khiến người làm cha này đi dọn dẹp cục diện rối rắm. Sao lại sinh ra đứa con trai như vậy!
Ông ta áy náy nhìn Lý Lệ: "Lý Lệ à, cha thật sự xin lỗi con, ai biết Chu Khải lại gây chuyện như vậy!" Ông Chu vẫn cảm thấy mình không có mặt mũi để nhìn người con dâu này. Lý Lệ và Chu Khải kết hôn cũng đã được mấy tháng, cử chỉ cho đến bây giờ chưa hề để người trong nhà tức giận. Kể từ khi đến thành phố A Chu Khải ngày càng quá đáng, dù người tính tình hiền lành cũng sẽ nổi giận. Cho nên thời gian trước Lý Lệ mới có hành động khác thường. Ông Chu cảm thấy nếu một ngày Lý Lệ lòng dạ ác độc, nhất định là do hỗn tiểu tử Chu Khải ép thành.
Lý Lệ nghe vậy khẽ mỉm cười: "Cha, không có chuyện gì. Ngày đó con cũng có chỗ không tốt. Là con khiến Chu Khải tức giận, anh ấy mới nửa đêm đi ra ngoài. Nếu không phải vì con, anh ấy cũng sẽ không gặp loại đàn bà ấy....."
"Được rồi, những hình kia cha cũng đã nhìn qua. Trên ảnh đều là ngươi tình ta nguyện, không ai ép buộc ai. Liếc qua đã thấy tên tiểu tử kia ở ngoài gây chuyện. Hiện tại người đàn bà kia lại không biết xấu hổ dùng chuyện này uy hiếp Chu gia, quả thật là không muốn sống nữa." Ông Chu vừa nghĩ liền tức, con trai mình ra ngoài vụng trộm thì thôi, sao lại cố tình chọc phải cái loại đàn bà kia.
Sắc mặt Lý Lệ không tốt nhưng vẫn kiên trì khuyên ông Chu: "Cha, hiện tại nhà họ Chu ở thành phố A tương đối nhiều chuyện cần làm, không thể xuất hiện những tin đồn không tốt được. Chuyện này nếu không cẩn thận bị truyền ra ngoài, vậy chúng ta ở thành phố A sẽ không có ngày nổi danh. Con cũng đã hỏi qua rồi, ngày đó là Chu Khải tốt bụng cứu cô bé kia, đưa cho bọn côn đồ kia chi phiếu năm mươi vạn. Đoán chừng tiền tài bị lộ ra, cô bé kia thấy Chu Khải có tiền, nên mới có chủ ý tính toán với Chu Khải. Con cũng đã nhìn ra, lâu như vậy mà cô ta vẫn gửi hình tới, chẳng qua là muốn ít tiền thôi. Con nghĩ xem ra chuyện này tốn chút tiền liền qua thôi."
Ông Chu nhìn Lý Lệ suy tư một chút, sau đó tán đồng gật đầu một cái: "Đúng vậy, hiện tại nhà họ Chu có đầu tư quan trọng ở thành phố A. Cho nên loại chuyện gièm pha này vẫn là không nên lộ ra ngoài. Cứ như vậy đi, Lý Lệ, cha và Chu Khải ít nhiều người bên ngoài cũng biết đến. Chúng ta ra mặt không tiện, chuyện này làm phiền con."
Lý Lệ nghe vậy trong lòng cười lạnh. Vốn cô ta đang nghĩ làm sao thuyết phục ông Chu đưa tiền cho cô xử lý chuyện này. Hiện tại tốt rồi, người ta sợ mất mặt, chủ động đem chuyện này ném cho mình, thật đúng là quá tốt rồi.
\
Nhếch miệng cười không rõ ý tứ, âm thanh ngọt ngào: "Cha yên tâm, con sẽ xử lý tốt."
Ông Chu gật đầu một cái, trong lòng coi như đã yên tâm.
Lý Lệ cầm một trăm vạn ông Chu đưa ngồi ở trên giường mình nhìn, cẩn thận đếm con số, lại bẻ ngón tay đếm lại một lần. Lúc này mới coi như là yên tâm, cất chi phiếu cẩn thận trong túi xách, chỉ sợ bị mất. Thay quần áo đứng dậy đi ra ngoài, lúc xuống lầu nhìn thấy ông Chu, đưa một ánh mắt "cha yên tâm" cho ông Chu. Ông Chu hiểu, gật đầu một cái.
