Lăng Viên
← Ch.041 | Ch.043 → |
Trong phòng, Cố Tiêu vừa mới hét lên: "Người đâu?"
Bên ngoài, Lãnh Diễm đang vui vẻ cười đùa bỗng xụ mặt xuống, lập tức đứng lên, hằm hằm sát khí đi vào phòng của Nghiêm Hi.
Trong phòng yên tĩnh, ngăn nắp, lạnh lẽo không có hơi người.
Dường như Lãnh Diễm biết chuyện gì đã xảy ra, mở tủ treo quần áo, bên trong trống rỗng, một bộ quần áo cũng không có.
Cố Tiêu sững sờ, giống như chẳng hiểu chuyện gì, nhìn vẻ mặt âm trầm của Lãnh Diễm, không biết nên nói cái gì, chợt nhớ tới nửa đêm hôm qua Lãnh Diễm gọi điện đến, hơi thở có chút gấp gáp, giọng có chút khàn khàn mị hoặc.
Cố Tiêu cau mày, băn khoăn liếc nhìn Lãnh Diễm, há miệng, lại không biết nên hỏi như thế nào, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại.
Lúc này, mấy người khác cũng đi vào phòng, Lý Duệ Thần nhìn gian phòng trống rỗng, trong lòng cảm thấy không ổn rồi, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Lãnh Diễm, trong nháy mắt liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lãnh Diễm nghĩ đến chuyện tối hôm qua, anh nâng tay nhìn hai bàn tay của mình, tối hôm qua, đôi bàn tay này chạm đến da thịt trơn mềm của Nghiêm Hi thì từ từ nóng lên như thiêu như đốt.
Nhưng mà bây giờ, hình như anh cũng có thể nhìn thấy mười đầu ngón tay của mình đang run rẩy.
Ánh mắt sắc lạnh quét một lượt khắp căn phòng trống rỗng, sau đó lạnh lùng nhìn Tiếu Thâm đứng một bên, giọng trầm thấp, giống như đang ra sức đè nén cái gì đó dưới cổ họng: "Đi điều tra tất cả những chuyến bay ra vào thành phố G sáng hôm nay, một chiếc cũng không được bỏ sót."
Hai người nhận ra nét âm u nồng đậm trong lời nói kia, trái tim đều cả kinh, đưa mắt nhìn nhau, sau đó Tiếu Thâm mới nghiêng đầu nhìn Lãnh Diễm, ngượng ngùng gãi gãi sống mũi: "Được, cậu cứ thoải mái đi." Giọng điệu của anh xưa nay chưa bao giờ nghiêm túc.
Cũng chỉ có mấy người bọn họ cùng nhau lớn lên mới hiểu được, giờ phút này đừng nên cười giỡn với Lãnh Diễm.
Nhưng mà....
Tiếu Thâm xoay người liếc mắt nhìn Cố Tiêu, trong mắt cả hai người đều là kinh ngạc và không thoải mái, trong lòng hai người cùng hét lớn số khổ, tại sao có thể như vậy được, Lãnh Diễm lại biến bọn họ thành chân chạy việc rồi.
Hai người cùng bất đắc dĩ.
Lý Duệ Thần nhìn căn phòng trống rỗng, Nghiêm Hi đã ở đây một tháng rồi, trong không khí hình như còn thoang thoảng mùi thơm trên người cô ấy.
Nhất thời, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được thanh âm không khí lơ lửng trong không trung, Lưu Thế Hiền nhìn tình trạng hiện giờ có chút quỷ dị, lôi kéo Chu Châu nói cô đi ra ngoài trước, Chu Châu không muốn, tại sao Nghiêm Hi lại không nói một tiếng đã bỏ đi rồi?
Nhìn Lãnh Diễm đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Chu Châu tức giận: "Lãnh Diễm, rốt cuộc tối hôm qua anh đã làm gì Nghiêm Hi? Có phải anh ức hiếp cô ấy không?"