Lý Lệ một đường đi đến quán bar, nơi này ban ngày không có nhiều người. Nhớ tới Chu Khải ở đây gặp chuyện không may, khóe miệng Lý Lệ cười lạnh. Nhìn thấy cô ta, có người lập tức chạy đến gần: "Đại tẩu mạnh khỏe."
Lý Lệ nghe vậy cau mày, nhưng rất nhanh buông lỏng. Cười quan sát tiểu đệ kia, cười ha ha: "Trước kia chưa từng thấy cậu, người mới? Làm sao biết tôi?"
Tiểu đệ kia đúng là mới tới, nhìn thấy Lý Lệ đến lập tức muốn nịnh hót: "Đại tẩu, em là người mới. Thiên ca đã sớm cho chúng em nhìn ảnh của chị. Chị nhìn bên ngoài xinh đẹp hơn ở trong ảnh rất nhiều."
Tiểu đệ kia còn muốn vuốt mông ngựa, Lý Lệ đã cười cười đi lên tầng hai. Đi vào một gian phòng, quay đầu nói với người kia: "Đi gọi đám người A Báo tới." Nói xong xoay người đi vào trong.
Không bao lâu, nhóm A Báo đến. Chính là tên đầu gấu ngày đó, lưng hùm vai gấu, đại hán Đông Bắc thấy Lý Lệ liền cúi đầu: "Đại tẩu mạnh khỏe."
Lý Lệ mỉm cười gật đầu một cái, ý bảo mấy người ngồi: "Chuyện kia làm rất tốt, năm mươi vạn này là thưởng ngoài cho các cậu. Đừng có so sánh, nhìn tôi có vẻ không phóng khoáng. Nhưng giờ còn chưa tới thời điểm, tôi vẫn chưa có thực quyền ở trong cái nhà kia. Lão già kia tay trắng dựng nghiệp, keo kiệt vô cùng. Bình thường sinh hoạt phí cũng không nhiều, mong mọi người hiểu. Không ghét bỏ là được."
Những người kia nghe thấy rối rít nói: "Không dám, không dám. Đại tẩu có chuyện phân phó một tiếng là tốt rồi, bọn tiểu đệ dẫu có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ."
Lý Lệ liền cười: "Chuyện kia các cậu hiểu là tốt rồi. Về sau Chu Khải tới, hắn không nhận ra các cậu thì các cậu liền giả bộ như không biết hắn. Ngàn vạn đừng nói lung tung. Còn cô gái kia, các người xử lý chưa?"
A Báo liền cúi đầu khom lưng: "Đại tẩu yên tâm, tất cả đều đã xử lý tốt."
Lý Lệ lúc này mới yên tâm: "Vậy thì tốt." Nói xong liền từ trong túi lấy ra chi phiếu, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt tham lam của bọn chúng, trong lòng khinh thường cười. Đều là một lão đại, thế nhưng lại không có tiền đồ. Thiên ca toàn nuôi những huynh đệ cùng dạng với hắn, không có chút cốt khí. Lý Lệ nghĩ như vậy lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đổi thành mỉm cười nhìn mấy huynh đệ: "Đây là khoản tiền khác, cầm chia cho các huynh đệ đi. An bài cho mấy huynh đệ ở thành phố A đi, đừng để họ thua thiệt."
A Báo nghe Lý Lệ dặn dò liên tục gật đầu. Nghĩ thầm đại tẩu so với Thiên ca hào phóng hơn nhiều. Tiền trong tay Thiên ca đừng bao giờ nghĩ được thả ra, chớ nói đến tiền thưởng cho bọn họ, quá hẹp hòi. Nhưng Lý Lệ không giống, trước kia cô không có tiền trong tay, nhưng cũng thỉnh thoảng nói tốt cho bọn họ trước mặt Thiên ca. Bây giờ người ta có tiền rồi, lại càng tốt hơn.
Phân phó xong mọi chuyện, lúc này Lý Lệ mới nói: "Tốt lắm, quầy bar này các cậu quản lý cho tốt. Không cần luôn tụ tập nói chuyện kia ở đây, xảy ra chuyện gì lập tức báo cho tôi. Tốt lắm, các cậu đi đi."
Đoàn người trước mặt một người phụ nữ nhỏ nhắn như Lý Lệ kinh sợ như một con chó, sự khinh thường trong mắt Lý Lệ càng rõ hơn. Đợi đến khi mọi người ra ngoài hết, lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm. Ngẩng đầu quan sát căn phòng, sang trọng như những hộp đêm cao cấp khác, ánh hoàng hôn tăng phần hào hoa lên mấy phần.
Lý Lệ chợt cười, đây là nơi của cô ta, chính cô, tài sản chân chính thuộc về cô ta. Khi còn ở nhà họ Chu, nhà họ Chu keo kiệt như vậy, cho cô tiền mà nơm nớp lo sợ, không có chút thoải mái. Sau khi tới thành phố A, cô được thả sức, nhận mấy hóa đơn, âm thầm lấy được không ít. Mở được căn phòng này cứ như vậy đếm tiền. Dễ dàng giống như tiền trên trời rơi xuống.
Đột nhiên Điện thoại di động vang lên, Lý Lệ từ trong túi lấy ra nhìn. Ánh mắt hài lòng trong nháy mắt được thay thế bởi hận ý. Nhìn dãy số kia, trong lòng cô ta rét run từng trận, này sinh ác độc, hận không được nhào qua đem người nọ cắn chết, hút sạch máu của người đó.
Hít một hơi sâu: "Thiên ca." Âm thanh của Lý Lệ trong trẻo qua đường điện thoại truyền đến Thiên ca ở thành phố G, âm thanh ngọt ngào như vậy, ngoan như vậy, hắn hài lòng nói: "Ừ, bảo bối có nhớ anh không?"
Lý Lệ làm nũng: "Đương nhiên là nhớ, chỉ sợ rằng Thiên ca ở bên ấy đã có người mới, không muốn nhìn thấy em nữa."
Người đàn ông bên kia đầu dây nghe được cười ha ha, tâm tình rất tốt. Tay đang vuốt trên cơ thể một người phụ nữ không tự giác tăng thêm mấy phần. Cô gái kia yêu kiều kêu lên hai tiếng, âm thanh này bị Lý Lệ nghe thấy, nhướng lông mày, không vui hỏi: "Thiên ca, bên cạnh anh có phải có phụ nữ đúng không? Làm sao anh lại có thể như vậy, vừa gọi điện cho em lại vừa chơi cùng người phụ nữ khác."
Tiếng nói Lý Lệ mang theo uất ức vô hạn, đuôi long mày rung lên một cái, nói không ra được khiến người nghe thấy thương. Thiên ca ở bên kia liền mềm lòng, lập tức đứng lên từ trên người cô bé kia, phất tay đuổi đi. Cô gái thấy thế như được đặc xá chạy nhanh ra ngoài.
"Được rồi được rồi, bảo bối, người kia đã bị anh đuổi đi, em hài lòng chưa?"
Lý Lệ ở bên này nhất quyết không tha: "Hừ......"
Thiên ca bắt đầu giải thích: "Là người mấy ngày trước em đưa tới, cô ta không thành thật, còn muốn chạy trốn, anh đây phải tự mình ra trận quản giáo chứ sao."
Lúc này Lý Lệ mới nhớ tới cô gái kia, cô ấy mới mười mấy tuổi, vẫn còn chưa học đại học. Cô may mắn hơn cô ấy nhiều, lên đại học mới bị Thiên ca đùa bỡn.
Nhớ tới chuyện cũ, Lý Lệ hận không thể đem Thiên ca chặt ra từng mảnh. Vẫn còn tức, nhưng giọng nói vẫn là biết điều: "Được rồi, thì ra là cô ấy. Cẩn thận một chút nha, em cúp trước."
Cúp điện thoại, Lý Lệ bắt đầu hồi tưởng lại. Chính mình cả đời phải sống sao đây, làm sao mệnh lại khổ như vậy, lúc nào mới có thể chân chính thoát khỏi loại người kia. Không cần phụ thuộc, như một con chó hèn mọn, cô ghét hèn mọn.
Khi trở lại nhà họ Chu, ông Chu vẫn ngồi ở trên sô pha đọc báo. Cô ta đi lên khéo léo: "Cha, chuyện kia xử lý tốt rồi. Cô bé kia cũng đã đồng ý, sau này sẽ không xuất hiện ở đây nữa."
Ông Chu không yên lòng: "Vậy phim ảnh thì sao?"