Lãnh Diễm vẫn đứng im không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, Chu Châu cảm thấy cả người lạnh buốt giống như có vô số chậu nước lạnh đang tạt vào người cô.
Trái tim Chu Châu như ngừng đập, lập tức ngẩn người.
Lưu Thế Hiền phản xạ có điều kiện kéo Chu Châu ra sau lưng mình che chắn cho cô, ngẩng đầu nhìn Lãnh Diễm, nhỏ giọng nói: "Tôi biết tâm trạng anh không tốt, nhưng xin anh kiềm chế một chút, tôi tin, Nghiêm Hi cũng không hy vọng anh tùy tiện trút giận lên bạn tốt của cô ấy."
Nói xong không thèm để ý đến phản ứng của Lãnh Diễm, kéo Chu Châu ra khỏi phòng. Chu Châu nhìn Lưu Thế Hiền dũng cảm che chở cho mình, trong lòng nhất thời kích động, người đàn ông của cô rất đẹp trai nha!
※
Bên này mọi người bận rộn tìm kiếm Nghiêm Hi, mọi người trong biệt thự nhà họ Chu cũng bắt đầu một ngày bận rộn.
Trong vườn hoa trước biệt thự lớn của nhà họ Chu, một người đàn ông tóc đã bạc nửa đầu đứng bên cạnh một chậu hoa, lẳng lặng nhìn cây Thiên Trúc Quỳ trong hoa viên.
Ông Chu chống gậy chậm chạp bước từng bước tới gần, ông đi rất cẩn thận, hình như sợ quấy rầy người đàn ông kia, im lặng đứng phía sau người đó.
Mãi lâu sau, Lý Thánh Đức thở dài, hơi ngẩng đầu nhìn vế phía đông nơi mặt trời mọc.
"Chu, hôm nay là sinh nhật con bé."
Cả người ôngChu cứng đờ, một giây sau ông lấy lại bình tĩnh, cười yếu ớt: "Đúng vậy, cũng mười bảy năm rồi, Lý Lệ cũng đã lớn như vậy rồi mà."
Mắt Lý Thánh Đức khẽ híp lại, nhìn kỹ mắt ông có màu đỏ giống như ánh mặt trời lúc này, ấm áp lại không chói mắt.
Lý Thánh Đức trầm giọng nói: "Lý Lệ chỉ là con nuôi, con gái của chúng tôi...."
Ông Chu cắt ngang lời ông: "Chuyện đã qua rồi, nhớ lại cũng không thể thay đổi được gì, chỉ đau lòng thêm mà thôi."
Lý Thánh Đức há miệng, trong cổ giọng giống như có một bí mật lớn cần phải nói ra, nhưng lại bị câu nói bình thản của ông Chu cắt đứt.
Không khí lại trở nên bức bách, một cơn gió khẽ thổi qua làm những bông hoa mềm yếu trong hoa viên đều rung rinh theo nhịp của nó.
Một lúc lâu sau, không khí bị bảo phủ bởi một hơi thở bi thương!
※
Ở Vùng ngoại ô phía Tây Bắc của Thành phố G, nơi này vốn có một lăng viên lớn nhất thành phố.
(Chú thích: Lăng Viên = Nghĩa Địa/ Nghĩa Trang).
Một chiếc QQ màu xanh dương chậm rãi chạy trên đường lớn.
Trong xe, Nghiêm Hi nghiêng đầu liếc nhìn Yêu Yêu đang nằm ngủ trên ghế phụ, bụng nó nhẹ nhàng lên xuống theo từng cái hít thở, gió từ bên ngoài thổi vào trong xe, lỗ tai nhỏ khẽ run lên, cảm thấy chỉ là gió lại yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp.
Khóe miệng Nghiêm Hi khẽ cong lên thành nụ cười yếu ớt, lúc này, có nó ở cùng với cô hình như cũng không tệ, ít nhất không phải cô không có người thân. Mà nó vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội cô.