Lý Lệ nghe vậy cười một tiếng, từ trong túi lấy ra phim và ảnh đưa cho ông Chu. Ông ta nhìn kỹ một một chút, lúc này tâm tư mới buông xuống. Nhìn Lý Lệ, càng nhìn càng hài lòng. Nàng dâu này nhìn ôn nhu mềm mại, nhưng năng lực rất mạnh, chỉ tới thành phố A vài tháng, đã giúp Chu thị có được vài đơn đặt hàng lớn.
"Lý Lệ, con ngồi đi."
Lý Lệ liền ngoan ngoãn ngồi xuống, ông Chu suy nghĩ một chút: "Lý Lệ, khi ra ngoài xã giao bàn chuyện làm ăn nên mang Chu Kỳ đi theo. Để cho nha đầu kia ra ngoài va chạm xã hội, cũng không thể cứ mãi ăn bám trong nhà. Cũng không phải không nuôi nổi nó, nhưng mấy lần xuất hiện ở những buổi tiệc lớn, con cũng thấy biểu hiện của nó đấy, rất mất mặt. Bình thường nếu con có thể thì hãy mang theo nó, học được một phần của con là quá tốt rồi."
Lý Lệ nghĩ, gật đầu một cái: "Được, nhưng nếu con bé lanh chanh cản trở con... Con sẽ không thể nói dễ nghe được, đến lúc đó khiến Chu Kỳ uất ức......" Lý Lệ cố ý không nói tiếp, bộ mặt có chút khó khăn nhíu lại.
Ông Chu vừa nghe thấy càng tức khuê nữ này, chuyện đó rất có khả năng, trực tiếp nói: "Đến lúc đó con không phải lưu tình, cứ mắng thẳng nó. Nha đầu kia đã bị người trong nhà nuôi thành hư rồi, luôn nghĩ mình là trời. Lý Lệ, đến lúc đó con cứ nói thẳng, không cần lưu tình. Nó khóc cũng mặc kệ nó, con người nó cần phải giáo huấn nhiều mới trưởng thành được."
Lý Lệ nghe vậy cười một tiếng: "Đúng vậy ạ, Chu Kỳ tính tình đại tiểu thư, nhưng em ấy lại rất đơn thuần, con sẽ mang theo em ấy, cha yên tâm."
Trở về phòng, liền gọi điện cho Lý Thánh Đức: "Cha, Triệu tổng bên kia như thế nào rồi ạ, nếu thực lực không bằng người, con nghĩ ta nên sớm tìm người khác." Không phải lòng dạ Lý Lệ hẹp hòi, nhưng đây chính là do cô ở trong ổ hắc đạo nhiều năm luyện thành cẩn thận như vậy. Nếu Triệu tổng có thực lực, đáng giá để cô ta hao tâm. Nhưng nếu không giúp ích được cho cô ta, vậy cô ta sẽ không cho người đó tốt đẹp gì.
Bên kia Lý Thánh Đức đang họp, nâng mí mắt liếc mấy thuộc hạ trong phòng, cùng người trong điện thoại cười ha hả: "A, Lili, cha đang họp. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Chuyện vợ chồng son của con và Chu Khải, con phải kiên nhẫn một chút. Dù sao nó cũng là đàn ông, phải để cho nó chút mặt mũi."
Lý Lệ hiểu, gật đầu: "Vậy được, cha họp xong nhớ gọi lại cho con."
Lý Thánh Đức đầu dây bên kia nói: "Được." Nói xong liền cúp, nhìn thuộc hạ trong phòng, cười một cái: "Khuê nữ giận dỗi với con rể, tuổi trẻ bây giờ..." Người trong phòng liền cười theo, lập tức tiếp tục thảo luận vấn đề bị tạm dừng.
Nói xong, ông ta đột nhiên nhớ lại sự kiện kia, thuận miệng hỏi một câu: "Đúng rồi, chuyện giải phóng vùng cần xây dựng, kế hoạch bên kia như thế nào rồi? Chuyện này rất nhiều người biết, phải cẩn thận."
Có người đáp lại: "Nghe nói bên kia còn thương lượng, bảo đảm, đây chính là cái ghế ngồi béo bở. Đoán chừng bên kia đã tìm được người thích hợp. Cái vấn đề này sơ ý một chút sẽ bị bắt được nhược điểm. Vị trí ngồi không dễ."
Lý Thánh Đức liền cười: "Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng cần có vị trí này, mọi người xem một chút đi." Đưa tài liệu trong tay truyền cho đám thuộc hạ. Bọn họ nhìn xong cả đám trợn mắt há mồm. Là người nào, làm sao dám len lén tố cáo tứ đại công ty thuế?
Một chủ nhiệm lâu năm xem xong liền suy tư: "Cục trưởng, chuyện này ông cũng phải xử lý cẩn thận. Bốn vị này không phải người bình thường dễ trêu chọc. Đừng nói cả bốn vị cùng xuất hiện, chỉ một người xuất hiện đã có thể khuấy động thành phố A ngất trời. Người này đồng thời tố cáo cả bốn công ty lớn, đây chính là muốn kinh tế của thành phố A khủng hoảng. Bốn vị vày nếu bị lay động, bên trên cũng không tha cho chúng ta. Nên xử lý cẩn thận."
Lý Thánh Đức gật đầu một cái: "Đúng vậy, cho nên tôi nói vị trí này không dễ ngồi mà." Nói xong cẩn thận thu hồi tài liệu.
Tất cả nhìn nhau, có chút không hiểu ý của ông ta. Đây là nói như thế nào, cũng không hiểu ông ta với bốn vị kia có quan hệ gì. Lần trước thọ yến của Nghiêm lão có không ít người, mặc dù không thấy Lý Thánh Đức nhưng lại có Lý Lệ, Lý Lệ là con gái của Lý Thánh Đức. Mặc dù Lý Lệ hôm đó xuất hiện không có tốt đẹp gì. Nhưng ngẫm lại buổi tối đó vị tiểu thư này bị bêu xấu nhưng vẫn là có liên quan với tập đoàn R&D. Tổng tài R&D vừa mới lộ mặt liền bị theo dõi......
Mọi người không biến sắc tính toán trong lòng, nhất thời không biết quan hệ kia là gì, vẫn là yên lặng theo dõi diễn biến thì tốt hơn.
Bên này mở cuộc họp, bên kia Lãnh Diễm nhận được tin. Tố giác trốn thuế?
Lãnh Diễm nhìn bút trong tay, khóe miệng kéo lên nụ cười, càng có vẻ hứng thú. Nghiêm Hi ngồi chơi trên sô pha liền hỏi: "Anh cười cái gì?"
Lãnh Diễm chớp mắt một cái với Nghiêm Hi, thần bí hề hề nói: "Em đoán đi!"
Nghiêm Hi ném tài liệu trong tay, tiếp tục ôm máy vi tính của mình.
Cô không có hứng thú đoán. Lãnh Diễm thấy thái độ của cô, đi tới: "Em đoán đi nha."
Nghiêm Hi chu mỏ, đối với chấp nhất của anh khinh thường: "Không đoán, không có ý nghĩa."
Lãnh Diễm liền buông tay, bày tỏ mình rất vô tội. Mắt lanh lợi nhìn Nghiêm Hi. Nghiêm Hi vừa ngẩng đầu, anh liền nhếch miệng cười một tiếng. Đôi mắt hẹp dài con lên, lấp lánh như sao trên trời, tỏa sáng lấp lánh, rất chói mắt.
Nghiêm Hi không nhìn nổi, đầu hàng, để laptop xuống: "Được rồi được rồi, em đoán không ra. Anh nói đi."
Hứng thú của Lãnh Diễm đã được khơi dậy, cọ vào người Nghiêm Hi làm nũng: "Em đoán thử đi. Không đoán làm sao biết mình không đoán được. Không chừng em thông minh vừa đoán liền trúng thì sao?"
Mắt Nghiêm Hi đảo quanh một vòng, rồi lại nhìn lên trần nhà: "Ý của anh chính là nếu em đoán không đúng, vậy chính là em ngu ngốc đúng không?" Âm thanh của Nghiêm Hi dần dần lớn lên, kéo dài, cong vút.
Lãnh Diễm ôm cô cười hắc hắc: "Anh không nói như vậy. Tiểu tức phụ nhà anh thông minh như vậy, em không nói anh là sao biết được em thông minh hay ngu ngốc. Nói không chừng em là người thông minh, ngộ nhỡ anh nói sai thì sao."
Nghiêm Hi vuốt tay: "Thích nói, không thích thì kéo xuống. Em còn không hiểu sao." Nói xong cũng ngồi xuống sô pha, ôm laptop bắt đầu xem phim.
Lãnh Diễm nhìn thật lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được: "Được rồi, được rồi, anh nói, cá đã cắn câu."