Cách cổng vào của Lăng Viên còn mười phút chạy xe, Nghiêm Hi chậm rãi lái xe, không chút hoang mang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, nơi đây cây xanh cao vượt đầu, không thể không nói, nơi này là nơi tụ họp của những người đã chết hoặc sắp chết, mà họ đều là những người có rất nhiều tiền.
Cho nên Nghiêm Hi trở lại nơi này cũng chỉ vì tới thăm một người.
Nghiêm Hi quay đầu lại liếc nhìn bó hoa Bách Hợp đặt ở ghế sau, trên mặt thoáng qua một chút cô đơn.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ có một mình nằm tại nơi đây, có phải rất cô đơn hay không?
Bốn năm nay, vào ngày này hàng năm, cô đều sẽ đến đây, mỗi lần xuất hiện ở đây, cô cũng sẽ hỏi một câu như vậy.
Nhớ lại cuộc sống của mình bốn năm qua, sợ là Lãnh Diễm vẫn luôn cho người tìm hiểu sinh hoạt thường ngày của cô, cho người điều tra cô, đồng thời bảo vệ cô.
Nhưng mà, cô vẫn có sự kiêu ngạo của riêng mình, ví dụ như việc này, mỗi lần tới đây cô đều cắt đuôi những người Lãnh Diễm phái đi theo sau cô.
Lãnh Diễm, có lẽ anh đã quên, bản lĩnh của em là do anh dạy, đánh không lại anh cũng không phải lỗi của em, nhưng mà thầy giỏi thì trò giỏi, bản lĩnh của anh cao như vậy, lẽ nào bản lĩnh của em lại có thể kém được chứ?
Đột nhiên có vật gì đó nhảy lên đùi, Nghiêm Hi chỉ cảm thấy có hai bàn chân nhỏ nhẹ nhàng dẫm lên đùi cô, Nghiêm Hi vừa cúi đầu liền thấy Tiểu Yêu ngẩng đầu liếm cằm của mình.
Nghiêm Hi thấy cằm mình ướt một mảng, lại nhột nhột, ngẩng đầu né tránh, nhẹ giọng quát: "Tiểu Yêu, ngoan, ngồi xuống!"
Ai ngờ, thường ngày Yêu Yêu ngoan ngoãn là thế mà hôm nay lại không nghe lời.
Cô cúi đầu lại nhìn thấy đôi mắt uất ức của Yêu Yêu, to tròn đen nhánh sáng láp lánh như ánh mắt trời chiếu thẳng vào trái tim Nghiêm Hi.
Giống như nghĩ tới điều gì đó, Nghiêm Hi tỉnh ngộ, lập tức dừng xe lại ven đường, ôm Tiểu Yêu xuống xe, Tiểu Yêu thấy chủ nhân hình như đã hiểu được sự bức bối của mình thì liên tục quẫy đuôi reo mừng, từng cái, từng cái quét qua quét lại trên bụng Nghiêm Hi, hơi ngứa nhưng cũng rất thoải mái.
Nghiêm Hi đặt Tiểu Yêu xuống ven đường, sau đó ngồi xổm xuống nhìn nó, móng vuốt của Tiểu Yêu vừa chạm đất liền hưng phấn nhảy lên hai cái, đứng tại chỗ dò xét xung quanh rồi quay tròn hai vòng, sau đó mới hài lòng đi tiểu.
Phía sau có một chiếc xe màu đen chạy rất nhanh, khi chạy ngang qua bên cạnh Nghiêm Hi thì đúng lúc đó Nghiêm Hi lại quay lưng về phía bọn họ, vạt áo bị thổi bay lên, mái tóc dài đen nhánh cũng nhảy múa theo cơn gió do tốc độ của chiếc xe kia gây ra.
Chiếc xe vội vã ngang qua, khóe mắt Lý Thánh Đức lưu lại bóng dáng một cô gái, một lát sau ông kinh ngạc xoay người lại nhìn ra phía sau, nhưng rốt cuộc cũng không nhìn thấy bất kỳ một bóng dáng nào.
← Ch. 041 | Ch. 043 → |