Nghiêm Hi nghe, liếc mắt nhìn anh: "Thế nào? Tới tìm anh gây phiền toái?"
Lãnh Diễm cười cười, cười đặc biệt đáng ăn đòn. Ngồi xuống liền đưa tay nâng cô lên, tựa vào trong ngực anh. Ngồi ở trên đùi anh, ngón tay anh gõ lên laptop, xem phim chăm chú. Nghiêm Hi không hiểu: "Anh làm gì vậy?"
Lãnh Diễm phớt tỉnh nhìn màn hình máy tính, giống như đang nhìn thị trường chứng khoán nghiêm túc xem phim. Nghe được câu hỏi của Nghiêm Hi, anh nói: "Không phải em muốn xem phim ư, chúng ta cùng xem."
Nghiêm Hi sắp bị anh đùa bất tỉnh, mắt nhìn một vòng, vừa vặn đầu đụng vào cằm của anh, bị đau đến hít khí lạnh. Anh cũng hít khí lạnh theo: "Hắc, tiểu tức phụ, em là đang mưu sát chồng?"
Nghiêm Hi đưa tay vỗ cằm anh, trong miệng lầu bầu: "Cằm anh làm bằng đá hay sao, sao lại cứng như vậy."
Cuối cùng, cô cũng không hỏi ra người cắn câu là ai, anh luôn ra vẻ thần bí, bất kể cô dụ dỗ anh như thế nào anh cũng không nói. Nghiêm Hi dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn anh, đôi tay ôm lấy cổ, mũi chân không chạm đất. Cứ như vậy đem thân thể mình treo lên, đôi mắt nhỏ nhìn anh: "Anh nói đi, người nào là cá nha." Cô thật sự rất tò mò, người nọ như thế nào mà dễ dàng mắc câu như vậy? Lãnh Diễm đã làm gì?
Lãnh Diễm cố ý đi lại trong phòng, một lúc lại đứng ở cửa sổ ngắm canh, lúc lại đi bộ quanh phòng. Một tay ôm eo cô tránh cho nửa đường cô bị té ngã, một tay cầm ly sữa chua uống một hớp, sau đó lại đưa cho cô uống.
Cô chợt lạnh đến buồn nôn, buông tay nhảy xuống, đoạt lấy sữa chua: "Anh gạt em, nhìn không ra anh ở phía sau em giở trò. Em để cho anh gạt, đến lúc đó kế hoạch của em xung đột với kế hoạch của anh, anh phải nhường đường cho em."
Lãnh Diễm cười nói: "Được, xem đến lúc đó trong chúng ta ai là người túm được cái đuôi của con cá kia trước. Nhưng anh nhắc nhở em trước, đuôi con cá này rất trơn, cẩn thận không bắt được nó ngược lại chính mình bị ngã vào đống bùn đấy."
Nghiêm Hi cảm thấy mình bị coi thường, nhất thời ngẩng cổ ưỡn ngực nhìn anh: "Dám xem thường em, chờ em quăng cho em một quả bom nguyên tử."
Lãnh Diễm nhướng mày: "Ai u, thì ra tiểu tức phụ nhà ta có tài năng cất giấu nha. Anh còn mẫu hạm hàng không nha, em quăng cũng phải quăng cho kẻ địch nha. Hai ta là chiến hữu, em quăng cho anh bom nguyên tử, em đúng là độc ác. Anh câu cá còn không phải là vì em sao. Em nói em làm được, với khả năng hiện tại, kẻ thù em cũng không phân biệt. Cánh cứng cáp rồi, bắt không được đúng không."
Đầu óc của Nghiêm Hi bị Lãnh Diễm nói sửng sốt một chút, có chút bất ngờ. Không biết vì sao đi theo Lãnh Diễm thời gian dài, mình giống như ngu ngốc đi. Luôn đùa giỡn cô, đầu óc lượn quanh theo Lãnh Diễm. Kết quả cuối cùng mắc vào bẫy của anh.
Buổi tối, Nghiêm Hi tức giận trở lại nhà họ Lãnh. Chu Vận Uyển vừa khỏi bệnh, được tôn lên như tổ tông để chăm sóc. Khi bọn họ đến Chu Vận Uyển đang ngồi ở trên sô pha uống trà. Nhìn thấy Nghiêm Hi đang phình má, không nhịn được cười cười: "Làm sao vậy?"
Nghiêm Hi thay giày xong liền trực tiếp chạy đến bên Chu Vận Uyển làm nũng: "Mẹ, Lãnh Diễm rách miệng, mẹ vá lại cho anh ấy đi."
Chu Vận Uyển vuốt tóc Nghiêm Hi cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, con thấy nó từ nhỏ đến lớn, mồm miệng luôn lợi hại. Không có bản lãnh gì chỉ có bản lãnh đó. Hi Hi của mẹ tốt nhất, không nổi giận!"
Lãnh Diễm cà lơ cà phất đi theo ở phía sau, khóe miệng không nhịn được nâng lên. Trong nhà này đã bao lâu không có tiếng cười nói rồi, cảm giác này thật tốt.
Nghiêm Hi đang làm nũng, người làm nhà họ Lãnh cầm điện thoại đi vào. Khóe mắt Nghiêm Hi giật giật, Phong Trác Hạo gọi, có nhận hay không?
Chu Vận Uyển thấy được, cũng biết Phong Trác Hạo là ai. Đã sớm biết chuyện này từ bốn năm trước, hiện tại sau khi bị ốm một trận, ngược lại đã hiểu ra chút chuyện: "Hi Hi, sao lại không nhận?"
Nghiêm Hi miễn cưỡng cười với Chu Vận Uyển một tiếng, đứng dậy nhận lấy. Lãnh Diễm đi theo phía sau cô, nghe thấy cô nói: "Em bây giờ đang ở nhà họ Lãnh, có thể để tối mai được không?"
Lãnh Diễm liền đoạt lấy điện thoại của cô, đặt ở bên tai nói: "Phong Trác Hạo, anh gọi điện đến là muốn phá nhà tôi?"
Phong Trác Hạo đầu bên kia tay cầm điện thoại, hai chân gác lên bàn: "Cậu có phải hay không nên gọi theo Nghiêm Hi, gọi tôi một tiếng anh?"
Lãnh Diễm sững sờ, người này chính là đang muốn chiếm tiện nghi của mình: "Anh đừng mơ chuyện đó, tối nay Nghiêm Hi ăn ở đây, không thể quay về."
Nói xong liền cúp điện thoại, quay đầu ôm Nghiêm Hi trở về, Nghiêm Hi trốn thoát: "Anh sao lại cướp điện thoại của em, đó là điện thoại của em. Người kia là gọi điện thoại cho em."
Lãnh Diễm cúi đầu cười nhẹ một tiếng, giọng nói đặc biệt dịu dàng: "Ai bảo em là vợ của anh, em không phải là anh hay sao?"
Nghiêm Hi xì một tiếng khinh miệt: "Anh nghĩ thì hay lắm, em chính là em, vĩnh viễn không thể là anh. Anh là của em, anh không có quyền ngược lại."
Chu Vận Uyển nhìn hai người oan gia này, khóe miệng luôn có nụ cười nhẹ. Có lẽ như vậy tốt hơn, nhà, như vậy là tốt rồi. Bà không bắt buộc.
Lãnh Dật Lăng ở trên lầu nghe được phía dưới có tiếng vang nên đi xuống. Thấy gương mặt tức giận của Nghiêm Hi, trong nháy mắt nhớ tới Nghiêm Tử Hoa, ánh mắt trở nên thất thần, sau đó nhanh chóng hồi hồn. Ý thức được mình thất thần, mắt không được tự nhiên liếc mắt những người khác ở trong phòng khách. Không ai chú ý đến ông, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Đi tới ôm Chu Vận Uyển khẽ mỉm cười, nhìn con trai con dâu bên kia đấu nhau hỏi: "Người nào thắng?"
Câu hỏi này tràn đầy hài hước, Chu Vận Uyển hiểu ý, khẽ mỉm cười, giọng nói êm ái: "Hai người bọn họ đấu, cho tới bây giờ không có ai chân chính thắng. Từ nhỏ đến lớn đã là như vậy rồi."
Chu Vận Uyển bởi vì lúc trước nằm viện, bây giờ còn chưa khôi phục được như cũ. Gương mặt vẫn là không có sắc hồng, Lãnh Dật Lăng nhìn, trái tim không khỏi áy náy.
Ăn cơm tối xong, cả nhà ngồi chung một chỗ ăn trái cây. Ông cụ đột nhiên lên tiếng: "Hai người theo ta vào thư phòng."
Hai người đồng thời sững sờ, Lãnh Diễm vỗ vỗ tay Nghiêm Hi: "Đợi lát nữa nha, đợi anh trở về rồi cho chó ăn."
Nghiêm Hi sắp khóc rồi. Tiểu Yêu mấy ngày nay toàn bị đói, đoán chừng tối nay nó không náo không được mất. Cũng đừng đói bụng ăn quàng, như ậy liền xong đời.
Trong thư phòng, ông cụ trầm lại, ngước mắt nhìn Lãnh Diễm, chợt hỏi: "Ở bên ngoài đắc tội với người nào?"
Lãnh Diễm nhướng lông mày, lừa gạt một câu: "Không có ạ, cháu làm ăn chính đáng, khó tránh khỏi đắc tội với vài người. Chuyện nhỏ."
"Chuyện nhỏ? Cũng đã bị người tố cáo đến cục trưởng cục thuế, có thể là chuyện nhỏ? Nói thật, có phải hay không cháu trốn thuế?"
Lãnh Dật Lăng nghe vậy mới biết chuyện này. Nhìn con mình không hiểu hỏi: "Con trốn thuế? Lá gan con rất lớn nha."
Lãnh Diễm một bên lơ đễnh: "Được rồi, bọn họ nếu có chứng cứ đã sớm gọi con. Con không làm, cho nên bọn họ không có chứng cớ."
Ông cụ hỏi lại một câu: "Thật không làm?"
Lãnh Diễm chỉ kém một lời thề: "Thiên chân vạn xác, về chuyện tố cáo, là có người cố ý. Ông nội, làm sao ông biết chuyện này?"
Ông cụ trừng mắt, nhìn tôn tử cợt nhả: "Đứng đắn một cút, đừng cợt nhả với ông, một chút hành động đứng đắn đều không có. Chiều nay Cục trưởng cục thuế tự mình gọi điện nói cho ông. Nhắc nhở ông chú ý một chút, có gì thì giúp đỡ cháu."
Lãnh Diễm như nghe thấy truyện cười: "Ông nói người nào? Cục trưởng cục thuế?"
Ông cụ nói: "Đúng vậy, ông cũng không biết ông ta. Ông ta nói ông ta ở thành phố G biết các cháu, thuận tiện nhắc nhở."
Lãnh Diễm cụp mí mắt suy nghĩ không biết lão nhân gia người muốn gì?
Ông cụ hỏi: "Sao cháu lại biết người này? Người này ông chỉ nghe qua, nửa đời trước ở trong tù. Kết quả vừa ra ngoài liền được làm cục trưởng. Chuyện này không phải là do cháu làm?"
Lãnh Diễm kinh hãi nhảy lên xa ba thước, không thể tưởng tượng được nhìn ông nội của mình: "Ông nội, người không sao chứ? Người cũng suy nghĩ lại một chút. Thanh nhiên như cháu, làm sao chó thể có quan hệ với người già như vậy? Ông nội......"
Vẻ mặt ông cụ không chịu nổi, một cái tác đánh bay: "Được rồi được rồi, nên làm gì thì làm, đừng ở đây giả vờ ngây ngốc."
Lãnh Diễm cười hắc hắc, khi đi ra Lãnh Dật Lăng liền hỏi: "Cục trưởng cục thuế là ai?" Giọng nói có chút âm trầm. Lãnh Diễm dừng bước lại, quay đầu lại nhìn. Lãnh Dật Lăng âm trầm nhìn anh.
Lãnh Diễm nhướng mày, hình như hiểu rõ trong lòng ông nghĩ gì. Lãnh Diễm suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn trần nhà một lúc, sau đó lắc đầu cười: "Vẫn không giấu được cha. Không sai, người đàn ông kia chính là chồng của Nghiêm Tử Hoa, cha của Nghiêm Hi, cha vợ tương lai của con." Nói xong khóe miệng Lãnh Diễm nhếch lên nụ cười giễu cợt. Nhìn Lãnh Dật Lăng, lại mở miệng, ý lạnh đi: "Người đàn ông kia, hiện tại không biết muốn làm gì đây." Nói xong quay người rồi đi, không quản cha mình có vẻ mặt gì.
Buổi tối trở về, quả nhiên Tiểu Yêu đã bắt đầu quậy lật trời. Thấy hai người chủ không có lương tâm của mình, Tiểu Yêu bị đói tội nghiệp ngoắt ngoắt cái đuôi của mình nhìn hai chủ nhân. Nó đói đến hoa mắt rồi.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |